Tiểu Dược Thê

Chương 101

Ngọc Thành công chúa cùng Nguyệt Minh huyền chủ đã sớm thương lượng xong.

Hôm nay Ký Dung tới đây, tất nhiên sẽ không thể thiếu chuyện sẽ nói về Mục Dương hầu. Ở Vĩnh Bình, mọi người đều biết tâm tư muốn gả vào Mục Dương hầu phủ. Hôm nay hai người này há lại để cho Lý Dung tùy ý làm mất mặt? Nàng muốn giẫm lên bọn họ để làm chúng tinh phủng nguyệt ư? Nghĩ cũng đừng hòng!

Vừa lúc không tìm ra được danh tính của vị nữ hạch điêu kỹ giả kia, liền tung tin ho đám quỹ nữ này biết, khiến cho bọn họ tò mò, ư vậy tụ nhiên sẽ có những kẻ ngu dốt lỗ mãng thay các nàng tìm.

Có thể mua dinh thự từ tay vị phú thương kia, lại còn tránh đươ ai mắt của các nàng, có thể không có chỗ dựa to lơ ở Vĩnh Bình ư? A, nửa chữ cũng không ti. Các nàng trái lại phải xem xem rốt cuộc người đứng đằng sau nữ hạch điêu kỹ giả kia là nhân vật nào.

Lý Dung hỏi: “Gì mà hạch điêu kỹ giả?”

Từ khi gặp được Ân thị ở Cung thành, Lý Dung liền không còn yêu thích hạch điêu kỹ giả nữa, đặt biệt là nữ. Trong ấn tượng của nàng, nữ hạch điêu kỹ giả hẳn là những người dính đây bụi đất, bởi vì thường ngày xấu xí không có người nào ưng ý nên mới phải vào Hạch Học, một cô nương gia đứng đắn sao có thể suốt ngày xuất đầu lộ diện được? Thế nhưng sau khi gặp Ân thị, Lý dung liền theo bản năng cảm nhận được tia nguy cơ.

Có điều vẫn may mắn vì Ân thị vẫn đang ở Tuy Châu, nàng đã về Vĩnh Bình rồi, một lần uất ức đó cũng không có ai biết được.

Trả lời lại Lý Dung là một thị tỳ bên cạnh Nguyệt Minh huyền chủ: “Ngài có biết tòa dinh thự trên phố Đông Tước không ạ?” Bên trong có trồng một rừng đào so với Hạo Nguyệt sơn trang còn đẹp hơn.”

Lý Dung vốn cũng không có ấn tượng gì, thế nhưng vừa nghe thấy ó thể so sánh với Hạo Nguyệt sơn trang nhất thời liền nghĩ ra.

Không phải là dinh thự mà Ngọc Thành công chúa cùng Nguyệt Minh huyền chủ đều muốn sao? Thế nhưng gia chủ rất ngoan cố, ai cũng không chịu bán. Lý Dung sau khi biết còn lén lút cho người đi hỏi, nào ngờ cuối cùng vẫn là chịu cảnh không tiếp. Vì việc này, Lý Dung cũng tức giận một lúc lâu, sau lại nghĩ Ngọc Thành công chúa cùng Nguyệt Minh huyền chủ cũng không có được, trong lòng mới thoải mái lại.

Nàng khẽ vuốt cằm, hỏi: “Dinh thự đó được người nào mua?”

Một quý nữ đáp: “Chính là nữ hạch điêu kỹ giả chúng ta đang nói đến.”

Nàng cực kì nạc nhiên, như nghĩ đến cái gì, lại hỏi: “Chẳng lẽ có liên quan tới vị Dung chiêu nghi kia ư?” Mọi người hôm nay ở đây đều biết, nữ hạch điêu sư trong cung trong một buổi sáng liền bay lên đầu cành trở thành phượng hoàng, nhanh chóng trở thành nương nương trong cung.

Nguyệt Minh huyền chủ vẫn không lên tiếng chợt mở miệng: “A, ngược lại là có chút liên quan.”

Lý Dung thấy Nguyệt Minh huyền chủ lên tiếng, ngược lại cũng không muốn truy hỏi nữa, mím môi yên lặng, uống trà. Những vị quý nữ khác đều đã quen với chuyện ba người bọn họ tranh đấu gay gắt với nhau, một vị quý nữ thường ngày có mối quan hệ tốt với Lý Dung đứng ra hòa giải: “Đều là xuất phát từ Thượng Quan gia, vị nữ hạch điêu kỹ giả kia họ Ân.”

Nghe thấy hai chữ ‘họ Ân’, mặt Lý Dung chợt biến sắc.

Hạch điêu kỹ giả Thượng Quan gia họ Ân, ngoại trừ một người còn có ai?

Ngọc Thành công chúa chợt lên tiếng: “Dung muội muội sắc mặt sao khó coi vậy? Chằng lẽ muội biết người này?”

Lý Dung đương nhiên sẽ không kể ra chuyện ở Cung thành, nếu nói ra vậy mặt mũi nàng biết để đâu? Chợt nàng đảo mắt suy nghĩ, lại toát ra một ý nghĩ mới trong đầu.

Nàng bị Ân thị làm mất mặt, lúc đó có Mục Dương hầu ở đó nên không thể phát tác vì để giữ gìn hình tượng. Hiện tại đã khác rồi, ở đây là Vĩnh Bình, lại còn có Ngọc Thành công chúa và Nguyệt Minh huyền chủ ở đây, sao không để các nàng nếm thử qua tư vị của nàng lúc ở Cung thành? Đến lúc đó không cần nàng ra tay, tự nhiên sẽ có bọn họ hành động thay.

Mặc kệ người chông lưng đằng sau cho nàng ta là ai, dù sao cũng không phải nàng ra tay.

Nghĩ đến đây, Lý Dung lại nói: “Công chúa nói đùa, ta làm sao có thể biết hạch điêu kỹ giả đó là ai được. Thế nhưng ta lại có một cách, công chúa cùng Nguyệt Minh huyền chủ không phải đều tò mò đó là ai ư? Muốn biết nàng có vây cánh thế nào ư? Chuyện này có gì khó? Ngày khác khi quý nữ nhà ai đó mở tiệc trà, liền mới nàng tới dự là được. Tới lúc đó người đến rồi, muốn hỏi gì liền hỏi cái nấy.”

Lời này vừa nói ra, Nguyệt Minh huyền chủ cười lạnh một tiếng.

“Ngươi nói thật là hay, vậy ngươi đi mở tiệc rồi mời người đến đi. Chúng ta là thân phận gì, còn nàng ta thân phận gì, chỉ là một hạch điêu kỹ giả nho nhỏ mà có tư cách tham gia tiệc trà của chúng ta ư? Nếu tham gia còn không phải là để người ta chê cười à?”

Nguyệt Minh huyền chủ nói rất có lý.

Qúy nữ các nàng, có thể tham gia tiệc trà đều là những người có mặt mũi, đi mời một vị hạch điêu kỹ giả không có gia thế gì, đến khi truyền ra ngoài không phải khiến người ta cười ầm lên ư? Đương thời đang là lúc trọng hạch điêu kỹ giả, nhưng thật sự xứng với danh hiệu kim quý là hạch điêu sư được hoàng đế sách phong cũng chỉ có vài người. Thượng Quan gia có vinh dự, nhưng những hạch điêu kỹ giả từ nhà bọn họ mà ra cũng bất quá chỉ dựa vào tay nghề mà sống. Sao có thể sánh với những vị quý nữ ngậm thìa vàng từ khi sinh ra như bọn họ?

Lý Dung cũng không giận, chậm rãi nói: “Chỉ là một đề nghị nhỏ của ta mà thôi, các vị tỷ muội đừng để bụng. Dù sao cũng chỉ là một tòa dinh thự, trước đây không chiếm được, hiện tại không chiếm được, chẳng có gì khác biệt.”

Lời này nhưng trái lại lại chọt trúng chỗ đau của Nguyệt Minh huyền chủ.

Lời của Lý Dung nàng chính là một lời hai nghĩa.

Nói nàng nam nhân không chiếm được, ngay cả một cái dinh thự cũng không chiếm được.

Nguyệt Minh huyền chủ định nổi giận, nhưng Ngọc Thành công chúa chợt lên tiếng: “Cần gì phải mời, kiếm cớ gì đó bắt hạ nhân của nàng đi, đến lúc đó nàng ta còn có thể không ra mặt được ư? Thiệp mời tham gia tiệc trà của chúng ta há có thể có dễ dàng như vậy được?”

Nói rồi, tựa tiếu phi tiếu nhìn Lý Dung một cái.

Nàng sao có thể không nghe ra hàm ý giễu cợt chứ, nhưng chỉ nhẫn nhịn, nói: “Vậy liền theo ý tứ của công chúa.” ‘Bắt? Bắt ư?’ Nàng ngược lại muốn nhìn một chút, xem nàng ta có bắt được người hay không? Có tùy tùng khí thế như vậy có thể dễ dàng bắt đi sao?

A Ân tất nhiên là không biết lại chính là đề tài quay vòng của quý nữ Vĩnh Bình, nàng tới đây mới chỉ bảy ngày. Trong bảy ngày này, nàng không bước chân ra khỏi nhà, một mực ở trong phòng điêu hạch. Chỉ có ban đêm lại nghe Phạm Hạch Hạch bẩm báo chuyện ngày đó.

Một hôm, hắn nhắc tới chuyện có người muốn gây chuyện.

Nàng hơi sững lại, hỏi: “Là ai?”

Hắn đáp: “Chắc là người của Nguyệt Minh huyền chủ.”

Nàng lại ngẩn ra, nghi ngờ: “Chúng ta với Nguyệt Minh huyền chủ từng đụng chạm nhau sao? Hày là các người lúc trước tới đây có đắc tội với bọn họ?”

Hắn vội vàng đáp: “Đại cô nương, chúng ta luôn nghiêm khắc với bản thân, tuyệt đối sẽ không chủ động gây ra thị phi!” Hắn lại nói “Có điều thủ đoạn không đủ cao, chúng ta đều có thể tránh khỏi. Chỉ là hôm nay lại có nhóm người khác, ta phát giác không thích hợp liền bẩm báo với cô nương.”

Nàng chợt cảm thấy kỳ lạ.

Vài ngày trước Phạm Hảo Hạch nói người của Nguyệt Minh huyền chủ lén lút ở bên ngoài, nàng còn nghĩ nguyên nhân là do Mục Dương hầu. Thế nưng hôm nay lại nghe, lại có nhóm người khác, đây cũng thật kỳ lạ.

Nàng dừng tay lại, hỏi: “Các nàng muốn làm gì? Đã tra ra được chưa?”

Hắn lắc đầu, nói: “Từ sau khi chúng ta đặt mua nhà này, liền có người ở ngoài.” Nghe đến đây, nàng như nghĩ ra gì đó, thần sắc hơi nặng nề, nói: “Báo với Mục Dương hầu một tiếng, nói ta muốn gặp hắn.”

Hắ ứng tiếng.

Chưa đến nửa canh giờ, Mục Dương hầu liền xuất hiện trong dinh thự của nàng. Vĩnh Bình lớn biết bao, Mục Dươn hầu phủ lại ở gần bên Cung thành, qua đây ít nhất cũng phải mất một canh giờ. Nàng quan sát hắn tỉ mỉ, chợt hỏi: “Tòa nhà này có quan hệ gì với Minh Mục chàng?”

Hắn ngược lại rất thẳng thắn.

“Dinh thự này trước kia là của một vị phú thương Giang Nam, là một người cực kỳ cố chấp. Hắn phải quay về Giang Nam liền định bán dinh thự này đi. Trước đây lúc hắn tu kiến lại dinh thự này đã phí không ít tâm tư, vì vậy nhất định muốn bán cho một người hợp với ý của lão. Ta cùng lão quen biến đã lâu, liền bảo hắn để lại cho ta dinh thự này.”

Nàng nghe rõ, hỏi lại: “Đây là chuyện lúc nào?”

Hắn nói: “Thời điểm trong năm năm ngoái.”

Nàng đỏ mặt, nói: “Rõ ràng ngài rất tự tinh nhất định ta sẽ đế Vĩnh Bình?

Hắn chậm nói: “Nàng không đến cũng không sao, dù sao cũng sẽ giữ lạ cho nàng. Nàng không đến, nơi đây cũng sẽ không để cho ai.” Hắn tiến tới, cầm lấy tay nàng, mấy ngày không gặp, thực sự là nhớ tới phát điên.

Nàng giương mắt nhìn hắn, nói: “Biểu muội chàng có chuyện gì vậy?”

Hắn cười nói: “Người chọn trúng dinh thự này ở Vĩnh Bình rất nhiều, ngoại trừ nàng còn có rất nhiều quý nữ. Phần lễ vật này có hợp ý nàng không?” Hắn biết nàng tới Vĩnh Bình muốn cái gì, hắn liền cho nàng cơ hội này.

Nàng bừng tỉnh đại ngộ.

Chẳng trách, nàng mới đến mà có nhiều người nhìn chăm chú như vậy, thì ra nguyên nhân là vì cái dinh thự này.

Có điều phần lễ vật này cũng quả thực hợp ý.

Nnà cầm ngược lại tay hắn, hơi nghiêng người về trước, hướng đến môi hắn hôn một cái, lập tức lui đi, cười nói: “Không ai biết dinh thự này là của chàng?”

Nàng phản ứng như vậy, có thể thấy được mức độ hài lòng.

Có điều nàng hài lòng, nhưng hắn vẫn không hài lòng, lòng bàn tay dày rộng ấn một cái, lập tức đem đầu nàng tới trước mặt mình, vừa cúi đầu liền hon thật sâu, cuốn lấy cái lưỡi thơm tho của nàng, mút bằng mọi cách, cho tới khi sắc mặt nàng đỏ ửng, thở gáp không ngớt mới buoog nàng ra.

“Ta biết, nàng biết.”

Nàng hỏi: “Tin được không?” Nói rồi nàng lại cười, tự nói: “Cũng vậy, sao có thể không tin chàng được? Bây giờ chỉ sợ là đang lo lắng bị phát hiện đi? Thánh thương không thích ta mà?”

Nhắc tới hoàng đế, hắn lại nói: “Ngài ấy chỉ là không biết cái tốt của nàng, đợi tiếp xúc rồi đương nhiên sẽ thích.”

Hắ ôm eo nàng, nói: “Chỉ cần thánh thượng phê chuẩn, ta lập tức cưới nàng về.”

Nàng mặt mày cười vui vẻ.
Bình Luận (0)
Comment