Dịch: Hám Thiên Tà Thần
Biên: Hám Thiên Tà Thần
Nhóm dịch: Vạn Yên Chi Sào
- Thủy Điệu Ca Đầu... Thủy Điệu Ca Đầu... từ hội thơ hôm nay, sợ rằng lại không còn người dám làm Trung Thu từ nữa!
Trên mặt tài tử họ Vạn hiện ra vẻ mờ mịt, tâm thần bị trang giấy trong tay rung chuyển.
- Há lại chỉ hội thơ hôm nay, sợ rằng từ nay về sau, Trung Thu từ... Cũng không cần làm nữa.
Trong mắt Dương Ngạn Châu cũng hiện ra vẻ chấn kinh, cho dù được mọi người người ca tụng là Đệ Nhất Tài Tử Khánh An phủ, nhưng ca từ dạng này, dù hắn cố gắng cả đời cũng làm không ra.
Lúc này, tài tử giữa sân cũng không còn ồn ào, ánh mắt Dương Ngạn Châu lần nữa đảo qua tờ giấy, rốt cục chú ý đến danh tự phía dưới bài Từ, trong lòng bỗng nhiên giật mình, hoảng sợ bật thốt.
- Lý Dịch!
Mọi người xung quanh nghe vậy, thân thể chấn động, nhao nhao cúi đầu nhìn lại, sau một khắc, không khí ồn ào trở lại.
- Hắn chính là Lý Dịch!
- Thước Kiều Tiên Lý Dịch?
- Cái kia…Nguyệt Hạ Độc Chước cũng do hắn viết?
Khoảnh khắc nhìn thấy đề tên dưới bài Từ, trong lòng bọn họ kinh ngạc còn vượt qua cả bản thân bài từ.
Từ Thất Tịch một tháng trước đến nay, trong lòng mọi người đều có suy đoán khác nhau về tác giả của Thước Kiều Tiên, nhưng không thể phủ nhận, người này tài hoa kinh người, chỉ bằng vào một bài Thất Tịch từ, địa vị cũng đã được mọi người đề cao đến sánh vai cùng Dương Ngạn Châu, Trầm Chiếu.
Bao gồm cả Dương Ngạn Châu, không biết có bao nhiêu người muốn gặp tài tử tên Lý Dịch kia một lần, nhưng không có ai đạt được ước muốn.
Tất cả mọi người không nghĩ tới, hắn sẽ lấy phương thức như vậy xuất hiện, phất tay đã làm ra một bài Trung Thu từ trình độ cao đến trời, chớ nói Trầm Chiếu, dù tài tử toàn bộ Cảnh Quốc lại chả có ai có thể hơn hắn?
Nghĩ tới đây, mọi người không khỏi khoái ý nhìn Trầm Chiếu đang viết Từ, biểu hiện trên mặt phá lệ đặc sắc.
Một tháng trước, bởi vì Thước Kiều Tiên, Trầm Chiếu xé nát tác phẩm đắc ý của mình ngay trước mặt đông đảo tài tử Khánh An phủ, tuyên bố về sau không làm Thất Tịch từ nữa... Hôm nay về sau, sợ rằng cũng sẽ không dám làm Trung Thu từ nữa?
" "Hai tình nếu có lâu dài lúc, Lại há tại sớm sớm chiều chiều"..."
"Nâng chén mời trăng sáng, Mình mới bóng là ba"..."
"Chỉ nguyện người trường cửu, Ngàn dặm dưới trăng thâu "..."
Dương Ngạn Châu lầm bầm vài câu, trên mặt hiện ra nụ cười tự giễu, lên tiếng.
- Người người đều nói Dương Ngạn Châu ta là Đệ Nhất Tài Tử Khánh An phủ, tỷ thí Thi Văn cùng người chưa bao giờ bại, hôm nay mới biết nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, từ nay về sau, danh xưng Khánh An phủ Đệ Nhất Tài Tử, chư vị không cần nhắc lại...
- Ngạn Châu huynh...
Tài tử họ Vạn kia há hốc mồm, cuối cùng chỉ vỗ bả vai hắn, không nói gì thêm.
Thước Kiều Tiên, Nguyệt Hạ Độc Chước, Thủy Điệu Ca Đầu, những tuyệt tác thi từ này thật đủ để hù chết rất nhiều người, nếu sau này Dương Ngạn Châu còn nhận danh xưng Đệ Nhất Tài Tử Khánh An phủ, chuyện này với hắn không phải tưởng thưởng, mà là một loại mỉa mai.
Sắc mặt phức tạp nhìn thư sinh bên bàn kia, trong lòng thở dài một hơi...
Đã sinh Lý Dịch, sao còn sinh Dương Ngạn Châu!
Ánh mắt nhịn không được nhìn về phía Trầm Chiếu, đời trước chắc hắn gây ra nghiệp chướng quá nhiều, hết lần này tới lần khác lại muốn đọ sức cùng dạng người này, sau ngày hôm nay, sợ rằng Trầm Chiếu cũng không còn chỗ đứng trong nhóm văn nhân Khánh An phủ nữa.
- Các ngươi nhìn, thể bài này mặc dù không câu nệ số chữ, nhưng thế bút trôi chảy, kết cấu giản lược, bút họa liên miên, bên trong cuồng loạn lộ ra ưu mỹ, sợ rằng thư pháp của hắn cũng có tạo nghệ không cạn!
Một tài tử nhìn chằm chằm bài từ gốc trên bàn, bỗng nhiên kinh hô.
Mọi người nghe vậy, nhao nhao cúi đầu nhìn lại, cũng chẳng biết tại sao, chữ viết vừa rồi nhìn giống như hài đồng tùy tiện vẽ xấu bây giờ lại cảm thấy rất thuận mắt, trong câu chữ tựa hồ thật có một loại luật nào đó, suy nghĩ kỹ lời nói của tài tử vừa rồi, thật có mấy phần đạo lý.
- Vương huynh nói có lý, ánh mắt chúng ta vụng về, kém chút nhìn lầm!
- Không sai, không sai.
Có tài như thế, sao lại không hiểu thư pháp?
- Chẳng lẽ khoản thể này do vị huynh đài này sáng tạo?
Dương Ngạn Châu đứng một bên nghe mọi người bàn luận, trên mặt cũng hiện ra một tia nghi hoặc.
Chẳng lẽ vì cảnh giới đối phương quá cao, lấy tạo nghệ thư pháp của hắn còn không thể lĩnh ngộ được sự ưu mỹ của nét bút này?
Dù Lý Dịch nghe mấy câu này cũng không khỏi đỏ mặt.
Ho khan hai tiếng, che giấu xấu hổ trong lòng, lúc để bút xuống nhìn thấy bọn người Lý Hiên và Uyển Nhược Khanh Tằng Túy Mặc đứng phía sau hắn, ánh mắt nhìn về phía hắn vô cùng phức tạp.
- Thế nào, chẳng lẽ trên mặt ta dính mực?
Lý Dịch sững sờ một chút, nghi hoặc mở miệng.
Đưa tay bôi lung tung trên mặt, cúi đầu nhìn bàn tay, không có dính mực nghe.
Không ai gật đầu cũng không có người nói chuyện, ánh mắt Lý Hiên sáng rực nhìn hắn, tựa như lần đầu tiên nhận biết người này.
Nguyên bản hắn nghĩ rằng đối phương chỉ là một thư sinh thú vị có kỹ xảo hội hoạ, tham tài, tửu lượng kém, phẩm hạnh tương đối hợp tới hắn, lại thêm việc hắn chữa khỏi chứng bệnh nan y của mẫu thân, hảo cảm trong lòng với hắn tăng nhiều, nên nguyện ý lui tới cùng nhau.
Nhưng ai có thể nghĩ tới, thư sinh nhìn trừ vẻ bề ngoài ra chẳng có cái gì tốt này thế mà tài hoa lại cao đến trình độ khủng bố, ngay cả Đệ Nhất Tài Tử Khánh An phủ đều muốn cam bái hạ phong?
Gia hỏa này thế mà còn ẩn tàng dữ hơn mình!
Trong lòng Uyển Nhược Khanh Tằng Túy Mặc các nàng chấn kinh cũng không thua gì hắn.
Đêm nay là đầu tiên biết công tử hôm qua chính là Lý Dịch làm ra Thước Kiều Tiên, trong lòng đã có một chút bối rối, nay một bài Thủy Điệu Ca Đầu hoành không xuất thế, trấn trụ tài tử ở đây, đồng thời trấn trụ cả các nàng.
Chỉ nghĩ đến hắn trên danh nghĩa vẫn là thành viên Vân Anh Thi Xã, mấy người đều sinh ra một loại hoài nghi hiện tại có phải đang nằm mơ...
"Ba!"
Trầm Chiếu ném cây bút cầm trong tay lên bàn, trên giấy Tuyên Thành xuất hiện chữ viết cứng cáp hữu lực, khoẻ mạnh thoải mái, dù không nói nội dung cũng có thể tính cả là một tác phẩm thư pháp không tệ.
Dù sao, danh tiếng tài tử thứ hai của hắn cũng không phải chém gió, có thể được rất nhiều tài tử tâm cao khí ngạo Khánh An phủ thừa nhận, Trầm Chiếu đương nhiên có mấy phần bản sự.
Quay đầu nhìn một chút, phát hiện thư sinh đối diện giống như đã viết xong, khóe miệng giật nhẹ, sải bước đi tới.
Bởi vì khoảng cách, Trầm Chiếu vừa rồi ngưng thần viết Từ, cũng không nghe thấy bên này thảo luận, giờ phút này đi đến trước bàn Lý Dịch, cúi đầu liếc mắt một cái, biểu hiện trên mặt hơi sững sờ, sau đó cười ha hả.
- Đây là bài Từ ngươi làm hay do tiểu nhi tùy ý vẽ xấu?
Lúc này, Trầm Chiếu lại không chút phần nghi đối với thắng bại của cuộc tỷ thí này.
Bất quá, cười một hồi, tiếng cười dần nhỏ xuống.
Bởi vì giờ khắc này, trong sân chỉ có một mình hắn đang cười.
Tài tử xung quanh đều dùng một loại ánh mắt kỳ quái nhìn hắn.
Nụ cười trên mặt Trầm Chiếu ngưng trệ, trong lòng bỗng nhiên xuất hiện cảm giác cực kỳ không ổn.
- Trầm huynh...
Đúng lúc này, Tô Văn Thiên có chút thất hồn lạc phách đi tới, trong tay cầm một trang giấy, dùng ánh mắt vạn phần phức tạp nhìn Lý Dịch một cái, đưa tờ giấy cho Trầm Chiếu.