Tiểu Dược Thê

Chương 15

Hạch điêu Ngũ Phúc Hòa Hợp vừa truyền ra,  A Ân cũng không ra khỏi nhà nữa. Mỗi ngày nàng làm việc và nghỉ ngơi rất có nề nếp, giờ mão làm, giờ tuất nghỉ, ngoại trừ những lúc cần thiết phải thỉnh an thì nàng rất hiếm khi bước ra khỏi phòng. Chỉ có Khương Tuyền mới biết tỷ tỷ nàng khi rảnh rỗi sẽ luyện đao công, trong hộp nữ trang của những cô nương nhà khác toàn là trâm ngọc vòng ngọc, còn trong hộp trang sức của tỷ tỷ nhà nàng lại đầy những hạt đào.

Khương Tuyền thấy A Ân khắc khổ như vậy, cũng không dám có phút giây nào lười biếng, lúc có thời gian cũng thường cầm dao nhỏ khắc trên hạt đào.

Cách ngày cưới khoảng hai mươi ngày, A Ân vẫn không có nửa điểm lo lắng nào.

Thế nhưng Tần thị lại vui mừng hớn hở mua sắm đồ cưới, ngay cả cây hòe trong sân cũng được phủ lên những chiếc đèn lồng đỏ, trong phòng dần lộ ra bầu không khí vui vẻ, Khương Tuyền bắt đầu sốt ruột, cũng không nhịn nổi.

“Tỷ tỷ, phu nhân đã bắt đầu để cho Đông Vân đi treo biển hồng ở bên ngoài rồi! Khắp phố phường này đều biết tỷ tỷ hai mười ngày sau sẽ xuất giá rồi!”

A Ân buông cái giũa, chợt hỏi: “Tần bá là người Tuy Châu phải không?”

Khương Tuyền ngẩn ra, đáp: “Đúng vậy, Tần bá là từ Tuy Châu tới đây nương nhờ phu nhân.”

A Ân lại nói: “Muội đi hỏi Tần bá một chút, từ Tuy Châu tới Cung Thành mất khoảng bao nhiều ngày đường?”

Khương Tuyền sẵng giọng: “Tỷ tỷ! Trong ngoài phòng chúng ta đều dán chữ ‘Hỉ’ rồi, tỷ vẫn còn tâm trí mà đi quan tâm Tần bá là người nơi nào sao!”

A Ân lại cười nói: “Thực là hoàng đế không vội, thái giám lại gấp , nhanh đi hỏi đi.”

Khương Tuyền chịu không nổi nhất chính là bộ dạng nói chuyện ôn ôn nhu nhu này của A Ân. Nhất là khi tỷ tỷ nhẹ nhàng cười khẽ một tiếng, thì bao nhiêu sốt ruột và nàng nảy trong lòng nàng đều biến mất không còn dấu vết, dường như có chuyện lớn gì cũng không sợ, dù sao cũng có tỷ tỷ ở đây rồi.

Nàng nhanh chóng đi hỏi Tần bá.

“Tỷ tỷ, Tần bá nói ông ấy ngồi xe bò tới đây, mất ba ngày.”

A Ân trầm ngâm, nói: “Không nhiều lắm.”

“Cái gì không nhiều lắm?”

A Ân ngoắc ngoắc tay với nàng, nàng lập tức ghé lỗ tai tới. A Ân thấp giọng nói bên tai nàng vài câu, ánh mắt nàng bỗng sáng lên, không ngừng gật gật đầu. Cùng ngày hôm đó Khương Tuyền chạy tới Hạch Điêu trấn, khi trở về Ân gia thì trong tay mang nhiều hộp gấm hơn.

Chính là hộp gấm ngày đó A Ân đựng hạch điêu Ngũ Phúc Hòa Hợp.

A Ân mở ra nhìn, thấy cánh của năm con dơi có xuất hiện vết nứt.

Khương Tuyền nói: “Phạm tiểu lang nói người bên kia cần rất gấp, hi vọng tỷ tỷ có thể nhanh chóng tủ sửa lại, chỉ cần có thể sửa tốt, nhất định sẽ trả gấp mười lần tiền công. Muội dựa theo lời dặn của tỷ đã nói lại với Phạm tiểu lang.” Sóng mắt trong đôi mắt hạnh lau chuyển, nàng thận trọng nói: “Chỉ là chuyện nhỏ, hai ngày sau tỷ tỷ ta nhất định sẽ trao lại hạch điêu Ngũ Phúc Hòa Hợp hoàn hảo vô khuyết, về phần tiền công cứ dựa theo ban đầu là được. Tỷ tỷ nhà ta theo học thầy Nguyên Công đã mười năm, những năm gần đây luôn say mê hạch điêu, cố gắng có một ngày kia sẽ đạt tới cảnh giới người hạt hòa hợp như sư phụ nàng, tiếc là…” Nàng nặng nề thở dài một tiếng, tiếc nuối nói: “Tỷ tỷ ta là một cô nương, tuy có tài nghệ hạch điêu nhưng lệnh của phụ mẫu cuối cùng cũng khó trái…Nhà Tạ gia ở Cung Thành đó…Ài, một lời khó nói hết a.”

Nàng ‘xì’ cười thành tiếng: “Tỷ tỷ, muội nói thế nào?”

“Rất tốt.”

Cách ngày A Ân gả vào Tạ gia còn ba ngày nữa, Ngôn Thâm ở bên này cũng gấp.

Hầu gia nhà hắn hơn hai mươi năm qua hiếm khi mới có chút cảm hứng với một cô nương, hôm nay lại sắp phải gả cho con của một tên Huyện lệnh hèn mọn làm thiếp, nếu như truyền ra ngoài, chẳng phải là làm Hầu gia rất mất mặt hay sao?”

Nhưng cô nương này lại quả thực rất quật cường, rõ ràng là không muốn gả, nhưng cũng không muốn cầu xin Hầu gia giúp đỡ, những loại chuyện phá hoại này, Hầu gia ngay cả nói cũng không cần nói, tự sẽ có ngàn vạn người tre già măng mọc thay Hầu gia giải quyết.

Ngôn Thâm thật rất rất sốt ruột.

“Hầu gia, ngài thật sự không ra tay sao?”

Ngôn Thâm làm như còn muốn nói gì đó, Trầm Trường Đường chậm rãi giương mắt, ném cho hắn một ánh nhìn cảnh báo. Đôi mắt của hắn hẹp dài, là mắt phượng điển hình, ngày thường khi không nói điều gì thì luôn luôn trầm tĩnh, giống như thần chung dưới núi cao nước xa, trong làn mưa lất phất không nhìn thấy rõ núi, ngắm không rõ nước, mờ ảo khó lường, khiếm cho người khác sinh lòng kính sợ. Một khi có chútđộng tĩnh, lập tức vật đổi sao dời, nghênh đón đem đen lạnh giá, khiến cho người khác sinh lòng sợ hãi.

Ngôn Thâm hơi run run, chỉ nói: “Là thuộc hạ vượt quá phận.”

Lúc này, bên ngoài có tiếng bước chân đi vào, hành lễ với Trầm Trường Đường, mới nói: “Bẩm Hầu gia, ở Vĩnh Bình dùng bồ câu đưa thư tới, là thư nhà.”

Trầm Trường Đường nhàn nhạt liếc qua.

Một xếp thư nhà rất dày, xem ra là không ít giấy.

Ngôn Thâm hỏi: “Hầu gia muốn theo lệ cũ không ạ?”

Trầm Trường Đường nói: “Như cũ đi.”

Ngôn Mặc đưa xấp thư cho Ngôn Thâm, hắn ngày thường không giỏi dùng từ, mà Ngôn Thâm đùa giỡn tới há miệng, chung quy là năng lực cực kỳ tốt, mỗi lần đều có thể đem thư của Trầm phân nhân nhanh chóng tóm tắt lại một cách đơn giản, rõ ràng. Vừa mới qua một khắc đồng hồ ngắn ngủi, Ngôn Thâm đã buông bức thư trong tay xuống, nói: “Trầm phu nhân nhớ Hầu gia, hỏi ngài khi nào mới quay về Vĩnh Bình, còn nhắc tới mấy ngày nữa là ngày phát bệnh của Hầu gia, không yên tâm Hầu gia chuẩn bị người không tốt.”

Ngôn Thâm lại nói: “Hầu gia, có phải trả lời luôn bây giờ không ạ?”

Đợi khi Trầm Trường Đường gật đầu, Ngôn Mặc sai tiểu đồng chuẩn bị văn phòng tứ bảo, sau đó ngồi ngay ngắn ở trước thư án, nhìn Trầm Trường Đường.

Trầm Trường Đường nhẹ nói: “Xong chuyện sẽ về.”

Bốn chữ ngắn gọn như vậy đã làm khó Ngôn Mặc, Ngôn Thâm nói: “Ta đọc ngươi viết, ngươi viết chữ đẹp hơn ta.”

Nói xong, Ngôn Thâm bắt đầu chậm rãi đọc, dùng hết mọi mọi từ ngữ tốt đẹp để sửa lại bốn chữ ‘Xong chuyện sẽ về.”

Đợi khi bút mực đã khô, Ngôn Thâm run rẩy cầm xấp thư lên, ước chừng khoảng năm tờ.

Ngôn Mặc bỏ vào bì thư, lại ấn dâu của Mục Dương Hậu lên, ra ngoài sai người ra roi thúc ngựa đưa thư về Vĩnh Bình. Lúc quay lại, liền nghe được Ngôn Thâm nói: “…Đã chuẩn bị hai trai hai gái, đều là mắt không thể thấy người, vật. Không biết Hầu gia lần này là muốn nam hay nữ?”

Trầm Trường Đường một thoáng yên lặng.

Ngôn Mặc không khỏi giương mắt nhìn, trong lòng cho rằng Hầu gia lại nhớ tới chuyện đó, đang muốn mở miệng cam đoan rằng lần này nhất định sẽ không xảy ra sơ sót nào thì giọng nói của Trầm Trường Đường khàn khàn vang lên, làm như nhớ ra chuyện thú vị gì đó, hắn chậm rãi nói: “Đều lui đi, ta đã chọn được người rồi.”

Ngôn Thâm và Ngôn Mặc đều ngẩn ra.

…Cái gì?

So với Mục Dương Hậu bên này đang trang nghiêm, Ân gia lại đang vô cùng vui mừng.

Ân Tu Văn bắt đầu từ hai tháng nay đêm nào cũng cười không khép được miệng, nhìn những chữ ‘hỉ’ đỏ hồng, ngay cả râu ria cũng mang theo vài phần vui mừng. Hắn đi ra ngoài, gặp ãi cũng khoe Hạo ca nhi nhà hắn sắp được học ở Thọ toàn học đường, đây chính là học đường danh tiếng lừng lẫy ở Cung Thành.

Chưa tới vài ngày, khắp ngõ ngách trên phố đều đã biết.

Ân Tu Văn khi đi qua cửa nhà người khác thì kìm lòng không đặng mà ngẩng đầu ưỡn ngực, chỉ cảm thấy cửa nhà họ đều thấp hơn cửa nhà mình vài phần.

Tần thị ngược lại cũng có vài phần không nỡ, dù sao cũng là cốt nhục mình hoài thai mười tháng mới sinh ra, hai mươi năm nay luôn ở bên mình, bây giờ chỉ còn vài ngày nữa sẽ được gả đi, Tần thị cảm thấy tỏng lòng trống rỗng, mỗi ngày đều nói chuyện với A Ân nhiều hơn.

Có điều không nỡ cũng vậy, cuối cùng vẫn phải gả đi, nhìn thấy Hạo ca nhi đang chăm chú học bài, những nuối tiếc trong lòng Tần thị cũng vơi đi vài phần.

Hạo ca nhi nói: “Nương, con không muốn tới học đường.”

“Những lời này không thể nói linh tinh, cha con nghe thấy nhất định sẽ tức giận. Con có thể đến học ở Thọ Toàn học đường, đã tốn không biết bao nhiêu sức lực của cả nhà. Con chỉ cần học hành thật tốt là được, những chuyện còn lại đều không cần con quan tâm. Cha mẹ đều đã thay con lo liệu tốt rồi. Con xem xem, toàn bộ Ân gia nhà chúng ta, chỉ có tỷ tỷ con biết nhiều chữ, nói tới nói lui mới có thể rõ ràng mạch lạc.”

A Ân nói: “Ít nhiều đều là do tổ phụ dạy con.”

Tần thị nói: “Vậy cũng là con bằng lòng học, học giỏi, cha con, thúc con đều không lo học, tổ phụ con dạy nửa năm liền bỏ. Nếu không phải tổ phụ con phải đi sớm, bây giờ còn có thể dạy cho Hạo ca nhi.”

Hạo ca nhi bĩu môi, nói: “Nương!”

“Con trai ngoan, con không nghiêm túc học bài không sợ làm tỷ con không vui sao?”

Hạo ca nhi không tình nguyện nói: “Con học là được rồi.”

Tần thị lại kéo A Ân qua bên cạnh nói, ý vị thâm trường nói: “Đợi khi con gả đến nhà Tạ gia rồi, con là thiếp nhà Tạ gia, mọi chuyện nhớ phải theo chồng. Bất luận là gặp phải chuyện gì, đều phải nhẫn nhịn, không nên nảy xinh mâu thuẫn với chính thê. Chỉ cần chịu đựng cho tới khi con sinh được con, là đến ngày khổ tân cam lai của con. Con ngày thường luôn lén lút ra ngoài, nương phải chăm sóc Hạo ca nhi nên đối với con cũng nhắm một mắt mở một mắt, nhưng con vào Tạ gia rồi thì không được như vậy nữa, người nhìn con chằm chằm ở Tạ gia không thiếu, đặc biệt con lại là cô dâu, nhớ phải lấy lòng mẹ chồng, kính trọng chính thê, mỗi ngày đều phải nhẫn nhịn, không nhịn nổi cũng phải nhịn, chớ để một nhà náo loạn gà kêu chó sủa đấy. A Ân, con hiểu chưa?”

A Ân mỉm cười.

“Nũ nhi đã hiểu.”

Tần thị nghĩ tới chuyện gì lại nói: “Còn hạch điêu nữa, đừng tưởng rằng nương không biết. Tổ phụ con cũng vậy, đang yên lành lại dạy con điêu hạch làm chi? Nữ tử nhà nào cũng phải học nữ công cho giỏi, học hạch điêu thì ra cái thể thống gì? Con đừng nhìn bề ngoài hạch điêu bán đắt, nhưng rốt cuộc cũng chỉ là một người thợ, không có chồng nào sẽ thích.”

A Ân lại mỉm cười.

“Nữ nhi hiểu.”

Khi nàng trở về phòng, đã đi qua phòng phía đông Đông Uyển, bỗng cửa sổ đẩy ra, lổ ra vẻ mặt oán hận của nhị di nương. Nàng nghiến răng nghiến lợi nhìn A Ân, nói: “Đợi khi ngươi làm thiếp, chịu cảnh chồng mình bạc đãi, đến lúc đó ngươi sẽ hiểu mùi vị hôm nay của ta.”

A Ân thu lại ý cười, bình tĩnh nói: “Ta không giống với nhị di nương.”

“Có gì không giống? Đều là làm thiếp cả thôi. Ngươi cho rằng nam nhân thật lòng thực sự có được mấy người? Nếu thật sự yêu ngươi hắn sẽ không để ngươi phải làm thiếp.” Bà hung dữ, khuôn mặt vô cùng dữ tợn.

A Ân vẫn bất vi sở động. (Không có động tĩnh gì.)

Nàng bình tĩnh như vậy khiến nhị di nương càng thêm tức giận, lại căm hận mắng thêm mấy câu.

Lại qua hai ngày, lúc Tần thị đang kiểm kê lại số lượng đồ cưới thì Đông Vân hốt hoảng chạy vào.

“Phu…Phu nhân, không xong rồi!”

Sắc mặt Ân Tu Văn không vui: “Hoảng cái gì, không xong cái gì, đang này vui mà ăn nói linh tinh liền bị vả miệng.”

Đông Vân thở không ra hơi, nói: “Tạ gia tới từ hôn rồi!”
Bình Luận (0)
Comment