Tiểu Đồ Nhi Cùng Bạch Sư Phụ

Chương 25



  "Tê."


  Cánh tay đau đớn khiến cho Mộ Lam Huyền ăn đau hít vào một hơi, đem tay áo kéo lên mới phát hiện chỗ bị cọ đến đã đen thùi phát xanh .


  "Khoan đã!" Tử Y đem tay áo của nàng kéo xuống, vỗ vỗ bả vai Mộ Lam Huyền: "Đi, đi trở về tìm Tiểu Linh Nhi để chữa cho ngươi !"


  "Sư muội?" Ngô Chỉ Hạc không giải thích được nhìn Tử Y cử động.


  Tử Y phất phất tay: "Ai nha, Chỉ Hạc ngươi không cần phải quản."


  "Nga." Ngô Chỉ Hạc bĩu môi.
Tử Y đương nhiên đã sớm kiểm tra xong tình trạng vết thương của Mộ Lam Huyền, ngoại trừ xanh một mảng lớn thì không có gì lớn lao, làm như vậy là vì diễn khổ nhục kế khiến cho Bạch Linh hảo hảo đau lòng.


  Tử Y thoả mãn nhìn Mộ Lam Huyền hiện tại đau đến sắc mặt trắng bệch: "Rất tốt, chính là loại hiệu quả này, đi, chúng ta quay về khách điếm bình dân!"


  Dứt lời, một bên kéo người hướng về phía khách điếm bình dân đi đến.


  Lúc này Bạch Linh đang ngồi ở trên ghế, xuyên thấu qua cửa sổ nhìn trăng sáng trên không trung, trong lúc đó hai hàng lông mày không tự giác nhíu lại với nhau.


  Lúc này ba người từ bên ngoài đẩy cửa mà vào, thanh âm lo lắng của Tử Y cũng truyền đến.


  "Sư muội a ! Ngươi mau đến nhìn xem a, Lam Nhi bị thương !"


  "Cái gì?" Bạch Linh nghe nàng nói mãnh liệt đứng lên, vội vàng đi lên phía trước lo lắng nhìn Mộ Lam Huyền: "Bị thương ở đâu ?"


  Mộ Lam Huyền nhìn đến bộ dáng lo lắng của Bạch Linh mũi không nhịn được đau xót, thiếu chút nữa khóc đi ra, nàng lộ ra một cái tươi cười ôn hoà lắc lắc đầu: "Không có gì trở ngại, chỉ là cọ xát đến tay mà thôi."


  Tử Y nghe vậy bất đắc dĩ trợn trắng mắt, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép ngắt nhéo Mộ Lam Huyền đau đến nhe răng khóe miệng, rồi sau đó làm ra một vết mặt khoa trương mà giơ lên tay trái của Mộ Lam Huyền: "Bị một gã Luyện Thần kỳ cường giả đánh một kích không phải nói đùa a, có khả năng tám phần mười là cánh tay này đều không bảo đảm được a, Tiểu Linh Nhi ngươi mau đến xem xem".


Chỉ thấy Bạch Linh cau mày, xắn lên tay áo liền lộ ra kia cánh tay đã đen thùi, nàng ngẩng đầu nhìn đến sắc mặt trắng bệch của Mộ Lam Huyền không khỏi một trận đau lòng, nghe được Tử Y nói khí tràng cả người nàng đều lạnh vài phần: "Ngươi nói cái gì? Đây là ai làm?"


  "Ngạch..." Tử Y bị ánh mắt băng lãnh của Bạch Linh doạ sợ đến nghẹn một chút: "Hình như là cái gì mình chủ Vạn Kiếm Minh đúng không?" Vừa nói nàng vừa dùng cánh tay chọc chọc Ngô Chỉ Hạc đang đứng ở một bên xem kịch.


  "A, nga, đúng vậy, hình như tên là cái gì Thăng Diệu Huy." Ngô Chỉ Hạc vội vàng tiếp lời nói, nhìn ánh mắt hàn khí bức người của Bạch Linh, nàng không tự giác lui về phía sau một bước nhỏ. Ngay cả nàng đối với khí thế này của tiểu sư muội cũng nhút nhát a...


  Trong mắt của Bạch Linh chợt lóe một chút sát ý, Vạn Kiếm Minh sao...


  Nàng cúi đầu nhẹ nhàng sờ sờ cánh tay đã biến thành màu đen kia của Mộ Lam Huyền: "Đau không?"


  "Không đau." Mộ Lam Huyền nhìn Bạch Linh si ngốc cười nói.


Bạch Linh nghe nói tức giận trừng mắt Mộ Lam Huyền: "Đều đã thành như vậy mà còn không đau?"


  Nàng dùng linh khí xuyên vào cánh tay Mộ Lam Huyền để kiểm tra một phen, không nhịn được thở phào nhẹ nhõm, khá tốt chỉ là thoạt nhìn tương đối nghiêm trọng, cũng không có tổn thương đến kinh mạch.


  Nhu tình trong lòng Mộ Lam Huyền không nhịn được dâng lên, nhẹ nhàng cầm lấy tay của Bạch Linh đang đặt ở trên cánh tay mình, ôn nhu nói: "Sư phụ, ngươi là đang lo lắng cho ta sao."


  Đối mặt với ánh mắt cực nóng của Mộ Lam Huyền, Bạch Linh theo bản năng tránh né ánh mắt kia, đem tay rút trở về, không tự nhiên đem sợi tóc ở bên tai vén ra sau tai, nàng ho nhẹ hai tiếng: "Vi sư là sư phụ của ngươi, đương nhiên là lo lắng cho ngươi ."


  "Ngươi biết ý tứ của ta không phải như vậy." Mộ Lam Huyền tiếp theo lại cầm lên cánh tay như mềm mại không xương kia, thâm tình nói.


  "Vi sư là sư phụ ngươi, chỉ có thể là sư phụ." Đối với nàng lúc này, Bạch Linh chỉ là nhàn nhạt nói một câu nói.


  Mộ Lam huyền cũng không nổi giận, nàng biết được sư phụ sẽ như vậy, nàng cảm thấy chỉ là bị sư phụ cự tuyệt cũng không tính không là cái gì, nàng là muốn bồi sư phụ suốt một đời người, ngay cả việc nhỏ nhoi ấy liền buông bỏ thì còn có tư cách gì mà đi nói thích.


  "Không sao." Mộ Lam Huyền tiến lên phía trước khẽ ôm lấy Bạch Linh, âm thanh trầm thấp của nữ tử nghe quả thực khiến cho người ta mê muội: "Đồ nhi không bắt buộc cái gì, chỉ cầu mong có thể cùng sư phụ suốt đời một đời, như thế là đủ rồi."


  "Còn có người ở đây, ngươi đừng có ôm vi sư ."


  Bạch Linh nhẹ nhàng đẩy ra Mộ Lam Huyền, nhìn về phía vị trí của Ngô Chỉ Hạc cùng Tử Y phát hiện hai người không biết từ lúc nào đã không thấy .
Tử Y đã sớm nhìn ra được tình huống không đúng, sau đó nàng lôi kéo Ngô Chỉ Hạc vẻ mặt đang mờ mịt nhẹ nhàng lui ra.


  Mộ Lam Huyền trong lòng ca ngợi một phen Tử Y thần trợ công, hướng về phía Bạch Linh nhíu mày, trêu đùa: "Vậy nếu các sư thúc đã không ở đây, chúng ta có thể tiếp tục chuyện vừa rồi đi?"


  Bạch Linh nghe nàng nói sắc mặt trầm xuống, lạnh lùng nhìn Mộ Lam Huyền, ngữ khí không nhịn được lạnh vài phần: "Càn quấy, trong mắt của ngươi sao có thể như vậy mà không biết lớn nhỏ!"


  Mộ Lam Huyền biết được Bạch Linh là đang cố ý banh ra một khuôn mặt lạnh lùng, nàng cũng không có lại tiếp tục nói về đề tài vừa rồi, bưng cánh tay đã biến thành màu đen của chính mình bày ra vẻ mặt làm bộ đau nhức.
   "Hí, đau quá a."


  "Còn đau không?"
Bạch Linh cau mày theo bản năng nâng tay Mộ Lam Huyền lên kiểm tra xem xét  tình trạng vết thương của nàng.


  Mộ Lam Huyền nhẹ giọng cười, vươn hai ngón tay vuốt lên Bạch Linh nơi nhíu lại vùng xung quanh lông mày, ôn nhu nói: "Đau, nhưng còn hơn chút vết thương ấy mà nói thi đồ nhi càng muốn nhìn đến dáng vẻ tươi cười của sư phụ."


  "Nếu ngươi đã có thể nói cười như vậy liền không có sao ." Bạch Linh quay đầu sắc mặt bình thản, trong mắt chợt lóe một chút cảm xúc khác, từ trong nhẫn cụ lấy ra một bình thuốc chữa thương tốt nhất đưa cho Mộ Lam Huyền: "Tự mình bôi lên đi, ngày mai đại khái liền sẽ hết."


  "Sư phụ cho ta đồ a". Mộ Lam Huyền cầm bình thuốc chữa thương tiến đến trước mặt Bạch Linh cười tủm tỉm lắc lắc cái đuôi.


  Đối với yêu cầu của Mộ Lam Huyền, Bạch Linh lựa chọn làm như không thấy, loay hoay thấy bộ trà cụ trên bàn đã không biết từ bao thuở. Mộ Lam Huyền nhìn một chút, phát hiện đó là bộ trà cụ mà bình thường Bạch Linh thích dùng.


Nàng cũng không có oán trách, cầm lọ thuốc ngồi trên giường, mở nắp ra nhẹ rắc một ít đi lên vết thương rồi bôi ra đều đều.


  Nhưng sau đó không cẩn thận đem lọ thuốc lật úp, vẻ mặt nàng đau lòng nhìn kia bình thuốc kia nếu bán ra là đến hai mươi khối trung phẩm linh thạch, nhặt lên cái bình phát hiện bên trong đó còn thừa lại một ít ở đáy, nàng bĩu môi: "Đáng tiếc thuốc tốt như vậy..."


Nhìn mộ vẻ mặt đau lòng kia của Mộ Lam Huyền, Bạch Linh che miệng cười khẽ, nhấp một ngụm trà trong tay, bỗng nhiên nghĩ đến một màn mới vừa rồi của Tử Y, không khỏi lắc lắc đầu, cười nhạo chính mình thế nhưng lại thất lễ như vậy, có Tử Y cùng Ngô Chỉ Hạc ở đó tiểu đồ nhi có thể xảy ra chuyện gì chứ? Mới vừa rồi cũng là cố ý giả bộ đến gây chuyện khiến cho bản thân mình hoảng loạn, hai người sư tỷ này của nàng đã già mà không nên thân, một xấp tuổi tác dày như thế lại còn có thể đi theo sư điệt cùng tới lừa gạt nàng, quả thực là càn quấy !


  Lúc này Ngô Chỉ Hạc cùng Tử Y đang đi ở trên đường hẹn hò bỗng nhiên cảm giác được ở sau lưng một trận rét run, hai người không nhịn được cùng đánh một cái hắt xì.


  Chà xát cánh tay, theo bản năng run run: "Ô, người nào mắng ta vậy..."
Sau khi Mộ Lam Huyền thoa thuốc xong, nàng tự giác lấy ra đệm chăn  từ trong ngăn tủ mà trải trên mặt đất, mọi việc vẫn là không nên ép thật chặt, vạn nhất bởi vì được một tấc lại muốn tiến một thước mà chọc sư phụ tức giận, như vậy liền hoàn toàn đi ngược lại .


  Trải chăn đệm xong, sau đó nàng nằm xuống dưới đất, Mộ Lam Huyền nằm ở trong chăn lẳng lặng nhìn chằm chằm Bạch Linh đang cầm sách ngồi ở trước bàn.


  Nàng như thế nào cứ đến nơi nào cũng đều mang theo sách... Lẽ nào mị lực của nàng còn không có bằng một quyển sách sao... Đúng là ngay cả một cái liếc mắt cũng đều không nhìn mình.


  Trong lòng Mộ Lam Huyền buồn bực oán trách một phen, nhắm mắt lại xoay người đi ngủ đi, ngày hôm nay thực sự là quá mệt mỏi , thiếu chút nữa cái mạng nhỏ liền không còn...


Nghĩ vậy, ở trong lòng của Mộ Lam Huyền liền một trận không cam lòng, nếu không may là Ngô Chỉ Hạc cùng Tử Y đã đi xa, nàng hôm nay không chết cũng phải thành một một phế nhân, ngay cả một trên mình chủ Vạn Kiếm Minh đều có thể tùy tiện tiêu diệt nàng...


Mộ Lam Huyền không nhịn được cắn răng, như vậy sau này như thế nào mà có thể bảo hộ được sư phụ! Tuy nói tu vi hiện tại của nàng đã giống như là thiên tài đột nhiên tăng mạnh , nhưng như thế này vẫn còn chưa đủ...Muốn bảo vệ được sư phụ quả thực là si tâm vọng tưởng, chẳng bằng nói là sư phụ vẫn luôn bảo hộ nàng...


Nàng càng muốn, trong lòng liền càng phát ra không cam lòng, dứt khoát trực tiếp không ngủ , từ trong nhẫn cụ lấy ra một quả linh thạch ngồi dậy tu luyện.


Từ sau khi Bạch Linh cải thiện kinh mạch cho Mộ Lam Huyền, kinh mạch của nàng so với trước kia rộng gấp hai lần không ngừng, tốc độ hấp thu linh khí cũng so với trước kia nhanh gần gấp ba lần, linh khí bồi dưỡng khiến cho nàng thực mau tiến vào tu luyện sâu.


  Sau đó không lâu, Bạch Linh nhẹ liếc liếc mắt thấy Mộ Lam Huyền đã tiến vào tu luyện sâu.


  Cảm xúc bình tĩnh như nước ở trong mắt kia trong nháy mắt dâng lên lạnh lẽo, nàng hừ lạnh một tiếng đem quyển sách trên tay đặt lên bàn, đi tới bên cạnh cửa sổ nhảy ra bên ngoài bay đi.


  "Vạn Kiếm Minh..."


  Đôi mắt của Bạch Linh nhìn chằm chằm về phía trước, trong miệng khẽ lẩm bẩm nói, hướng tới Vạn Kiếm Minh mà bay đi...


————
Editor: Ai nha, sư phụ sinh khí rồi :))

Bình Luận (0)
Comment