Tiểu Dược Thê

Chương 17

Nghe thấy hãi chứ ‘Hầu gia’, đầu óc Khương Tuyền liền bối rối. Là là là Hầu gia…Đây là chức quan lớn hơn so với huyện lệnh bao nhiêu? Có điều mặc dù như thế, cơ thể phản ứng nhanh hơn so với đầu óc của Khương Tuyền, nàng theo bản năng che trước mặt A Ân.

“Các người muốn làm gì?”

Ngôn Thâm mang theo vẻ không tốt khiến cho Khương Tuyền phát giác ra khí tức nguy hiểm.

A Ân nhẹ kéo Khương Tuyền qua môt bên, che trước nửa người nàng, hơi chỉnh lại y phục, nói: “Vị lang quân này, nàng ấy là muội muội ta, tuổi còn nhỏ, nếu có chỗ mạo phạm mong ngài thứ lỗi. Có thể để ta và muội ấy nói riêng với nhau vài câu không? Nói xong ta sẽ cùng đi gặp Hầu gia với ngài.”

Ngôn Thâm vẫn giữ nguyên dáng vẻ lạnh như băng, không nói ‘được’ cũng không nói ‘không được’.

A Ân thấy vậy liền biết hắn đồng ý, kéo Khương Tuyền qua bên cạnh nhỏ giọng nói: “Ta đi một lát rồi sẽ về, muội ở trong phòng nhớ khóa kỹ cửa, ai đến cũng đừng mở quá rộng. Muội đừng lo lắng, vị quý nhân kia hẳn là chỉ coi trọng hạch điêu của ta thôi.”

“Tỷ tỷ, muội…”

“Quan, ở nhà chờ ta. Nếu đêm nay ta không về kịp, muội cũng phải cẩn thận một chút.”

Khương Tuyền nghe vậy thì vành mắt liền đỏ lên.

Khóe miệng Ngôn Thâm khẽ run, hai tỷ muội nàng ta nghĩ nơi của Hầu gia  là nơi ăn thịt người hay sao? Bèn nói: “Hầu gia nhà ta từ trước tới nay luôn là người hành sử chu đáo, an nguy của muội muội cô đừng lo, chúng ta sẽ sai người tới đây bảo vệ. Về phần cô, tối hôm nay sẽ có thể trở về. Đừng nói nhảm nữa, đi nhanh lên đi, đừng để Hầu gia chờ lâu.”

Tiếng chuông cảnh báo trong lòng A Ân kêu lớn, không khỏi hoảng sợ, những lời này không thể nghi ngờ chính là nói cho nàng nghe, tất cả mọi chuyện về nàng vị quý nhân kia sớm đã biết vô cùng rõ ràng. Sai người tới đây nàng không phản đối chính là bảo vệ an nguy của A Tuyền, nếu như phản đối hậu quả chính là không thể tưởng tượng nổi.

Ngôn Thâm tất nhiên là không biết trong lòng A Ân nghĩ gì, nếu như hắn biết nàng bóp méo ý tốt của Hầu gia nhà hắn như vậy, e là hắn sẽ giận đến nỗi nuốt cả cục thịt heo mất.

Dọc đường đi về phía nhà trọ Thiên Lăng, A Ân đã thử hỏi dò Ngôn Thâm vị Hầu gia kia vì sao lại muốn gặp nàng. Ngôn Thâm thần bí trả lời: “Cô đến nơi thì sẽ biết.” Trên thực tế, Ngôn Thâm cũng không biết vì sao Hầu gia nhà hắn lại muốn gặp A Ân. Lúc trước Hầu gia nói đã chọn được người, nhưng hôm nay bọn họ dâng Ẩm huyết Tiên lên thì Hầu gia lại nói không cần.

Dạo gần đây, Hầu gia hành sự bộc phát thật sự là khó bề phân biệt.

Ngôn Thâm nói như vậy, trong lòng A Ân lại càng thấp thỏm. Chỉ có một khắc đồng hồ ngắn, nàng đã nghĩ qua đủ loại tình huống xấu nhất rồi, đều không ngoài trinh tiết mà thôi. Dù sao nàng cũng chưa muốn lấy chồng, muốn bắt liền cầm. Nghĩ như vậy, A Ân trái lại đã bình tĩnh trở lại.

Ngôn Thâm vẫn bình tĩnh quan sát A Ân.

Xem nàng lúc trước còn lộ ra vẻ mặt sợ hãi, khẩn trương, nhưng chỉ trong nháy mắt đã biết mất gần như không còn, chỉ còn lại vẻ mặt bình tĩnh. Điều hòa tâm trạng rất nhanh, là cô nương hạng nhất hạng nhìn trong số những cô nương mà hắn gặp.

Nhớ tới Ân thị tự dựa vào chính mình đã làm cho Tạ gia từ hôn, Ngôn Thâm không khỏi sinh lòng bội phục, ngược lại cũng quên tức giận lần trước phải nuốt sống thịt heo, ho khan một tiếng, nói với nàng: “Hầu gia nhà chúng ta cũng không phải là người khó sống chung.”

“Đa tạ đại lang chỉ điểm.”

Sau khi đã đến nhà trọ Thiên Lăng, có một tiểu đồng đi ra, nói với A Ân: “Xin mời cô nương hãy đi theo tiểu nhân.”

A Ân lên tiếng trả lời, không ngờ tới tiểu đòng này lại đưa nàng tới trong một căn phòng lập lờ sương khói. Chỉ thấy tiểu đồng thi lễ, nhẹ nói: “Xin mời cô nương hãy tắm gội trước.” Dứt lời liền thi lễ rồi lui ra ngoài.

Nhưng vào lúc này, trong sương mù mịt mờ xuất hiện một thị tỳ.

Hai mắt cô nương kia vô thần, vừa nhìn liền biết là một người không thể nhìn thấy, cô nương kia nói: “Nô tỳ tên gọi Thúy Ngọc, là người hầu cô nương tắm gội.” Nói xong, theo tiếng A Ân tới cởi xiêm y của nàng.

A Ân có chút lo lắng, động tác cũng không lư loát, thử hỏi: “Nghe giọng nói của cô nương, giống như người ở Cung Thành?”

Thúy Ngọc đáp: “Bẩm cô nương, nô tỳ chính là người ở Cung Thành. Trước kia vốn là người hầu bệnh cho Hầu gia, bây giờ ngài ấy đã tìm được người mới rồi, nô tỳ không còn đất dụng võ. Nô tỳ bây giờ theo hầu cạnh Ngôn đại nhân làm nha hoàn sai vặt.”

“Hầu bệnh?”

Thúy Ngọc đáp: “Xin cô nương yên tâm, mặc dù có chút đau đớn, nhưng nhịn một chút là được, nhiều lắm cũng chỉ là nửa canh giờ.”

A Ân vẫn nghe không hiểu, nàng hỏi thắng: “Hầu gia là bị bệnh gì?”

Thúy Ngọc nói: “Việc này nô tỳ không được nhiều lời, nhưng cô nương yên tâm, chỉ là bị ăn roi mà thôi.”

…Ăn roi? Vị Hầu gia này từ ngàn dặm xa xôi đưa nàng tới đây chính là muốn dùng roi đánh nàng? Còn phải đánh tới nửa canh giờ? Vị quý nhân Vĩnh Bình này sao lại có sở thích quái dị như vậy? Thế mà lại lấy roi đánh người làm niềm vui!

Vị Hầu gia này…thực sự là có bệnh nha!

Sau khi tắm gội xong, Thúy Ngọc lấy ra một bộ bào tay áo rộng màu trắng, hầu hạ A Ân mặc vào. Lúc cửa phòng mở ra, vị tiểu đồng lúc nãy đưa lên một chiếc chậu bạc nhỏ, còn có muối trúcnói: “Mời cô nương rửa tay.”

A Ân cũng chỉ có thể nghe theo.

Đợi khi nàng cảm thấy cả người từ trong ra ngoài đều đã được tẩy rửa sạch sẽ thì tiểu đồng lại nói: “Mời cô nương đi cùng tiểu nhân.”

Tiểu đồng bước lên cầu thang, lại vượt qua hành lang, trải qua năm, sáu nhã gian, dừng bước lại ở trước cửa căn phòng cuối cùng. Cửa phòng cũng có hai vị tiểu đồng đứng canh, nhưng không thấy vị Ngôn Thâm đưa nàng tới đây. Tiểu đồng hơi cúi người, nói: “Cô nương, mời.”

Cửa phòng yên lặng không môt tiếng đóng cửa.

Trong phòng một mảnh đen như mực.

Lúc này A Ân mới phát hiện sắc trời đã trầm trầm, rõ ràng đêm đã xuống. Vừa lúc thừa dịp ánh sáng bên ngoài nàng chỉ có thể thấy rõ bên trong có một bức bình phong to lớn, ngay cả hoa văn trên bình phong cũng không nhìn thấy rõ, cửa phòng liền đóng lại.

Trong phòng đồng thời cũng an tĩnh, nếu không phải trước đây A Ân được tổ phụ huấn luyện nhiều, thính lực vô cùng nhạy bén, lúc này cũng nghe không ra có một tiếng hô hấp nhẹ nhàng trong phòng.

Nàng nghĩ vị quý nhân này quả có ý tứ, ở trong đêm tói liền thi lễ.

“Dân nữ A Ân bái kiến quý nhân, quý nhân vạn phúc.”

Hô hấp hơi nặng thêm.

Nhưng lâu sau nàng vẫn không nghe thấy thanh âm của hắn, đang nghi ngờ thì tiếng hô hấp lại nặng thêm vài phần. Cùng lúc đó, một thanh âm cực khàn vang lên: “Tới đây.” A Ân nuốt nước bọt, không thể không qua, liền bước dò về phía trước.

Bởi vì đưa tay không thấy năm ngón, cũng không biết bố trí trong phòng, A Ân bước đi cực chậm.

Một hồi lâu, nàng mới dừng bước.

Thanh âm kia lại dường như khàn thêm vài phần: “Nàng đứng xa như vậy, là sợ bản hầu gia sao?”

A Ân nói: “Hầu gia là thiên chi kiểu tử (con trời), A Ân trong lòng tôn kính vô cùng.”

“Qủa là một nha đầu khéo léo, tới gần hơn đi.” A Ân lại bước thêm mấy bước, cho tới khi tiếng mắt cá chân bị đụng vang lên thì dừng lại, lúc này Trầm trường Đường nói: “Nhồi đi.” A Ân ngồi xuống, đưa tay sờ sờ thăm dò, phát hiện vừa rồi mắt cá chân mình đụng vào chiếc bàn, mà tiếng hít thở của vị qúy nhân kia cách mình như gần, chốc lát, may là cho dù thính lực A Ân tốt hơn nữa, nàng cũng không phân biệt rõ phương hướng.

Trong lòng A Ân bộc phát lo lắng.

“Đọc qua sách chưa?”

A Ân hơi ngẩn ra, không rõ vị quý nhân này có ý gì, nhưng vẫn đáp: “Bẩm hầu gia, lúc bé tổ phụ đã từng dạy A Ân đọc sách.”

“Đọc sách gì?”

“Tổ phụ dạy A Ân ‘Luận ngữ’.” Tổ phụ nàng không chỉ có tài nghệ hạch điêu tinh xảo, mà ngay cả kiến thức cũng rất rộng, còn có rất nhiều nữ tử đương thời không đọc sách, Tổ phụ cũng đồng ý dạy bọn họ. Nàng vô cùng cảm kích tổ phụ.

Luận Ngữ là sách do Khổng Tư và các đệ tử biên soạn, Luận Ngữ là một quyên sách trong bống quyển gọi là Tứ Thư, Tứ Thư gồm có Đại Học, Mạnh Tử và Trung Dung. Luận Ngữ được viết từ đời Tiền Hán tới  đời Hậu Hán và là một chủ đề học vấn chủ yếu trong thi cử triều đình.

Nàng không dám thất thần, chăm chú vểnh tai hết sức, rất sợ nghe lầm chữ.

Lúc này trong bóng tối thanh âm chèn ép cả thể xác và tinh thần nàng lại vang lên.

“A! Vậy bản hầu hỏi nàng, huyện lệnh là quan lớn hay thái thú là quan lớn?”

“Đứng đầu một châu gọi là thái thú, đứng đầu một huyện gọi là huyện lệnh, mà trong châu có huyện, cho  nên chức quan thái thú …” Chữ còn lại vân chưa ra khỏi miệng, cả người A Ân cứng đờ, sau gáy mồ hôi lạnh đã nhỏ giọt.

Nàng đã hiểu ý của qúy nhân.

Thanh âm của Trầm Trường Đường hơi lạnh đi, hỏi: “Nên cái gì?”

“Nên…nên…” Nàng ỏn định lại đôi tay đang run rẩy, ép bản thân bình tĩnh lại, nói: “Bẩm hầu gia, huyện lệnh là do thá thú quản lý, cho nên thái thú là quan lớn, dân nữ cho rằng huyện lệnh phụ trách quản lý huyện, thái thú quản lý châu, các ti chức trách, mọi chuyện lớn nhỏ đều đã có phân công, chuyện nhỏ tìm huyện lệnh, chuyện lớn tìm thái thú, rạch ròi phân minh như vậy bách tính mới có thể an cư lạc nghiệp. Còn đây là ngu kiến( ý kiến ngu dốt, đây là cách nói khiêm tốn của A Ân.), nếu có chỗ không thỏa đáng mong hầu gia bỏ qua.”

Nói xong những lời này, trống ngực A Ân đập có chút nhanh.

Vừa rồi khi vị quý nhân này hỏi câu hỏi ‘huyện lệnh lớn hơn hay thái thú lớn hơn’ là nàng đã biết vị này đã biết chuyện nàng tìm Ly thái thú trợ giúp.

Qúy nhân này đối với việc làm bỏ gần tìm xa này của nàng là có bất mãn.

Trong bóng tối hồi lâu vẫn không có tiếng người nói, trái lại tiếng hít thở lại càng nặng hơn, “…Qủa thực rất biết ăn nói,” thanh âm không khỏi thêm vài phần áp lực, “Lý phụ là một người lòng dạ thâm hậu, có tài dụng người, làm việc nhất định không từ thủ đoạn.”

A Ân chợt sửng sốt.

…Hầu gia lại đang chỉ điểm cho nàng? Nghĩ như vậy, nàng lại đột nhiên cả kinh. Nàng trước kia chỉ nghĩ dùng Lý thái thú để hủy hôn sự với Tạ lang, nhưng chưa từng nghĩ Lý thái thú là người như thế nào. Nếu như quý nhân nói, muốn thoát khỏi Lý thái thú qủa là một chuyện phiền toái.

Lúc này, trong bóng tối lại vang leeb giọng nói.

“Giấu dốt có thể phá.”

A Ân sáng tỏ thông suốt, đối với vị qúy nhân này lập tức nảy sinh hảo cảm, nói: “Đa tạ hầu gia chỉ dạy, A Ân cảm kích khôn cùng.”

“Nàng muốn tạ ơn bản hầu như thế nào đây?” Giongj nói bỗng trầm xuống vài phần, mơ hồ có một tia thở gấp.

“A Ân còn có một chuỗi hạch điêu mười tám vị La Hán…”

Hai chữ ‘hạch điêu’ vừa nói ra, tiếng hít thở như xa như gần bỗng tới gần, khí nóng ở bên tai nàng phun ra, thanh âm như pháo nổ, ầm ầm bên tai nàng, “Bản hầu không cần hạch điêu.”

Vòng eo đã bị siết chặt.

Khi nàng đang vạn phần sửng sốt, chiếc lưỡi mềm nóng bỏng đã thâm nhập vào miệng nàng, giống như là mới gặp gỡ lần đầu vậy, triệt để thăm dò từng tấc trong miệng nàng, quậy đến khi môi nàng mềm nhũn, mạn lực ông trời ban cho cũng không có chỗ dụng.
Bình Luận (0)
Comment