Chương 37: Họa vô đơn chí
Hắc xà bổ đầu xuống hướng Tiêu Dao Du mở lớn miệng đớp lấy. Tiêu Dao Du xoay người trong sợ hãi hoảng loạn không kịp né đi liền thuận Hắc Xà một cái ngoạm vào thân, một cái răng nanh xuyên thẳng qua bụng nàng. Tiêu Dao Du ngửa người trong đau đớn cố gắng gượng chộp lấy cái nanh còn lại, gồng người dính chặt vào đầu của Hắc xà khiến nó không cách nào nuốt nàng vào bụng.
Hắc xà tức giận há to miệng vung đầu ý đồ hất văng Tiêu Dao Du ra khỏi răng nanh của mình, chính điểm Tiêu Dao Du một mực không buông, trong nháy mắt Hắc xà con ngươi hiện lên sát ý, miệng liền lại há to sau đó ngậm lại một cái thật mạnh vào, Tiêu Dao Du còn chưa kịp nhận ra việc gì máu tươi từ bụng đã phun ra văng thẳng vào mặt nàng, tuyệt đỉnh đau đớn liền xông đến đại não khiến nàng muốn bất tỉnh.
Ngay khi nhận thấy Tiêu Dao Du buông tay, nó một cái nhanh như chớp hất Tiêu Dao Du ra khỏi răng nanh văng mạnh xuống đất kéo theo một đường dài vệt máu. Hắc xà cuối đầu trườn đến chỗ Tiêu Dao Du cái đuôi uốn cong cuồn cuộn lại xiết chặt gôm gọn Tiêu Dao Du vào trong. Chính thời điểm Hắc xà há to họng định nuốt Tiêu Dao Du vào thì một thanh kiếm bay đến cấm thẳng vào cổ họng của nó. Hắc xà đau đớn như con giun quằng lặp tức buông lỏng đuôi thả Tiêu Dao Du rớt xuống nền đất.
Tiêu Dao Du mở mắt ra, nàng mơ màng thấy một hắc bạch sắc bóng mờ đang song đấu cùng Cự Xà, khi nàng nhận ra cái bóng kia trong lòng liền muốn nói một câu, nhưng lời còn không kịp nói ra trước mắt đã lại một màu đen sụp xuống: chạy đi!
Xuân Diệu chật vật đấu cùng đại xà, chợt nghe bên tai như ai đó đang nói cùng mình liền phản xạ xoay đầu nhìn lại. Chính điểm này tạo sơ hở đại xà một đầu húc thẳng vào người nàng khiến Xuân Diệu văng xa vào gốc cây phun ra một búng máu, xương cốt gãy mấy đoạn.
Hắc Xà chiếc lưỡi chia ra không khí thăm dò trườn đến chỗ Xuân Diệu. Cái đầu nó ngóc cao lên cuối xuống ánh mắt chết chóc nhìn Xuân Diệu, cả người từ từ dồn lại như một cái lò xo sau đó bất ngờ há to miệng bổ xuống người Xuân Diệu. Xuân Diệu hoạt cảnh nhìn ra biến động của Hắc Xà liền đơn giản né được, nàng luồn người xuống dưới hai tay nhanh nhảy bắt lấy thanh kiếm dưới cổ họng Hắc Xà dùng chân đạp lên Hắc Xà điểm tựa mạnh lực rút thanh kiếm ra. Chỗ nàng đốt xương gẫy cũng vì đó mà trở nặng hơn, gấp khúc, trồi ra, đâm vào nội tạng.
Xuân Diệu cả người đau đớn lây lan, không còn chút sức lực nào, bất động ngồi đó nhìn Hắc Xà sau cơn quằn quại ít lâu nhanh chóng phục hồi trườn lại đầu đối trước mặt nàng. Con Hắc Xà này hôm nay thất thế trước Xuân Diệu cũng do cái đuôi nặng nề háo ăn mà ra. Nếu ở điểm thường ngày chỉ bằng Xuân Diệu nó không quá một cái hớp trà liền đơn giản giải quyết được.
Tiếng gió rít trên tán cây..
Con Hắc xà đang cuối đầu định nuốt Xuân Diệu vào bụng nghe tiếng động liền lập tức ngẩn đầu rồi gần như bất động, con ngươi nó phóng to nhỏ liên tục như một cơn sóng gờn im lặng quan sát.
Còn chưa kịp nhìn ra chuyện gì từ trên trời đột ngột giáng xuống một cái nhân cầm kiếm đâm xuống đầu Hắc xà, chỉ nghe koong một tiếng thanh kiếm liền gẫy làm hai, người kia cũng không hoảng, đánh vòng người đem lưỡi kiếm bị gẫy đâm vào một mắt của Hắc Xà. Chỗ mắt Hắc Xà máu chảy ra như một cái tiểu suối, Hắc Xà còn chưa kịp quằng lên đau đớn người kia lại đột ngột nhảy lên không trung ném một túi bột phấn vào Hắc Xà. Chỗ vết thương trên người Hắc Xà liền kêu lên xèo xèo đầy ghê rợn.
Con Hắc Xà quằng quại gào thét điên cuồng đập người xuống đất cùng xung quanh. Đơn giản nhìn xong chỗ đất đá cây cỏ đều bị Hắc Xà dẫm đạp thê lương, người kia mới không nhanh không chậm ôm Xuân Diệu lên rời khỏi.
"Tiểu cô nương, không sao chứ?"
Xuân Diệu chậm mắt theo giọng nói mở ra từ từ thấy rõ người trước mặt. Một nam nhân ốm gầy, nước da vàng nhạt, vì gương mặt hốc hác, đôi mắt hẹp dài, trên miệng để ria mép, dưới càm còn để một chòm râu nên nhìn như thế nào cũng không nhìn ra đây là một người tốt!
Xuân Diệu cảm giác người kia tay đỡ còn đặt trên hông mình liền có chút tự nhiên phản kháng. Người kia thấy nàng phản ứng như vậy nét mặt cũng không cho lại cái phản ứng gì, chỉ thuận theo động tác vùng vẫy của Xuân Diệu trụ người nàng cố định:"Cô nương, đừng cử động mạnh, xương của cô nương bị gẫy đấy, cử động không tốt đâu!" Sau đó nhìn sắc mặt Xuân Diệu càng thêm kém lại nói tiếp:"Ta đặt cô nương nằm xuống, không cần vội cử động!"
Nói xong, nam nhân cứ như thế đặt Xuân Diệu xuống xong rồi bỏ đi, khoảnh khắc sau nam nhân trở lại mang theo một cây gỗ nhỏ cùng dây leo, y từ bên hông lấy thanh kiếm gẫy ra chẻ nhỏ cây gỗ ra dùng dây leo kết lại thành một cái giáp đỡ, cũng không hỏi qua Xuân Diệu, nam nhân bước đến ngồi chồm hởm xuống mang vào người cho nàng, sau đó y mới nói:"Cái này gọi là nẹp xương, dùng để cố định xương bị gãy của cô nương lại!".
Xuân Diệu lúc này mới cảm thấy chút xấu hổ bản thân thật lấy dạ tiểu nhân đo đạt. Thực tế thể chất nàng hiện tại cũng không đủ minh mẫn để nhận xét mọi vấn đề, cơn đau đớn từ những khúc xương gẫy xộc thẳng lên đại não nàng phân tán ra từng tế bào hỗn loạn. Sắc mặt nàng tái nhạt không một chút máu, cả người vã đầy mồ hôi.
Nam nhân từ trong người lấy ra viên thuốc đưa trước miệng Xuân Diệu:"Nuốt vào đi, ta cũng không biết nó là thứ gì, nhưng lúc bị thương dùng vào rất hảo!"
Sau khi dùng không quá nửa chén trà cả người Xuân Diệu cơn đau nhẹ nhàng dịu bớt, nàng vận sức đối với nam nhân mở miệng nói :"Đa tạ..."
"Ầy, không cần tận lực, cô nương bị thương không nhẹ đâu, chỗ ta không phải đại phu, cũng chỉ có thể giúp cô nương đến thế!". Giọng người này nhàn nhạt, lời nói nghe ra thực như không phải vấn đề lớn gì, cũng chỉ thở dài một cái:"Thương thế này trong rừng thiên nước độc, ta cũng không biết đâu kiếm được một cái đại phu điều trị cho cô nương!"
Đại phu?! Một điểm nhớ liền xẹt qua đầu Xuân Diệu, vẻ mặt nàng đại biến hoảng loạn lo lắng.
"Đại thúc" Lời vừa gọi ra nét mặt nam nhân liền một khắc đanh lại chua lét.
"Lúc người nhìn thấy ta có thấy một người khác?!"
"Người khác?"
"Lúc ta đến cũng chỉ thấy một mình cô nương cùng con xà kia, ta nhìn thấy bụng nó thật sự to căng, không biết cô nương là muốn hỏi người nào?!"
Sắc mặt Xuân Diệu liền lại biến tái mét! Cả người nàng run rẫy cố chống ngồi dậy, khúc xương gãy kia liền cơ hội thuận thế tái đâm vào nội tạng nàng, bên trong Xuân Diệu xuất huyết tràng vào dạ dày dâng trào lên nôn ra một ngụm đầy máu đen.
"Ầy, đừng có ngồi dậy!"
"Đại thúc...cầu ngươi... quay lại... cứu y!" Xuân Diệu gắng gượng nói nốt câu liền ngã người ngất liệm.
Nam nhân trên này ôm Xuân Diệu không nhịn được thở dài. Y nhẹ nhàng đặt Xuân Diệu nằm xuống, truyền một ít chân khí vào người nàng, điểm thập tứ huyệt, kỹ càng giấu kín nàng vào tán lá mới xoay người tái thở dài rời khỏi.
Không ít lâu nam nhân đã quay lại điểm gặp Hắc Xà cùng Xuân Diệu. Nơi này nhìn đều muốn hoang tàn dẫm nát. Y ở trên ngọn cây chăm chú quan sát xung quanh cũng không thấy có cái nhân nào tại vị, ngược lại bất ngờ nhìn thấy thứ cực kỳ không muốn thấy...
Bạch xà!
Con Bạch xà này nhỏ hơn con Hắc xà kia rất nhiều, cả người kết vảy vì màu trắng nên nhìn cũng thuận mắt hơn Hắc xà kia. Nhưng có một điểm các ngươi không biết, chỗ con Hắc xà kia to lớn xấu xí y cũng dám nhảy xuống đánh đấm nhưng tuyệt con Bạch xà này thì không. Cũng chẳng phải y sợ con bạch xà này có gì cao siêu, mà cái y sợ chính là chủ nhân của con Bạch xà này: Quỷ nhiện giả!
Không nhắc thì thôi vừa nhắc liền xuất hiện. Con Bạch xà còn chưa trườn hết người từ bụi rậm ra, một cái bạch niên lão bà bước từ sau xuất hiện. Lão bà này cả người vận y mảnh choàng cũ rách, nét mặt không có gì là kinh hách nhìn theo dấu vết đại xà để lại quan sát đánh giá. Điệu bộ xem ra là đang truy con Hắc xà.
Chậc chậc...
Chuyện này y muốn quản cũng quản không nổi, lão nhiện quỷ này y thực không phải đối thủ. Nam nhân nghĩ đến liền thực lòng quay đầu bỏ đi, chính là chưa xoay kịp được nửa người, ánh mắt y liền thâu thêm một thứ không mong mình thấy: trên lưng Bạch xà chở một cái nhân!
Chậc! Phiền to rồi...
Nam nhân ngồi trên cây không nhịn được bất giác thở dài một cái. Từ chỗ nam nhân liền nghe tiếng vuốt xé gió bên tai, y chỉ kịp nghiêng đầu tránh né, ngẩn đầu lại nhìn cành cây bên cạnh đỡ đạn giúp mình lủng một lỗ to trên thân, nam nhân trong lòng liền rét kinh, cuối xuống nhìn cái nhân hướng mình cười tà mị:
"Tiểu tử, hảo trốn!"
$"*?@# ! (dịch nghĩa: F**k)
Nam nhân thực nghĩ không kịp vắt giò lên cổ mà chạy, chỉ nghe tiếng vút vút cùng tiếng cành cây gãy răng rắc trên không. Bạch xà ở dưới đất tốc độ ánh sáng đuổi theo, nam nhân nhìn xuống dưới thấy cái bóng trắng trườn trườn không nhịn được mà hả họng vẻ mặt kinh hách, đùa gì đây!
Chạy đứt hơi vòng vòng trên mấy tán cây hơn một nén nhang to, nam nhân quan sát xung quanh thực sự không thấy hai thứ kia đâu mới dám dừng lại thở dốc, chuyện gì cũng có thể từ từ tính, mạng mới quan trọng. Nhớ cảnh con rắn kia bất chấp vật lý học trườn như một con báo Cheetah, y thầm nghĩ rùng mình một cái gợn cả da gà, cũng may là y (*)... Còn chưa kịp nghĩ hết câu, một cái đầu Xà thình lình xuất hiện phóng tới hả to miệng táp lấy y. Nam nhân giật cả mình quán tính nhảy cẩn lên hét to, một tay vung ra bổ xuống đầu Bạch xà, khiến Bạch xà ở trên không trung rơi xuống đất cái bạch thật lớn.
Sau đó nam nhân vừa la hét vừa phi người bỏ chạy với một tốc độ kinh hồn mất hút theo làn gió!