Hôm sau…
Trên phố Tây Huyền náo nhiệt chưa tùng có, so với A Ân tổ chức đấu hạch còn náo nhiệt hơn. Có điều so với lần trước hò hét náo loạn thì lần này có trật tự hơn nhiều lắm. Đội ngũ xếp hàng dài cơ hồ từ đầu phố tới cuối phố.
Một hạch điêu kỹ giả trông thấy hàng dài như vậy thì kéo một người trong số đó hỏi: “Sáng nay có chuyện gì sao? Ta bất quá chỉ tới trễ hai giờ thôi mà sao lại náo nhiệt thành thế này vậy?”
Vừa nhìn phương hướng liền thấy phía cuối là lôi đài của Ân thị, trong đầu lại đoán quả nhiên là Ân thị lại làm chuyện gì rồi. Toàn bộ phố Tây Huyền hôm nay, thậm chí là toàn bộ hạch điêu kỹ giả ở Vĩnh Bình hôm nay không ai là không biết tới Ân thị, chỉ cần vừa nhắc tới Ân thị liền không khỏi kính ngưỡng.
Hiện nay có ai có thể thuyết phục được Kim đại nhân nhận hạch điêu chứ?
Hắn tò mò hỏi: “Chẳng lẽ là Kim đại nhân đến? Hay là nói Kim đại nhân đến xem Ân thị đấu hạch sao?”
Một hạch điêu kỹ giả khác run rẩy đáp: “Ngươi nghĩ nhiều rồi, Kim đại nhân sao có thể tới Tây Huyền phố chứ? Có điều náo nhiệt như thế này đúng là vì Ân thị đó.” Hắn lấy ra hạch điêu trong tay, nói: “Ân thị đang ở đó thu thập hạch điêu, phàm là những người được chọn trúng sẽ có thể tham gia tiệc khai trương Thanh Huy lầu.”
“Ân thị ra giá thế nào?”
Hạch điêu kỹ giả kia lại đáp: “Không trả tiền.”
“Không…Không trả tiền?” Hắn trố mắt nghẹn họng hỏi lại: “Không trả tiền mà lại có nhiều người xếp hàng như vậy sao?”
“Aiz, ngươi thật không hiểu rồi. Ân thị là ai chứ? Nàng mở một hạch điêu yến nho nhỏ thôi cũng mời được Kim đại nhân tới, lúc trước tất cả mọi người chỉ mong có thể được cùng nàng đấu hạch, thắng liền có thể có cơ hội trưng bày hạch điêu của mình, không biết là vẫn đang còn có bao nhiêu người đang xếp hàng muốn có cơ hội này đâu. Nàng muốn mở quán trà, lại hào phóng cho chúng ta cơ hội đó, đợi khi Thanh Huy lầu khai trương, nhất định sẽ có quý nhân tham gia, đến lúc đó được nhìn trúng liền chưa nói đến chuyện tiền đồ thay đổi thế nào, nhất định sẽ được bán giá cao đó. Ân thị mở Thanh Huy lầu thực chất cũng giống như là như mở ra một nơi mua bán hạch điêu vậy, nàng có thể chiếu cố tới hạch điêu kỹ giả chúng ta như vậy, đó chính là lòng dạ Bồ Tát đấy.”
“Tiền…Tiền cho chúng ta ư? Nếu được chọn trúng thì quá lời rồi.”
“Dĩ nhiên!” Hạch điêu kỹ giả kia lại đối với A Ân khen không dứt lời, cuối cùng lại nói: “Bất quá vị trí có hạnh, còn phải xem có được chọn trúng hay không đã, thấy chưa? Trước mặt ta còn không biết có bao nhiêu người nữa, chờ đến ta chắc cũng phải tới chạng vạng quá. Ngươi muốn tới thì ngày mai tới sớm đi.”
A Ân sau khi đấu hạch xong thì cũng không ở lại thêm. Nàng ở đây có sắp xếp hạch điêu kỹ giả có trình độ ở lại để kiểm định, là những người những ngày qua đã đấu hạch cùng nàng, nàng có phát hiện ra vài người rất xuất sắc. Có những người này ở lại kiểm định nàng rất yên tâm.
Xe ngựa chậm rãi di chuyển, nàng ở trong có chút mệt mỏi dựa vào thành xa nhắm mắt nghỉ ngơi. Thế nhưng lại không thể ngủ nổi. A Tuyền cũng theo nàng tới đây, thấy bộ dạng tỷ tỷ nhà mình như vậy thì không khỏi thắc mắc: “Tỷ tỷ đang có chuyện gì cần nghĩ sao?” Nàng mở mắt ra, cười đáp: “Không có gì.”
A Tuyền lại đáp: “Tỷ tỷ bận rộn quá rồi, phải nghỉ ngơi đi. Muội thấy tỷ sắp thành tiên được rồi đấy, ngày nào cũng bận bịu.”
Nàng đáp: “Thật ra thì ta cũng không mệt lắm, lúc đầu là vì chuyện của tổ phụ nên mới tới Vĩnh Bình, thế nhưng hiện tại ở đây, lại cảm thấy mỗi ngày bận bịu như vậy trong lòng lại cảm thấy thực tế, muội xem, cùng Vĩnh Bình kỹ giả hạch điêu đấu hạch ta ngược lại học hỏi thêm không ít.”
“Tỷ tỷ hiện tại không phải là đã vang danh trong giới hạch điêu rồi sao? Có hạch điêu kỹ giả nào mà không biết tới dánh tiếng của tỷ đâu? Tỷ còn muốn làm gì nữa?”
Nàng xoa mi tâm, đáp: “Chỉ vang danh thôi thì không đủ, đất Vĩnh Bình này quý nhân nhiều, mỗi ngày đều có chuyện mới xảy đến, ta hôm nay có thể vang danh, nhưng ta không muốn chỉ là một thời. Ta muốn làm thế nào để Thanh Huy lầu cùng hạch điều có thể liên kết chặt chẽ hơn nữa.”
Nói càng về sau nàng lại càng lẩm nhẩm.
Khương Tuyền thấy vậy cũng hiểu mình không thể giúp được gì, không thể làm gì khác hơn đành im lặng, an tĩnh ở bên cạnh, để lại không gian yên tĩnh cho tỷ tỷ.
Khi về đến phủ thời gian cũng không tính là muộn, mặt trời vẫn treo trên không trung.
A Ân bước nhanh trở về sân viện của mình.
Nàng tự rót cho mình một chén trà, vừa bưng lên vừa suy tính. Đây là thói quen đã hình thành từ một năm ở Tuy Châu, chỉ cần có chuyện cần suy tính nàng liền muốn uống trà, mùi của trà có thể làm cho nàng thanh tĩnh hơn, có thể suy nghĩ rõ ràng hơn.
Nàng cảm thấy bản thân thật ra cũng chỉ là một cô nương may mắn mà thôi. Lúc ở Tuy Châu, mỗi lúc gặp khó khăn hoặc là có chuyện cần phải nghĩ thì luôn sẽ tự nhiên phát sinh ra cái gì đó khai sáng cho nàng.
Nàng vuốt ve ly trà, chân mày nhíu lại. Cũng lúc này có người gõ cửa một tiếng.
“Đại cô nương, là ta.”
Nghe được thanh âm của Phạm Hảo Hạch, nàng đặt ly trà xuống, đáp: “Vào đi.”
Hắn đáp lại, sau khi đi vào thì thi lễ xong rồi sau đó mới đưa cho nàng một bản vẽ.
Hắn nói: “Ta ở Vĩnh Bình đã đi khảo sát vài cửa hàng hạch điêu, dựa theo phương thức bày bố hạch điêu của họ mà vẽ ra vài giá ô vuông, một cái giá như vậy có thể bày hơn 80 hạch điêu. Thanh Huy hiên có trống ra hai mặt tường, vậy tổng cộng có thể để được 160 hạch điêu.”
Nàng cúi đầu nhìn bản vẽ.
Hắn lại tiếp: “Cô nương nếu hài lòng, ta lập tức sẽ cho thợ mộc gấp rút làm theo, trong 5 ngày liền có thể làm xong.”
Nàng lắc đầu, nói: “Không, huynh trước tiên làm việc khác đi, để ta suy nghĩ một chút.”
Đợi khi Phạm Hảo Hạch rời đi rồi, nàng nhìn chằm chằm bản vẽ sau đó lại trầm tư. Không lâu sau bên ngoài lại truyền tới tiếng bước chân nhỉ nhẹ, thính giác của nàng nhạy bén, liền theo bản năng ngẩng đầu lên vừa vặn chạm phải bóng Trầm Trường Đường hắn tiến vào.
Mắt nàng ngưng lại một chút, sau đó lỗ tai tự dưng đỏ lên.
Nàng gác lại bản vẽ, buồn bực nói: “Trầm hầu gia thật đem nơi này thành nhà của ngài rồi sao?”
Hắn chậm rãi bước tới bên cạnh người nàng, ung dung thong thả lên tiếng: “Giận sao?”
“Nếu là chàng thì thấy sao?”
“Nơi này của nàng canh chừng sâm nghiêm như vậy, đều là người mình cả, có bắt gặp cũng không sao?” Hắn ngồi xuống cạnh nàng, trực tiếp cầm ly trà nàng đang uống lên, liền từ dấu môi nhạt trên chén trà uống tiếp,
Nàng tức giận nói: “Trầm hầu gia ngài không phải là không uống trà sao?”
“Trà của nàng không giống.”
“Có gì không giống? Chẳng phải đều là trà sao? Còn nói không giống nhau, trà của ta còn không đắt bằng trà nhà ngài đâu?”
Tay hắn nhẹ xoa môi nàng: “Bởi vì có mùi vị của nàng.”
Nàng nghe thấy vậy lại cũng không phản bác lại.
Hắn nhìn tai nàng, cho đến khi thấy nó đỏ lên lại mới cười: “Nàng hôm nay sao lại thoa son?” Như là nghĩ đến điều gì, thần sắc hắn lại có thêm vài phần lãnh ý: “Nàng thoa son, nhưng bổn hầu lại không phải người đầu tiên nhìn thấy.”
Nàng lại không ngờ tới hắn lại để ý đến chuyện nhỏ nhặt này, mắt trợn to.
Bộ dạng nàng thế này nhất thời lại làm cho hắn thấy ngứa ngáy trong lòng. nàng thường ngày không trang điểm cũng đã vô cùng xinh đẹp, hiện tại gò má thoa phấn hồng ngược lại thêm vài phần diễm lệ. Vừa nghĩ tới bộ dạng nàng như vậy lại cho một đám nam nhân khác được thấy trước, không khỏi vô cùng ghen tức, thật hận không thể đem toàn bộ ánh mắt của đám nam nhân đó ra khoét hết.
Hắn bóp cằm nàng, cúi đầu đem môi nàng liếm sạch. Sau cùng mới nói: “Sau này không cho phép nàng thoa son nữa.”
Nàng nghe vậy líu lưỡi: “Còn không phải là vì chàng! Nếu không phải chàng đêm hôm trước…”
Hắn nói: “Ử? Bổn hầu đêm hôm trước thế nào?”
“Chàng…Miệng ta…” A Ân càng nói mặt càng đỏ, vừa nói vừa gạt tay hắn ra, quay đầu đi đem chỗ trà còn sót lại trong chén ngửa cổ lên uống.
Hắn nhìn nàng như vậy liền biết không thể trêu nàng thêm nữa, liền dỗ dành: “Được rồi, là do ta, là ta không tốt, lần tới đổi lại để miệng ta bị đau được không?”
Nàng trừng lại hắn: “Ta lại không làm cho miệng chàng đau được.”
Hắn nghe vậy cười đáp: “Nàng có thể làm cho miệng ta chua mà.”
Nàng nghe vậy thì chỉ coi như hắn đang nói bừa thôi, nàng lại không phải là lang quân, sao có thể làm cho miệng hắn đau được chứ? Nhất định là hắn đang gạt nàng. Nàng liền dứt khoát không để ý tới hắn nữa, lại đưa tay ra cầm ấm rót trà.
Nàng uống nửa ly, khóe mắt lại liếc nhẹ hắn một cái, lại thấy hắn bên cạnh đang ôn nhu nhìn nàng.
Nàng lại đầu hàng, hỏi hắn: “Chàng tới làm gì vậy?”
“Muốn gặp nàng.”
Giongj nói của hắn vốn trầm thấp, hiện tại lại ôn nhu quyến luyến nói ra ba chữ này lại làm nàng nghe vào tai liền trong lòng có cảm giác như có con nai con đang chạy loạn lên.
Bỗng nhiên hắn lại hỏi: “Đây là gì vậy?”
Mặt nàng đỏ lên còn chưa kịp bình thường lại, nói: Bản vẽ trang trí thôi, là thiết kế Thanh Huy lầu.” Nàng không giải thích rõ chuyện này, nàng tin với trình độ tinh thông tin tức của hắn nhất định sẽ biết được chuyện trên phố Tây Huyền hôm nay.
Qủa nhiên, hắn một chút cũng không bất ngờ, chân mày hơi nhíu, hỏi: “Nàng không hài lòng ư?”
Nàng gật đầu: “Vẫn luôn cảm thấy chưa tốt lắm.” Nàng lại nháy mắt, dời mắt nhìn lên cánh tay hắn, thanh âm vừa mềm vừa nhẹ: “Hầu gia có đề nghị gì chăng?”
Mỹ nhân kế đối với hắn hiển nhiên là rất có tác dụng.
Nghe thấy thanh âm mềm mại của nàng tai hắn liền nhũn.
“Đấu hạch kết thúc, hạch điêu yến không còn, nàng cũng kỹ giả hạch điểu Vĩnh Bình này cũng liền chấm hết. Nàng không thể ngày này qua ngày khác, năm này qua năm khác duy trì đấu hạch hay hạch điêu yến được…”
Nàng chăm chú nghe, ngón tay hắn lại điểm nhẹ trên mũi nàng, cười: “Chỉ có lợi ích, mới có thể vĩnh viễn cùng bọn họ buộc chung một chỗ được.”
Mắt nàng sáng lên. Hắn cười hỏi: “Hiểu chưa?”
Nàng gật đầu, hai người lại quấn quít nhau một phen. Khi hắn rời đi nàng mới thấy nghi ngờ, hắn sẽ không phải tới đây là vì cho nàng ý kiến chứ? Nàng đảo mắt suy nghĩ lại cảm thấy không thể nào, chắc là do trùng hợp thôi.