Dịch: Hám Thiên Tà Thần
Biên: Hám Thiên Tà Thần
Nhóm dịch: Vạn Yên Chi Sào
Cái tên Trầm Chiếu quả thật không không xa lạ gì đối với Triệu Vân Nhu và mấy cái vị nữ tử Vân Anh Thi Xã.
Tài tử đại danh đỉnh đỉnh Khánh An phủ, tuy đến giờ đều bị Dương Ngạn Châu ép một đầu, chỉ có thể làm Lão Nhị Ngàn Năm, nhưng trong mắt người khác, tài hoa hắn vẫn cao đến không biên giới.
Mấy vị nữ tử che miệng thở nhẹ, tuy các nàng được xưng tài nữ, nhưng Trầm Chiếu, Dương Ngạn Châu vẫn là tồn tại cần ngưỡng vọng trong lòng các nàng, từ trình độ nào đó mà nói, các nàng ngưỡng mộ tài hoa hai người không khác gì những nữ tử khác.
- Nguyên lai là Trầm công tử, vừa rồi bài Từ Trầm công tử làm quả thật tài tình hơn người, tiểu nữ tử khâm phục không thôi.
Trầm Chiếu đêm nay đã làm ra một bài Trung Thu từ, Triệu Vân Nhu và mấy vị nữ tử Vân Anh Thi Xã đã nhìn qua, làm Xã Trưởng Thi Xã, tuy Triệu Vân Nhu còn đang kinh ngạc vì sao Trầm Chiếu lại tới nói chuyện với các nàng, nhưng vẫn thi lễ vô cùng lễ nghĩa, cười nói.
- Cô nương quá khen, Trầm mỗ thực sự không đảm đương nổi tán dương của cô nương.
Trầm Chiếu chắp tay một cái, sau đó nhìn nàng nói:
- Không nói bài Nguyệt Hạ Độc Chước, mà Niệm Nô Kiều quý Xã hôm qua xuất ra cũng đã khiến Trầm mỗ xa xa không kịp nổi.
Triệu Vân Nhu nghe vậy nao nao, không nghĩ tới Trầm Chiếu lại đột nhiên nói ra này, trong lúc nhất thời không biết tiếp lời như thế nào.
Đúng lúc này, chỉ nghe Trầm Chiếu mở miệng hỏi:
- Không biết tài tử viết ra câu "Nâng chén mời trăng sáng, mình mới bóng là ba” tối nay có ở nơi này không?
Lời vừa nói ra, Triệu Vân Nhu mới hiểu Trầm Chiếu tới đây có mục đích, áy náy đáp.
- Thực không dám giấu, vị công tử kia đêm nay cũng không ở nơi này.
- Quả thật có chút đáng tiếc.
Thần sắc Trầm Chiếu có chút thất vọng nói:
- Nếu hai bài kiệt tác kia tối nay xuất ra đoạt được thủ lĩnh hội thơ Trung Thu cũng không chút nghi ngờ.
- Ta nhìn không phải vậy, bài Từ Trầm huynh làm ra tối nay cũng là tác phẩm đỉnh phong của Trung Thu từ, chưa hẳn yếu hơn hai bài kia.
- Đúng thế, Niệm Nô Kiều quá mức nhi nữ tình trường, theo ta thấy, so ra vẫn kém Trầm huynh.
- Nguyệt Hạ Độc Chước tuy hay nhưng không phải Từ, ngược lại không cần so sánh.
Lúc Trầm Chiếu đi tới vốn không ít người theo, lúc này một người mở miệng để mọi người đồng ý.
Bị nhiều người tán dương, trong nội tâm Trầm Chiếu tự nhiên hưởng thụ mười phần, tuy khiêm tốn chối từ vài câu, nhưng trên mặt vẫn hiện vẻ đắc ý.
Vì hội thơ hôm nay, hắn mấy tháng trước đã làm tốt một bài Trung Thu từ, trải qua mấy tháng rèn luyện cân nhắc, cho đến trước đây không lâu mới định, trong lòng đối với cực kỳ hài lòng với bài Từ này, nghĩ rằng sẽ đè Dương Ngạn Châu xuống trong hội thơ Trung Thu, phóng thích oán khí bị đè đầu cưỡi cổ mấy năm nay.
Nhưng ngàn tính vạn tính, không có tính tới việc trước hội thơ một ngày bỗng nhiên xông ra đến một con ngựa ô, ném ra hai bài Trung Thu thi từ để hắn cũng bị trấn trụ.
Trầm Chiếu không sở trường về thơ, không có bao nhiêu cảm nhận đối với bài Nguyệt Hạ Độc Chước, nhưng trình độ Niệm Nô Kiều lại tương xứng với Trung Thu từ hắn chuẩn bị, nếu cả hai cùng so trong một hội thơ, tự tin như Trầm Chiếu cũng không dám chắc người thắng là hắn.
Cũng may mắn, bài Từ kia xuất ra trước khi hội thơ trung thu diễn ra, tự nhiên không thể tham gia bình chọn đêm nay, nếu không mình không chỉ đọ sức với Dương Ngạn Châu.
Đương nhiên, đây cũng không phải chuyện xấu, chí ít theo Trầm Chiếu, trong thời gian ngắn, người kia không thể làm ra một bài Từ có cùng trình độ như thế, nhưng danh khí đối phương đã được mọi người biết đến, nếu đêm nay có thể vượt qua hắn, sợ rằng danh khí mình sẽ tăng lên rất nhiều, đến lúc đó lại đánh bại Dương Ngạn Châu, có lẽ cái cái danh Khánh An phủ Đệ Nhất Tài Tử sẽ phải rơi vào người Trầm Chiếu hắn.
Hắn tìm kiếm Vân Anh Thi Xã vì có tâm tư thế này.
Bất quá, để hắn không nghĩ tới là, người kia tối nay không có tham gia hội thơ, trong lòng không khỏi có chút thất vọng.
Triệu Vân Nhu nghe những người kia nịnh nọt, trong lúc nhất thời cũng không biết nên mở miệng như thế nào, tài tử thổi phồng lẫn nhau là chuyện thường, bất quá dù danh khí Trầm Chiếu vẫn có, nhưng trong lòng Triệu Vân Nhu, công tử tài hoa hôm qua đã ở cùng một cấp bậc với hắn và Dương Ngạn Châu.
- Tuy người tối nay không ở đây nhưng tài hoa Uyển cô nương Vân Anh Thi Xã cũng không phải bình thường, ngay cả nam tử chúng ta cũng xấu hổ, không biết Uyển cô nương tối nay lại kiệt tác gì không?
Đúng lúc này, bỗng nhiên có một thanh âm truyền tới.
Nhìn thấy nam tử đi ra từ trong đám người, khuôn mặt Triệu Vân Nhu và mấy vị nữ tử Vân Anh Thi Xã hơi đổi.
- Tô Văn Thiên!
Tuy không biết tại sao hắn xuất hiện ở đây nhưng đối phương hiển nhiên không có mang lòng tốt.
Mọi người trong tràng ít nhiều vẫn có chút quen thuộc đối với cái tên Uyển Nhược Khanh. Dù sao, Khánh An phủ rất lớn, tài tử tuy không ít nhưng muốn nói tài nữ, có thể kể được tên, cũng chỉ có mấy cái, mọi người tự nhiên quen thuộc.
Ngược lại là Trầm Chiếu, hắn lần đầu nghe nói đến, hắn có tài cực cao nên không có hứng thú chú ý đối với những người có danh khí kém.
- Tiểu nữ tử tài sơ học thiển, tự nhiên không sánh bằng chư vị tài tử, chỉ là chuyết tác (*), không dám lấy ra bêu xấu.
*: Tác phẩm không hay.
Uyển Nhược Khanh nhàn nhạt mở miệng, thái độ cực kỳ khiêm tốn.
- Uyển cô nương đừng quá mức khiêm tốn, ngày đó xuất ra một bài Thước Kiều Tiên đã để chúng ta cả một đời không theo kịp.
Trên mặt Tô Văn Thiên vẫn mang theo nụ cười, lúc mở miệng, ánh mắt vô ý hướng liếc Trầm Chiếu một cái.
Quả nhiên, nghe đến ba chữ Thước Kiều Tiên, sắc mặt Trầm Chiếu dần trở nên có chút khó coi.
Ngày đó vì bài ca này, hắn nhất thời xúc động xé toang tác phẩm đắc ý của mình, đồng thời tuyên bố đời này không làm Thất Tịch từ nữa, sau đó mới hối hận vạn phần, nhưng lấy thân phận của hắn, nếu lời đã nói ra, tự nhiên không thể thu trở lại.
Bất quá, mỗi lần nghĩ đến chuyện này, nội tâm cực không thoải mái, giờ phút này bị Tô Văn Thiên nhấc lại để cho hắn nhớ lại ký ức không mấy tốt đẹp kia.
Chỉ là nghe người ta tương truyền bài ca do một vị tài tử gọi "Lý Dịch" làm ra, sau giờ dính đến nữ tử trước mắt rồi?
- Thước Kiều Tiên kia thật do cô nương làm ra?
Trầm Chiếu nhìn nàng, một mặt kinh hãi hỏi.
- Trầm công tử hiểu lầm, Thước Kiều Tiên thật do vị tài tử gọi Lý Dịch làm ra, tiểu nữ tử chỉ trùng hợp nhìn thấy mà thôi.
Uyển Nhược Khanh giải thích.
- Ha ha, chuyện Kỳ Thiên đăng kia thật quá mức không thể tưởng tượng, chúng ta không tin.
Trầm Chiếu còn chưa mở miệng, Tô Văn Thiên đã lắc đầu, nói:
- Việc này tạm không nói, cô nương có danh tài nữ, chỉ là Trung Thu từ, sợ rằng tiện tay thì làm ra, cô nương từ chối đủ kiểu, không phải xem thường tài tử ở đây đó chứ?
Hôm hội thơ Thất Tịch, Tô Văn Thiên cũng có tham gia, đương nhiên biết bài ca kia không phải do Uyển Nhược Khanh làm ra, bất quá trải qua chuyện hôm qua, hắn mất hết danh tiếng, trong lòng cực hận Vân Anh Thi Xã, hao hết tâm sức mới lấy được tư cách tham gia hội thơ hôm nay, nếu không làm cho các nàng xấu mặt, thật khó nuốt trôi cục tức trong lòng.
Ngay vào lúc này, Trầm Chiếu trầm ngâm một lát rốt cục mở miệng.
- Vị huynh đài này nói có lý, hội thơ hôm nay vốn để luận bàn Thi Văn, lấy Văn Hội bạn, nếu cô nương còn từ chối thì thật sự có ý xem thường chúng ta.
Tô Văn Thiên vừa rồi nói thế để trong lòng Trầm Chiếu có chút hoài nghi, lúc này liền theo ý hắn, nữ tử này đến cùng có thi tài như thế hay không thì bảo nàng làm ra một bài từ, tự nhiên sẽ biết được.
- Trầm huynh nói có lý...
- Đúng vậy, cô nương không cần từ chối...
- Chúng ta cũng muốn mở mang kiến thức một chút về thi tài của tài nữ Khánh An phủ ta...
Mọi người giữa sân lấy Trầm Chiếu cầm đầu mở miệng phụ họa.
Triệu Vân Nhu và các nàng Vân Anh Thi Xã thấy thế, biểu hiện trên gương mặt xinh đẹp trở nên có chút khó coi.
Luận bàn thơ văn vốn tự nguyện, thật chưa bao giờ nghe nói qua việc bức bách người khác làm thơ, bọn người Trầm Chiếu làm như thế, thật sự có chút khi dễ người.
Uyển Nhược Khanh lộ vẻ mặt khó khăn, nàng không phải làm không ra Trung Thu từ, nhưng lúc này lâm tràng phát huy, trình độ chỉ như tầm trung, Tô Văn Thiên tất sẽ mượn chuyện hạ thấp nàng, đây là chuyện nàng không muốn nhìn thấy.
Tô Văn Thiên nhìn rõ ràng biểu lộ của Uyển Nhược Khanh và mấy vị nữ tử Vân Anh Thi Xã, khóe miệng không khỏi hiện ra một tia đùa cợt.
- Xem thường các ngươi thì sao, nhiều nam nhân đi khi dễ một nữ tử yếu nhược, thật sự vô sỉ cùng cực!
Ngay vào lúc này, một đạo thanh âm vô cùng rõ ràng truyền đến trong tai mọi người, giữa sân nháy mắt yên tĩnh, sau đó trên mặt mấy người hiện ra vẻ giận dữ, nhao nhao quay đầu, nhìn về phương hướng thanh âm truyền đến.
Dưới ánh trăng, bạch y nữ tử ôm kiếm đứng ở nơi đó, lạnh lùng nhìn bọn hắn.