Buổi sáng mồng một tháng tư bắt đầu tham gia tảo triều, cảm giác ngủ đủ đã phải dựng dậy, thật là không nhân tính! Ta vì cái gì phải chịu loại tội này? Ngoài cửa điện đụng bọn Mạnh Hiên, ta xem dáng bộ Mạnh Hiên còn chưa mở mắt, trong lòng thầm cười.
Vào đại điện, ta trộm nhìn qua phụ hoàng đang uy nghiêm trên long ỷ, lập tức cúi đầu, trong lòng nảy lên cảm giác chua xót. Vì không muốn tâm lý chìm trong tình tự, ta lập tức dời đi lực chú ý, chuyên tâm nghe các đại thần lên tiếng.
Gần nhất không có đại sự gì, các đại thần cũng không dám dùng những việc nhỏ làm phiền phụ hoàng, cho nên hội báo cáo một ít công tác, hỏi một vài quyết định sự tình, rất nhanh đã kết thúc.
Sau đó ta rời đến hộ bộ. Công tác hộ bộ hằng ngày chính là vì dân khai hoang, chiêu an sắp xếp lưu dân, thực hiện chỉ thị của quân vương, hạn chế ác bá hà hiếp; cắt bớt đất đai của lũ dân dị đoan; truyền thụ những kỹ năng cho nông quan; ra lệnh cho chăn thả dưỡng ngựa; bố cáo kêu gọi người dân tận dụng đất đai khai hóa; đối với những trường hợp lỗ vốn mắc nợ nhiều năm có căn cứ suy theo tình huống mà bãi bỏ; dựa vào thu chi các tỉnh hằng năm, điều hòa dư khuyết; giảm bớt miễn phục cho sai dịch; cứu bần tế lão, ban thưởng công thần; cân nhắc lượng vật, định giá hàng; trưng thu các loại thuế ở sơn trạch pha trì, quan thị; cấp quân phí, đốc thủy vận, chuyển vật dụng cho các nơi đóng quân, cùng đủ loại bổng lộc quan sai; định kỳ lập hộ khẩu, điều chỉnh hộ dân, tìm hiểu rõ dân cư chỗ nào biến hóa tăng giảm; đối những kẻ không làm hộ khẩu, có hành vi chiếm đất không hợp pháp phải ngăn chặn, chỉnh sửa cho đúng.
Hộ bộ thượng thư chủ quản hộ khẩu toàn quốc, chính lệnh các phương diện thuế khóa lao dịch. Thị lang chưởng quản kiểm tra sổ sách, làm công tác của kế toán viên, thống kê thuế khóa, dù sao cũng chính là làm cu li. Đương nhiệm hộ bộ thượng thư gọi Đường Hiển Tông, là một vị đại thúc hơn bốn mươi tuổi, đệ tử thương nhân thế gia, trước kia bởi vì xuất thân bị chế nhạo không ít, đến được vị trí này cũng không dễ dàng! Là một kẻ trường kỳ sinh hoạt dưới sự áp bách của văn nhân, cho nên đối với tài tử như ta, xem chừng là nơi rất tốt để hắn đả kích.
Quả nhiên, ta vừa mới đến hộ bộ, Đường Hiển Tông đã cho người bê mấy chục trúc quyển cùng một quyển tập to dày đến, đặt trên bàn, không chút khách khí nói: “Tiểu tử ngươi đừng tưởng là trạng nguyên thì có gì đặc biệt hơn người, các ngươi một đám văn nhân không có thứ gì tốt, cũng chưa chắc có tác dụng gì! Từ giờ trở đi, ta chính là thượng quan của ngươi, ngươi an phận một chút cho ta, không cần có tâm gian lận! Hiện tại, đem những sổ ghi chép trước mắt phân loại, rồi thống kê đối chiếu cho tốt, trong vòng ba ngày phải làm xong.”
Xem chừng trốn không thoát “sự hãm hại” này, cứ coi như bài tập đến lớp đi! Ta trái phải nhìn nhìn, nghi hoặc hỏi: “Bàn tính đâu? Không có bàn tính như thế nào tính toán sổ sách?” Ta ở thời đại này chưa hề tính sổ, trước kia đều là cha mẹ giúp ta tính, hơn nữa là dùng máy tính, còn hiện giờ chắc phải dùng bàn tính, bất quá ta không thuần thục, tốc độ lại không mau.
“Bàn tính là thứ gì?” Đường Hiển Tông cho ta muốn lấy cơ hội nhàn hạ, hung tợn nói: “Đừng tìm cái cớ gì mạc danh kỳ diệu, ba ngày sau không giao lên, ngươi cứ chờ khấu trừ bổng lộc đi!”
Thật là một đại thúc không đáng yêu, ta tràn ngập oán niệm mở trúc quyển ra xem, nhìn đến bên trong là các khoản loạn thất bát tao, còn có chữ phồn thể nhất nhị tam tứ ngũ lục thất bát… Trời a! Đầu của ta đều lớn lên! Ba ngày mà muốn làm hết khoản này? Phụ hoàng, ta muốn cáo lão hồi hương?
Đau đầu thì đau đầu, ta vẫn không thể nhàn hạ, vì thế, ngoan ngoãn cầm bút, một cái rồi một cái nhớ kỹ. Thuận tiện tính nhẩm, nhìn xem có hay không sai. Thật hảo tưởng niệm những con số Ả Rập! Rốt cuộc là ai phát minh ra chữ phồn thể vậy? Ta muốn tìm hắn tính sổ! Lòng ta tràn ngập oán khí, quyết định trở về phải làm ra bàn tính, bản khắc in ấn thuật, như vậy sổ sách cũng không cần viết nữa.
Ban đêm, khi Lãnh Vũ xuất hiện trong Khai Nguyên phủ, ta đang ngồi trên ghế đá, một bên vót khối gỗ, một bên toái toái niệm: “Chết tiệt thối đại thúc, chết tiệt chữ phồn thể, chết tiệt sổ sách…”