Tiểu Dược Thê

Chương 129

Làm nghĩa nữ của Tô gia, nàng không tránh khỏi luôn luôn tới vấn an Tô tướng quân, mà mỗi lần nàng đi thỉnh an, nếu không có gì ngoài ý muốn đều gặp được Tô phu nhân. Mỗi lần như vậy bà lại lôi kéo nàng ân cần hỏi đủ chuyện, mà mỗi lần gặp bà về xe ngựa nàng lại chất đầy một đống đồ này nọ.

Trầm phu nhân dặn nha hoàn trong phủ dọn ra một phòng cho nàng, trong ngoài sửa chữa lại một lượt, vật dụng trang trí trong phòng đều là hàng đẹp, lại còn đích thân do bà tự tay bố trí, tới cuối tháng tám, một sương phòng mới tinh xuất hiện, Trầm phu nhân còn tự đích thân đặt tên cho nó, goij là Thiên Âm, ý là âm thanh của thiên nhiên, chữ Âm cũng đọc giống chữ Ân tên của nàng. Sương phòng này tất nhiên là dành cho A Ân.

Nguyên nhân chính là một ngày nọ A Ân ở Tô phủ sau khi dùng qua cơm chiều, ngoài trời vẫn đổ mưa to không ngớt, nàng đành phải ở lại một lúc lâu, nhưng trận mưa kia kéo dài mãi tới khi nàng đã tiêu hết cơm từ lâu nhưng vẫn không có xu hướng tạnh lại, vì vậy đành phải gọi nha hoàn tới chuẩn bị cho nàng một phòng dành cho khách. Trầm phu nhân sau khi biết chuện này, liền tự chủ trương sửa lại sân viện trong nhà thành sương phòng hiện tại.

Vì vậy, những hôm nào muộn quá nàng liền cho người hồi phủ báo sẽ ngủ lại ở đây.

Thời gian qua đi, tính tình nhu hòa dịu dàng của nàng đã thay đổi năm tính tình của năm vị Tô gia công tử rất nhiều, dần dần, mấy huynh đệ bọn họ đều xem nàng là muội muội mà thật tình đối đãi. Mà khiến cho nàng không phản ứng kịp là Tô tam công tử luôn ngả ngớn là thế nhưng sau khi trầm xuống lại lộ ra một thân tài nghệ điêu hạch, rất có thiên phú, luôn luôn điêu khắc ra được những hạch điêu mới lạ.

Trung thu qua đi, Trầm phu nhân cũng ít tới Tô phủ hẳn.

Nàng có chút để ý, hỏi Tô tam lang, hắn đáp: “Không có chuyện gì, qua thời gian này sẽ ổn thôi, cô cô ta mỗi lần tới trung thu đều sa sút tinh thần một thời gian. Mà sau mỗi lần trung thu, ngay cả Nguyệt Minh cũng không dám tới Tô phủ.” Nhắc tới Nguyệt Minh huyện chủ, Tô tam lang lại nói: “Nguyệt Minh từ nhỏ đã bị chúng ta chiều hư rồi, Ân muội muội đừng tính toán với nó nữa nhé.”

Nàng cười, thuận miệng đáp: “Nghĩa huynh yên tâm, ta từ lâu đã không để trong lòng.”

Nàng dừng lại, lại hỏi tiếp: “Huynh cũng biết nguyên nhân ư?”

Tô tam lang lại không ngờ nàng lại quan tâm tới cô cô mình như vậy, hơi nhíu mày, nói: “Ân muội muội, ta nói thật với muội, Nguyệt Minh luôn một lòng muốn gả cho biểu ca, chúng ta làm thế nào cũng không ngăn được, lại vì một lời nói đùa của thánh thượng nên mới miễn cưỡng nhắm một mắt mở một mắt. Muội thế nhưng không biết rằng vị biểu ca kia của ta, chính là Mục Dương hầu không gần nữ sắc, cho dù có gả vào hầu phủ, cũng cả đời này phải thủ thân mất.”

Nàng nghe xong cười đáp: “Trầm phu nhân đối đãi rất tốt, ta thấy bà ấy lâu rồi chưa ghé qua đây nên có chút bận tâm thôi, không ngờ lại khiến nghĩa huynh nói nhiều như vậy.” Vị nghĩa huynh này lại không biết rằng biểu ca trong miệng hắn, đến tối như là sói đói, nàng nếu không chịu gả cho hắn chắc hắn lại ăn nàng đến xương cũng không còn. Có điều những chuyện này đều là thú vui nơi khuê phòng của vợ chồng son, nàng cũng không dự định cùng người khác chia sẻ.

Tô tam lang lại sờ cằm, nói: “Ta cũng không rõ ràng lắm, chuyện của cô cô ta nào dám hỏi đến.” Làm như nghĩ đến cái gì, hắn lại nói: “Có điều ta biết có một nơi, lúc tinh thần cô cô không tốt nhất định sẽ tìm đến phụ thân. Muội nếu quan tâm tới bà ấy như vậy, có thể đến đó chờ xem, cô cô và phụ thân ta nói chuyện xong nhất định sẽ đi qua chỗ đó.”

“Là ở đâu?”

“Hậu hoa viên. Chờ sau khi lần tới cô cô tới, ta liền thông báo cho muội.”

Nàng nói ‘Được’, rồi cùng hắn thảo luận một phen hạch điêu sau đó mới trở về phủ của mình. Không ngờ định ta về trời liền mưa không báo trước, nàng lại đành phải tạm thời ở ‘Thiên Âm’ nghỉ ngơi.

A Ân hôm nay có chút mệt mỏi, vừa nằm xuống liền ngủ luôn. Hạ nhân ở Tô phủ sớm biết rõ tính tình vị tiểu chủ tử nửa đường xuất hiện này không thích tranh cãi ầm ĩ, mỗi lần đèn trong phòng vừa tắt, hạ nhân cũng không dám tới quấy rối, thế nên nàng vừa mở mắt nhìn đã thấy trời tối thui.

Nàng xoa đầu, gọi ra bên ngoài vài tiếng, lập tức có nha hoàn đi tới hướng nàng thi lễ.

Nàng ngáp: “Hiện tại giờ gì rồi?”

Nha hoàn trả lời: “Cách giờ giới nghiêm còn một canh giờ nữa ạ.”

“Gọi người chuẩn bị xe đi.” Tô phủ cách trạch để của nàng không xa lắm, hiện tại trời đang mưa, đi chậm một chút nửa canh giờ nữa cũng có thể tới được.

Nha hoàn đáp ứng rồi rời đi, nàng lại tỉ mỉ thu thập một phen, bỗng nhiên hạch điêu hôm nay nàng làm mẫu cho Tô tam lang rơi xuống.

Nàng bước về phía thiên thính.

Bởi vì trời mưa nên nàng chọn đi đường vòng theo hành lang, vì vậy không cần bung dù. Tô phủ ít nữ quyến, hạ nhân cũng không tính là nhiều, một đường đi tới, yên tĩnh tới mức tiếng châm rơi cũng nghe thấy được.

Thình lình lúc này nàng nghe thấy một đạo thanh âm huyên náo, cấp tốc biến mất ở nơi cách nàng không xa.

Vừa lúc này trời cũng tạnh mưa, lòng nàng khẽ động, men theo thanh âm tìm tới. Đến phía sau hoa viên giả sơn mới phát hiện thì ra là một con mèo trắng. Mèo trắng bị kinh động đứng dậy mở to mắt cảnh giác trừng nàng, đuôi dựng thẳng tắp.

Nàng thấy buồn cười, ngồi xổm xuống nhẹ vuốt ve đầu nó.

Mèo trắng liền trở nên ngoan ngoãn, cọ cọ vào lòng bàn tay nàng, nhìn dáng dấp xinh đẹp liền biết là vật nuôi trong nhà. Nàng nhìn lông con mèo trắng, tuy rằng bị nước mưa dính ướt nhẹp khiến mấy chỗ bị dính bẩn, nhưng vừa nhìn liền biết là được phú quý nhân gia nuôi.

Nguyệt Minh huyện chủ sợ mèo, Tô phủ trước nay chưa từng có mèo xuất hiện. Ngay khi nàng còn đang nghi hoặc, bên cạnh hòn giả sơn vang lên tiếng bước chân, vừa nhẹ vừa nặng, thanh âm cũng sau đó vang lên.

“Còn chưa quên được sao?”

Nàng khẽ run, đây không phải là giọng của Tô tướng quân sao?

“Sớm đã quên rồi, từ sau khi tiên đế…Băng hà, thái hậu vẫn luôn làm khó ta. Người chân chính vẫn chưa quên được chính là bà ấy.” Trầm phu nhân cười khổ: “Bọn ta đã qua nhiều năm như vậy, bà ta vẫn xem ta là cái gai trong lòng chưa thể nhổ đi, ta còn sống một ngày, bà ta vẫn còn chấp niệm một ngày.”

Nàng biết là Trầm phu nhân cùng thái hậu bất hòa, lúc trước khi đọc thư nhà của Minh Mục, nàng sớm đã nghe nói tới. Lúc đó chỉ biết Trầm phi nhân là có chút chuyện xưa, hôm nay nghe thấy hai người họ nói chuyện nàng liền biết lời kế tiếp là lời nàng không nên nghe.

Nàng rón rén muốn nép vào một hướng khác, nào ngờ vừa bước được hai bước, mèo trắng trong lòng nàng kêu lên hai tiếng, nhảy thoát khỏi lòng nàng.

Trầm phu nhân quát: “Quai quai.”

Tiếng bước chân tới gần.

Nàng nhìn trái phải một chút, chỉ có thể nhanh chóng trốn vào kẽ hở trong hòn giả sơn. Trầm phu nhân ôm lấy mèo trắng, vuốt ve đầu nó: “Ta còn đang không biết ngươi chạy đi đâu, thì ra là ở đây.”

Tô tướng quân hỏi: “Nuôi từ lúc nào vậy?”

“Không liên quan tới hắn, chỉ là trùng hợp thôi.”

“Mèo này của muội không được để thái hậu biết, bà ta nhất định sẽ lại làm khó muội.”

“Muội biết, bà ta, cái gì cũng muốn chiếm, còn muốn làm khó ta. Năm đó nếu không phải…” Bà cười lạnh: “Giờ này hôm nay, ai làm thái hậu còn chưa biết đâu.”

Thấy gương mặt buồn rầu của ca ca mình, bà lại nói: “Muội chỉ thuận miệng thôi, đều cái tuổi này rồi, còn trông mong gì chứ? Hắn cũng đã băng hà rồi, tân đế cũng đã lên ngôi, hi vọng của muội cũng sớm tan biến rồi. Cũng chỉ ở trước mặt huynh mới nói như vậy, ngày thường ở Trầm gia ngay cả Phạm ma ma bên người muội cũng không đề cập tới.”

Tô tướng quân lại buông một tiếng thở dài,”Không thể nói, chuyện này cũng không phải chuyện đùa. Tân đế đã đăng cơ, lòng vẫn còn nghi ngờ, nếu biết Trường Đường mang huyết mạch của Thiên gia, cho dù là tình nghĩa quân thần cũng không tránh được hoàng đế nghi ngờ.”

“Muội tự biết chừng mực, huynh yên tâm.”



Hai người họ càng lúc càng xa, tiếng mèo kêu thỉnh thoảng trong đêm vắng vang lên, một tiếng lại một tiếng, gõ vào đầu nàng.

Một lúc lâu sau nàng mới hồi thần lại, bước đi lảo đảo nhanh chóng trở về ‘Thiên Âm’.

Nha hoàn vẻ mặt gấp gáp: “Ân tiểu thư về rồi, nô tỳ không thấy tiểu thư đâu.”

“Mấy đồ rơi ở thiên thính, mau thu hồi lại đi.”

Nha hoàn lo lắng hỏi nàng: “Sắc mặt tiểu thư trông không tốt lắm, có phải bị cảm lạnh rồi không? Vừa rồi Bạch lang trung có tới bắt mạch cho đại lang, bây giờ vẫn còn đang ở phủ, cần nô tỳ gọi tới khám cho tiểu thư không?”

Nàng lắc đầu: “Không cần, ta trở về nghỉ ngơi liền ổn.”

Đại khái là sau khi ở hòn giả sơn bị nhiễm lạnh, sau khi nàng về trạch để của mình không lâu liền nhiễm phong hàn, nửa đêm còn nóng lên. May là nửa đêm Trầm Trường Đường tới mới phát hiện ra nàng không khỏe, vội vàng sai người đi gọi lang trung tới đây.

Lang trung kê xong đơn thuốc.

Một chén thuốc uống vào, lại từ trong chăn xuất ra một lớp mồ hôi, ngày thứ hai nàng mới đỡ.

Khi nàng hoàn toàn tỉnh lại đã là trưa ngày hôm sau. Mở mắt ra liền nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Khương Tuyền.

“Tỷ tỷ có chỗ nào không khỏe không?”

“Ta làm sao vậy?” Đang hỏi thì nàng mới mơ mơ màng màng nhớ lại tối hôm qua gặp hắn, nàng vừa mở miệng lại bất tri bất giác nhận ra giọng mình khàn khàn: “Đêm qua hắn tới đây sao?”

Khương Tuyền gật mạnh đầu.

“Làm phiền tỷ phu, nếu không phải nhờ tỷ phu tỷ tỷ nửa đêm đổ bệnh cũng không ai biết. Ai, tỷ tỷ không sắp ở ngoài phòng một nha hoàn thực sự không được, sau này có nha hoàn gác đêm có chuyện gì còn biết. Ban đêm không khỏe liền lập tức có người, tối hôm qua thưc làm muội sợ muốn chết.” Nói đến đây mắt Khương Tuyền đỏ hoe.

Nàng nói: “Được, nghe muội hết.”

Lúc này Khương Tuyền mới thở phào nhẹ nhõm: “Được, muội lập tức gọi Phạm lang an bài, nhất định tìm cho tỷ một nha hoàn vừa an tĩnh vừa khéo léo. Ngày hôm qua may nhờ có tỷ phu, tỷ phu trước lúc đi còn dặn muội sáng sớm phải thượng triều, ban đêm liền tới, dặn tỷ phải nghỉ ngơi, không được tới Thanh Huy lâu nưa, cũng không cần đến Tô gia.”

Nàng nói: “Muội bảo Phạm Hảo Hạch sai người tới hầu phủ báo một tiếng, để hắn đừng tới đây. Ta bây giờ còn chưa khỏe, còn muốn ngủ tới tận đêm. Gần đây trong triều bận rộn, bảo chờ ta khỏe sẽ tự mình tới tìm.”

Khương Tuyền đồng ý rồi rời đi.

Nàng thở dài trong lòng.

Nàng còn chưa nghĩ ra nên xử lý tin tức kinh thiên động địa này.

—-
Bình Luận (0)
Comment