Tiểu Đội Bát Quái Siêu Đẳng

Chương 125

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tiếng gào thét vẫn liên tục vang lên không ngừng trong Thế giới băng tuyết, từ vị trí của Tư Không Dịch có thể nhìn thấy ít nhất bảy người đeo khẩu trang mặt cười đang quơ dao đâm loạn người khác. Điểm duy nhất có thể làm người ta thoáng yên tâm chính là dường như mấy tên này chỉ đang thể nghiệm loại “hành động” điên rồ như vậy mà thôi, không có ý định phải giết người bằng bất cứ giá nào.

Vì vậy người bị dao đâm trúng không nhiều. Hơn nữa đã có người trốn vào trong góc báo cảnh sát, tin rằng không lâu sau cảnh sát sẽ đến bắt đám ác ôn này đi trừng trị.

Chẳng qua, sự tình sẽ thuận lợi như vậy sao? Những tên này là đồ ngu à? Biết rõ hành động như vậy sẽ bị bắt còn tiếp tục làm? Nhìn quần áo và hành vi của bọn chúng, Tư Không Dịch nghĩ chúng chắc chắn sẽ không ngoan ngoãn chờ bị tóm, nhất định còn có kế hoạch tiếp theo. Mà kế hoạch này có thể giúp bọn chúng trốn thoát sự truy bắt của cảnh sát.

Tư Không Dịch giơ tay lên miệng, huýt sáo hai tiếng ngắn và hai tiếng dài.

Hình Lưu Vân ngồi dưới đất luôn chú ý đến cậu, tất nhiên cũng phát hiện cậu vừa huýt sáo. Hắn hơi nheo mắt, không biết Tiểu Dịch sẽ cho hắn kinh hỉ gì đây?

Rất nhanh sau đó hắn liền biết tính toán của Tư Không Dịch, mà còn lộ ra vẻ kinh ngạc tán thưởng.

Hình Lưu Vân phát hiện bỗng nhiên có rất nhiều chó mèo tràn vào trong sân chơi, giống như trong nháy mắt, tất cả chó mèo dù là lang thang hay được nuôi trong nhà xung quanh khu trượt băng đều tập trung lại đây. Lớn lớn nhỏ nhỏ có ít nhất bảy, tám chục con.

Mà sau khi đám chó mèo này chạy vào, chúng chỉ chọn tấn công những người đeo khẩu trang mặt cười cầm dao nhỏ, có ít nhất năm mươi tên, lúc này bên cạnh từng tên đều xuất hiện một cái mèo hoặc chó.

Tư Không Dịch tìm được một cái đài cao leo lên, khẩu trang trên mặt đã sớm bị cậu ném đi, cậu giơ tay lên miệng hô lớn:

“Mọi người đừng kích động! Có chó mèo đến giúp chúng ta đấu với bọn tội phạm! Mọi người cùng nhau tóm lấy bọn chúng! Đừng gào thét và chạy lung tung! Giúp nhau tóm lấy bọn chúng!”

Sau khi Tư Không Dịch hô lớn năm sáu lần, không ít thanh niên nam nữ nghe được lời cậu mà dần bình tĩnh, mọi người nhìn nhau, cứ ít nhất năm người tụ lại thành một nhóm vừa gọi nhau tóm lấy bọn tội phạm vừa tấn công mấy tên đeo khẩu trang mặt cười cầm dao.

Ngày càng nhiều người tập trung lại với nhau, sân chơi vốn hỗn loạn cũng dần có trật tự.

Nhưng không đợi mọi người lấy sức, một tiếng súng đột ngột vang lên, tất cả mọi người đều chấn kinh.

Tư Không Dịch nhìn một thanh niên từ từ ôm bụng ngã xuống phía trước, rốt cuộc kiềm nén không được tức giận trong lòng, giọng nói bén nhọn vang lên: “Đại Hoàng! Cắn chết gã vừa bắn súng!”

Quần chúng còn đang kinh hoảng liền thấy một bóng dáng màu vàng óng dùng tốc độ không thể tin được nhảy đến cửa sổ một tòa thành, tiếng súng liên tiếp vang lên, có người kinh hô Đại Hoàng bị trúng đạn, nhưng rất nhanh họ liền thấy được kỵ sĩ Đại Hoàng oai phong lẫm liệt cắn cánh tay một tên kéo xuống, mặc dù chân sau của nó có vẻ hơi không được tự nhiên.

“Mọi người tập trung lại, đừng hoảng loạn! Trước tiên tìm một chỗ ẩn náu! Cảnh sát sẽ đến ngay, bắt được tên nào thì bắt, không được thì bảo vệ bản thân trước! Đừng hoảng loạn! Đừng sợ hãi!”

“Mọi người tập trung lại, đừng hoảng loạn! Trước tiên tìm một chỗ ẩn náu! Cảnh sát sẽ đến ngay, bắt được tên nào thì bắt, không được thì bảo vệ bản thân trước! Đừng hoảng loạn! Đừng sợ hãi!”

Tư Không Dịch hô to lần thứ hai, lúc này mọi người đã nghe theo lời cậu chỉ đạo. Mà quan trọng hơn chính là, tình hình khác xa với trong dự đoán của bọn tội phạm, dù là cầm dao đâm người hay là giơ súng bắn vẫn không tạo thành hiện trường hỗn loạn như bọn chúng tưởng tượng, làm chúng bắt đầu cảm thấy hoảng sợ.

Hai tên thanh niên nam nữ đeo khẩu trang mặt cười trốn trong một góc: “Này là sao? Tại sao tình hình không phát triển giống trong suy đoán của chúng ta? Tình trạng này rất khó để chúng ta thừa dịp hỗn loạn trốn đi!”

“Còn trốn cái gì nữa? Mau cởi áo khoác và khẩu trang, ném luôn dao đi! Trước tiên giả vờ như chúng ta là du khách! Bây giờ ra ngoài sẽ bị phát hiện, may mà King nói cách này có thể che giấu tung tích, bằng không chúng ta trốn không thoát!”

Hai tên vội vàng ném khẩu trang và dao nhỏ, sau đó giả vờ làm một đôi tình nhân hoảng sợ chạy về phía đám người. Bọn chúng không chú ý thấy, trên bức tường vây phía sau bọn họ, một con mèo Ba Tư màu trắng đang nằm sấp trên đó lạnh lùng nhìn hai người đi xa.

Meo. [Nhân loại ngu xuẩn.]

Cũng giống như hai tên kia, năm mươi tên đeo khẩu trang mặt cười cũng phát hiện tình hình lệch khỏi quỹ đạo, vài tên trốn trong góc ném khẩu trang và dao nhỏ dính máu, một lúc sau bọn chúng đã biến thành du khách bình thường, giống như những tên điên khùng vừa rồi không phải là bọn chúng vậy. Cũng có một vài người muốn nhanh chóng rời đi, nhưng vừa đến cửa, cảnh tượng nhìn thấy làm chúng nhảy dựng trong lòng.

Không biết từ lúc nào, một đám người mặc đồ đen đã chặn kín cửa công viên trò chơi Thế giới băng tuyết, dáng vẻ hung dữ thoạt nhìn còn đáng sợ hơn cả cảnh sát.

“Dựa vào cái gì không cho chúng tôi rời đi?! Ở đây nguy hiểm như vậy, tại sao không cho chúng tôi rời đi?” Có du khách chạy ra cửa nhịn không được chửi ầm lên.

Đáng tiếc dù bọn họ mắng chửi thế nào, những người áo đen này chỉ bất động. Nếu có người muốn hành động, đám người áo đen dễ dàng dùng một bàn tay ném họ trở về, tuyệt đối không để người rời đi.

“… Nguy to.” Một người đàn ông trung niên nhỏ giọng mắng, sau đó ông ta cắn răng xoay người lẫn vào đám đông, như vậy tương đối an toàn.

Mà lúc này, Tư Không Dịch vẫn còn đứng trên đài cao, cậu đang lớn tiếng hướng dẫn mọi người tránh né và tập trung lại với nhau, giọng nói của cậu đã hơi khàn đi, nhưng lọt vào tai các du khách lại cực kỳ đáng tin.

Hình Lưu Vân vẫn ngồi dưới đất, hắn ngẩng đầu nhìn thanh niên đứng trên đài cao, tuy rằng cau mày lạnh mặt nhưng dường như quanh người lại phát ra hào quang. Hắn bỗng cười nhạo một tiếng: “Ghét nhất loại suy nghĩ chết tiệt này.”

“Chuyện gì cũng không nghĩ, nhất định phải làm chuyện giãy dụa vô vị này.”

“Rõ ràng là đàn ông mà thánh mẫu như vậy.”

“Thật đáng ghét.”

“Thật…”

Ngay lúc Hình Lưu Vân vẫn đang mỉm cười nhìn chằm chằm Tư Không Dịch mà phun mấy câu chán ghét, bỗng một tiếng súng vang lên.

Nụ cười trên mặt Hình Lưu Vân cứng đờ. Trong tầm mắt hắn, Tư Không Dịch đang đứng trên đài cao bỗng hơi lảo đảo, vẻ mặt dường như rất đau đớn, thế nhưng cậu lại cắn răng không lên tiếng, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.

Nhưng tất nhiên là có chuyện rồi.

“Trời ơi… Cậu ta trúng đạn rồi!” Có người la lớn.

Hai mắt Hình Lưu Vân trở nên cực kỳ âm u, hắn dùng ánh mắt độc ác, âm u và sắc bén chưa từng có nhìn về một hướng.

Nơi đó có một cầu trượt, trên đầu cầu trượt là hình ngựa gỗ rất lớn, trong bụng con ngựa có một họng súng đen ngòm.

Đại khái thế này, có con ngựa phía trên, chui vô rồi tuột xuống

“Mau tránh ra! Mau nằm xuống! Đừng đứng ở đài cao!”

Mọi người sốt ruột hướng Tư Không Dịch kêu ầm lên. Cậu cảm thấy cánh tay đau đớn như thiêu đốt, chắc là chảy máu rồi. May mà cậu phản ứng nhanh, nếu không, viên đạn đã xuyên tim rồi. Tư Không Dịch nhanh chóng ngồi xổm xuống, lúc này tuyệt đối không được cậy mạnh, nhưng có thể phản khán!

Trong nháy mắt khi Tư Không Dịch bị trúng đạn, Tiểu Văn đã tức muốn phát điên bay vọt ra, như máy bay chiến đấu mini vậy.

Mà lúc này Tiểu Bạch từ bên ngoài chạy tới bên cạnh Tư Không Dịch, dứt khoát chui vào trong quần áo cậu, chỉ bằng cơ thể dẻo dai của nó, đừng nói là đạn, dù là kim cương cũng không làm Tiểu Dịch bị thương.

Giờ phút này, thời gian như dừng lại.

Người trong bụng ngựa gỗ cũng không tránh né, hắn tùy ý tuột xuống, khẩu súng lục trên tay và nụ cười trên gương mặt hắn cực kỳ chói mắt.

Tư Không Dịch nhìn hắn, ánh mắt lộ ra vẻ không thể tin được, cậu lập tức đứng bật dậy.

“Cư Phùng Xuân?!”

Giọng nói của Tư Không Dịch cũng thay đổi: “Sao cậu lại ở đây?!”

Cư Phùng Xuân cầm khẩu súng, dáng vẻ hết sức tùy tiện cười nói: “Sao tôi lại không thể ở đây? Chẳng lẽ vì cậu là đại minh tinh nên mới được đến đây, còn tôi chỉ là tiểu minh tinh nên không thể sao?”

Tư Không Dịch gào lớn: “Cậu biết tôi không nói ý này! Bỏ súng xuống! Cậu điên rồi hả?!”

Tư Không Dịch vừa dứt lời, nụ cười trên mặt Cư Phùng Xuân cứng lại, sau đó hắn cười to cực kỳ dữ tợn: “Mày mới điên! Mày mới đáng chết! Tại sao mày không ngoan ngoãn chịu xui xẻo đi? Sao không ngoan ngoãn bị mắng chửi? Dựa vào cái gì mà mày làm gì đi nữa người ta cũng thích? Dựa vào cái gì trong vòng một năm mày chiếm được thứ mà người khác dùng mười năm cũng không có được?! Loại người tài giỏi như mày thật đáng chết!”

Cư Phùng Xuân chỉ điên cuồng trong giây lát, sau đó hắn lại cười lạnh giơ súng lên: “Vậy nên, bây giờ mày đi chết đi. Nhìn thấy mày làm tao chướng mắt.”

Đại não Tư Không Dịch còn đang tự hỏi, có phải minh tinh nổi tiếng hay cười – hàng xóm đối diện phòng cậu đang nói giỡn không?

Tiếng súng lại vang lên lần nữa.

Cậu cảm thấy ngày hôm nay thật buồn cười, đầu tiên là Hình Lưu Vân nói mấy câu giống đại boss sau màn hay nói, sau đó là đồng nghiệp trong giới giải trí giơ súng muốn giết cậu. Hôm nay không phải là Cá tháng tư mà? Nếu không phải, vậy hai người kia bị điên à?

Tiếng súng vang lên khiến mọi người kinh hô. Ai cũng lo sợ Tư Không Dịch trúng đạn, nhưng một phút trôi qua, cậu vẫn đứng sững sờ tại chỗ, mà người từ từ trượt xuống thế mà là Cư Phùng Xuân!

“Xảy ra chuyện gì vậy?”

“Trời đất! Nhìn bên kia kìa!”

Tư Không Dịch bị tiếng la hét của mọi người kéo lực chú ý, cậu quay đầu nhìn phía sau, liền thấy được một người đàn ông cao lớn, mặc âu phục màu đen và áo khoác nỉ, vẻ mặt lạnh lùng buông lỏng tay phải. Bàn tay phải thon dài hữu lực của hắn đang cầm một khẩu súng màu đen ánh lên tia sáng lạnh, tuy vẻ mặt không vui nhưng vẫn cực kỳ anh tuấn và cao ngạo.

Tư Không Dịch thả lỏng tinh thần, là Yến Khôn.

Cậu bỗng cảm thấy chân hơi mềm đi, không có tiền đồ vịn vào lan can trên đài, bản thân có khả năng lại bị vả mặt thật đẹp đây.

Lúc này đại ma vương anh tuấn cao ngạo không muốn nói chuyện chút nào, nếu không phải cân nhắc đến ánh mắt của mọi người, hắn sẽ không chỉ bắn Cư Phùng Xuân mà còn sẽ cho Hình Lưu Vân một phát. Đáng tiếc, cảnh sát đã đến.

Yến Khôn đi vài bước đến đài cao, từ trên nhìn xuống Tư Không Dịch đang ngồi xổm, châm chọc khiêu khích: “Đại anh hùng Tư Không, cần ôm không?”

Tư Không Dịch nghe thế ngượng ngùng ngẩng đầu, sau đó cậu nhanh chóng đứng lên nở nụ cười khổ: “… Hiện tại đầu óc em không minh mẫn. Chờ em nghĩ xong sẽ kiểm điểm với anh.”

Yến Khôn mím môi, bây giờ tâm trạng hắn xấu đến cực điểm, không muốn nói chuyện với bất kỳ kẻ nào. Nhưng nhìn gương mặt tái nhợt và mang theo vài phần đáng thương của người trước mặt, trong lòng càng bực bội muốn phá hủy thứ gì đó.

“Tính tình anh thật sự quá tốt mà.”

Tư Không Dịch nghe giọng nói lạnh như băng của Yến Khôn, cậu mở miệng: “Ầy…”

Còn chưa kịp nói gì thì cậu đã bị khiêng lên vai, cậu còn đang sững sờ thì chợt nghe Yến Khôn nói: “Từ hôm nay trở đi, trong vòng mười ngày không được đi đâu hết. Còn việc quay phim và đi học, anh đích thân đưa em đi. Cho đến lúc anh thấy em hết ngu mới thôi.”

“Khụ!”

Tư Không Dịch rất muốn bày tỏ cậu không ngu, nhưng lại buồn bực phát hiện một câu cũng không nói nên lời! Cậu muốn Tiểu Bạch cắn người, kết quả bé chuột và Cỏ Nhỏ đều giả chết, sau đó Tiểu Văn bay đến còn đặc biệt vo ve vài tiếng tán thành.

[Tiểu chủ nhân, em thấy gần đây anh hơi phạm thái tuế, dương khí quanh thân đại ma vương rất sung túc, chúng ta nên yên tĩnh một đoạn thời gian đi. Đừng quên tên phản đồ khốn nạn vẫn chưa xuất hiện đó.]

Bonus cái ảnh, năm nay ai phạm thì xem cách giải, kiêng kị đi nha.

*Thái tuế còn gọi là Thái tuế tinh quân, Thái tuế chính là Mộc tinh (sao Mộc) trên trời, bởi Mộc tinh cứ 12 tháng quay 1 vòng, cho nên người xưa gọi Mộc tinh là Tuế tinh hoặc Thái tuế; Thái tuế còn được gọi là Thái tuế tinh quân, hoặc Tuế quân, nó vừa là sao, lại vừa là thần linh trong tế lễ dân gian.

Nếu niên canh của một người tương đồng với trực niên thì theo dân gian, đó là trường hợp phạm Thái Tuế. Nếu niên canh đối xung với trực niên thì là xung Thái Tuế. Người xưa đã có câu: Thái Tuế đương niên tọa, vô hỷ khủng hữu họa. Chính vì thế, dù là phạm Thái Tuế hay xung Thái Tuế thì trong năm mệnh chủ cũng sẽ gặp nhiều chuyện bất thuận, sự nghiệp chịu nhiều trở ngại, sức khỏe giảm sút, bệnh tật khó tránh.

Tư Không Dịch mệt tim, cảm thấy bản thân bị cả đám phản bội.

Vì thế quần chúng vây xem cứ thế mở mắt trừng trừng nhìn Yến tổng như từ trên trời giáng xuống khiêng Tư Không Dịch đi. Lúc mọi người kịp phản ứng, bắt đầu cuống quýt moi di động ra. Yến tổng đột nhiên dừng bước, mọi người lập tức nhét di động vào túi, bày vẻ mặt “tôi rất ngoan a, không có chụp ảnh a.”

Quần chúng lén lút nhìn qua, kết quả thở phào nhẹ nhõm một hơi, rốt cuộc cảnh sát đã đến.

Đội trưởng Triệu rối rắm nhìn Tư Không Dịch bị Yến Khôn khiêng trên vai, không nhúc nhích y hệt một xác chết, hắn không biết nên nói cái gì mới tốt, nhưng đội trưởng Triệu biết tuyệt đối không thể để hai người cứ vậy mà đi, ít nhất phải moi được chút tin tức gì mới được.

“… Ừm, chuyện này…” Tuy đội trưởng Triệu biết phải hỏi vài câu, nhưng đối mặt với khí thế được khai hỏa toàn bộ của đại ma vương, dù đội trưởng Triệu thân kinh bách chiến cũng hơi lúng túng.

“Tập trung mọi người lại, chắc chắn mấy tên tội phạm đã trà trộn vào đám đông du khách, chưa tên nào chạy được.” Yến Khôn vừa lạnh lùng nói xong, Tư Không Dịch đang giả chết nhanh chóng ngẩng đầu gọi Đại Hoa.

Yến Khôn thật sự muốn đánh mông thằng nhóc này, may mà hắn vẫn nhịn được, trở về sẽ dạy bảo một trận.

“Ừm, mấy tên đó hẳn là đã cởi khẩu trang và ném dao đi rồi, nhưng không sao…” Tư Không Dịch nghiến răng nghiến lợi nói: “Để Đại Hoa triệu tập đàn em của nó đến, chúng nó có thể đánh hơi mùi bọn tội phạm trong nhóm du khách. Đại Hoàng bị thương, phải đi theo chúng tôi.”

“Bọn chúng tưởng ném hoặc hủy khẩu trang là không bị phát hiện à? Nếu không có đám chó mèo thì rất có thể chúng sẽ đục nước béo cò, đáng tiếc chúng nghĩ thật hay, cứ tưởng bản thân rất trâu bò. Lần này chúng không muốn lòi bộ mặt thật cũng không được!”

Tâm trạng đội trưởng Triệu vốn đang rất tồi tệ, nhưng nghe Tư Không Dịch nói xong, hai mắt hắn lập tức sáng lên. Lúc nhóm cảnh sát đến đã cho người trích xuất camera giám sát, kết quả không bất ngờ, toàn bộ camera đều bị phá hỏng, vì thế muốn dựa vào camera tìm bọn tội phạm là không thể. Lần này có ít nhất năm mươi nghi phạm, tên nào cũng đeo khẩu trang, thậm chí là đội mũ, trong ngày đông rất khó nhận ra, không chừng sẽ để lọt lưới rất nhiều tên.

Bản thân đội trưởng Triệu cũng đã có suy nghĩ tiêu cực bỏ xót đa số nghi phạm, nhưng hiện tại, hắn cảm thấy nữ thần số phận vẫn còn chiếu cố hắn.

“Tốt! Chờ tóm được hết bọn chúng, chúng tôi sẽ nhớ công lớn của cậu! Không nói chuyện này, chỉ bằng biểu hiện hôm nay của cậu, chúng tôi đã phải cám ơn rất nhiều rồi. Nếu như không có mấy câu chỉ đạo của cậu, chỉ sợ con số thương vong sẽ vượt khỏi sức tưởng tượng của chúng tôi.” Đội trưởng Triệu nói xong liền nhìn thấy vết máu thấm trên vai của Tư Không Dịch, vẻ mặt hắn lập tức khẩn trương: “Ối, cậu bị thương hả? Nhanh đến bệnh viện xem, lúc này bị thương là khổ lắm.”

Cả người cậu cứng đờ, vì cậu cảm nhận được lực cánh tay đang khiêng cậu trên vai lại siết mạnh, trong lòng thầm nói, sau này không chỉ chịu khổ, không chừng còn bị “cầm tù” đây.

Thế là đại ma vương đang tức giận đưa thanh niên hăng hái làm việc nghĩa rời đi. Sau đó đến lượt cảnh sát lên sân khấu, tập trung tất cả du khách đến quản trường. Tra xét đơn giản một chút, ước chừng có đến gần một ngàn du khách ở Thế giới băng tuyết.

Con số này xem như khá ít, cũng vì vậy mà người bị thương không nhiều.

Đầu tiên du khách bị thương được đưa đi, mấy người còn lại đi lên phía trước liền thấy được chừng bảy, tám chục con chó mèo nhiều chủng loại. Chúng nó chia thành hai nhóm, phía trước là một con mèo tam thể tuyệt đẹp, nhìn như một công chúa dẫn đầu vậy. Đội trưởng Triệu đứng cạnh con mèo tam thể, gương mặt cực kỳ bình tĩnh nói một câu như đang hỏi “Bạn ăn cơm chưa?”:

“Mọi người đi giữa mấy con thú cưng này hướng ra cửa, không có việc gì, chỉ là kiểm tra xem trong các vị ai là tội phạm mà thôi.”

Câu này vừa dứt, quần chúng xôn xao cả lên, rất nhanh có người hô to: “Dựa vào cái gì để mấy con chó con mèo này xác định ai là tội phạm? Lỡ như chúng nó nhận sai thì sao?! Chẳng phải oan uổng người tốt sao!”

Vẻ mặt đội trưởng Triệu không thay đổi: “Chó mèo rất mẫn cảm với mùi, huống chi chúng tôi chỉ tìm người hiềm nghi. Chúng tôi chắc chắn không có khả năng chỉ dựa vào chúng nó mà nhận định tội phạm. Cho dù chúng nó nhận ra, trở lại cục cảnh sát chúng tôi vẫn sẽ điều tra, nếu sai chúng tôi sẽ thả người.”

Lúc này, một số tên còn ôm tâm lý may mắn mặt mày lập tức xanh mét. Trong lòng bọn chúng yên lặng nghĩ mọi người sẽ không đồng ý phương pháp buồn cười này, nhưng làm bọn chúng không thể tin chính là có người nhanh chóng đồng ý.

“Dù sao trong lòng tôi không có quỷ, hơn nữa mấy con chó mèo này đã giúp chúng tôi, tôi tin tưởng chúng nó.” Một thanh niên dứt khoát đứng dậy, sau đó đi vào giữa hai nhóm mèo. Cho đến khi hắn đi đến bên cạnh Đại Hoa, không một nhóc nào phản ứng hắn. Đại Hoa còn giơ chân vỗ vỗ ống quần thanh niên kia, làm hắn suýt nhịn không được cúi người vuốt lông mèo, nhưng cuối cùng hắn vẫn ra đến ngoài cửa lớn.

Người này không có vấn đề.

“Tiểu Ly! Em xem, không có chuyện gì! Em cũng nhanh đi ra đi! Đừng lãng phí thời gian nữa.”

Vì thế người thứ hai, thứ ba nhanh chóng đi ra, cũng không có vấn đề gì. Lúc này tâm trạng mọi người cũng dần thoải mái, người thứ tư cứ như vậy bước ra, chẳng qua hắn còn chưa đi được mấy bước, một con mèo Ba Tư màu trắng bỗng đứng lên meo một tiếng.

Meo méo! [Đồ ngu kia! Đứng yên không được nhúc nhích! Chính là mày!]

Bầu không khí lập tức đông cứng, ai cũng nhìn sang thanh niên đang cứng ngắt cả người kia.

_________________________

Anh không ôm công chúa mà khiêng như khiêng xác chết:)))
Bình Luận (0)
Comment