Tiêu Dao Xuân Diệu

Chương 11

Một câu chúng ta cùng trở về này của Y Đằng khiến Tiêu Dao Du vô cùng tư vị. Mắt nàng nhìn Ly Liên hồng hồng, sau đó rụt đầu không dám nhìn thẳng mặt Ly Liên. Phải biết nói sao?

Ly Liên nói chuyện cùng dặn dò Y Đằng chuyện, để ý thấy Tiêu Dao Du thấp thỏm nhìn mình nàng trong lòng có giận dữ nhưng cũng cảm thấy chua xót. Hai tháng ở chung, đứa nhỏ này tính tình thế nào nàng làm sao không biết. Nghe Y Đằng cùng nàng rời khỏi Y Đằng khi cùng Ly Liên nói, Tiêu Dao Du một cái cũng không dám nhìn nàng. Vẫn chỉ là một đứa nhỏ!

Ly Liên cúi người hai tay ôm gương mặt Tiêu Dao Du, hôn lên trán nàng một cái:"Lần sau lại sớm trở về nghe chưa!"

Tiêu Dao Du nghe câu này liền cắn môi, nước mắt nước mũi tuông xuống như mưa, ập vào người Ly Liên khóc lớn. Ly Liên nhìn nàng như vậy cũng xúc động khóc theo.

Vẫn là Y Đằng đứng đó nhìn hai người mặt đầy tâm tư.

Y Đằng cùng Tiêu Dao du trở về có chút tính toán, hai người như cũ vòng về sông, ngủ một đêm ở bìa rừng, đợi nước nghịch dòng cả hai lên bè trở vào U địa.

Về được tới động, Tiêu Dao Du cùng Y Đằng cả người đều khôn cùng tơi tả, có thể nói đại nguyên nhân do hai tháng ăn nằm lười nghĩ, não Tiêu Dao Du liền có chút phẵng, đường trở vào đều không nhớ để đi liền vòng qua vòng lại hơn ba ngày trong rừng.

Tiêu Dao Du trong lòng có tâm tư, vừa bước chân vào động liền đông tây nhìn ngó, vẫn như cũ, đồ đạc đều một chỗ như trước khi nàng cùng phu tử rời đi, chỉ có đống thuốc không ai mang phơi ở trong động ẩm ướt đều bị hỏng mốc. Y Đằng nhìn đống thuốc dưới nền đá liền thở dài:"Phải tốn công hái lại đi?!"

Tiêu Dao Du là đứng ngẩn người, không nghe thấy Y Đằng hỏi cái gì, bất động thẩn ra. Y Đằng lại thở dài, y bước đến xoa đầu Tiêu Dao Du:"Bọn họ chưa có trở về."

"Phu tử..."
Tâm tư đứa nhỏ, Y Đằng như thế nào không nhìn ra. Y cuối xuống bế Tiêu Dao Du lên khi khi như bao gạo cù lét nàng, Tiêu Dao Du liền hi hi ha ha quặn quẹo, khoảng chút Y Đằng không đỡ nổi Tiêu Dao Du nghiêng ngã, cả hai liền đá chạm mông, Y Đằng xoa xoa Tiêu Dao Du chỗ ngã, nhìn Tiêu Dao Du chu môi phồng má phụng phịu hờn dỗi liền nổi máu chọc ghẹo:"Còn không tới ba tháng, tròn đến heo cũng thua con!"


"Thế thầy không coi con đủ kí chưa đem con đem bán luôn đi!". Này thì chọc tiểu hài tử tâm tư, Tiêu Dao Du rất chua ngoa hừ Y Đằng một cái.

Y Đằng một câu này của Tiêu Dao Du là không hiểu. Y xoa đầu nhìn Tiêu Dao Du hỏi:" Tiểu Du con là cùng ta nói điều gì?"

Chết con cá !

Tiêu Dao Du thiếu chút nữa là cắn đầu lưỡi mình. Nàng với Y Đằng vốn là không có cảnh giác, buộc miệng nói cùng Y Đằng một câu bằng tiếng Việt. Này là phải làm sao đây? Giả điên hay giải bày Y Đằng sự việc?!

"Ây da, còn không biết tiểu qủy con nói năng lộn xộn, dùng tiếng Quy biết chưa, cùng ta theo học lâu như vậy ngôn ngữ còn không tốt!". Ngước lên, Y Đằng cũng là không sâu xa truy hỏi nàng, chỉ cười dịu dàng quỡ trách vu vơ một câu.

Thấy đứa nhỏ lại ngẩn người, Y Đằng liền đến gõ lên đầu Tiêu Dao Du một cái cốc.

" Thầy a, cũng không một chút liền đánh con!" Tiêu Dao Du rất không cam lòng ứa nước mắt nhìn Y Đằng làm cái mặt qủy.

"Nói tiếng Quy, tiếng Quy biết chưa!". Y Đằng buồn cười nghe Tiêu Dao Du nói loạn xạ líu lo ngôn ngữ y không hiểu được, thấy cái mặt phúng phín nhịn không được véo Tiêu Dao Du vài cái.

Thoáng cái qua thêm tháng, năm mới cũng sắp đến. Y Đằng dọn dẹp chút sách thuốc võ công Tiêu Dao Du ném vươn đầy nền đá: Phạn Sinh Trường, Đệ thập Độc di công, Thao trảo công...

Y Đằng lắc đầu.


Không biết mấy bộ công phu này giá trị ra sao, vào tay Tiêu Dao Du điều như đống giấy vụn, bốn góc động không nói nhỏ thì chính là rất nhỏ nhưng đứa nhỏ kia mỗi lần tìm sách đều lục tung ben các kiểu.

Lại nhìn năm mới đến rồi, haizz...

Hai người bọn họ lại cùng nhau qua thêm một cái đông đi?!

"Phu tử, phu tử ơi!". Tiêu Dao Du trở về một bộ dạng lem luốc nhìn Y Đằng phấn khởi gọi.

Vừa bước vào liền ném gùi xuống đất, nằng nặc kéo Y Đằng ra ngoài động.

"Phu tử xem, con có phải lợi hại lắm không?!". Tiêu Dao Du đứng chống nạnh ngửa mặt lên trời đầy tự hào chỉ Y Đằng nhìn đống sản vật nàng thu được.

Một đống hỗn độn rễ cây, thân, lá đỏ tía, vài con ấu trùng trông khá gớm giếc bò lổm ngổm trên đá. Y Đằng rất không tin tưởng liếc sang Tiêu Dao Du. Đứa nhỏ này rốt cuộc là muốn khoe mẻ gì với mình đây?!

"Tiểu Du muốn ta đến xem cái gì?"

Tiêu Dao Du liền tuột hứng chu môi. Phu tử rất không có tư vị a!


"Phu tử người nhìn kĩ xem, xem đây là cây gì?"

Y Đằng rất phối hợp nhếu mày một chút vờ vuốt râu suy tư, trầm mặt chốc lát, bỗng dưng y nhìn sang Tiêu Dao Du đối với vẻ mặt đầy mong đợi của Tiêu Dao Du ném một câu:"Không xem nữa!" rồi quay đầu rời đi. Tiểu Du nhà ta liền siêu cấp tuột mod.

...

Biết ngay phu tử lại chọc ghẹo con mà! Đồ lão đầu tử không đứng đắng!!!!

"Phu tử~..." Tiêu Dao Du liền ngấn nước phối diễn Y Đằng.

Y Đằng liền thở dài, nhìn đến đồ vật giả vờ quan tâm hỏi đến Tiêu Dao Du:"Rồi, rồi, Tiểu Du nói xem đây là cây gì?"

"He he, phu tử có nhớ tháng trước cùng con giải thích cây Tương Giai quyển thứ chín?". Y Đằng rất do dự nghe Tiêu Dao Du nói. Cây Tương Giai?

" Loại cây này chữa được hoen xuyễn a~ Rất qúy giá á phu tử!". Không chờ đợi được Tiêu Dao Du liền lại gần Y Đằng bu lu bu la giải thích.

"Bệnh hoen xuyễn là gì?"

"Là loại bệnh liên quan đến đường hô hấp, người Tây Bắc rất dễ mắc chứng bệnh này do trời lạnh gió rét nhiều. Cây Tương Giai nghe nói rất hiếm ở đó. Con phát hiện một động đầy Tương Giai, chúng ta phát tài rồi he he".

Y Đằng có nghe hiểu, y cũng chỉ ngửa đầu bật cười:" Thế Tiểu Du định chỗ nào bán thứ này?"

"Đương nhiên là tiệm thuốc a~".


...

Thấy gì đó sai sai chưa Tiêu Dao Du?!

...

Tiêu Dao Du chợt nghĩ ra điều gì, rất không vui thay đổi nét mặt, im lặng ngẩn ngơ ngu hết sức. Y Đằng nhìn đến Tiêu Dao Du hiểu ra chuyện liền nhịn không được lớn tiếng cười. Bọn họ là ở phía nam a! Có mấy thầy thuốc biết đến Tương Giai mà thu mua chúng?!

Năm mới đến, Tiêu Dao Du bộ dạng nài nỉ Y Đằng trở về nhà. Nàng rất thành thật lôi những hai bao Tương Giai theo, đại kết cục thực sự như Y Đằng nói, thuốc quý đều trở thành tương lượng, không mấy đại phu nhìn nhận, giá chỉ được mấy xu. Đến nhà, Ly Liên nghe đến chuyện cũng nhịn không nổi cười to một trận, Tiêu Dao Du rất không có mặt mũi, buồn bực trãi qua ba ngày của năm mới.

Tiêu Dao Du là lần đầu ăn năm mới, nàng rất thú vị năm mới ở đất nước này. Đêm mùng một, tất cả mọi người trong làng cùng ra trung tâm đốt lửa trại, mỗi nhà đều mang theo sản vật đặt sắc dâng lên thần quản mùa, đồ ăn thức uống trãi đầy xung quanh lửa trại, vô cùng hoành tráng. Điểm khắc qua năm mới, người ưu tú đạt nhiều thành tích nhất được mọi người chọn ra tiến lên khánh đài gõ ba tiếng trống an - lành - phúc, trưởng thôn làm lễ tế trời đất rồi tất cả mọi người ăn uống cùng ca múa bên đống lửa. Mùng hai, mọi người trong gia đình xum quần làm bánh Tân Niên: vỏ bánh đậu đỏ siêu ngon, nhân trứng đổ ra sánh mịn không chê vào đâu được. Ầy, nhưng Tiêu Dao Du muốn ăn bánh Tét (bánh Tết) vì vậy chỉ với mấy câu chỉ dẫn không đâu ra đâu của Tiêu Dao Du qua tài nghệ siêu đẳng của Ly Liên, mấy đoàn bánh Tét siêu ngon ra nồi. Tiêu Dao Du ăn đến sung sướng ngập mặt, chẳng quan tâm trời trăng mây nước gì nữa.

Qua tháng năm mới, lôi hết mùng mền chiếu gối Tiêu Dao Du mới chịu trở về U Địa, cuộc sống sinh hoạt thoải mái hai người. Tiêu Dao Du đều là cách hai tháng nằng nặc đòi Y Đằng trở về nhà, cái kia Hằng thôn, Tiêu Dao Du người dân đều muốn nhận mặt. Cũng không ít lời nhàn rỗi đố kỵ Y gia, người này đến người nọ đồn đãi Tiêu Dao Du đứa nhỏ của Y Đằng bên ngoài. Y Đằng để ý sắc mặt Ly Liên, nàng chỉ cười với Y Đằng, có điều gì không tin tưởng?

Tiêu Dao Du cũng là có mắt có mũi, kia cùng Y Đằng quan hệ thế nào chỗ nào cũng không giống. Nhàn ngôn đố kỵ, nàng cũng không buồn bận tâm. Tiêu Dao Du đứa nhỏ này nhìn nàng là yêu thương không đủ, thực nghĩ đứa nhỏ này là con mình mà đối đãi.

Tiêu Dao Du là cảm thấy cuộc sống cùng Y gia là vô cùng tốt, đều trãi qua chút chuyện trẻ con bình thường làm: phá bĩnh, leo trèo, nghịch ngợm, đánh nhau, ...v..v... Y Đằng cảm thấy đau đầu Tiêu Dao Du cùng hài tử Y Dư nhà mình hai tiểu vương bá đạo phá làng phá xóm, ngày ngày đều có vài hộ đứng trước cửa đại môn xếp hàng mắng vốn.

Ly Liên ngược lại thấy vui vẻ, rất hưởng thụ cảm giác mẫu tại thiên, nịn hót vô độ của hai tiểu bá vương con con với nàng. Đáng yêu không chịu được, Y Đằng kia đằng trước một bộ dạng, phía sau chính cũng là vô cùng hưởng thụ.

Một nhà năm người, vô cùng hạnh phúc.

Bình Luận (0)
Comment