Tiểu Dược Thê

Chương 106

Trầm Trường Đường nhìn A Ân ăn xong mới chịu rời đi. Nàng tiễn hắn ra đến cửa, tận mắt nhìn thấy cửa ra của mật đạo nằm ngay tại dưới tàng cây Ngọc Lan ở đình viện, vị trí cực kì bí mật. Nếu không phải là hắn cho nàng chắc chắn là không biết, mãi mãi cũng không biết ở đây còn có cái mật đạo này.

Chuyện này, nàng không định nói với bất kì ai.

Chuyện này, càng nói với nhiều người càng nguy hiểm.

Ngày hôm sau trận đấu hạch diễn ra sôi nổi chưa từng có, hạch điêu kỹ giả vì danh sách đấu hạch mà tranh nhau túi bụi. A Ân thi đấu, thắng không hề ngoài ý muốn. Mà hiện tại người tham gia thi đấu hạch không còn uể oải giống như lúc trước, mà còn là thua cực kì cao hứng, thật cẩn thận đưa ra hạch điêu tốt nhất của bản thân. Quần chúng vây xem bên dưới rất hâm mộ, hoàn toàn xoay chuyển được tình thế ngày hôm qua.

Mà A Ân vẫn chưa từng biểu hiện cao hứng, trước sau như một chưa từng suy chuyển, thi đấu xong liền một đường rời đi.

Bên dưới có người nói: “Thật sự là một kì nữ tử nha.”

Liên tiếp có người phụ họa.

Có người đưa ngón tay ra đếm, hâm mộ: ” Qủa thực là có chút thiên phú chân chính, mới vài ngày thôi, đã đánh bại liên tiếp mười hạch điêu kỹ giả nổi danh ở đây của chúng ta rồi.”

Người thắng đệ tử của hạch điêu sư của cung đình là Ân thị, người chưa mở hội thi chưa bao giờ thua là Ân thị, đó là Ân thị với tài nghệ tuyệt luân, là Ân thị đến từ Thượng Quan gia ở Tuy CHâu.

Ân thị! Ân thị! Ân thị!

” Ân thị là cái thá gì chứ? Chỉ là một hạch điêu kĩ giả mà thôi!”  Nguyệt Minh huyền chủ khinh thường nói, trong lòng lúc này vô cùng căm phẫn, nhưng lại không chịu thừa nhận bản thân không cam lòng. Tòa nhà nàng cảm thấy ưng mắt, nếu không phải là bị Ân thị cướp mất, nàng cũng không thèm tốn tâm tư so đo cùng một hạch điêu kỹ giả quèn như vậy. Nàng là thân phận gì chứ, còn nàng ta lạ hàng thân phận gì chứ?

Bốn chứ ‘Khác nhau lệch trời’.

Ngọc Thành công chúa vẫn ngồi ngay ngắn trước bàn, làm như không nghe thấy bực tức của Nguyệt Minh huyền chủ.

Nàng khẽ nầng cổ tay, đoan trang mà tao nhã thưởng trà.

Trong mắt Nguyệt Minh huyền chủ hiện ra một tia không kiễn nhẫn nho nhỏ rất nhanh liền biết mất.

Có đôi lúc nàng thật không hiểu được Ngọc Thành công chúa, nếu nói Lý Dung phải lòng Mục Dương hầu, nàng còn có thể thấy rõ ràng. Thế nhưng đổi lại là Ngọc Thành công chúa, nửa điểm yêu thích ở nàng ta nàng cũng không thấy. Cho đến bây giờ nàng luôn cảm thấy Ngọc Thành công chúa tranh giành với Lý Dung là chính, mới sống chết muốn cướp được Mục Dương hầu.

Vĩnh Thịnh đế có rất nhiều nữ nhân.

Mẫu phi của Ngọc Thành thân phận thấp hèn lại không được sủng ái, nhưng lại không ai biết được Ngọc Thành công chúa rốt cục là đã dùng cách gì mà lại được Vĩnh Thịnh đế sủng ái vậy. Hiện giờ còn thậm chí sắp lấn át cả trưởng công chúa.

Xác thực là có chút thủ đoạn.

Một tia không kiễn nhẫn trong mắt Nguyệt Minh huyền chủ rất nhanh liền biến mất, thay bằng nụ cười như hoa, nói: “Ngọc Thành tỷ tỷ, tỷ đang nghĩ cái gì vậy? Ân thị như vậy quả thực là không đem tỷ tỷ để vào mắt, tỷ tỷ lại để yên cho nàng ta hoành hành khắp Vĩnh Bình sao? Nếu không nhân lúc nàng ta cò chưa đứng vững mà nhanh chóng diệt trừ đi, về sau sợ sẽ là mối họa lớn đối với chúng ta.”

Nguyệt Minh huyền chủ cố ý khuếch đại, kì thực cũng chính là vì không vừa mắt Ân thị mà thôi.

Nhà đẹp nhiều như vậy, không có cái này có cái khác.

Ngọc Thành công chúa nhìn nàng, bộ dạng cười như không cười. Nói: “Nguyệt Minh muội muội muốn mượn dao giết người sao?”

Nguyệt Minh huyền chủ vội nói: “Ngọc Thành tỷ tỷ hiểu lầm muội rồi, muội đối với tỷ tỷ như Thiên Lôi sai đâu đánh đó.”

Ngoc Thành không để Nguyệt Minh huyền chủ vào mắt, thản nhiên cười: ” Nàng ta không phải là muốn mở hạch điêu yến sao? Bổn công chúa thật sự muốn nhìn xem nàng ta làm sao để khai yến.”

Ngày mở hạch điêu yến, cũng là ngày hội thi ở đường Tây Huyền tạm dừng một hôm. Người được mời tới dự cực ít, quần chúng hạch điêu kỹ giả hỏi tới hỏi lui cũng chỉ biết chỉ có mười người được mời tới dự tiệc. Vả lại những người được mời tới dự đều là hạch điêu kỹ giả nổi tiếng ở đường Tây Huyền cùng vài thương nhân có tiếng nói. Về phần những người khác, ngay cả hỏi thăm cũng không thể.
Bình Luận (0)
Comment