Khi Uyển Thanh vừa bước lên đài thì cùng lúc đó bên Vạn Hoa tông truyền ra một trận hoan hô nhiệt liệt.
Một tràng này khiến Mộ Lam Huyền kinh ngạc nhảy dựng, so đám người Cửu Tuyền tông thì quả thật bên nàng rất ít không có là bao nhiêu người, căn bản là không ai hoan hô cho nàng. Mà ba người còn lại trong môn phái của mình một người thì thảnh thơi xoa cự kiếm, hai người còn lại thì ngồi phịch ở trên ghế đi ngủ, ngay cả một chút khí thế cũng không có...
Mà khi nàng nhìn đến hai thanh chuỳ to lớn kia nàng đã hoài nghi nhân sinh ...
"Uyển. . . . Uyển tiểu thư ngươi đây. . . ."
Nàng chỉ chỉ kia cây búa thô giống như cái thùng kia, yếu ớt nói.
"Ân? Như ngươi nhìn thấy đấy, đây là vũ khí a."
Uyển Thanh điềm điềm cười, khuôn mặt thiếu nữ cùng với nụ cười ngọt ngào, nếu không phải đang tận mắt chứng kiến thì nàng không tưởng tượng được một nữ tử nhu nhược như thế lại dùng thanh chuỳ lớn như vậy làm vũ khí. . . . .
"Tốt, cẩn thận đi."
Chỉ nghe Uyển Thanh khẽ quát một tiếng, hai cây búa xao cùng một chỗ phát ra tiếng vang đinh tai nhức óc, sau đó hướng về phía trước chạy tới.
Bất chợt một chuỳ của nàng đập đến, trong nháy mắt một luồng gió xoạt qua đỉnh đầu, nàng vội vàng nhảy qua một bên tránh đi.
Không phải là nàng túng quẫn, nhưng mà thanh chuỳ kia thật sự thực khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi...
Bất quá trốn là không có cách nào để thắng , trong nháy mắt nàng trở nên nghiêm túc, vung lên kiếm chém đứt đạo kiếm khí, nhưng mỗi chiêu đều bị thanh chuỳ lớn kia đỡ được, còn lông tóc của Uyển Thanh thì không bị tổn hại gì cả.
Nàng không nhịn được nhíu mày, vũ khí của nàng là cận công so với hai thanh chuỳ lớn kia vốn dĩ là chống lại không được. Còn kiếm khí ở thế viễn công lại bị nàng đỡ được, mà nàng cũng không có nhiều linh khí để đánh kiếm khí...
Cận chiến không được nguyên nhân là bởi vì vũ khí. . . . . Như vậy nếu nàng dùng Cửu U minh hỏa thì...
Nàng né tránh được một đạo vút qua từ thanh chuỳ của Uyển Thanh, tay không nhịn được nắm chặt.
Nhưng nếu như dùng, sư phụ lại sinh khí thì làm sao...
Nàng do dự một phen, tối cuối cùng lựa chọn bỏ đi ý niệm trong đầu dùng Cửu U minh hỏa mà thay vào đó nàng lựa chọn cận công.
Thấy Mộ Lam Huyền không tiếp tục tránh né nữa mà là xông lên trước, khóe miệng Uyển Thanh lộ nụ cười tự tin, vung chùy ra, kiếm của nàng cùng với thanh chuỳ lớn va chạm nhau cùng một chỗ ma sát nổi lửa. Trọng lượng của chùy lớn lại thêm sức mạnh của Uyển Thanh khó có thể chống lại, chấn động đến khiến hai tay của nàng phát run.
Mà nàng lại nở nụ cười.
"Thấy được."
Nàng thấy được kẽ hở, tuy rằng vũ khí của Uyển Thanh nhìn rất dọa người, nhưng nàng lại không giống như Diệp Thiện dùng bất cứ vũ khí nào cũng đều thuận buồm xuôi gió.
Giao chiến mấy hiệp nàng liền nhìn ra kẽ hở, sức mạnh của Uyển Thanh không còn đủ để huy động hai thanh chuỳ lớn nữa. Nhìn vài cái thấy được nàng gần như rất ít dùng đến thanh chuỳ bên tay phải, hơn nữa lúc công kích có vẻ cồng kềnh, tốc độ cũng không đủ nhanh, nàng gần như có thể nhẹ nhõm né tránh toàn bộ.
Chỉ là thắng ở sức mạnh, nhưng đánh không trúng được thì sức mạnh này cũng trở nên vô dụng .
Nàng nhẹ nhàng né tránh được nhiều lần công kích của Uyển Thanh, mà Uyển Thanh cũng chú ý tới chính mình không đủ sức, nàng đem thanh chuỳ bên tay phải ném xuống đất, trong nháy mắt mặt đất liền run chuyển. Sau đó nàng từ hai bên tay đều nắm hai thanh chuỳ biến thành hai tay nắm một thanh chùy, huy động tốc độ nên sức mạnh cũng bởi vì thế tăng cao.
Mộ Lam Huyền không nhịn được biến sắc, nàng đem hai thanh kiếm cầm trong tay thu hồi, tình hình hiện tại căn bản là không có cách nào để sử dụng vũ khí, nàng một bên né tránh vô số đòn công kích của Uyển Thanh một bên đem đôi mắt liếc về phía thanh chuỳ cách đó không xa.
Bỗng nhiên một thanh chuỳ vút qua trước mặt, ở ngay lúc nàng đang xuất thần liền đánh tới. Đôi mắt nàng ngưng thần vội vàng né tránh, nhưng lại bị đập trúng cánh tay, tức khắc một cảm giác gãy khớp đau đớn truyền đến.
Bạch Linh nhìn đến cảnh này không nhịn được nhăn lại mi, hai tay cũng không tự giác nắm chặt.
Nàng cố nén đau chạy đến trước thanh chùy, Uyển Thanh thấy lâu như vậy rốt cục cũng đến sát tới mép, nàng liền lập tức cũng thừa thắng xông lên. Lúc nhìn thấy Mộ Lam Huyền hướng về phía thanh chuỳ chạy đến nàng cảm thấy quýnh lên, liền xoay tròn cánh tay ném tới phía sau lưng Mộ Lam Huyền.
Lúc này Bạch Linh đã đứng lên, mới vừa muốn ra tay lại bị Thiên Hành Sách ngăn lại.
Mặt mày nàng không tốt lắm nhìn về phía Thiên Hành Sách, giống như là đang bất mãn hắn nhiều chuyện.
"Đừng nóng vội, trưởng lão Thiên Hành Sách ta không phải ngồi không, sẽ không tổn hại đến đồ đệ của ngươi."
Thiên Hành Sách trấn an cảm xúc của Bạch Linh.
Nghe nói, nàng mới phát giác ra chính mình có chút thất lễ nên quay về ghế, nhưng vẫn là không tự giác nhăn lại mi.
Cảm nhận được cổ sát khí đáng sợ ở sau lưng, nàng một phen nắm lên thanh chuỳ khiến nó va vào thanh còn lại.
Trong nháy mắt một tiếng nổ vang vọng toàn bộ đỉnh Thông Thiên, mà cánh tay cũng bởi vì chống đỡ một kích này mà bị chấn đến phát đau, nàng cắn chặt răng vung ra chùy, tốc độ nhanh đến gần như nhìn không thấy.
Uyển Thanh bị Mộ Lam Huyền bạo phát kinh tới rồi, đối mặt với chuỳ phong nàng bắt đầu bị vây vào thế hạ phong, chống lại Mộ Lam Huyền từng đợt công tới.
Mà Mộ Lam Huyền cũng càng dùng càng thuận tay, hơn nữa thanh chuỳ này cũng không có nặng lắm như trong tưởng tượng của nàng. Tốc độ của nàng càng lúc càng mau, Uyển Thanh cũng vô lực chống lại, chỉ nghe một tiếng nổ truyền đến, thanh chùy trên tay Uyển Thanh bị Mộ Lam Huyền đánh bay rớt ở trên mặt đất. Nàng cảm nhận được một trận gió vút từ thanh chuỳ vụt qua đập vào mặt, nàng vô lực chống lại nên theo bản năng nhắm lại hai mắt, nhưng thanh chuỳ ở lúc còn cách nàng nửa nắm đấm thì dừng lại.
"Mộ Lam Huyền thắng !"
Tài phán trưởng lão trước tiên tuyên bố, nhìn Mộ Lam Huyền, trong mắt tràn ngập thưởng thức.
"Trả lại cho ngươi."
Nàng đem thanh chuỳ giao cho Uyển Thanh.
"Ngươi quả nhiên rất lợi hại, không nghĩ tới thanh huyền chuỳ nặng nghìn cân này của ta lại có thể ở trên tay ngươi sinh phong."
Chỉ thấy Uyển Thanh cười nhẹ đem thanh chuỳ còn lại trên mặt đất thu thập vào trong nhẫn cụ, nhưng không có cầm lấy thanh chuỳ mà Mộ Lam Huyền đưa đến.
Giữa lúc Mộ Lam Huyền cảm thấy nghi hoặc, chỉ thấy Uyển Thanh nở một nụ cười xinh đẹp: "Tặng cho ngươi, xem như là bồi tội cho vết thương trên vai, huống hồ bây giờ ta cũng không cần phải dùng đến hai thanh. Nó ở trên tay ngươi có thể phát huy tác dụng lớn hơn nữa."
Nói xong nàng không đợi Mộ Lam Huyền cự tuyệt liền đi xuống đài, lưu lại chính nàng sửng sốt.
Nàng nắm chặt thanh chuỳ trong tay, mắt nhìn Uyển Thanh.
Người bây giờ đều hào phóng như vậy à...
Thấy Mộ Lam Huyền cầm cây búa đi trở về tới, hai mắt Diệp Thiện không khỏi sáng lên một phen tia qua: "Huyền thiết chất liệu gỗ, hơn nữa không một chút tạp chất, hoa văn thì dùng loại hỏa tinh thạch cùng phong tinh thạch tốt nhất mà vẽ thành... Tiểu sư muội, ngươi lời to."
Ngôn từ của Diệp Thiện mỗi câu đều tán thưởng thanh chuỳ không dứt, lại còn mang theo ngữ khí hâm mộ.
"Tiểu sư muội thật lợi hại, đánh một cái xong lại còn có cô nương tặng lễ a."
Thành Mộc Thu trong lúc ngủ mơ tỉnh lại, chỉ thấy được có một đoạn tặng lễ liền lập tức trêu chọc.
"Ta. . . . Ta làm sao biết được nàng lại đưa cho ta. . . . ."
Đối mặt với lời nói của hai người nàng không có cách gì phản bác, chỉ yếu ớt lầm bầm một tiếng.
Vòng thứ nhất so tài xong, thuận lợi tấn cấp có năm người gồm Mộ Lam Huyền, Mạc Thanh, Diệp Thiện, Lạc Huấn, Thiên Nhan.
Vòng rút thăm thứ hai bắt đầu.
Dựa theo trình tự lớn nhỏ, người đầu tiên rút thăm chính là Diệp Thiện.
Nàng đem linh lực truyền vào trong quả cầu, quả cầu liền hiện lên một chữ "Nhất", gặp gỡ một vòng không việc gì.
Mạc Thanh thứ hai, may mắn né được Diệp Thiện.
Còn lại Lạc Huấn là thứ nhất, Thiên Nhan thứ hai đấu với Mạc Thanh.
Lúc này chỉ còn lại có một mình Mộ Lam Huyền, vẻ mặt nàng còn mờ mịt, mọi người đều có người quyết đấu , chỉ còn một nàng tự đánh với chính nàng? ?
Nàng đưa tay dán lên quả cầu, chỉ thấy mặt phía trên hiện ra chữ "trống rỗng", nàng nghi hoặc nhìn hướng tài phán trưởng lão.
Chỉ thấy tài phán trưởng lão rất hòa ái cười cười: "Cái này trống rỗng không cần phải đấu, chúc mừng ngươi."
"Như vậy a, cám ơn ngài."
Nàng cũng lễ phép cười nói, song song may mắn này luân không đồng nhất cái lên sân khấu, hiện tay cánh tay của nàng bị Uyển Thanh đánh đến gần như nâng nên không nổi.
Xuống đài nàng lấy ra một bình thuốc chữa thương lớn khiến cho đệ tử ở các phái khác nhìn đến một màn thật đau lòng. Chỗ tốt ở Cửu Tuyền tông chính là đan dược có thể đường đậu ăn, đan dược nàng để ở trong nhẫn cũng đã chất đầy một góc, đủ loại kiểu dáng bất luận loại hình nào cũng đều có.
Lúc nàng vừa đi xuống đài, nàng phát hiện những người đó đều đang nhìn đến một phương hướng. Nương theo ánh mắt nhìn lại, nàng liền nhìn thấy được Bạch Linh xuyên hồng y đang ngồi ở chỗ của mình nhìn chằm chằm nàng.
Nàng một chút liền túng , hậm hực đi đến: "Sư phụ. . . . ."
"Đây."
Chỉ thấy Bạch Linh từ tay áo lấy ra một bình thuốc, đưa cho nàng.
"A?"
Nàng ngẩn người, nàng vốn dĩ tưởng rằng lần này Bạch Linh sẽ lại thuyết giáo nàng, nhưng không nghĩ tới nàng là tới đưa thuốc .
"Như thế nào? Có người đưa cho huyền thiết chùy, nên không cần thuốc của ta nữa ?"
Nhìn bộ dạng Bạch Linh cười như không cười, trong nháy mắt nàng liền hiểu được, nàng điên cuồng lắc đầu: "Sao có thể chứ !"
"Ngươi đưa cái gì ta cũng đều thích."
Nàng ngồi vào bên cạnh Bạch Linh, dùng cái miệng ngọt rất thuần thục.
Một bên ba người nhìn đến Mộ Lam Huyền dính người như vậy đều trốn xa xa.
Mọi người điều chỉnh một phen, tiếp theo liền bắt đầu vòng thi đấu tiếp theo. Đầu tiên chính là Diệp Thiện đấu với Lạc huấn.
Diệp Thiện trước sau như một lại thay đổi vũ khí, mà vũ khí cũng quái dị trước sau như một. Lần này nàng vẫn dùng kiếm giống như trước, chỉ bất quá là dài lại nhỏ không gì sánh được, thoạt nhìn rất nhẹ.
Lạc Huấn cũng dùng kiếm, nhưng so sánh với kiếm của Diệp Thiện thì có vẻ như nó thật bình thường .
Đột nhiên hai người chỉ trong chớp mắt biến mất ở tại chỗ, lại trong chớp mắt va chạm cùng một chỗ.
"Trùng a ! Sư tỷ !"
Thành Mộc Thu ở dưới đài kích động, gắt gao nhìn chằm chằm tình hình ở trên đài. Vẻ mặt nàng cũng rất dọa người, nàng sợ Diệp Thiện bị thương.
Mộ Lam Huyền an tĩnh ngồi uống thuốc, đợi linh khí với vết thương khôi phục. Còn Bạch Linh ngồi ở một bên không coi ai ra gì, người bên cạnh không tự giác run sợ hơi thở như băng sương.
Tu vi của Diệp Thiện cao nhất trong đám mấy người thi đấu ở đây, gần như không tới mấy hiệp liền đem Lạc huấn áp chế gắt gao, hắn căn bản là vô lực phản kích. Mà mũi kiếm của Diệp Thiện lại lợi hại không gì sánh được, nàng dùng linh khí bọc thân kiếm, nếu như bị cọ đến một chút liền sẽ da tróc thịt bong. Lúc này đây cả người của Lạc Huấn đã đầy vết thương, nhưng hắn vẫn chưa từ bỏ ý định muốn xoay ngược lại cục diện.
Nhưng Diệp Thiện lại không sao cả, dù sao nàng còn không có dùng toàn lực.
Khi Lạc Huấn phản ứng đến việc đánh lâu như vậy mà Diệp Thiện còn chưa có hiện ra tu vi, ý thức được cái này hắn cũng đã nhận định chính mình đã thua rồi, nhưng hắn vẫn toàn lực một phen, đem toàn bộ linh khí đều phát hào quang.
Chỉ thấy y phục của hắn bị gió lay động, nắm đấm cầm kiếm: "Diệp tiểu thư, Lạc mỗ chỉ dùng một công pháp, nếu như Diệp tiểu thư tiếp được, Lạc mỗ tự động chịu thua !"
Hắn nói dứt lời xong, chỉ thấy thân kiếm hàn quang hiện ra, sau đó kiếm bị hàn quang bao bọc lại càng lúc càng lớn. Hắn hét lớn một tiếng, hợp lại đem hết toàn lực chém ra một kiếm.
Khi nhìn đến bao quanh thân kiếm từ lớn bỗng nhiên thu nhỏ lại, nàng phát hiện bao quanh thân kiếm kia chỉ bất quá là thực thể kiếm khí mà thôi trước đó kiếm khí vô hình. Nhưng một chiêu này của Lạc Huấn chỉ sợ là bao hàm toàn bộ linh khí trong cơ thể, hơn nữa kiếm khí hóa thành thực thể sẽ càng tăng mạnh.
Này một kích, sợ là đã có sức mạnh của luyện thần khí.
Diệp Thiện lãnh đạm nhìn thẳng đến kiếm khí đang hướng đến mình. Bỗng nhiên một trận cuồng bạo hơi thở bộc phát ra tới, vẻ mặt của mọi người đều kinh ngạc. Thời khắc Diệp Thiện bộc phát tu vi Luyện Thần kỳ ra tới, mọi người đã biết cục diện này thắng thua đã định. Nàng xuất ra một kiếm, một chiêu dùng hết toàn lực của Lạc Huấn trong nháy mắt bị đánh bại.
"Ta chịu thua."
Lạc Huấn thở phào một hơi, tuyệt nhiên không chút mất mát, dù sao có thể so tài cùng với người cao hơn chính mình một cảnh giới mà lại có thể chống đỡ lâu như vậy, cũng coi như thật không tệ, hắn lập tức hướng về phía tài phán trưởng lão nói.
Chỉ thấy tài phán trưởng lão xác nhận một phen sau đó liền tuyên bố Diệp Thiện thắng.
Lúc này mọi người trên đỉnh Thông Thiên còn chưa hoàn hồn, tu vi Luyện Thần của Diệp Thiện lúc đầu chỉ đơn giản là xuất kích một hắc mã ở ải này.
Mọi người ở khán đài đều rất kích động, âm thanh gào hét điên cuồn thét lên từng đợt không ngớt, nhưng ngoại trừ Mộ Lam Huyền. Nàng cũng không phải là cuồng chiến đấu, lúc này nàng chỉ hi vọng hướng Diệp Thiện nhìn đến tình cảm sư tỷ muội để đến lúc đó có thể hạ thủ điểm nhẹ...
————————————
Hello mọi người, lúc trước mình dừng edit là do bận thi ĐH rồi bẫn một thời gian dài trải nghiệm năm nhất bị cuộc sống ĐH vùi dập thì mình đã comeback :vv Sắp lên năm hai luôn rồi :((
Cảm ơn mọi người đã theo dõi truyện nhiều lắm️