Tiêu Dao Xuân Diệu

Chương 35

Nhân một cái cao cao tại thượng, nét mặt uy nghiêm nhìn chúng binh luyện tập bên dưới. Một vị cường tướng cao to bước đến quỳ bái, giọng cứng nhắc khuôn khổ:"Tướng quân, Tổng đốc đại nhân đã đến quân doanh".

"Người đang ở đâu?"

"Bẩm Tướng quân, hiện ở chính trại".

Vị kia nét mặt không đổi, ánh mắt uy mãnh nhìn xuống tướng binh tỏ vẻ đã rõ:"Cho người báo Khởi phó tướng đến đây tiếp quản". Sau đó đối bái nhóm người bên cạnh:"Phiền Hiền tướng quân cùng các vị Cửu Thúc trở lại quân doanh cùng ta một chuyến".

"Nếu đã là Tổng đốc của vùng Ngũ châu này, chúng ta cũng nên trở về nhìn xem một chuyến, ha ha". Vị lão tướng ngã người cười lớn tiếng, để một cái sắc mặt kém.

--Quân doanh Tây Nam, vùng Lững nguyên, cách biên giới Lĩnh Tang mười lăm dặm.--

"Mạc tướng bái kiến Tổng đốc đại nhân". Một đám người hướng đến vị Hắc y ngồi trên chủ tọa hạ bái, Hắc y cũng chỉ nhàn nhạt cười:"Chư vị quân gia không cần hữu lễ". Người bước xuống đỡ quân tướng lên đối nhìn mình, vị kia nét mặt đều không thể hiện, người nhìn vào chỉ có thể cảm thán đoan trung, chính trực, có chút cam trường. Hắc y hài lòng gật đầu, sau mạn sa mỉm cười.

Liệt Oanh đứng một bên nhìn vị tướng quân gọi Viễn Chinh chiến công lừng lẫy này đại não liền bị đánh một đợt chấn động. Nàng cư nhiên là nữ!


Nam quốc không phải chưa từng có nữ tướng qua các thời đại, nhưng phải nhắc đến Tây Nam quân giới này là có bao nhiêu danh tiếng vang xa, từ những năm Thời Nhân đến nay, chưa từng có trận bại. Mười năm gần đây, Nam quốc liên tục bị các nước biên giới bốn hướng tấn công duy chỉ có biên cương Tây Nam liên tục thủ thành chiến thắng. Kỳ lạ vị chủ tướng Viễn quân gia này trên triều đình hô danh phong thưởng lại chưa từng nghe nhắc đến.

Các lão quân tướng một mặt đanh sắc nhìn đến đánh giá vị Hắc y gọi Tổng đốc đại nhân kia. Thân hình cao gầy bộ dạng nhược văn sĩ tử, chất giọng thanh dịu ăn nói nhẹ nhàng, hành động hữu lễ nhưng một thân lại vận hắc y, đầu còn mang mạn sa. Đối với các vị võ tướng người chân mạo đều giấu đi chính là đại kỵ, không phải gian thần cũng chính là kẻ không đi chỗ sáng. Bọn họ trong lòng là khinh bỉ nhưng vị Tổng đốc này quân binh chiến lược tình hình ngũ châu đều một lần nói ra nắm rõ, thực lực quả không tầm thường, bọn họ chỉ có thể trước mặt y cẩn thận thâm dò, không thể đánh động.

Nhiều năm qua, biên cương Tây Nam không một quân tướng nào đến triều đình phong danh nhận thưởng, chỉ để bản tấu chương đổi tất cả thành quân lương xung vào quân nhu.

Luôn thủ quân biên giới, Nam quốc chưa từng có ý định tranh chiếm cùng ai cho đến khi vị Bàng tướng quân kia xuất hiện, trong khi bốn phía Nam quốc biên chiến đại loạn, y chỉ để một câu Hà Hải phải thâu trên binh báo về triều đình liền sau đem năm mươi vạn quân đi đánh chiếm ngược lại Hà Hải, đến nay đã thâu hơn một nửa lãnh thổ Hà Hải. Một trận chiến này giữa Nam quốc và Hà Hải làm các nước biên quan tạm thời không có hành động lớn nhưng xung quanh Nam quốc đều là Hùm Beo thú dữ, một miếng mồi ngon bất ngờ động đậy đánh trả, bọn họ là chờ thời cơ, một khi miếng mồi kia có sơ hở liền xông vào cắn xé.

Điểm chí mạng chính là quân nhu!

Đánh chiếm một nước rất tổn hao nhân lực của cải, Nam quốc chỉ là một nước nhỏ, xung quanh đều là các đại vương quốc hùng mạnh luôn hâm he nuốt trọn, biên giới lúc nào cũng rực đỏ ánh lửa cùng máu người. Không nói việc duy trì quân lực thuần giữ biên cương, đem quân đi đánh chiếm ngược lại một cường quốc chính là cược một ván đầy nguy hiểm! Gia Long hoàng đế lại là một người khó đoán, nhìn đến quân tấu Hà Hải phải thâu kia y cũng không đáp gì chỉ mỉm cười phất áo rời đi.

"Tổng đốc đại nhân đường xa vất vả, tiết trời cũng đã trễ, việc nghị sự ngày mai có thể tiếp, chúng tướng không phiền ngài nghỉ ngơi!"

"Các vị quân gia hữu lễ!". Nói xong liền cùng các tướng quân chào lễ cho lui. Người vừa toàn bộ ra khỏi cửa Liệt Oanh hướng Hắc y gật đầu rời đi, phóng ra khỏi cửa.

"Viễn tướng quân xin dừng bước!"

"Xin hỏi, Liệt công tử là có việc gì?"

"Tổng đốc đại nhân có việc muốn cùng ngài trò chuyện, phiền Tướng quân lưu lại một chút". Liệt Oanh bộ dạng hành lễ đứng im bất động trước Viễn Chinh chăm chăm nhìn mình, lưng có một chút gợn sống.

"Được"

"Mời Viễn tướng quân!". Liệt Oanh vén màn lên để người đi trước cùng theo vào.


"Viễn Chinh bái kiến Tổng đốc đại nhân".

"Viễn tướng quân miễn lễ"

"Không biết Tổng đốc đại nhân còn điều gì muốn căn dặn?"

Hắc y cười nhàn nhạt đặt ly trà xuống bàn:"Viễn tướng quân còn nhớ mật thư lúc trước ta gửi nhờ ngài tìm giúp ta một người?"

Viễn Chinh đẩy mắt lên nhìn Hắc y một cái đánh giá sau đó vội cúi đầu hành lễ đáp:"Mạc tướng nhớ rõ, người đã như yêu cầu Tổng đốc đại nhân mời về doanh trại?"

"Là đang ở chỗ nào?"

"Mạc tướng sẽ cho người gọi đến"

Hắc y gật đầu hài lòng:"Vậy phiền Viễn tướng quân".

Nửa ấm trà, hai cảnh quân cao to áp đến một nhân trói chặt, đầu chụp hắc bao, cả người vùng vẫy liên tục phát ra những tiếng rên la phản khán.


Liệt Oanh tò mò nhìn xuống, bộ dạng y phục nhìn có chút quen mắt...

"Chủ tử, là hắn!". Liệt Oanh chỉ vào người bị trói rên la bên dưới trợn mắt hỏi.

Hắc y cười gật đầu.

"Cởi trói cho y".

Dây thừng, đầu bao, bịt miệng nhanh chống thoát ra. Người bên dưới bộ dạng uỷ khúc đầu tóc rối tung, cả người nhem nhuốc, quần áo rách nát ngồi thở dốc trên nền đất.

"Tu cô nương, lại có duyên gặp mặt!"

Tiêu Dao Du ngày hôm đó gặp chút cố sự bị người truy sát may mắn được cứu thoát, bản thân cũng không biết trúng tà gì nổi lên ý chọc ghẹo muốn đi theo hai vị cô nương nam phẫn kia. Một người tính tình trẻ con, dễ chọc dễ giận, còn một người hành động dịu dàng tĩnh lặng ôn đồn như mặt nước, nhưng tâm tư lại khó đoán.

Bình Luận (0)
Comment