Tiểu Đồ Nhi Cùng Bạch Sư Phụ

Chương 13




Nàng đây là thế nào......
  Mộ Lam Huyền che lấy lồng ngực của mình, nội tâm có chút không hiểu.


  Vì sao nhịp tim lại đập nhanh như vậy? Hơn nữa, vì cái gì nghĩ như vậy mà đụng vào sư phụ......


  Ở kiếp trước Mộ Lam Huyền căn bản không có cơ hội để thích một người liền qua đời, theo lý thuyết người bình thường ở trước khi lên đại học đều sẽ có người để thầm mến hoặc là kết giao qua người, nhưng Mộ Lam Huyền tựa như cái người không nói chuyện yêu đương, nàng đối với bất cứ người nào đều không có cảm giác tâm động, bây giờ nhìn xem Bạch Linh như vậy tự nhiên nhịp tim lại xao động vội vàng bất an, cứ như là mình bị quái bệnh gì.
Nàng mặc dù không biết đây là cái tình cảm gì, nhưng là nàng biết nàng rất thích sư phụ, thật rất thích.
  Mộ Lam Huyền đưa tay nhẹ nhàng sờ lên mặt Bạch Linh, ân, thật mềm, thật trơn.


  "Ân". Chỉ nghe Bạch Linh hừ nhẹ một tiếng, híp mắt nhìn về phía Mộ Lam Huyền: "Làm cái gì?"


"Khụ khụ, giúp... giúp sư phụ đem vết máu trên môi lau đi a". Mộ Lam Huyền khẩn trương đến nói chuyện cũng đều phát run, tranh thủ thời gian lau vết máu trên khóe miệng của Bạch Linh.


  Chỉ thấy Lạch Linh đem con ngươi đen nhánh nhìn chằm chằm Mộ Lam Huyền một hồi, sau đó nhắm mắt lại: "Ân, không có việc gì liền trở về đi, vi sư nghỉ ngơi một chút liền tốt thôi".


"Không, ta phải bồi sư phụ". Dứt lời, Mộ Lam Huyền từ trong nhẫn cụ xuất ra một bộ đệm chăn, trải trên mặt đất, làm ra một bộ dạng vô lại nằm lên đó.
Bạch Linh thấy thế chỉ cảm thấy dở khóc dở cười, đồ đệ này thật đúng là cái tên dở hơi a, cũng được, tuỳ theo nàng thôi.


  Bạch Linh nhắm mắt lại, lạnh nhạt nói: "Tùy tiện".


  Nhìn sư phụ đồng ý, Mộ Lam Huyền cười vui vẻ thành một đóa hoa, nàng cũng không nhàn rỗi, tiếp tục tu luyện. Tất nhiên, sư phụ cho nàng một cái tu vi, nàng liền muốn trở nên càng mạnh mẽ hơn nữa, tương lai nàng sẽ bảo hộ sư phụ.


   Loại cảm giác này là cái gì, nàng không hiểu, nàng chỉ biết là cách sư phụ gần chút, có thể sư phụ giúp làm chút sự tình, nhìn thấy sư phụ cười, nhìn thấy sư phụ khổ sở, cảm nhận một cái nhăn mày hay một nụ cười của nàng, từng câu từng chữ cũng là đủ rồi.


  Nàng cảm thụ được linh khí trong thiên địa, sau đó khóa chặt, hút vào đan điền.


  Mộ Lam Huyền chấn kinh mở mắt ra, tốc độ hấp thu linh khí thế mà so với trước kia nhanh gấp ba! Cái này đại biểu cho việc tốc độ tu luyện của nàng so với người bình thường nhanh lên gấp ba, lại thêm mình thiên phú dị bẩm, muốn đột phá đến hóa Thần cảnh chỉ là vấn đề thời gian!


  Nàng vui sướng đến thần sắc khó tỏ bày, chỉ có thể hóa thành động lực để tu hành, tích lũy linh khí đột phá đến Nguyên Anh thượng kỳ.


Không bao lâu, nàng liền tiến vào minh tưởng tu luyện, chờ đến lúc  tỉnh lại lần nữa, trời đã tối, mà trên giường cũng không có thấy bóng dáng sư phụ đâu, không biết là đã đi đâu.


  Mộ Lam Huyền giãn ra gân cốt, đứng dậy đi hướng đại đường.


  Quả nhiên, nàng vừa đi ra đến liền nhìn thấy Bạch Linh lười biếng dựa vào trên ghế nằm, ánh đèn ở đại đường có chút mờ nhạt, nàng phơi mình dưới ánh trăng trong tay cầm một cuốn thư quyển.


  Mộ Lam Huyền không tự chủ được nhìn ngây người, dưới ánh trăng Bạch Linh tựa như sẽ phát sáng, đôi  lông mi dài nhỏ nồng đậm chiếu đến, ánh trăng soi sáng ra một cái bóng đẹp mắt, làn da trắng nõn như mỡ đông ở ánh trăng lộ ra càng thêm trắng trẻo, nhưng cẩn thận xem xét, lại phát hiện bờ môi của nàng vẫn là tái nhợt vô cùng, hiển nhiên tinh thần vẫn là chưa có hồi phục.


Mộ Lam Huyền không hiểu sao có một cỗ hoả khí bốc lên đến, tiến lên đoạt lấy quyển sách trên tay của nàng, nhìn xem Bạch Linh còn ngơ ngác, nghiêm túc nói: "Thương thế của ngươi còn chưa tốt, sao lại ra đọc sách?"


  Bạch Linh không những không giận mà còn cười, tự tiếu phi tiếu nói: "Ngươi là sư phụ hay là đồ đệ?"


  "Ngạch". Mộ Lam Huyền dừng một chút, lúc này Bạch Linh đoạt lấy thư quyển tiếp tục xem.


  Mộ Lam Huyền thấy thế mặt liền đỏ rần, lại từ trên tay nàng đoạt lấy thư quyển, lần này Bạch Linh thật sự là tức giận, sắc mặt trong nháy mắt âm trầm xuống, một cỗ âm lãnh hàn khí hướng tới nàng, mặc dù rất đáng sợ, nhưng nàng vẫn là kiên định nhìn xem Bạch Linh: "Không được!"


  Sắc mặt của Bạch Linh lại chìm mấy phần, uy hiếp nhìn Mộ Lam Huyền.
Mộ Lam Huyền lui lại về sau mấy bước, đem thư quyển nắm chặt, cuối cùng dứt khoát trực tiếp ném vào mình trong nhẫn cụ: "Không cho!"


  Chỉ thấy Bạch Linh bỗng nhiên đứng lên, liền muốn đi đoạt chiếc nhẫn của Mộ Lam Huyền, cánh tay trắng trẻo vừa duỗi đi lên, kết quả trên đùi mềm nhũn kém chút nữa ngã sấp xuống. Gương mặt hung thần ác sát của Mộ Lam Huyền cũng trong nháy mắt biến thành dáng vẻ bị dọa dẫm đến sợ hãi.

Mộ Lam Huyền một bên đem tiếp được người Bạch Linh lung lay sắp đổ, nhìn Bạch Linh không có thể diện lắc lắc đầu: "Sư phụ ngươi nếu là muốn chiếc nhẫn của ta, để đồ nhi đi mua một đôi cho ngươi một cái ta một cái không phải tốt sao, tại sao muốn đoạt lấy cái này".


  "Ngươi!" Bạch Linh cắn răng giận đùng đùng trừng mắt Mộ Lam Huyền, nếu không phải hiện tại tu vi hóa Thần cảnh của nàng tản đi, trong lúc nhất thời linh khí bổ sung không được, nếu không đã sớm đem cái nghiệt chướng này cho một chưởng vỗ bay, thế mà còn dám đùa giỡn sư phụ!


  Bạch Linh cắn răng thử đứng thẳng, bị một tên tiểu bối như thế ôm, trong lòng có chút kỳ quái không nói ra được.


  "Được rồi, sư phụ vẫn là nên đi nghỉ ngơi đi, suy yếu như thế còn ra đây đọc sách, đồ nhi nếu là không ở tại nơi này sẽ cảm thấy rất lo lắng". Dứt lời, nàng đỡ Bạch Linh đi đến bên trên giường, hơn nữa còn tiềm thức ám hiệu cho Bạch Linh để cho mình ở lại.
Nhưng không nghĩ tới chính là, Bạch Linh chỉ là nhàn nhạt liếc qua, ngồi ở trên giường chỉ chỉ đệm chăn của Mộ Lam Huyền: "Đem đi, trở về tẩm điện của ngươi".


  "Không được!" Mộ Lam Huyền vô  thức kêu lên, sau đó cảm thấy mình có chút thất thố, biểu hiện như thế cứ giống như là mình rất muốn lưu lại, không khỏi quá lúng túng: "Ngạch, không, ta nói là sư phụ mình nếu là có chuyện gì sẽ rất không tiện, nếu như có đồ nhi ở đây  thì đồ nhi có thể giúp người một tay!" Nói xong Mộ Lam Huyền tự tin vỗ vỗ lồng ngực của mình.


........ Chỉ thấy Bạch Linh một trận trầm mặc.


  Mộ Lam Huyền thấy thế nghĩ thầm khẳng định không đùa, cảm thấy thất lạc nên nàng chuẩn bị dọn dẹp một chút để về tẩm điện của mình.


  "Cũng được". Một thanh âm thanh lãnh truyền đến, Mộ Lam Huyền kinh hỉ nhìn lại, ngấn nước bên trong đôi mắt to lóe lên quang mang, tựa như là đang mong đợi một cái gì đó.


  "Ngủ trên mặt đất". Bạch Linh chỉ chỉ dưới mặt đất.


"Nga". Mộ Lam Huyền thất vọng kêu một tiếng.


  Bạch Linh liếc mắt, lạnh lùng nói: "Hoặc là trên mặt đất, hoặc là ra ngoài".


"Được thôi, được thôi". Nàng bất mãn phủ lên đệm chăn, lẩm bẩm: "Mỗi lần đều là cái dạng này, ngủ trên mặt đất liền ngủ trên mặt đất".


  Bạch Linh sao lại không nhìn ra được chút tâm tư của tiểu đồ đệ nhà mình, chỉ là cười nhạt một tiếng, liền nằm xuống không để ý tới cái người gặp cảnh khốn cùng kia.


  Mặc dù nội tâm của Mộ Lam Huyền rất bất mãn, thế nhưng kinh mạch vừa khôi phục, thân thể nàng cũng là có chút suy yếu, lại thêm vừa rồi tu luyện đến trưa, lập tức cũng là mệt mỏi không thôi, nằm trên đệm chăn không bao lâu liền ngủ giống như con lợn chết.


  Mấy ngày kế tiếp Mộ Lam Huyền dùng đủ các loại lý do ỷ lại để được ở lại trong tẩm điện của Bạch Linh, ngay tại thời điểm Bạch Linh sắp nổi bão lên thì Thành Mộc Thu bỗng nhiên từ bên ngoài đi vào tẩm điện, dùng đến giọng cung kính đứng đắn nói: "Đệ tử Thành Mộc Thu xin hỏi chưởng môn, Lam Nhi sư muội ở có đây sao?"


  Bạch Linh nhìn xem Mộ Lam Huyền liếc mắt: "Tìm ngươi, nhanh đi, đừng quấn lấy vi sư".


  Mộ Lam Huyền nhếch miệng, không tình nguyện đi ra ngoài, một mặt không thèm quan tâm nàng, Thành Mộc Thu lo nhìn xem cửa lớn hỏi: "Làm gì a?"


  "Làm gì?!" Thành Mộc Thu vô ý thức liền muốn hống, nhưng nghĩ tới đây là ở cửa điện của Bạch Linh, mau đem Mộ Lam Huyền túm đi.

  "Ai ai ai, làm gì vậy a, đừng nắm chặt ta à". Mộ Lam Huyền bất mãn nói


"Làm gì, ngươi nói làm gì, những ngày này ngươi chạy tới nơi nào?" Thành Mộc Thu một chút liền hất ra Mộ Lam Huyền, cau mày nói.


  Mộ Lam Huyền trừng mắt vô tội nhìn: "Chạy cái gì? Ta một mực luôn ở trong tẩm điện của sư phụ a".


  "Sao?" Thành Mộc Thu một mặt không thể tin, sờ lên đầu Mộ Lam Huyền: "Ngươi ở bên trong tẩm điện của chưởng môn? Một mực ở sao? Đừng có nói giỡn, chưởng môn từ trước đến nay không thích cùng người thân cận a, ngươi có phải hay không phát sốt".


  Mộ Lam Huyền nhíu nhíu mày, đối với ngữ khí của Thành Mộc Thu rất là bất mãn: "Làm sao lại phát sốt, hơn nữa ta đối sư phụ mà nói cũng không phải người khác, ngủ chung một phòng thì thế nào?"


  Nhìn Mộ Lam Huyền biểu lộ nghiêm túc như vậy, Thành Mộc Thu lộ ra thần sắc thật có lỗi: "Không phải a, ta không phải là có ý này, ta chính là cảm thấy ngươi có thể cùng cái khối băng chưởng môn kia ở chung  hòa hợp như thế, cảm thấy có chút giật mình thôi".
"Khối băng sao?" Mộ Lam Huyền nghiêng đầu suy tư một phen: "Sư phụ có đôi khi xác thực rất lạnh, nhưng nàng cũng biết vui vẻ, cũng sẽ sinh khí a".


  "Vui vẻ? Sinh khí?" Thành Mộc Thu giật mình nhìn xem Mộ Lam Huyền.


  "Thế nào?" Mộ Lam Huyền bị Thành Mộc Thu liên tiếp giật mình làm cho nàng có chút trống rỗng.


  "Không không không, Làm Nhi ngươi thật lợi hại". Thành Mộc Thu kính nể nhìn Mộ Lam Huyền.


  Mộ Lam Huyền liếc mắt, bất đắc dĩ nói: "Cái gì a, Nhị tỷ tỷ ngươi hôm nay tới làm cái gì a, không có chuyện ta trở về bồi sư phụ". Nói xong liền quay người muốn đi, kết quả bị một tay Thành Mộc Thu kéo trở về.


  Nàng thương tâm nhìn xem Mộ Lam Huyền, chỉ trích nói: "Được lắm tiểu sư muội, có sư phụ liền quên sư tỷ có phải hay không, ngươi làm cho tim của sư tỷ thật lạnh, ô ô ô...". Dứt lời, nàng còn làm bộ thương tâm chà xát con mắt mấy lần.


Mộ Lam Huyền bất đắc dĩ nhìn đồ ngốc sư tỷ trước mặt: "Được rồi được rồi, ngươi có chuyện gì a, sư tỷ thân ái".


  Nghe xong, tinh thần của Thành Mộc Thu trong nháy mắt liền tỉnh táo, lập tức làm ra một bộ dáng quân tử, nhẹ nhàng giữ chặt tay của Mộ Lam Huyền: "Ngạch, liên quan tới cái này, sư tỷ có việc muốn thỉnh cầu".


  Mộ Lam Huyền trong nháy mắt tách tay của nàng ra, mặt không thay đổi nhìn xem Thành Mộc Thu: "Không có, cút!". Nàng liền biết cái đồ ngốc này tìm đến nàng chẳng có chuyện tốt, lập tức quay người liền muốn rời đi. Bắp chân bỗng dưng bị xiết chặt, cúi đầu nhìn lại phát hiện Nhị tỷ tỷ là đang ôm bắp chân của nàng, kêu khóc: "Không được a, Lam Nhi ngươi không thể đối với sư tỷ của ngươi như vậy a, sư tỷ của ngươi khổ a, sư tỷ ngươi thật thảm a".
Mộ Lam Huyền bịt lại lỗ tai, thản nhiên nói: "Tiếng kêu này có thể đem đi sợ với tiếng heo kêu, sư tỷ công lực của ngươi lại được nâng lên, chúc mừng chúc mừng, sư muội rất là bội phục".

   Dứt lời, thừa dịp lúc Thành Mộc Thu ngẩn người liền rút ra chân của mình, quay người đi ra, nhưng vừa đi chưa được hai bước, nàng lại cảm thấy đôi chân của mình đều không động được.
Nàng bất đắc dĩ nhìn lại, thỏa hiệp nói: "Được rồi, chuyện gì?"


  Thành Mộc Thu trong nháy mắt liền đứng lên sửa sang lại quần áo của mình, tiêu sái cười một tiếng: "Ta liền biết sư muội của ta, ngươi nhất định sẽ giúp ta".


  "Đừng nói nhảm, Mau! Mau! Nói!"
Thành Mộc Thu khó có được giống như nữ nhi gia mà uốn éo người, thẹn thùng nói: "Ngạch, liên quan tới cái này, sư tỷ lại chút khó mà mở miệng a".
Nhìn xem nàng dạng này, Mộ Lam hHyền im lặng, "Nói cũng là ngươi không nói cũng là ngươi, ta cũng không rảnh rỗi chơi với ngươi", nàng xoay người rời đi: "Ta trở về bồi sư phụ".


  "Đừng a!" Chỉ nghe một tiếng tiếng kêu thảm thiết, Thành Mộc Thu tiến lên ôm lấy eo của Mộ Lam Huyền, cả người bị kéo lê lết trên mặt đất.


  Mộ Lam Huyền bất đắc dĩ thở dài, dừng lại bước chân: "Ngươi nói đi".


  "Cái kia, chính là.., ngươi là biết Diệp đại sư tỷ đi". Thành Mộc Thu nhăn nhó nói.


  Mộ Lam Huyền chỉ cảm thấy một trận ác khí lạnh lẽo, cố nén đi xúc động muốn đánh bay Thành Mộc Thu, nhẹ gật đầu: "Ân. Thế nào?"


  Thành Mộc Thu khóc đến tang thương cả mặt, ủy khuất nhìn về phía Mộ Lam Huyền: "Hức, ngươi có thể giúp ta hỏi nàng một chút, ta đã đắc tội với nàng ở chỗ nào a, lúc tu luyện gần đây nhất luôn làm khó dễ cho ta, ta nhanh khổ chết".


  "Ân...... Liền việc này?" Mộ Lam Huyền gật đầu đáp ứng, sau đó nghi hoặc nhìn về phía Thành Mộc Thu.


  "Kỳ thật a...". Thành Mộc Thu nhăn nhó chọc chọc ngón tay: "Sư tỷ gần nhất ở trong tay có chút gấp".
Liền biết người này tìm đến nàng là không có chuyện tốt! Nàng từ trong nhẫn cụ xuất ra bao linh thạch ném cho Thành Mộc Thu: "Đừng phiền ta, ta còn muốn bồi sư phụ đâu".


  Thành Mộc Thu tiếp nhận cái túi đựng linh thạch căn phồng, cả nước miếng đều nhanh chảy ra, hướng về phía Mộ Lam Huyền đã đi xa hô lên: "Tạ ơn sư muội a, chúc ngươi cùng chưởng môn bách niên hảo hợp!"


Mộ Lam Huyền: "Ân????"


————————
Editor:
Đâu đó trong tẩm điện...


  Bạch Linh: Hắt xì!!?

Bình Luận (0)
Comment