Tiêu Du

Chương 3 - Ba Đứa Trẻ

6 năm trước, thôn Ngưu Nhạc.

Thôn Ngưu Nhạc là một thôn nghèo nằm ở phía cực Bắc của Bắc Cương, gọi nó là nơi tận cùng của thế giới cũng không sai.

Nơi đây tuy có hoàn cảnh sinh tồn vào bậc khắc nghiệt nhất thế giới, nhưng trong thôn có đến mấy ngàn nhân khẩu, nguyên cớ là vì đây là thôn duy nhất trong phạm vi mấy ngàn dặm quanh đây, gần như một thành trấn nhỏ. Phía bắc thôn Ngưu Nhạc là hoang mạc Vô Tận, có người già trong thôn nói điểm cuối hoang mạc là nơi tận cùng của thế giới, tuy nhiên vì chưa ai đi được đến đó nên mới gọi là Vô Tận.

Phía nam, phía đông và phía tây thôn đều là rừng rậm bạt ngàn, chứa đựng những sinh mệnh nguyên sinh nhất trên thế giới và vô số nhiệt huyết của các đời thanh niên của thôn mãi mãi lưu lại ở đây...

Nếu tiến phía nam, vượt qua rừng rậm để tới đất Trung Châu màu mỡ, thì còn phải đối mặt với Lam hà rộng tới ngàn trượng (tầm ~3km), mà vượt qua nó là điều bất khả thi.

Tóm lại, thôn Ngưu Nhạc gần như hoàn toàn cách biệt với thế giới bên ngoài.

Lúc này đang là buổi chiều, ánh nắng tuy không quá gắt nhưng đủ để làm người lười biếng. Thôn Ngưu Nhạc giờ vô cùng an tĩnh, phần lớn nam tính đều ra ngoài thôn làm việc, trừ các mẹ các chị đang chuẩn bị bữa tối, thì chỉ có lũ trẻ là còn hăng hái chơi đùa ở khu vực gần thôn.

Trên một ngọn đồi nhỏ gần thôn Ngưu Nhạc, vang lên tiếng cười của trẻ con, còn có tiếng khóc thút thít nho nhỏ. Một đám trẻ con tầm 6 đến 10 tuổi, đang không ngừng cười lớn, chúng vây quanh một thiếu niên nhỏ, gầy mà không ngừng châm chọc, đôi khi mấy đứa lớn lại đánh thiếu niên vài cái. Thiếu niên cả người đầy vết xước, vết bẩn, nhưng không hề khuất nhục, ánh mắt cương nghị nhìn thẳng vào lũ trẻ, đồng thời che chắn cho thiếu nữ tóc trắng sau lưng.

Thiếu nữ đằng sau nép sau lưng thiếu niên, không ngừng thút thít khóc.

"A ! Thiết Nhị Ngưu, ngươi nhìn cái gì, có tin tiểu gia móc mắt ngươi ra không ?!" - một đứa to béo, mắt có lẹo chỉ vào thiếu niên tên Nhị Ngưu mà hét.

"Móc mắt hắn ! Móc mắt hắn !" - những đứa trẻ khác hùa theo.

Đứa to béo được cổ vũ, lao lên, đá một cái thật mạnh vào phần eo Nhị Ngưu. Nhị Ngưu giơ tay đón đỡ nhưng vẫn bị đá văng sang một bên, nằm quằn quại trên nền đất.

"Nhị Ngưu ca !" - thiếu nữ thất sắc, chạy đến lay thiếu niên, nhưng Nhị Ngưu chỉ ôm bụng mà không nói được câu nào.

"Phi. "- đứa béo phỉ nước bọt về phía Nhị Ngưu, tình cờ lại trúng giữa mặt. Thấy thế, lũ trẻ xunh quanh cười rộ lên.

"Nhạc Bảo, đồ khốn, tại sao các ngươi phải làm như vậy? "- thiếu nữ tóc trắng nước mắt đầy mặt, vừa lau vết nước bọt trên mặt Nhị Ngưu vừa nói.

"Hừ !"- Nhạc Bảo là tên của đứa to béo, nó dí sát khuôn mặt xấu xí của mình gần mặt thiếu nữ làm cô bé run bần bật. Nó nghiến răng :" Tại sao sao ta phải làm như vậy? Sao không hỏi vì sao các ngươi là sát tinh! Vì sao cả nhà ngươi một đêm đều chết hết hả Bạch Mao?! Hả ? Hả? Hả ?"

Nhạc Bảo gần như gầm thét vào mặt Tiểu Bạch, khuôn mặt vốn đã xấu xí của nó bây giờ vặn vẹo trông vô cùng đáng sợ.

Thiếu nữ tóc trắng tên là Tiểu Bạch, là em họ bằng tuổi Thiết Nhị Ngưu, khi nàng vừa ra đời , cả cha mẹ lẫn bà đỡ đều chết bất đắc kỳ tử trong đêm đó, nên bị dân làng xa lánh. Cha mẹ Nhị Ngưu nhận nuôi nàng, vì mái tóc trắng đặc biệt nên gọi nàng là Tiểu Bạch. Bi ai thay, mấy tháng sau, mẹ Nhị Ngưu cũng lâm bồn, sinh ra hắn, cũng đêm đó bi kịch xảy ra lần nữa, trừ Nhị Ngưu suýt chết non thì một nhà Thiết thị đều chết sạch, thất khiếu chảy máu mà chết. Nghe nói, Tiểu Bạch nằm trong chiếc nôi dính đầy máu cười không ngừng, nghe rất ghê rợn, cho đến bình minh mới chịu ngừng.

Nhạc Bảo nói đúng vào điểm chết làm Tiểu Bạch đơ người, đôi mắt mờ trắng đi như không còn sự sống. Sau một lúc, nàng gào lên điên dại :

"Lâm đại ca! Lâm đại ca!....."- cho đến khi kiệt sức và ho sặc sụa.

"Ha ha, Bạch Quỷ đã đi săn với nhóm rồi, không thể tới cứu các ngươi đâu." Nhạc Bảo nhìn bộ dáng đau khổ của Tiểu Bạch và Nhị Ngưu mà cười khoái chí.

Nói đến Bạch Quỷ kia, hắn vô cùng ghen ghét, nhiều lần phá hư chuyện của hắn. Bạch Quỷ là tên Nhạc Bảo đặt cho Lâm Thần, vì Lâm Thần chỉ mới 7 tuổi đã có sức lực và trí tuệ không kém cạnh gì những thợ săn giỏi nhất làng. Hắn đã định cho hai anh em sát tinh này một trận ra trò từ lâu, nhưng chúng luôn được Lâm Thần bảo vệ rất chắc. Nhưng sau nhiều ngày chờ đợi, đến hôm nay là lượt Lâm Thần phải đi săn cùng thanh niên trong thôn đến tối, hai sát tinh này không có ai bảo vệ, là cơ hội tốt để ra tay.

Trên một ngọn đồi gần thôn Ngưu Nhạc, Nhạc Bảo đang cười khoái chí nhìn lũ đàn em đánh đập Nhị Ngưu và Tiểu Bạch đã gào rách cả cổ họng.

"Mạnh tay lên cho tao! Chỉ không đánh chết là đư..."- BỐP!

"Á.."- đó là tiếng đầu Nhạc Bảo phát sinh va chạm với nền đất và tiếng rên rỉ của hắn..

Lũ trẻ đều dừng tay, sững sờ không kém Tiểu Bạch khi trước.

Áo trắng quần trắng, tóc đen dài, cả thôn chỉ có một người.

Bạch Quỷ... trở lại rồi!

Bình Luận (0)
Comment