Tiểu Đóa, Vì Đó Là Em

Chương 11

Mùa xuân ở Washington rất đẹp, mỗi năm khi tháng tư về lại đến mùa

ngắm hoa anh đào. Dù Hà Trục sống ở đây, nhưng anh chưa từng tham gia lễ hội hoa anh đào nào cả.

Sóng xô bờ bãi, hoa nở khắp trời, những cánh hoa bay bay trong không trung rơi vào lòng bàn tay, long lanh đến trong suốt. Hà Trục đưa một cô gái tên là Masako đi chơi cả một ngày, đã mệt lắm rồi. Thế nhưng Masako là người bạn mà cha mời đến, anh không dám sơ suất. Ăn tối xong, cuối cùng cũng đưa Masako về khách sạn, xong xuôi Hà Trục về nhà. Anh mệt mỏi nằm lăn ra giường, lại trằn trọc lăn lóc khó ngủ. Về Mỹ đã hai năm, cuộc sống mỗi ngày của anh cứ khô khan tẻ nhạt. Công ty, yến tiệc thượng lưu, nhà, ba điểm thành một đường thẳng nhất quán, anh thấy bản thân mình như rơi vào một cái bình mãi không thoát ra nổi.

Hà Trục uống mấy ly rượu nho mới yên ổn say giấc. Sáng ra khi tỉnh dậy người làm vào báo tiểu thư Masako đã tới. Anh ăn mặc chỉnh tề xuống lầu, Masako đang đứng bên chiếc bàn dài nhìn anh: "Trục, em mang bữa sáng

đến, cùng ăn được không?"

Masako là một cô gái hiền thục và hiểu biết, cô làm một hộp đầy sushi.

"Có ngon không?"

Hà Trục nếm qua vài miếng, rồi lịch sự gật đầu.

"Ngày mai em phải về Nhật Bản rồi, có thể mời em đến phòng ngủ của anh

làm khách được không?"

Cô gái dịu dàng này thế mà có lúc cũng thật bạo dạn, Hà Trục không từ chối. Masako theo Hà Trục lên lầu, Hà Trục rót cho cô một ly trà hoa hông. Cô bưng chén trà tinh xảo, quan sát ngắm nghĩa xung quanh: "Em thích phòng của anh, thích hương vị ánh nắng tràn ngập nơi này. Em biết anh là một họa sĩ

rất nổi tiếng, có thể vẽ tặng em một bức tranh không?"

Hà Trục nhíu mày: "Xin lỗi, tôi đã không còn vẽ nữa rồi."

"Tiếc quá, tại sao anh lại không vẽ nữa vậy?"

"Chẳng có tại sao, chỉ là cảm thấy chẳng có gì có thể đáng để vẽ nữa thôi."

"Trục, anh có thể vẽ một bức chân dung của em không? Em muốn đem về

Nhật, anh phá lệ một lần này thôi được không?"

Hà Trục hơi có chút kháng cự, nhưng rồi cũng sai người làm chuẩn bị đầy đủ mọi thứ. Nhìn trang giấy trắng trải rộng trên giá vẽ, Hà Trục chần chừ không đặt bút xuống nổi. Masako không nhận ra vẻ khác thường của anh, cô

hào hứng nói: "Em sẽ ngồi yên, sẽ làm một người mẫu nghiệp dư nhé."

Hà Trục máy móc cử động cổ tay, phác họa ra từng nét gấp khúc. Anh nheo mắt nhìn Masako đang ngồi dưới nắng, gương mặt cô trắng ngần tinh khôi, nụ cười ngọt ngào rung động lòng người, cô có đôi mắt lấp lánh ánh sáng.

"Trục, trước kia anh có người yêu không?"

Những ngón tay thon dài của anh khẽ ngưng lại: "Không có."

Masako mừng rỡ vỗ tay: "Vậy thì tốt quá rồi, em cũng không có. Ối! Quên

mất, em không được động đậy." Cô thu tay về duỗi ngay ngắn ở bên người.

Hà Trục vẽ rất lâu, Masako làm người mẫu đã ngủ mất rồi, anh vẫn còn chưa vẽ xong. Cô hắt xì hơi một cái rồi tỉnh dậy, phát hiện Hà Trục đang thẫn thờ. Cô khẽ khàng bước ra phía sau anh để ngắm bức tranh một chút, trang giấy vẫn trắng tinh, chỉ có một đôi mắt, lông mày như bươm bướm lấp lánh những tia sáng. Masako lắc đầu: "Người anh vẽ không phải là em, khóe mắt

em không có nốt ruồi."

Hà Trục hoàn hồn trở lại, anh nhìn bức tranh của mình, xé xuống vo thành

một cục tròn vứt vào thùng giấy: "Xin lỗi, hôm nay không được ổn lắm."

Masako vờ tức giận: "Thế thì anh phải đền cho em đi."

"Tất nhiên là được, đền cái gì tùy em đấy."

Masako chỉ vào chiếc hộp thủy tinh ở đầu giường: "Em muốn sợi dây

chuyền Miffy trong hộp kia."

"Xin lỗi, cái đó không được."

Masako hơi sượng sùng, nụ cười trên mặt tan biến. Hà Trục không muốn

làm cô mất hứng: "Tôi đưa em đi hóng gió nhé!"

Khi lấy chiếc Harley đang phủ vải chống bụi trong gara ra, người làm lau chùi từng bộ phận một cho đến khi sáng bóng lên. Masako quen ngồi limousine, đây là lần đầu tiên cô ngồi mô tô.

Trong tiếng gầm rú của động cơ Harley, hai người rời khỏi biệt thự vườn hoa. Masako ôm chặt eo Hà Trục, áp đầu vào sau lưng anh. Trên người anh có mùi thuốc lá nhàn nhạt, Masako rất thích mùi này.

Bao nhiêu cảnh đẹp lướt qua, cuối cùng chiếc Harley dừng lại bên một hồ nước. Họ ngồi trên bãi cỏ ngắm mặt hồ long lanh sóng nước. Dù không nói chuyện nhưng Masako thấy thật thỏa mãn. Hai người cứ ngồi thế cho đến khi màn đêm buông xuống, mặt hồ phản chiếu cả một bầu trời đầy sao.

"Để tôi đưa em về, ngày mai về Nhật rồi, hôm nay nên nghỉ sớm một chút."

"Trục, em thích anh, em muốn ở lại cùng anh."

Hà Trục biết Masako là người rất e thẹn, nói ra được những lời này hẳn là

phải hạ quyết tâm rất lớn: "Giờ tôi vẫn chưa trưởng thành lắm, không thể chịu

trách nhiệm với tình yêu của em được."

Masako xấu hổ đỏ mặt, đàn ông theo đuổi cô rất nhiều, đây là lần đầu tiên cô nói ra tâm ý của mình: "Tại sao lại không thích em? Là em không xinh đẹp,

hay là sushi em làm không ngon?"

Hà Trục lắc đầu: "Sushi rất ngon, nhưng tôi thích bánh canh sủi cảo hải sản

h ơ n ."

Masako hơi tủi thân: "Em nghĩ chắc chắn là anh đã thích cô gái có nốt ruồi ở khóe mắt đó rồi, sợi dây chuyền Miffy kia có liên quan đến cô ấy phải

không?"

Hà Trục kéo Masako đứng lên khỏi bãi cỏ, đội mũ bảo hiểm lên đầu cho cô:

"Không, không phải, tôi không thích ai cả."

Trong tiếng gió vi vu, Hà Trục nghe thấy lời bày tỏ của Masako: "Em sẽ học

làm bánh canh sủi cảo, ba tháng, anh đợi em ba tháng thôi."

Hà Trục đích thân đưa Masako đến sân bay, nhìn thấy lưu luyến không rời trong ánh mắt cô gái. Anh ghét bản thân mình lúc này, không biết mình muốn gì cả.

Hà Trục không về nhà mà sai tài xế đưa anh đến một khu điều dưỡng. Mỗi mùa xuân đến, bệnh của mẹ anh lại tái phát, theo tuổi tác tăng dần, mẹ của anh càng ngày càng hồ đồ.

Hà Trục đẩy xe lăn đưa mẹ đi tản bộ trên một bãi cỏ nở đầy những bông hoa bé xinh: "Mẹ, ngày mai con phải rời khỏi đây rồi, một thời gian nữa con sẽ

về."

Mẹ anh nắm tay anh, xoa nhẹ: "Con định đi đâu? Đi tìm Hà Phi phải không?

Con làm anh phải khuyên nó, bảo nó nhanh chóng về nhà, mẹ nhớ nó rồi."

Hà Trục thấy lòng đau nhói, vuốt nhẹ mái tóc điểm bạc của mẹ: "Được rồi,

mẹ cứ yên tâm."

Sắp xếp xong xuôi công việc công ty, một mình anh thu dọn hành lý, vốn

không muốn kinh động đến cha nhưng cuối cùng vẫn bị cha anh biết được.

"Lại sắp đi đâu hả? Con định lúc nào mới ổn định đây? Chậc, lại định bỏ lại

mình lão già này hay sao."

Hà Trục lặng thinh một lúc lâu rồi mới nói: "Cha, con xin lỗi, Masako là một

cô gái rất tốt, chỉ là không phù hợp lắm với con mà thôi. Con sẽ sớm ổn định

thôi ạ."

"Hà Trục, có phải con thích cô gái khác rồi không? Tướng mạo gia thế đều không quan trọng, chỉ cần tốt với con là được rồi. Nhà chúng ta lạnh lẽo cô

quạnh nhiều năm rồi, cũng nên nhộn nhịp một chút."

"Không có ạ, sao con lại thích ai được cơ chứ. Lần này con đi vẽ tranh phong cảnh rồi về, sau này con không đi đâu nữa, tiện thể đưa con dâu tương

lai về ra mắt cha luôn."

Ông Hà lộ rõ vẻ hoài nghi: "Lại lừa cha hả."

"Lần này con không lừa mà."

Cuối cùng Hà Trục cũng lên đường, chỉ cưỡi chiếc Harley đi du lịch mà thôi,

một cuốn ký họa và một va li hành lý là tất cả những gì anh mang theo. Bảo rằng đi vẽ tranh phong cảnh nhưng cuốn ký họa của anh sạch như ly như lau, anh vẫn không thể vẽ ra bức tranh nào. Vốn anh cũng chỉ vì thực hiện nguyện vọng của Hà Phi mới học vẽ tranh, khi ấy Hà Phi hấp hối nằm trong bệnh viện, hiếm hoi lắm mới tỉnh táo, Hà Phi bảo anh: "Anh đừng nói với cha mẹ chuyện

của Diêm Tiểu Đóa, là do em tự chuốc lấy mà thôi."

Hà Trục hận Hà Phi cứ mãi mê mờ không chịu tỉnh ngộ: "Sao em lại ngốc

như thế hả?"

"Đều tại em theo đuổi quá gấp gáp, tại em quá yêu. Anh trai, nếu... em

chết rồi, anh có thể thay em tiếp tục vẽ Diêm Tiểu Đóa không?"

Hà Trục không đáp lời Hà Phi, trong lòng anh chỉ có thù hận, chẳng còn thứ gì khác. Hai người họ nhân kỳ nghỉ ở trường về Trung Quốc thăm bà nội, nào ngờ chỉ trong ba tháng ngắn ngủi đã xảy ra biết bao nhiêu sự việc không thể cứu vãn nổi. Sau khi xảy ra chuyện, cô gái mà Hà Phi nhung nhớ mãi ấy không xuất hiện thêm một lần nào nữa. Thế nhưng anh không hề biết rằng, Diêm Tiểu Đóa luôn nhân lúc không có mặt anh mà đến thăm Hà Phi.

Khi ông bà Hà vội vàng tới Bắc Kinh thì Hà Phi đã đi rồi, trước lúc lâm

chung trên môi cậu vẫn nở nụ cười. Hà Phi nói cậu rất mãn nguyện, nếu đã

biến thành sao trên trời, thì sẽ không bao giờ sợ đêm tối nữa.

Hà Trục mang theo tro cốt Hà Phi về Mỹ. Từ đó trạng thái tinh thần của bà Hà xấu đi trầm trọng, cả ngày chỉ khóc lóc, rồi nói năng lộn xộn, sức khỏe mỗi ngày một yếu.

Mỗi lần nhớ tới Diêm Tiểu Đóa kia là Hà Trục lại oán hận ngút trời. Cô ta đã hủy hoại gia đình anh, tại sao lại có thể bình an vô sự thản nhiên sống trên đời này? Anh phải để cho cô ả ham hư vinh kia chịu sự trừng phạt thích đáng nhất.

Anh lên một kế hoạch tỉ mỉ, chỉ để cho Diêm Tiểu Đóa phải sống không bằng chết. Hà Trục xâm nhập vào giới giải trí, từng bước từng bước kéo cô vào cạm bẫy mà anh đã thiết kế. Thế nhưng sau mấy năm tiếp xúc, trái tim Hà Trục luôn chịu thử thách, sự đáng yêu, ấm áp và kiên trì của cô cùng với sự giả tạo, tham lam trong ấn tượng của anh cứ đan xen vào nhau, khiến anh không phân biệt rõ đâu là sự thật.

Trong lúc bơ vơ, con người ta không thể kiểm soát được cảm xúc của chính mình. Biết cô mất tích, anh không kìm được phái người đi tìm; thấy cô hết lần này đến lần khác đến cầu cạnh mình, lòng anh dao động... Hà Trục không còn sự quyết tuyệt ban đầu nữa, nhưng việc đã đến nước này, anh nhất định phải báo thù cho Hà Phi.

Nhớ lại ngày xưa, Hà Trục không vui vẻ chút nào, cuối cùng anh cũng trả thù được cô, Diêm Tiểu Đóa vĩnh viễn không thể trở lại sân khấu mà cô yêu thích được nữa.

Hà Trục quấn sợi dây chuyền vàng Miffy lên cổ tay, dưới ánh mặt trời rực rỡ, những viên kim cương lấp lóa đến chói mắt. Anh sai trợ lý lấy sợi dây chuyền này về, chỉ có sợi dây chuyền Miffy này mới lưu lại hương thơm thoang thoảng của cô. Anh mắng Hà Phi là đồ ngốc, thích một người không đáng để thích, nhưng chính anh thì cũng có hơn gì, chẳng phải cũng đắm chìm hệt

như thế đấy ư?

Nhận xét của Hà Phi về anh thật chính xác, anh là một cơn gió, gió thổi tan

hương hoa, thổi tan bốn mùa, nhưng lại chẳng thể nắm bắt được tình yêu.

Hà Trục ném điếu thuốc mới hút được một nửa đi, lại khởi động Harley. Giữa mặt đất mênh mang chỉ có tiếng động cơ Harley gầm thét. Có lẽ kết cục như vậy là tốt nhất, cứ để cho hận thù trở thành lý do hoang đường cố chấp, để cô ngang nhiên ở lại trong trái tim. Chưa từng là người yêu, chưa từng yêu thương nhau, nhưng sẽ ở lại trong lòng nhau, mãi mãi không bao giờ quên...

Kết thúc
Bình Luận (0)
Comment