Tiêu Diêu Vương Bổn Kỷ

Chương 27

Thanh âm mị nhân này nghe rất quen thuộc, ta ngẩng đầu. Thường Tịch một thân lam y cười cười đi tới, tùy tiện làm một cái lễ đã khiến người ta thấy phong hoa tuyệt đại. Đây chính là mị lực trời sinh! Không ai không vì hắn khuynh đảo, khó trách phụ hoàng thích hắn lâu như vậy!

Tâm ta chua xót, chuyện đêm đó ta vẫn không quên, nếu không quấy rầy bọn họ, khẳng định rất nhanh họ liền lên giường! Còn có, bọn họ trong lần đầu gặp đã hôn nhau! Ta hạ mắt, không muốn để kẻ khác nhìn ra thương tâm, chịu đựng đau đớn, đứng dậy xuống giường quỳ gối.

Phụ hoàng đột nhiên ôm ta, để ta ngồi trên đùi. Ta cả kinh ngẩng đầu, hắn không nhìn ta, lạnh lùng hướng Thường Tịch hỏi: “Ngươi tới đây làm gì?”

“Ta đương nhiên tới nhìn tiểu bảo bối!” Thường Tịch nói, đôi tay trêu đùa muốn sờ gương mặt ta, lại bị phụ hoàng ngăn cản. Hắn hơi kinh ngạc nhướng mi, vẻ mặt bỡn cợt nói: “Ai u uy, hũ dấm chua thật lớn! Cũng khó trách, tiểu bảo bối xinh đẹp như vậy, so với mấy năm trước lúc ngồi đạn tranh, còn muốn xinh đẹp hơn! Thật không hiểu nổi, cùng một gương mặt, tại sao xuất hiện trên người tiểu bảo bối thì phiêu lượng khả ái, còn xuất hiện trên người ngươi thì không một chút thú vị?”

Hắn nói lời này ngữ khí như bằng hữu trêu chọc, chính là ta nghe lại hoàn toàn không giống. Cảm giác như sự ghen tuông của tình nhân, tất cả lời nói đều trái ý, trách cứ phụ hoàng bị ta mê hoặc. Người thông minh sẽ phô trương tình địch để chính tình nhân áy náy, hắn là như vậy sao? Hơn nữa hắn cùng phụ hoàng nói chuyện không xưng nô tì, chỉ xưng ngươi ta. Phụ hoàng sủng hạnh hắn còn cùng ta ở một chỗ làm gì?

Ta càng nghĩ càng bi thương, càng nghĩ càng khó chịu, càng nghĩ lại càng không muốn thấy bọn hắn thân thiết, vì thế ly khai cái ôm của phụ hoàng, nén đau quỳ xuống, lạnh lùng nói: “Vi thần thân thể không khỏe, cáo lui!”

Nói xong ta đứng lên, định ra ngoài, liền bị ôm chặt, thanh âm lãnh lãnh vang lên bên tai: “Đừng nháo.”

Đừng nháo? Toàn bộ hỏa nộ của ta bị những lời này lập tức châm bùng, trong lòng một trận bi phẫn, nguyên lai trong mắt hắn ta chỉ là hài tử biết hồ nháo! Ta phẫn nộ nâng mắt, lạnh lùng nhìn hắn, ngữ khí băng hàn kiên quyết nói: “Vi thần cáo lui, thỉnh hoàng thượng cho đi!”

Kinh ngạc, bi thương, kích động, những thần sắc lần lượt hiện lên trong mắt hắn, hắn đem ta siết lại, hơi có điểm lo sợ nói: “Chớ đi! Không có người giết ngươi!”

Ta sửng sốt nhìn hắn, có điểm không theo kịp, cái gì bảo không có người giết ta?

“Ha hả! Đồ ngốc! Tiểu bảo bối chính là ghen!” Thường Tịch không hề cố kỵ nở nụ cười, tiếp nói: “Tiểu bảo bối có phải hay không hiểu lầm? Ta cùng hắn không phải loại quan hệ như ngươi tưởng tượng!”

Ta có điểm không rõ lắm, Thường Tịch không phải phi tử phụ hoàng sao?

“Ta là Lang quốc Tứ hoàng tử, tên thật Diêu Tịch, là biểu ca phụ hoàng ngươi, tới nơi này là vì mục đích chính trị. Việc này tiểu hài tử không cần biết, dù sao ta cùng hắn không phải quan hệ tình nhân.” Diêu Tịch nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Buổi tối lần trước, thích khách là ngươi phải không? Đêm đó ta muốn ngoạn ngươi, khiến phụ hoàng ngươi lo lắng! Hai phụ tử các ngươi thật là ngoạn tốt! Một tên mỗi đêm trên giường giả bộ ngủ, một tên thì nghĩ tên kia đã ngủ, chính là kiên quyết không chịu thanh minh thân phận, hại ta xem đến cuống cuồng!”

Nguyên lai, phụ hoàng mỗi đêm đều tỉnh? Cũng đúng, ta cho hắn không ít tị độc vật! Chuyện ta mỗi đêm hôn hắn, hắn cũng biết? Nghĩ đến đây, mặt ta đỏ lên, xấu hổ muốn chết. Phụ hoàng càng ôm ta đặt trên đùi, ta thuận theo dựa vào ngực hắn, đầu không dám ló ra.

Đột nhiên, bụng ta kêu “ừng ực”, mặt càng đỏ hơn, Thường Tịch không chút khách khí cười ha hả. Phụ hoàng vỗ tay hai cái, lập tức có người bưng đồ ăn lên. Nghĩ đến hắn thời điểm ở phủ sai sử hạ nhân, thật khiến kẻ khác cảm thán, có người từ nhỏ chính là vương giả!

Từ sau hôm đó, ta khôi phục thân phận Nhị hoàng tử, trở ở Dạ Huy điện. Tin tức này truyền ra, cả triều văn võ thực khiếp sợ, ngoại tổ phụ lúc thấy ta mặt đầy lệ, khiến ta một trận áy náy. Lúc lâm triều ta không tới, cũng không ai biết trạng nguyên là ta, ta thành thật chuyên tâm làm một hoàng tử, dù sao ta vẫn chưa trưởng thành. Hơn nữa, nhờ phụ hoàng ban tặng, mỗi sáng ta cơ hồ dậy không nổi.

Người đến bái phỏng ta rất nhiều, hơi một chút là có kẻ tấu đi yến hội. Thái tử cùng nhị vị hoàng đệ cũng thường xuyên tìm ta, ta cùng bọn họ không có nhiều điểm chung, có thể nói đều nói hết. Thời điểm không việc gì, ta cải trang ra ngoài tìm bọn Mạnh Hiên, hợp lại uống rượu rồi nói chuyện phiếm.

Khiến ta kinh ngạc chính là, Mạnh Hiên cùng Tiêu Viên hai người bắt đầu ẩu đả, cách một ngày sẽ có một trận, kinh thành sớm truyền đến huyên náo, nói bọn họ bất hòa. Ta vốn nghĩ họ đã thông suốt, chẳng lẽ sai?

Canh lúc Mạnh Hiên không có việc, ta tò mò hỏi nguyên nhân hắn đánh nhau cùng Tiêu Viên, hắn đỏ mặt ấp úng hơn nửa ngày mới nhăn nhó nói cho ta biết: “Kỳ thật là vì quyết định ai ở trên.”

Ta nhịn không được đầu đầy hắc tuyến, chỉ vì nguyên nhân này? Ta tò mò ghé sát tai hắn, nhẹ giọng hỏi: “Tư vị ở trên đến tột cùng như thế nào?”

Hắn hưng trí bừng bừng nói: “Bổng cực kỳ! Bằng không chúng ta tốn sức tranh làm gì?”

Ta nhìn thần thái hắn sắp bay lên trời, nhất thời không biết nói sao, trong lòng liền thử tưởng tượng nếu phụ hoàng bị ta đặt dưới thân chính là dạng quang cảnh nào, nhất định mê người a!

Lúc này, Tiêu Viên thần sắc do dự nói: “Có chuyện này không biết nên nói cho ngươi hay không, chính là cảm giác không nên gạt ngươi, liên quan đến Lãnh thúc thúc.”

Có quan hệ với Lãnh Vũ? Không phải phụ hoàng sao? Ta kinh ngạc hỏi: “Lãnh Vũ làm sao? Phát sinh chuyện gì? Nói mau!”

“Ngày đó ta thấy hắn và một cô nương thân mật tiêu sái ở một chỗ, còn cười cười lấy lòng nàng, hắn không phải cùng ngươi sao? Hơn nữa hôm đó, ta cảm giác hắn không phải Lãnh thúc thúc!” Tiêu Viên nghi hoặc nhìn ta.

Lực chú ý của ta đều bị câu trên hấp dẫn, phụ hoàng và một cô nương thân mật tiêu sái ở một chỗ? Ta không tin đây là sự thật, loại sự tình này không có khả năng phát sinh! Chính là Tiêu Viên hắn sẽ không gạt ta, lòng ta tràn ngập bất an cùng khủng hoảng, phụ hoàng không phải người như vậy? Chính là Tiêu Viên nhìn đến không thể là giả, nếu không hắn khẳng định không nói ta biết. Ta biết mình không nên nghi thần nghi quỷ, chính là lòng nhịn không được vẫn phải nghi. Dù sao, phụ hoàng chưa từng nói hắn thích ta, ngay cả một câu xác minh cũng không có!

Trở lại Dạ Huy điện, ta lo lắng có nên hỏi phụ hoàng đến tột cùng là chuyện gì. Buổi tối, phụ hoàng như cũ đến đây, hắn ôm ta. Ta do dự nên hay không mở miệng, bất chợt ngửi thấy một loại hương khí không thuộc về hắn. Trong lúc nhất thời, không biết phẫn nộ hay bi thương, nghi vấn ban chiều đã tự động giải đáp, nhất định là sự thật!

Ta hoàn toàn mất lý trí, nói: “Cút ngay! Đừng dùng bàn tay chạm qua người khác bính ta! Bấn chết được!” Ta hung hăng đẩy hắn ra, không thèm nghĩ hắn có loại biểu tình gì, cúi đầu vọt vào tẩm cung, ngã xuống giường.

Tâm tình vừa kịp bình tĩnh, ta bắt đầu hối hận, nói như vậy thật đả thương người! Hắn, một hoàng đế khẳng định chưa từng bị mắng như vậy! Lúc này thật không thể vãn hồi sao! Chính là ta thật sự không chịu được hắn đã có ta lại còn bính người khác! Chẳng lẽ ta trong lòng hắn kỳ thật không thích hợp ở cùng một chỗ? Bất quá, có lẽ chúng ta không thích hợp, nhiều lắm chỉ là đồng sàng. Hắn phải buông tha? Nguyên bản không nên ở cùng một chỗ! Như vậy vốn trái luân thường, hắn vua một nước không thể có nhược điểm. Ta nếu tiếp tục cùng hắn chính là hại hắn! Chính xác, ta cũng như được bố thí! Không thể rời khỏi ôn nhu hắn!

Ta cứ vậy, một bên không muốn buông tha, một bên không ngừng rơi lệ, trong lòng thực mâu thuẫn. Phía sau truyền đến tiếng than nhẹ, một đôi tay ấm áp gắt gao ôm, mùi thơm ngát của người sau khi tắm gội bay tới.

Ta kinh ngạc quay đầu, phụ hoàng đang chuyên chú nhìn ta, mái tóc ẩm ướt, trên người mặt một kiện đan y. Tay hắn lau qua nước mắt, nói: “Vừa rồi, San phi đến đây quấn lấy ta, ta đã xử phạt nàng, không có bính nàng.”

Thanh âm hắn mang theo ôn nhu không đổi, dẫn đến ta vừa chua xót vừa đau, nước mắt không nhịn được rơi xuống. Ta nhào vào lòng hắn, nhịn không được hỏi: “Phụ hoàng, người rốt cuộc có thích ta hay không?”

Nghe xong lời ta, hắn run lên, lập tức hung tợn hôn ta, rất lâu sau mới đem ta buông ra. Thanh âm tức giận vang lên: “Ngươi là nhi tử ta, nếu không thích ngươi, như thế nào cùng ngươi làm chuyện này?”

Lòng ta một trận ngọt ngào, sau đó nhớ đến lời Tiêu Viên, có điểm hoài nghi, không biết thế nào mở miệng hỏi hắn. Suy nghĩ một chút, ta nói: “Ta không tin, ngươi phải chứng minh cho ta xem!”

“Chứng minh thế nào?” Hắn hỏi.

“Ta muốn ngươi!” Ta trực tiếp sảng khoái nói, trong lòng có điểm không yên, không biết hắn có hay không sinh khí.

Hắn ngây người một lát, ánh mắt không đổi đảo qua hạ thân ta, thần sắc nghi hoặc. Ta nhất thời đại hỏa, hắn là hoài nghi năng lực nơi đó sao? Tuy rằng nơi đó quả thật nhỏ, chính là năng lực cũng có không ít a, huống hồ ta mới mười ba, còn có thể phát triển. Ta nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Rốt cuộc có đáp ứng hay không?”

Trên mặt hắn một trận tiếu ý, sau đó mềm mại ngã xuống giường, hơi hơi nghiêng người, tầm mắt dừng lại trên mặt ta. Lãnh ý cùng uy nghiêm ban nãy hoàn toàn biến mất, chỉ còn một nét phong tình vạn chúng.

Ta nhịn không được nuốt nước miếng, bổ nhào vào người hắn…
Bình Luận (0)
Comment