Tiểu Dược Thê

Chương 30

Chỉ một tượng hạch điêu liền muốn đuổi hắn đi sao?

A Ân vừa suy nghĩ câu nói này vừa nhìn xuống hạch điêu Hà Đường Nguyệt Sắc trong tay, có chút lúng túng.

Lúc đó nghĩ để điêu khắc ra Hà Đường Nguyệt Sắc hạch điêu thật tinh tế mà nàng phải ngồi mấy đêm liền để quan sát hồ sen, thể nghiệm hồ sen dưới ánh trăng, để điêu ra Thủy Trung Nguyệt (trăng dưới nước) mà không ngại xuống hồ, ngay đêm đó liền bị phong hàn suốt năm ngày mới khỏi.

Bất qúa có lẽ cũng đúng,vị Hầu gia kia muốn gì mà không có, thứ quý giá nhất của nàng nói không chừng ở trong mắt hắn đều không đáng giá để hắn nhìn một cái.

Thế nhưng không thể truyền đạt lời cảm tạ trong lòng nàng thật khó chịu.

Nàng vắt hết óc xem bản thân mình có cái gì đủ để lọt vào mắt Mục Dương Hậu.

Vừa lúc Khương Tuyền đi vào cầm theo đĩa bánh ngọt cẩu kỷ, đặt lên tren bàn, thuận miệng nói: “Tỷ tỷ nhìn nó chòng chọc lâu như vậy, đã nhìn ra cái gì tâm đắc chưa?” Hai tỷ muội ngày thường không có gì giấu nhau, ban đêm vừa tắt đèn, những lời trong lòng toàn bộ đều nói ra.

Chuyện Mục Dương Hậu, A Ân sợ Khương Tuyền lo lắng nên vẫn giấu.

Lúc này thấy Khương Tuyền đang nhìn mình thì mọi suy nghĩ trong đầu liền chộn rộn.

Khương Tuyền chung sống với A Ân đã lâu, thấy tỷ tỷ mình có bộ dạng muốn nói rồi lại thôi thì lập tức ngửi được mùi vị không bình thường, nói câu ‘Tỷ tỷ chờ một chút’ liền vui vẻ đi ra ngoài, lúc quay trở lại thì thở hổn hển, trong tay còn cầm thêm chung trà và hộp đựng hoa qủa.

Nàng giơ từng cái lên, lại rót hai chén trà hoa cúc ngâm mật, ánh mắt vô cùng gian tà.

“Tỷ tỷ mời nói, muội muội chăm chú lắng nghe.”

A Ân cuối cúng vẫn không nhịn được, ngoại trừ vài lần bị khinh bạc còn lại tất cả đều nói với Khương Tuyền từng chuyện từng chuyện một, Khương Tuyền nghe xong liền mở to hai mắt, lộ vẻ kinh ngạc cực kỳ.

“Là vị quý nhân này dạy tỷ tỷ a! Vị qúy nhân kia tuyệt đối hao tốn tâm tư với chúng ta như vậy thật không giống như trong tưởng tượng của muội nha. Tỷ tỷ, một hạch điêu không đủ, vậy hai hạch điêu thì thế nào?”

Vài ngày trôi qua, hai tượng hạch điêu Hà Đường Nguyệt Sắc không bị trả lại. Ngày đó khi Trần Đậu đưa tới, khi trở về A Ân còn cố ý hỏi Trần Đậu biểu tình của Hầu gia thế nào, Trần Đậu chỉ nói bốn chữ, mặt không biểu cảm.”

A Ân hơi có chút thở phào nhẹ nhõm.

Không phải là không biết Mục Dương Hậu muốn không xua đuổi là cái gì, chỉ là nàng thật không muốn đi gặp hắn. Mỗi lần vừa nhìn thấy là không lần nào không bị khinh bạc, vả lại đã bị khinh bạc rồi ngực lại còn vừa đau vừa tức. Trước đây cũng chưa từng phiền não qua vì mình chỉ là ‘vùng đất bằng phẳng’, nhưng bây giờ lại bắt đầu phiền não, ngộ nhỡ quả thật là mỗi lần lâu hơn một chút, sau này nàng nên làm gì bây giờ?

Điêu hạch cũng không có dễ dàng rồi.

Hơn nữa Mục Dương Hậu đầy bụng xấu xa, rõ ràng là hai tháng hầu bệnh một lần nhưng lần trước lại hai ngày tìm nàng một lần, nói lời không dễ nghe, khi đó A Ân cảm thấy Hầu gia thật giống con chó Nhật lúc nhỏ mà nàng nuôi, đến thời kỳ động dục, tóm đước thứ gì cũng ra sức cọ cọ, kêu gào liên tục khiến cho lòng người phiền muộn.

(Chan: Cạn lời!!!!)

Có điều lúc này bên kia không có động tĩnh gì, nói không chừng là quay về Vĩnh Bình rồi, nàng cũng vui vẻ đến yên tĩnh.

Lại qua hai ngày, phía Mục Dương Hậu vẫn không có động tĩnh gì, lá gan A Ân cũng lớn hơn, chọn một buổi sáng trời trong nắng ấm, mướn một chiếc xe ngựa cùng Khương Tuyền và Hổ Nhãn đến trấn Hạch Điêu.

Ngư phu và Hổ Nhãn cùng ngồi ở ngoài xe, A Ân và Khương Tuyền ngồi ở bên trong.

Khương Tuyền nhìn bên trái một chút lại nhin bên phải một chút, nói: “Xe ngựa thủy chung so với xe bò vẫn dễ đi hơn.”

A Ân nói: “Cũng là tiền cũng nhiều hơn một phen. Nhưng không quan trọng, bây giờ chúng ta có tiền. Tiếp tục qua một đoạn thời gian nữa ta sẽ nói chuyện với mẫu thân, mua cho nhà một chiếc xe ngựa, xuất hành cũng dễ dàng hơn.”  Làm như nghĩ đến điều gì, A Ân gọi Hổ Nhãn bên ngoài một tiếng: “Đợi lát nữa đến Hạch Điêu trấn, làm phiền Hổ đại ca đưa Phạm tiểu lang ra ngoài, xe ngựa của chúng ta sẽ không tiến vào.”

Nàng có một số việc cần tìm Phảm Hảo Hạch.

Sau khi chuyện ta đấu hạch với Lạc Kiều truyền ra, phỏng chừng có không ít người đã nhận ra gương mặt này, ngày thường có Phạm Hảo Hạch ở giữa chu toàn khá tốt, nếu bây giờ xuất hiện ở Hạch Điêu trấn chỉ sợ sẽ dẫn đến thị phi. Lần đầu ta tới Hạch Điêu trấn, nàng thiệp thế vị thâm, làm việc hiểu biết cũng không chi toàn, có đôi khi nhớ tới cũng cảm thấy có lỗi với Mã Đại Hạch, vì thế liền cho người đi tìm Mã Đại Hạch, tiếc là không thu được tin tức gì.

Nháy mắt đã tới Hạch Điêu Trấn.

Hổ Nhãn hô Phạm Hảo Hạch đã tới, đến một nơi hẻo lánh, A Ân mới xuống xe ngựa.

“Cô nương sao lại đích thân tới làm chi? Nhờ người nhắn với ta một tiếng, t liền lập tức tới Cung Thành gặp, tránh để cô nương đi đường mệt nhọc.”

A Ân cười nói: “Từ Cung Thành tới Hạch Điêu trấn không xa, đi một lát tới đây đâu có gọi là mệt. Chuyện lần trước ta còn chưa tự mình đa tạ huynh, lúc này đến đây là có một chuyện muốn thỉnh giáo.”

Phạm Hảo Hạch vội vàng đáp: “Thỉnh giáo không dám nhận, Phạm Hảo Hạch ta nếu biết, nhất định tri vô bất ngôn( biết thì sẽ nói.)

A Ân tìm đến Phạm Hảo Hạch một chuyện là vì thiếp mời của Lạc Nguyên.

Trước đó cũng đã nghe qua, xác thực là trăm vàng khó cầu mới nói. Nàng vốn đang suy nghĩ có muốn tham gia thi đấu điêu hạch hay không, lúc đó điều nàng băn khoăn chính là Cung Thành người nhiều, dễ bại lộ, nhưng bây giờ cũng không còn tồn tại cái vấn đề này nữa. Nếu nàng muốn tham gia chắc chắn người nhà cũng sẽ không ngăn cản, vả lại dựa vào tình hình lúc này nói không chừng còn mỏi mắt mong chờ nàng đứng thứ nhất không chừng.

Nhưng thiệp mời đã bị xé rách, nàng cũng không thể đi Tuy Châu tìm Lạc Nguyên xin một tờ nữa.

Vốn Lạc Kiều với nàng đã là thủy hỏa bất dung, hiện tại nàng ta lại còn là con dâu Tạ gia, thấy thế nào cũng không nên liên hệ, huynh trưởng của nàng ta lại càng nên tránh cho thật xa.

Nhưng đó là đại hội hạch điêu, nàng muốn đi.

Hạch điêu đối với nàng có một loại sức hút vô hình, thời gian điêu hạch nàng có thể cảm giác có một loại hưng phấn từ trong xương phát ra.

Lúc trước ở nhà nói cầm năm mươi lăm lượng để mua thiệp mời mới chỉ là tìm cớ, là nàng nghe qua, biết được thật sự có người cầm năm mươi lăm lượng mua một tấm thiệp mời nên mới nói như vậy.

Nàng hỏi: “Huynh có biết bây giờ ở đâu có thể mua được thiệp mời tham gia thi đấu đại hội hạch điêu không?”

Phạm Hảo Hạch lắc đầu, trả lời: “Cô nương có chỗ không biết, lúc trước khi thiếp mời xuất hiện thì ta liền cảm thấy không ổn, có điểm không đúng.” Hắn nhìn ra bốn phía, lại thấp giọng nói: “Ta phỏng chừng đây là thủ đoạn liễm tài (vơ vét của cải, nôm na là kiếm tiền ^^) của Lạc gia, người muốn tham gia thi đấu hạch điêu chớ nói là ở Cung Thành, chỉ cần là ở trong Hạch Điêu trấn thì một trăm người cũng có thể tìm ra chín mươi chín người, mà không phải ai ai cũng có thiệp mời, số người có nó rất ít, rất nhiều người đều giành giật tớivỡ đầu. Mấy ngày trước đây đây còn là năm mươi lăm lượng, bây giờ chắc cũng lên đến tám mươi lượng rồi.”

A Ân nghe thấy thì không khỏi líu lưỡi: “ Đều thay đổi hương liệu rồi.”

“Cho nên mới nói Lạc gia tâm địa đen tối, theo ta thấy thì chưa tới hai ngày nữa không chừng còn có thể lên đến một trăm lượng đấy. Một trăm lượng đổi lấy một tấm thiệp mời, đó không phải là táng gia bại sản sao?”

A Ân cười đáp: “Lạc công tào nhờ vào hạch điêu mà được như cá vượt long môn, có cơ hội táng gia bại sản một lần như vậy, đại khái cũng không ít người đều nguyện ý.”

“Cô nương thật sự muốn có thiệp mời cũng không phải là không có cách. Cô nương có biết vì sao đại hội hạch điêu lại hừng hực khi thế như vậy không? Mới đầu là Lạc công tào đề nghị tổ chức, trước đây Cung Thành chưa từng có tiền lệ như vậy, sau này vị ở Tuy Châu kia cũng thấy chủ ý này không tệ liền cùng công tào tổ chức, Lạc gia có tư cách mời người tham gia, vị nhaann gia ở Tuy Châu kia cũng có.”

A Ân giật mình hỏi lại: “Vị nhân gia ở Tuy Châu?”

Phạm Hảo Hạch lúc này mới nhớ tới vị cô nương trước mắt này rất nhiều kiến thức thông thường về hạch điêu đều không biết được, lại giải thích: “Có biết tới Thượng Quan gia không?”

“Ừ, có biết, Thượng Quan gia ở Tuy Châu là hạch điêu thế gia, Đào Sơn lả ngoài Cung Thành chính là địa bàn của Thượng Quan gia.”

“Đúng, người ta nói đến chính là vị nhân gia đó. Hạch điêu kỹ giả ở Tuy Châu cũng không để ý lắm tới Hạch Điêu trấn chúng ta, nhất là từ Thượng Quan gia ra. Cô nương có lẽ không biết, Thượng Quan gia, nghe nói những vị quan lớn bé ở Vĩnh Bình khi nhắc tới Thượng Quan gia đều không khỏi kính trọng. Xuất thân là thợ thủ công, có thể làm được như vậy, trên đời này chỉ có một nhà Thượng Quan. Hạch Điêu trấn chúng ta không có Thượng Quan gia nâng đỡ cũng không lên nổi, chữ ở trên khối cự thạch ở cổng trấn đó là do thiếu đông gia nhà Thượng Quan khắc đấy.”

A Ân nhớ tới hồi đó lần đầu tiên tới hạch điêu trấn liền đối với dòng chữ trên khối cự thạch là khen không dứt miệng, thì ra là của vị nhân gia ở Tuy Châu.

“Cô nương đi theo ta, ta vừa đi vừa nói với cô.”

A Ân đội mũ che lên, lại dặn dò Khương Tuyền một phen mới cùng Phạm Hảo Hạch vào hạch điêu trấn. Mặt trời khá lớn, trên đường phố người đến người đi nhưng trái lại không có ai chú ý tới nàng. Phạm Hảo Hạch vừa đi vừa nói chuyện: “Phương bá phụ trách thuê than đương trong trấn là người của Thượng Quan gia, trong tay hắn có thiệp mời, người trong Hạch Điêu trấn đều biết, thế nhưng không có bao nhiều có chủ ý mua thiệp mời. Phương bá không cần tiền bạc, chỉ cần một thứ.”

“Thứ gì?” Lòng hiếu kỳ của A Ân bị khơi ra.

“Phương bá có một hạch điêu, Tổn Chi Hữu Thất, nhìn không ra là dạng hạch điêu gì, Phương bá nói chỉ cần người nào có thể khôi phục lại như cũ liền có thể có thiệp mời. Từ ngày nói câu đó trở đi, mỗi ngày đều có người đến thử, đáng tiếc là đều ủ rũ ra về, hôm nay ngược lại không còn được mấy người tới thử nữa. Ta thấy trình độ điêu hạch của cô nương có vài phần quais tài, nói không chừng còn có thể làm Phương bá vui thích.”

Nơi giao giữa phố Nam, Bắc có một dinh thự.

Phạm Hảo Hạch quen thuộc đi nói chuyện cùng tên sai vặt, không bao lâu liền trở lại. Hắn buông tiếng thở dài, tiếc nuối nói: “Hôm nay không đúng lúc, vị nhân gia ở Tuy Châu tới, Phương bá đóng cửa không tiếp khách. May mà cách ngày thi đấu còn mười ngày, vẫn kịp.”

A Ân nói: “Hắn ở bên trong?”

“Đúng vậy.”

A Ânnghe vậy không khỏi có chút nảy sinh lòng hướng tới, có thể điêu khắc được chữ đẹp như vậy, chắc hẳn tài nghệ điêu hạch cũng là bất phàm, thật hy vọng có một ngày được tận mắt nhìn thấy. Phạm Hảo Hạch nói chờ Phương bá gặp khách xong sẽ nhất định nhắn tin cho nàng. A Ân lại liếc nhìn tòa dinh thự một cái rồi mới cùng Phạm Hảo hạch ra về.

A Ân trở về, khi sắp ra khỏi Hạch Điêu trấn thì bất chợt Trần Đậu xuất hiện trước mắt nàng.

“Cô nương, Hầu gia ở nhà trọ phía trước.”

Mồ hôi lạnh chảy đầy lưng A Ân.

Nên tới thì sẽ tới.
Bình Luận (0)
Comment