Tiêu Diêu Vương Bổn Kỷ

Chương 2

Thời gian trôi đi, chỉ chớp mắt ta đã bảy tuổi. Tại đây, năm năm không dài không ngắn, ta đem từ “bướng bỉnh” phát huy vô cùng nhuần nhuyễn. Cả hoàng cung mọi người đều biết, Nhị hoàng tử vừa hư vừa ham chơi, không giáo dưỡng, dốt nát kém cỏi, mê muội mất cả ý chí, tuyệt đối không thể thành người tài. Dùng một câu của thái phó hình dung chính là: “tư chất nô độn, bất hảo bất kham.”

Ta nghe xong những lời này chỉ có một cảm giác, chính là thầm thích, xem ra cố gắng của ta không uổng phí! Phải, chính loại hiệu quả này, chỉ có như vậy, chuyện tranh quyền đoạt lợi mới không rơi xuống đầu ta, sinh mệnh ta mới đảm bảo. Thái tử còn chưa lập, ta, Đại hoàng tử Thiên Hoành, cả hai hoàng đệ đều có thể trở thành thái tử. Ngoại tổ phụ ta cơ hồ nắm giữ hai phần ba binh lực cả nước, một khi có hoàng tử muốn đoạt, ta tối rõ ràng chính là mục tiêu.

Kỳ thật, ta không có làm chuyện gì ác liệt, ta thực vô tội a. Chẳng qua thời điểm gần một, hai tuổi mới bắt đầu nói chuyện, đã bị bảo thành “tư chất nô độn”. Còn bị nói thành “bất hảo bất kham” nguyên nhân chính là thường xuyên đi trễ về sớm, có thể nói gần như trốn học, luôn không nghe thái phó dạy những lời văn vẻ, đôi khi hỏi những vấn đề không hiểu ra sao khiến thái phó không thể trả lời. Mỗi lần thái phó khó xử, đều vì ta hỏi một vài điểm như là: “Vì cái gì lá trên cây màu xanh?” – “Vì cái gì một năm có bốn mùa?” Linh tinh các vấn đề đến khó dễ hắn. Dù sao mấy vấn đề này đem ra hỏi cũng thật tốt a, ngươi ta có cả một quyển sách kêu << Mười vạn cái gì và vì cái gì >> nhưng ta vài ngày mới hỏi một cái, đã rất ngoan rồi. Bất quá thái phó thẹn quá hóa giận không nghĩ vậy, hắn cho rằng ta là một đệ tử tối tầm thường mà hắn từng dạy!

Vì giữ gìn vài thói quen cần cù, ta đem một ít nếp sống đời trước giữ lại đến nay. Tỷ như mỗi buổi sớm đều phải quanh hoàng cung chạy chậm một vòng, dù sao cũng chẳng việc gì làm, vừa đúng lúc rèn luyện thân thể. Để không cho kỹ thuật khổ luyện đàn tranh mười mấy năm hoang phế, ta mỗi ngày đều ở lãnh cung không người ngoan ngoãn luyện tập, dùng đàn cổ để luyện kỹ xảo. Đáng tiếc rất không như ý, không có băng nhựa buộc ngón tay, chỉ đành dùng chỉ, thật có điểm không quen. Hơn nữa, dùng cầm luyện tranh rất không thích hợp, âm điệu ta nghe đều không được. Sau ta phải tự thủ công làm một cái đàn tranh, cái này dùng luyện mới quen.

Ngoài những thói quen bên lề đó, ta còn một thói quen chính là nhìn lén phụ hoàng. Nguyên bản gọi hắn là phụ hoàng có chút không tự nhiên, rõ ràng tuổi tác hắn không lớn hơn ta, bất quá, thời gian cũng thành thói quen.

Mỗi ngày, ta đều ở một nơi rất gần trộm nhìn hắn, nhìn hắn hoặc cùng đại thần thương lượng sự tình, hoặc đơn độc ở ngự hoa viên đánh cầm thưởng cảnh, hoặc lướt ngang để đến những cung khác… Mỗi ngày chỉ cần có thể từ nơi xa nhìn hắn, tâm tình của ta cũng đủ tốt. Mỗi lần đối hắn hỏi thăm, độ yêu mến càng tăng thêm sâu sắc.

Phụ hoàng là một người sống rất quy luật, mỗi ngày từng canh giờ làm việc đều không sai biệt, rất ít khi có tình trạng gì đột phát. Hơn nữa, ta cũng không nghe nói hắn quá chuyên sủng người phi tử nào, chính là đúng giờ thay phiên truyền triệu. Trừ quốc gia đại sự, hắn chỉ thích âm nhạc, nhưng không đến nỗi trầm mê, trên cơ bản là một người lãnh tình lãnh tính, so với ta kiếp trước cũng không khác nhau mấy.

Mỗi ngày, ta treo mình trên cây xem độc kinh, sách này dạy không sai biệt lắm, chính là quyển chỉ có thượng bản, nửa còn lại không biết ở nơi nào. Đột nhiên, dưới tàng cây truyền đến một đạo thanh âm ra vẻ lão thành: “Nhị hoàng đệ, ngươi trèo lên cây làm gì?”

Ta cúi đầu, thấy Thiên Hoành đứng dưới tàng cây khó hiểu nhìn ta, ta cười gian một tiếng, dùng ngữ khí lang ngoại bà dụ dỗ tiểu hồng mao nói: “Hì hì, cái này gọi là “đảo quải kim câu” [1] ngươi muốn lên xem thử hay không? Ta cam đoan ngoạn tốt lắm!”

Thiên Hoành vừa muốn trả lời, đột nhiên thay đổi sắc mặt, cung kính hướng phía sau ta quỳ xuống, nói: “Nhi thần khấu kiến phụ hoàng.”

Ta hoảng sợ, khi nào thì phụ hoàng ở phía sau. Ta vội vàng leo xuống, nhưng không kịp ổn định thân thể, liền theo nhánh cây cao trực tiếp hướng đầu rơi.

Xong đời, nhất định là cao vị than hoán [2] a! Ta nhắm mắt, không dám đối mắt với kết cục bi thảm, lại được đôi tay vững vàng tiếp đỡ, thản nhiên vị đàn hương tràn ngập xung quanh. Ta kỳ quái mở mắt, nhìn đến khuôn mặt tuyệt mỹ của phụ hoàng trong gang tấc. Lòng nháy mắt nảy lên, khuôn mặt “tạch” một cái đã nóng bừng, ta cư nhiên ở trước mặt phụ hoàng như vậy, thật mất mặt!!

“Phụ… phụ hoàng?” Lòng kịch liệt đập, khẩn trương đến mức nói chuyện cũng lắp bắp. Thật là, gương mặt đẹp vậy ở trước mặt, đến ta cũng phải mất năng lực ngôn ngữ!

Phụ hoàng đem ta thả xuống, ta lập tức quỳ, lắp bắp nói: “Nhi… nhi thần khấu kiến phụ hoàng!”

“Đứng lên cả đi, trẫm chỉ đi ngang, các ngươi cứ tiếp tục ngoạn!” Phụ hoàng vỗ vỗ đầu ta liền ly khai.

Ta đứng lên, đỏ mặt tới phát ngốc trong chốc lát, động tác vừa rồi của phụ hoàng… Sau đó nhìn nhìn Thiên Hoành, quay đầu bước đi, không hài lòng cũng chẳng nói nhiều.

“Nhị hoàng đệ…” Thiên Hoành đột nhiên gọi ta.

“Chuyện gì?” Ta tức giận hỏi.

“Ta… ta chỉ muốn biết ngươi năm nay hiến lễ vật gì cấp sinh thần phụ hoàng.” Thiên Hoành sửng sốt một chút, đại khái bị ngữ khí ác liệt của ta dọa.

“Đến lúc đó chẳng phải sẽ biết sao?” Ta nói xong câu lỗ mãng đầu tiên lập tức rời đi.

Bất cứ sự tình nào cũng có mặt đối lập, cùng “tư chất nô độn, bất hảo bất kham” của ta ngược lại chính là đại hoàng tử điện hạ “thiên tư thông tuệ, nhân trung long phụng”. Tồn tại của ta là phụ trợ quang huy hình tượng Thiên Hoành, dùng một câu thái phó mà nói chính là: “Chênh lệch giữa hai vị hoàng tử khác nhau một trời một vực” Thiên Hoàng giống như vũ trụ trôi nổi trong đám mây, không nhiễm hạt bụi; còn ta lại giống lớp bùn đắp trên mặt đất, rẻ mạt.

Nghe nói Thiên Hoành chưa đến một tuổi có thể nói câu lưu loát, ba tuổi biết đọc sách << Đạo Đức Kinh >> bảy tuổi có thể đem << Lưu Quốc Sách >> đọc làu làu, cường nhân a! Quá thông minh, khiến cho ta không khỏi sinh ra cảm giác “ký sinh Du, hà sinh Lượng” [3] [*] nhất là khi biết phụ hoàng chú ý hắn, độ khó chịu của ta với hắn đạt đến mức trước nay chưa từng có, thế nên rất ít cùng hắn nói chuyện, trốn hắn như mãnh thú và dòng nước lũ.

Loại này cùng tâm tình đố kỵ còn sinh ra một phản ứng dây chuyền, chính là đối phụ hoàng bất mãn. Loại bất mẫn này khiến ta mỗi lần nhìn đến phụ hoàng cũng giống như nhìn đến Lục Tiêu, đều sẽ cúi đầu, đem chính mình xử trí như thần tử, tất cung tất kính, có thể không gặp thì không gặp. Kiếp trước cũng như vậy, mỗi lần đối cha mẹ hoặc người yêu bất mãn, ta đều sẽ dùng cách như khi đối chủ cho thuê nhà giống nhau, lạnh lùng lại khách khí, so với đối đãi người xa lạ còn xa cách hơn, thường xuyên ép mẫu thân tức giận đến khóc rống, khiến người yên hận đến độ không thể quỳ xuống cầu xin tha thứ.

Kỳ thật ta cũng muốn tiếp cận phụ hoàng, chính là lại không dám. Không xuất sắc sẽ vĩnh viễn không chiếm được chú ý phụ hoàng, chính là một khi xuất sắc ý nghĩa tánh mạng khó giữ, ta giống như một hoàng tử không có năng lực bảo vệ, là kẻ dễ dàng nhất trở thành vật hy sinh cho cuộc đấu tranh vì chính trị. Hơn nữa dù có tiếp cận hắn thì thế nào? Ta vĩnh viễn không thể chiếm được hắn, bởi vì hắn là phụ thân ta, lòng ta liền đổ một trận thống khổ, bất quá ta có chút an ủi,hắn bên người không có nam phi. Nhưng, điểm an ủi hèn mọn này rất nhanh bị đánh vỡ.

Sinh thần phụ hoàng hằng năm, Hoang quốc cùng Lang quốc đều phái sứ thần đến, năm nay, phụ hoàng theo thường lệ ở đại điện mở tiệc chiêu đãi văn võ bá quan cùng sứ thần hai nước, tất cả hoàng tử cùng công chúa đều đến đại điện.

Lang quốc tặng lễ vật là một nam tử rất đẹp, toàn thân bạch y hoa lệ phú quý, tuy rằng lụa trắng che mặt, nhưng vẫn có thể theo mi mục trông được dung mạo tuyệt mỹ. Hắn chậm rãi đi vào đại điện, tay giấu trong áo, nhấc tay lên trán, cúi đầu chín mươi độ, hướng phụ hoàng làm một cái lễ long trọng, nói: “Thảo dân Thường Tịch tham kiến hoàng thượng.” Thanh âm thấp nhu kiều mị, khiến người nghe đến xương cốt yếu mềm.

“Đứng lên đi.” Phụ hoàng không biểu tình, chính là nâng tay ý bảo hắn đứng dậy.

Hắn đứng lên, đồng thời tay lui lại sau làn mi, sau đó buông thả, tiếp: “Thảo dân nguyện vì hoàng thượng dâng lên một vũ.”

Phụ hoàng gật đầu, xem như đáp ứng!

Bên cạnh sứ thần, một kẻ lấy ra chiếc sáo nhỏ đệm nhạc, tiếng địch du dương, bạch y phiêu khởi, tóc đen bay lên, động tác duyên dáng không một ai không say mê, ngay cả ta cũng bị kỹ thuật nhảy ôn nhu nhẹ nhàng hấp dẫn. Dần dần, tiếng địch chậm rãi cho đến chấm dứt, vũ của Thường Tịch cũng gần như dứt hẳn, cuối là một cái xoay tròn, tay trái đỡ thắt lưng, quỳ một gối, tay phải giơ lên đặt trên gối, mặt hướng bên phải, mắt buông rũ, thật sự phong hoa tuyệt đại!!

Trong đại sảnh không một tiếng động, không một hơi thở, ngay cả phụ hoàng cũng một bộ dáng say mê, dùng thanh âm ôn hòa chưa từng xuất hiện, nói: “Phong Thường Tịch làm quý phi, ban thưởng trụ lại Triêu Dương điện. Đến đây, đến bên người trẫm.”

Thường Tịch hướng phía trước, phụ hoàng cho Thường Tịch ngồi trên đùi hắn, uống một ngụm rượu, đổ vào miệng Thường Tịch. Hai người bộ dáng hôn môi thực duy mỹ, giống như một bức tranh. Nhưng ta lại không lòng dạ nào thưởng thức, trong lòng một trận quặn đau, phụ hoàng thích hắn sao? Ta quả nhiên không có hy vọng! Ta ánh mắt ê ẩm, rất muốn rơi lệ, nhưng không dám, chỉ đành liều mạng nhịn xuống, còn bày ra bộ dáng vì phụ hoàng cao hứng. Thật muốn tìm một nơi không ai khóc một trận!

Lúc này Hoang quốc cũng đưa lên lễ vật, dùng một chiếc hòm thật dài để chứa. Thái giám trình lên, mở hòm ra. Ta vừa thấy, nguyên lai là đàn tranh. Trong lòng nhịn không được nghĩ muốn ánh mắt phụ hoàng nhìn ta, dù là rất nhỏ dừng lại, cũng có thể giảm bớt đau đớn trong ta!

“Đây là vật gì?” Phụ hoàng hỏi.

“Đây là nhạc khí của quốc gia ta, tên là Vân Tranh. Là tranh tốt nhất của bổn quốc, dùng chỉ thiên tàm ti làm dây cầm, tên là Tố Vân.” Sứ thần cung kính đáp.

Ta đi lên, hành lễ, nói: “Khẩu tấu phụ hoàng, nhi thần muốn dùng đàn này tấu một khúc hiến cho phụ hoàng.”

“Chuẩn tấu.” Phụ hoàng thập phần rõ ràng đáp ứng.

Những đại thần bên cạnh đều nghi hoặc nhìn ta, ngay cả phụ hoàng cũng chưa gặp qua nhạc khí này, ta ngu ngốc thế nào lại có thể đàn, ngoại tổ phụ mặt tràn ngập lo lắng.

Ta hai tay cầm tranh đến giữa đại điện, ngồi trên mặt đất, cẩn thận đem tranh đặt xuống. Thận trọng tại mỗi ngón tay buộc giáp, tay phải ngón trỏ bọc lấy dây cung thử âm, lòng ta chợt nghĩ nên đàn khúc nào để tốt. Vốn định tấu một khúc << Thập Diện Mai Phục >> nhưng khúc này yêu cầu kỹ thuật khó, tối có thể thể hiện trình độ cao siêu, nhưng tại đây trong ngày vui mừng thế này, tấu một khúc bao hàm sát phạt quả không thích hợp. Hơn nữa cổ nhân đều thích lấy tiếng đàn thấu nhân, vạn nhất bọn họ cho rằng ta là loại người hùng tâm tráng chí, sẽ âm thầm phòng bị, tiêu trừ tai họa từ khi còn là trứng nước, thật đúng tìm tử lộ. Vì thế, ta quyết định đàn một khúc << Cao Sơn Lưu Thủy >> [**]

Ta nâng tay, chậm rãi chìm vào trong giai điệu, dần dần quên đi nét bi thương vừa rồi, ngay từ đầu tiếng đàn chậm rãi lại trong suốt, hiện ra những bầu không khí biến ảo khôn lường, tựa như tiến nhập tiên cảnh nơi núi cao mây trắng. Dần dần, tiếng đàn càng hóa nhanh, càng kịch liệt, huyền thanh cao âm như những dòng suối nhỏ không ngừng lưu động, mà trong đó huyền âm trầm thấp lại như nham thạch khe suối, thỉnh thoảng hé lộ. Cuối cùng, tiếng đàn biến hoãn, cao âm trở nên nhẹ nhàng, khiến người ta như trở về chốn cũ vô cùng vô tận.

Một khúc kết thúc, trong đại điện lặng ngắt như tờ, tựa hồ tất cả đang chìm đắm trong dòng âm nhạc duyên dáng mà ngay cả trở về cũng chưa kịp, khiếp sợ vì ta – một Nhị hoàng tử trứ danh “tư chất nô độn, bất hảo bất kham” lại có thể tấu ra một khúc nhạc như vậy.

“Quả thực là thanh âm của tự nhiên a!” Đột nhiên có người phát ra câu nói.

“Đúng vậy, khúc này chỉ thiên thượng mới có, nhân gian chưa từng nghe thấy!” Lập tức có kẻ lại bắt đầu phụ họa.

Không nghĩ đến bọn họ đối thủ khúc này đánh giá cao vậy, càng không nghĩ đến, thủ khúc này khiến ta từ nay về sau danh chấn thiên hạ, nhân xưng “Nhạc Tiên.”

“Đây là khúc gì?” Phụ hoàng hơi gợi nên khóe miệng, thoạt nhìn thật cao hứng hỏi.

“Hồi phụ hoàng, khúc này tên << Cao Sơn Lưu Thủy >>” Ta chậm rãi đứng lên, tay trái áp tay phải, nấp trong tay áo, đưa cánh tay nâng đến trán, liền mạng ngang chận lệ ý cùng nỗi lòng chua xót nghiêm trọng, lạnh lùng nhưng không mất vẻ cung kính trả lời.

“Đàn rất khá, tranh này thưởng cho ngươi.” Phụ hoàng trong miệng tán thưởng cũng không khiến tâm tình ta chuyển biến tốt, ta thật sâu nhìn hắn một cái, trong lòng âm thầm quyết định rời đi. Nếu để ta ở chỗ này tiếp tục nhìn bọn họ ngươi nông ta nông, còn không bằng giết ta, so thống khoái hơn.



[1] Đảo quải kim câu: móc câu đổi chiều

[2] Cao vị than hoán: té từ nơi cao, chắc chắn sẽ chết

[3] Ký sinh du, hà sinh lượng: đã sinh Du, sao còn sinh Lượng



[*] Giải thích điển tích:

Chu Du vốn là một mưu tướng nổi tiếng của quân Đông Ngô, còn Gia Cát Lượng vốn là quân sư đại tài của nước Thục.

Họ hợp sức trong trận Xích Bích đánh cho quân Tào Tháo “lên bờ xuống ruộng” nhưng khi phải đối đầu vì vua tôi của mình thì Chu Du vẫn không thể sánh bằng Gia Cát Lượng nên đã cảm thán nói lên câu này.

[**] << Cao Sơn Lưu Thủy >> – Bá Nha và Chung Tử Kỳ

<< Cao Sơn Lưu Thủy >> gắn liền với điển tích Sở Bá Nha-Chung Tử Kỳ. Tương truyền, hơn hai nghìn năm trước Ba Nha hay đàn bản << Cao Sơn Lưu Thủy >> nhưng chỉ có một mình Chung Tử Kỳ biết thưởng thức. Một lần Bá Nha gảy đàn, chí tại non cao, Tử Kỳ liền bảo: “Thiên tại hồ cổ cầm, ngụt ngụy hồ nhược Thái Sơn.” (Đánh đàn hay thay, vời vời tựa tựa Thái Sơn). Bá Nha chí tại vực sâu, Tử Kỳ nhận ngay ra rằng: “Đăng đăng hồ nhược lưu thủy. “ (Cuồn cuồn như nước chảy).

Khi Tử Kỳ lâm bệnh chết, Bá Nha chỉ gảy đàn thêm một lần duy nhất trước mộ người tri âm rồi đập đàn vào tảng đá, không bao giờ cầm đến đàn nữa.

Bản << Cao Sơn Lưu >> lưu truyền ngày nay chủ yếu là bản do Xuyên Phái đời Thanh gia công và phát triển, được Đường Di Minh đời Thanh ghi lại trong “Thiên văn các cầm phổ” (năm 1876). Ông đã hết sức phát huy các thủ pháp cổn, phất, xước, chú, khiến hình thượng núi cao, nước chảy thêm rạng rỡ, nên mới có danh xưng: “Thất Thập Nhị Cổn Phất Lưu Thủy.”

Bản nhạc được phân thành 9 đoạn và một vĩ thanh, cụ thể là 4 bộ phận lớn: khởi, thừa, chuyển, hợp. Phần khởi (đoạn 1 đến 3) thông qua giai diệu thâm trầm, hồn hậu, uyển chuyển và âm bội sáng rõ đã biểu hiện được những cảnh tượng kỳ diệu của núi cao trùng điệp, suối chảy khe sâu một cách rõ ràng, tươi sáng.

Phần thừa (đoạn 4 và 5) dàn trải không dứt, giai điệu đậm màu sắc ca hát, giống như những giọt nước chảy trong khe suối tập hợp thành dòng nước mạnh.

Phần chuyển (đoạn 6 và 7) nhờ vào khúc điệu có thứ tự bội âm đi xuống và âm giới của 5 thanh đi lên, âm hóa với xung động mạnh, kết hợp các thủ pháp cổn, phất, như một dòng thác chảy ào ạt xuống, dồn vào sông biển, cuộn trào sóng lớn.

Phần hợp (đoạn 8 và vĩ thanh) vận dụng một phần âm điệu của phần thừa và phần chuyển tạo thành hiệu quả hô ứng, hóa nên dư âm như sóng trào trên sông biển, khiến người nghe có thể cảm nhận dư vị hết sức ngỡ ngàng và thú vị.

Vào thời nhà Đường phân thành hai khúc, không phân đoạn. Đến thời Tống lại phân Cao Sơn thành 4 đoạn, Lưu Thủy thành 8 đoạn, thiên về Lưu Thủy khiến người nghe có cảm giác biển lớn đang vỗ sóng bên tai, âm vang mãi không thôi.
Bình Luận (0)
Comment