Sau khi Tạ Thiểu Hoài rời đi, Chu lục lang nói: “Đây không phải là con trai nhà Tạ huyện lệnh Cung Thành sao? Hắn là người quen cũ của cô nương ư?”
A Ân liếc nhìn hắn, không nói gì.
Chu lục lang ngượng ngùng: “ Là ta lắm lời, cô nương coi như không nghe thấy gì đi nhé. Ta cũng không nói nhiều với cô nữa, hiệp hai sắp bắt đầu rồi.” Sau khi Chu lục lang rời đi không lâu, người trong hội trường cũng dần nhiều hơn. Những hạch điêu kỹ giả trượt ở vòng một đa số không bỏ về mà ở bên ngoài xem thi đấu.
Trong hội trường tiếng mọi người ồn ào.
Cũng lúc này, Lạc Nguyên và Lạc Kiều cũng Tạ huyện lệnh tiến vào. Mấy người không dám ngồi xuống, đều đứng đợt Mục Dương Hậu. Thời gian hiệp hai bắt đầu đã định vào giờ ngọ một khắc, nhưng giờ ngọ một khắc đã qua, trận đấu vẫn chưa bắt đầu.
Mục Dương Hậu nói xế trưa sẽ tới xem thi đấu, nhưng bây giờ người đâu vẫn chưa thấy, Lạc Nguyên cũng không tiện phái người tới thúc giục. Nếu lúc này sai người qua giục, chẳng may gặp lúc tâm tình hắn không tốt, chẳng phải là đem người tế roi sao? Thế nhưng không giục cũng không được, đừng nói là bên phải còn có sáu vị hạch điêu sư đang chờ, mà trong hội trường còn có hai mươi vị hạch điêu kỹ giả nữa.
Hắn nhìn Thượng Quan Sĩ Tín, hắn dường như không biết rằng thời gian thi đấu đã đến, vẫn nhàn nhã uống trà, hiển nhiên là một bộ không quan tâm.
“Lạc công tào, Hầu gia chưa tới, bây giờ nên làm thế nào cho phải đây?”
Người hỏi là Tạ Thiểu Hoài, hắn không dấu vết mà quan sát A Ân, khi thu hồi mục quang về, nói tiếp: “Không bằng để ta đi xin chỉ thị của Hàu gia?”
Lạc Nguyên nghe vậy thì lòng không vui, chỉ cảm thấy tên muội phu này có phải là không có não hay không, người của Thượng Quan gia đều không hé răng, hắn chỉ là con trai của một huyện lệnh thì lấy quái gì để mở miệng? Nếu không phải là muội phu của hắn, hắn khẳng định sẽ chỉ mong sao để hắn đi. Nhưng đây là muội phu của hắn, vạn nhất nếu bị tế roi, vậy muội muội của hắn chẳng phải sẽ sống thủ tiết sao?
Hắn bày ra vẻ mặt khổ sở.
Có điều Lạc Nguyên tất nhiên là không biết siu nghĩ trong lòng của Tạ Thiểu Hoài, hắn chỉ là muốn tỏ ra oai phong trước mặt A Ân, tỏ vẻ hắn rất thân cận với Hầu gia. Vừa rồi những lời nói lạnh nhạt đó của A Ân đã làm hắn thương tâm. Hắn không cưới được nàng, nàng cho là hắn cam tâm tình nguyện sao? Hắn cũng đau lòng, khổ sở lắm chứ. Nhưng nàng sinh ra đã không môn đăng hộ đối với hắn, điều này có thể trách hắn sao? Nếu nàng không nhất định phải làm chính thê, nếu lúc trước chịu gả cho hắn, bây giờ con của hai người có lẽ đã chạy khắp sân rồi. Có tôn tử, mẫu thân tự nhiên sẽ không có thành kiến đối với nàng. Chịu đựng qua vài năm, nói không chừng mẫu thân sẽ mềm lòng mà để nàng làm chính thê cũng không chừng. Hiện tại thành tình cảnh như bây giờ, trách ai đây?
Tạ Thiểu Hoài càng nghĩ càng tức giận, tâm tư muốn tỏ ra oai phong cũng bộc phát mạnh mẽ hơn, hắn bất chấp sắc mặt của Lạc Nguyên, nói tiếp: “Lúc trước ta có thấy xe ngựa của Hầu gia đỗ ở bên ngoài, chắc là Hầu gia vẫn còn ở đó.”
Đã nói đến nước này, Lạc Nguyên cũng không còn lý do để phản đối, đành nói: “Vạy làm phiền muội phu rồi.”
Khi Tạ Thiểu Hoài rời khỏi lều, lưng hắn đến là thẳng tắp, hắn cảm thấy ánh mắt của toàn hội trường đều đang đặt trên người hắn, ngay cả A Ân cũng nhìn theo. Hắn hùng dũng hiên ngang đi qua toàn thể hội trường như an hùng chiến thắng trở về vậy, khi chuẩn bị đi qua cửa hội trường thì một thân ảnh cao qúy dần dần xuất hiện.
Trong lòng hắn vui mừng, đang muốn hành lễ thì Mục Dương Hậu mắt nhìn thẳng mà lướt qua hắn.
Tạ Thiểu Hoài rất xấu hổ.
Cũng là lúc này, một tùy tùng cảnh hắn lộ rõ vẻ mặt khinh bỉ, nói với Tạ Thiểu Hoài: “Đừng cản chở nghi trượng của Hầu gia.” Nói xong, không đợi Tạ Thiểu Hoài phản ứng lại, Tạ Thiểu Hoài liền lùi lại vài bước, bị dồn lại đến đoàn người.
Chuyện này không giống như trong tưởng tượng của hắn, hắn nên là cáo mượn oai hùm mà dẫn Mục Dương Hậu vào, chứ không phải như chó rớt xuống nước không có mặt mũi như thế này.
Hắn cảm thấy mọi người đang cười nhạo hắn.
Người vừa rồi chỉ là một tùy tùng, cũng chỉ là hạng người thân phận thấp hèn vậy mà lại dám đối xử với hắn như vậy, còn lỗ rõ vẻ khinh bỉ. Mặt Tạ Thiểu Hoài lúc xanh lúc trắng, giờ phút này thật là muốn đào một cái hang mà chui vào.
Đáng tiếc là không thể.
Nhưng bảo hắn coi như không có chuyện gì mà quay về lều là không thể, hắn chỉ có thể âm thầm tự an ủi mình rằng Hầu gia không thấy hắn mà thôi, vừa rồi Hầu gia đi nhanh như vậy, áo bào tung bay, sao có thể nhìn thấy hắn? Nhất định là như thế! Lúc hắn thành thân Hầu gia còn đến tặng qùa cơ mà, Hầu gia sao có thể quên hắn chứ?
Tạ Thiểu Hoài nghĩ như vậy, ảo nào quay trở về lều.
Ở trong lều Trầm Trường Đường cũng vừa mới an tọa, tiểu đồng dâng trà mới lên, hắn đón lấy chén trà, nói: “Là bản Hầu đến chậm.”
Lạc Nguyên phát hiện Trầm Trường Đưỡng đã thay một bộ áo bào khác, buổi sáng đến đây còn không có nghi trượng của Hầu gia, buổi trưa tới thì ngay cả nghi trượng Hầu gia cũng mang tới. Lạc Nguyên lòng vẫn thấp thỏm như cũ, nhưng ngoài mặt vẫn cười, nói: “Đại hội hạch điêu hôm nay nhờ có phúc của Hầu gia mới vẻ vang cho kẻ hèn này, hạch điêu kỹ giả thi đấu hôm nay được Hầu gia xem, cũng là đời trước tu luyện mới có phúc khí này. Vả lại mấy ngày trước trời nắng, hiện tại đã không còn gay gắt nữa, thích hợp để thi đấu rồi.”
Trầm Trường Đường nói: “Thánh thượng là hạch, người có thể điêu hạch tốt, đều có thể khiến cho thánh thượng vui vẻ. Long nhan vui mừng mới có thể bảo vệ tổ quốc dài lâu, bảo vệ thiên hạ thái bình. Hiện tại ở đây đều là nhân tài của Đại Hưng ta, không thể để họ phơi nắng được.”
Lời này vừa nói ra, thân phận hạch điêu kỹ giả ở đây đều được nâng lên rất cao.
Bảo vệ thiên hạ thái bình!
Bọn họ chỉ là một hạch điêu kỹ giả nho nhỏ, nhưng lại có hữu dụng lớn đến vậy! Hạch điêu kỹ giả ở đây đều được cổ vũ tinh thần rất lướn, họ hận ngya lúc này không thể điêu thêm vài hạch điêu!
Lạc Nguyên không nghĩ tới Trầm Trường Đường đột nhiên tới đây nói một phen như vậy, đang suy xét xem có phải là Mục Dương Hậu đang ám chỉ hắn không an bài tốt cho đại hội không, mới vừa rồi mười xa Hoa Cái hộ tống hắn đứng ở giữa sân.
Hoa Cái cực lớn, hai người vừa vặn một đỉnh đầu, nếu đem cái này che cho hai mươi hạch điêu kỹ giả cũng vừa.
Ngôn Thâm lại vỗ tay, hai mươi thị tỳ lại nối đuôi nhau mà vào, một tay bưng hộp gỗ đựng thức ăn, một tay cầm quạt ba tiêu lá cọ, chỉnh tề đứng sau hai mươi vị hạch điêu kỹ giả. Hộp đựng thức ăn có bốn tầng, tầng dưới cùng là trà nóng, tầng thứ ba là hà hương băng lộ, tầng thứ hai là bánh ngọt ngũ sắc, tầng thứ nhất là các loại trái cây, thức ăn phong phú khiến cho hai mươi vị hạch điêu kỹ giả trong hội trường thụ sủng nhược kinh.
Đỉnh đầu có mui xe, phía sau có tỳ nữ, trên bàn có món ngon cũng đình khó gặp, nếu không phải là đang đấu hạch, nói không chừng còn cho rằng qúy nhân nhà ai đang đi du ngoạn cũng được.
Ngôn Thâm lại nói: “Hầu gia chăm lo cho mọi người như vậy, mọi người nên điêu hạch cho tốt, sau này báo đáp cho thánh thượng, không thể phụ một phen tâm ý này của Hầu gia.”
“Vâng!”
Thanh âm đặc biệt vang dội.
Khi Ngôn Thâm quay lại, Lạc Nguyên đã tìm một chỗ trống, hướng tới Ngôn Thâm: “Hạ quan nhậm chức chưa đầy nửa năm, nếu có chỗ nào sai sót mong lang quân chỉ giáo nhiều hơn.” Mục Dương Hậu làm như vậy, thật là dọa người.
Ngôn Thâm nghiêm trang đáp: “Hầu gia chỉ thương tình bọn họ mà thôi, Lạc công tào không cần suy nghĩ nhiều vậy.” Lời này nói ra, e là muốn bức điên người ta mà. Sáu chữ ‘thương tình hạch điêu kỹ giả’ nói ra, hắn cảm thấy rất buồn cười. Hầu gia nào có lòng như vậy chứ?
Khổ tâm chuẩn bị nhiều như vậy, cũng chỉ là vì hồng nhan mà thôi. Nhưng người ở đây đều được nhờ từ người đó cả, thơm lây mà thôi.
Buổi sáng hôm nay nhìn thấy dâu răng trên môi Hầu gia, hắn và Ngôn Mặc đều kinh hãi. Kinh hãi thấy Hầu gia bị cắn mà không hề nổi giận, cũng kinh hãi với sự dũng cảm của Ân thị. Ngôn Thâm lại quay trở về chỗ cũ, bất động thanh sắc liếc Hầu gia, lại không nhịn được mà giương mắt nhìn A Ân ở trong sân, cảm thấy vị kia quả là to gan, thật là ở đâu cũng dám cắn.
Theo tiếng vang của cái chiêng, hiệp thứ hai chính thức bắt đầu.
Hiệp thứ hai chỉ còn lại hai mươi người, khác với hiệp một, hiệp hai có hai mươi đề bài. Sáu vị hạch điêu sư mỗi người ra ba đề, còn lại hai đề là do Thượng Quan gia Thượng Quan Sĩ Tín và Lạc Nguyên ra.
Tiểu đồng đứng trước hai mươi vị hạch điêu kỹ giả, cách chừng khoảng mười bước chân.
Trình tự chỗ người được sắp xếp theo kết quả ở hiệp một, A Ân là người xếp thứ nhất.
Nàng đang muốn rời khỏi bàn gỗ để lên phía trước rút thăm đề bài, còn chưa ra khỏi bóng hoa cái thì Ngôn Thâm đứng ở trong lều thốt lên: “Khoan đã.”
Lạc Nguyên kinh ngạc nhìn hắn.
Nội tâm Ngôn Thâm có chút quẫn bách, nhưng đây là chủ ý của Hầu gia, hắn phải nhắm mắt mà làm, giả bộ bày ra một bộ đường đường chính chính mà nòi: “Trời nắng, đường xá xa xôi, hãy để tiểu đồng mang tập đề đến trước bàn cho mỗi vị hạch điêu kỹ giả rút đi.”
Đường xá xa xôi…
Lạc Nguyên liếc mắt, cách tiểu đồng khoảng mười bước chân, nếu đổi lại là người lớn, bước dài một chút, chỉ bốn năm bước liền tới nơi.
Ngôn Thâm làm sao không biết? Nhưng mà Hầu gia không nỡ nha! Dược nhân nhiều như vậy, nhưng chỉ vị này là được chiều chuộng nhất đó!
“Là hạ quan suy nghĩ không chu toàn.” Lạc Nguyên thành khẩn nhận sai, lại phân phó tiểu đồng đưa tập đề đến trước mỗi vị hạch điêu kỹ giả. Vì để công bằng, sau khi hạch điêu kỹ giả rút thăm, đều phải mở đề ra trước mặt mọi người. Có điều Lạc Nguyên lo lắng Mục Dương Hậu hôm nay lại coi trọng hạch điêu kỹ giả như vậy, cũng để cho tiểu đồng làm thay.
A Ân là người rút đầu tiên, cũng là người đầu tiên mở đề.
Nàng rút được đề mục có bốn chữ _ Mọi sự như ý.
Sau khi cho mọi người xem xong, mười chín vị hạch điêu kỹ giả còn lại đều thở phào nhẹ nhõm. Đề bài Cụ già tóc trắng ở hiệp một đã làm cho lòng bọn họ hoang mang, nghĩ nếu hiệp một đã trắc trở như vậy, hiệp hai lại chẳng khó khăn hơn? Không ngờ đề bài cũng không khó, là lời nguyện cầu thường gặp.
Nhưng hạch điêu kỹ giả còn lại cũng rút được đề bài là nhưng lời cầu nguyện thường gặp, ví như ‘Từng bước thăng cấp’, ví như ‘Phúc lớn ngang trời’.
Lạc Nguyên giải thíc: “Chủ đề lần này là tình lý, hợp với lời nguyện cầu, vừa vặn phù hợp với nghĩa gốc của hạch điêu.”
Hạch điêu tặng người, một nhìn tay nghề, hai nhìn ý nghĩa.
Thượng Quan Sĩ Tín cười nói: “Hiệp hai nhìn thì dễ, nhưng rất khó.”
Điều Thượng Quan Sĩ Tín nói, A Ân cũng nghí đến.
Hiệp một thi ‘Cụ già tóc bạc’ là để khảo nghiệm tốc độ phản ứng của hạch điêu kỹ giả. Mà những lời nguyện cầu này, hạch điêu kỹ giả thường xuyên điêu khắc, có thể nói là quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn nữa. Thế nhưng đây là mọi người đều quen thuộc, cũng là so với nhưng người am hiểu, nếu muốn hai mươi vị kỹ giả ở đây bộc lộ hết tài năng, thì không sễ như vậy.
Càng đơn giản, càng thấy công phu thật.
Số người thắng ở hiệp hai chỉ có sáu người, nếu muốn lấy được sự ưu ái của một vị hạch điêu sư trong đó, sợ rằng so với điêu khắc ‘Cụ già tóc trắng còn khó hơn.
A Ân nhìn hạt đào chằm chằm, rơi vào trầm tư.
Những người còn lại cũng nghĩ đến suy nghĩ của A Ân, bắt đầu vắt hết óc để điêu khắc ra hoa văn mới. Bên trong sân yễn tĩnh không tiếng động, hai mươi vị kỹ giả đều suy nghĩ. Hiệp hai cũng có thời gian hạn chế, là hai canh giờ. Lúc này đồng hồ đã trôi qua thời gian một chun trà, bên trong sân vẫn không có người nào động bút hay động đao.
A Ân từ trước tới nay đều không phải là hay suy nghĩ, nếu không muốn nghĩ thì dứt khoát không nghĩ tới. Vừa lúc khí trời nóng nực, trời càng ngày càng oi bức, mặc dù có hoa cái ché chắn, nhưng vẫn không ngăn được nóng bức truyền từ bàn chân lên.
Nàng mở hộp đựng đồ ăn ra, lấy hà hương băng lộ, sau khi uống một ngụm, lại chớp mắt vài cái, sau đó uống hết hà hương băng lộ còn dư lại.
Nàng lại xê dịch chén trà nóng ra, lấy bánh ngọt ngũ sắc ở tầng thứ hai, tùy ý cầm lên bánh bơ xốp giòn. Vừa cầm miếng bánh lên, nàng không khỏi ngẩn ra. Trong đó, lại giấu một tờ giấy, đặt ở phía dưới miếng bánh ngọt.
Sau khi lấy một miếng ra, mới lộ ra một góc của tờ giấy.
Nàng theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn phía trước.
Trầm Trường Đường ngồi ở vị trí chủ vị, đang cùng Thượng Quan Sĩ Tín nói gì đó, chỉ hé ra gò má cho A Ân. Mặc dù cách xa, nhưng dấu răng trên môi hắn lại bắt mắt như vậy, tai nàng hơi đỏ lên, liền vội vàng cúi đầu ăn bánh.
Buổi sáng nàng chưa ăn thứ gì, chỉ ăn hai miếng bánh đậu xanh, vốn cũng không cảm thấy đói, thế nhưng bây giờ ăn bánh bơ xốp giòn vào rồi cái bụng lại kêu lên.
Nàng coi như không phát hiện ra tờ giấy.
Không cần nhìn nàng cũng biết, tờ giấy này là của Mục Dương Hậu. Hắn nói gì, viết gì nếu không phải là khinh bạc thì cũng là đùa giỡn. Tầng thứ hai của hộp đựng thức ăn có năm ô vuông, nàng không động vào ô vuông có tờ giấy nữa, chuyển tay lấy bánh hoa đào bên kia.
Vừa cầm lên, lại hé ra một tờ giấy khác, lúc này nàng đọc được một chữ ‘Bây giờ’.
Nàng sợ đến run tay, bánh hoa đào rơi trở về hộp, tiếng động không nhỏ, khiến hạch điêu kỹ giả xung quanh đều nhìn lại. Nàng bất động thanh sắc đậy hộp lại. Bánh ngọt này ăn vào rồi nói không chừng sẽ phải trả giá gì đó.
Vưà vặn lúc này, hạch điêu kỹ giả bên cạnh cũng đói bụng, đang vui vẻ ăn bánh ngọt.
Nàng nhìn thấy thế, trong lòng liền phiền não.
Mục Dương Hậu thật là ăn hiếp người! Sáng sớm hầu bệnh, chiều còn không cho nàng ăn ngon! Nàng không ăn nữa được chưa? Nàng uống trà! A Ân đem trà nóng lên uống, đang muốn rót thêm một ly thì thị tỳ cầm quạt phía sau nhẹ nhàng tiến lên, cầm chén trà lên, châm trà cho nàng.
Vừa vặn ở góc độ này, A Ân nhìn thấy trên tay áo của thị tỳ viết sau chữ __ ‘Tối nay tới gặp bản Hầu’.
…Thực sự là không có chỗ nào để trốn.
( Chậc, a hiểu chị quá mà =)))))A Ân tức giận lại lấy hộp thức ăn ra, lấy bánh ngọt ăn tới thỏa thích! Qủa nhiên trong mỗi ô vuông đều giấu một tờ giấy có nội dung giống nhau như đúc, đều có sau chữ ‘Tối nay tới gặp bản Hầu’.
A Ân nhìn đề bài của mình ___ ‘Mọi sự như ý.’
Nàng cảm thấy rất trào phúng!
Từ khi nàng gặp gỡ Mục Dương Hậu, liền làm việc gì cũng không như ý. Sáng sơm phải hôn, đến tối không phải hôn nữa sao?
Bỗng nhiên, A Ân sợ run lên.
Làm như nghĩ đến cái gì, cả khuôn mặt nàng bắt đầu sáng lên.
Có tốc độ điêu của hiệp một, hiệp hai mọi người càng chú ý tới A Ân. Với tư cách là người đứng đầu ở hiệp một, mọi nhất cử nhất động của nàng đều được mọi người chú ý, ngay cả sáu vị hạch điêu sư cũng cực kỳ chăm chú theo dõi nàng.
Rốt cuộc nàng cũng cầm cái giũa lên.
Mọi người đều không nhịn được mà xịch lên, muốn thưởng thức Lục đao tuyệt hoạt của nàng lần nữa.
Thế nhưng, A Ân lại khiến mọi người thất vọng rồi.
Nàng chậm rãi xoa bằng hai đầu của hạt đào, không có nhanh như tia chớp giống hiệp một.
Lúc này tâm tình Trầm Trường Đường rất tốt, luôn luôn nói chuyện cùng Thượng Quan Sĩ Tín. Mắt thấy A Ân bắt đầu, hắn điều chỉnh lại tư thế ngồi, nói với Thượng Quan Sĩ Tín: “Thiếu đông gia, theo ngài đoán, nàng ta muốn điêu cái gì?”
Thượng Quan Sĩ Tín đáp: “Ân cô nương rút được đề bài ‘Mọi sự như ý’, hiện tại hạch điêu này đại thể đều là một cây hồng hoặc là một chiếc rổ đựng hai trái hồng và một chiếc gậy như ý.”
(Tức là: cây hồng hoặc giỏ hồng và gậy như ý đều có nghĩa là mọi sự như ý đấy các bạn.)
“Hiệp hai, ngài nghĩ ai là người đứng đầu?”
Thượng Quan Sĩ Tín cười, đáp: “Quyết định thắng bại ở hiệp hai đều do sáu vị hạch điêu sư, mỗi hạch điêu sư đều có người mình ưng ý, Sĩ Tín không thể nói chính xác được.” Nói rồi hắn lại liếc mắt nhìn Trầm Trường Đường, nói tiếp: “Tuy Châu sau khi vào hạ, muỗi nhiều, không giống với Vĩnh Bình, sợ là Hầu gia không quen với khí hậu ở đây.”
Hắn nhẹ đáp: “Có lẽ là trời nóng, trưa nay bản Hầu chơi mèo bị nó cắn, có chút bất nhã, khiến thiếu đông gia chê cười rồi.”
Thượng Quan Sĩ Tín kinh ngạc, lại cười nói: “Sĩ Tín nghe nói ở Vĩnh Bình Hầu gia không thích chó mèo, thì ra chỉ là lời đồn.”
“Chính xác là không thích, chỉ là con mèo hoang nhỏ, khá hợp tính bản Hầu, vừa to gan lại cẩn thận.”
Thượng Quan Sĩ Tín nói: “Dám cắn Hầu gia, còn được Hầu gia yêu thích, chắc chắn là một con mèo hoang thông minh.
“Đúng là có vài phần thông minh, qua một thời gian nữa bản Hầu sẽ mang nó về Vĩnh Bình. Có điều con mèo hoang này rất hoang dã, nếu thiếu đông gia ngày nào đó ở Cung Thành thấy nó, phiền sai người báo cho bản Hầu một tiếng.”
Thượng Quan Sĩ Tín cười đáp ứng.
Khi hai người đang nói chuyện, nàng đã đỏi sang dùng viên trùy đao, hạch điêu Mọi sự như ý đã hoàn thiện bước đầu.
Đường viền của giỏ trúc đã hiện ra, nàng cầm trùy đao điêu khắc hoa văn trên mép giỏ.
Một canh giờ đã trôi qua.
Hạch điêu ‘Mọi sự như ý’ đã hoàn thành được bảy, tám phần. Trong giỏ trúc có hai qủa hồng lớn, như là vừa mới hái trên cây xuống, còn có lá dài, nhỏ, còn lại bên kia giỏ là một cái gậy như ý.
Hạch điêu dù sao cũng phải nhỏ, có thể nhìn thấy rõ chi tiết chỉ có hạch điêu kỹ giả cách gần đó mới thấy được. Hạch điêu kỹ giả bên cạnh nàng cũng có vài phần bản lãnh, bởi vì đã nghe nói ở hiệp một, thấy nàng bắt đầu điêu hạch liền không nhịn được mà nhìn xem nàng điêu cái gì, đại khái là mong chờ nhiều, bây giờ nhìn thấy cung không kinh diễm như trong tưởng tượng thì trong lòng bỗng có vài phần thất vọng.
Dựa vào kinh nghiệm trước đây của hắn, kế tiếp nàng nhất định là muốn điêu khắc văn lộ trên trái hồng, như vậy mới thể hiện được trái hồng sung túc trọn vẹn.
Qủa nhiên, bước tiếp theo nàng điêu khắc văn lộ trên trái hồng, chỉ vài đao đã khắc được trái hồng ngọt ngào.
Hạch điêu kỹ giả thu hồi ánh mắt, không quan tâm tới nàng nữa.
Hắn biết tiếp theo nàng nhất định đánh bóng, mài giũa, hạch điêu Mọi sự như ý khắc đến đủ vui mừng, nếu bày bán trên phố, giá cả phỏng chừng cũng không thấp, có điều sáu vị hạch điêu sư ở đại hội đều có con mắt kén chọn, đủ vui mừng chưa chắc đã có thể lọt vào mắt họ.
Hắn tiếp tục điêu khắc ‘Từng bước thăng cấp’ của mình.
Khi hắn tiến hành bước đánh bóng thì thoàng nhìn qua, phát hiện thì ra nàng đã sớm nên hoàn thành thì vẫn miệt mài điêu khắc. Hắn không khỏi sửng sốt, nhưng lúc này A Ân hơi nghiêng đầu, che mất tầm nhìn của hắn, hắn không nhìn ra được nàng đang khắc cái gì.
Cho đến khi tiểu đồng nhắc nhở chỉ còn lại thời gian một chén trà thì hắn mới chợt hoàn hồn, cấp tốc đánh bóng.
Rốt cục, hai canh giờ cũng đã hết.
Nàng đặt hạch điêu xuống, lộ ra thần sắc vui mừng. Hạch điêu kỹ giả bên cạnh nhân cơ hội nhìn lại, không khỏi sửng sốt lần thứ hai, trên hạch điêu của nàng cũng không chênh lệch so với hạch điêu lúc trước hắn nhìn thấy, nhưng theo lý mà nói, khi hắn đang đánh bóng thì nàng hẳn là đã hoàn thành từ lâu rồi mới đúng, sao có thể hoàn thành chậm hơn so với hắn?
Trong lòng hắn nghi hoặc muôn vàn, nhưng lúc này lại không thể cùng người dự thi nói chuyện với nhau, đành phải ngậm chặt miệng.
Sáu vị hạch điêu sư đứng dậy đi tới hội trường.
Dựa vào quy định ở hiệp một, mỗi một vị hạch điêu sư chỉ có thể đưa đào hạch trong tay cho một vị hạch điêu kỹ giả. Bởi vì biểu hiện xuất sắc của A Ân ở hiệp một, sáu vị hạch điêu sư hầu như đều đi đến bàn của cô đầu tiên.
Hạch điêu ‘Mọi sự như ý’ trên bàn gỗ mang nghĩa tốt đẹp, hai trái hồng lớn điêu rất đẹp rất đáng yêu, hoa văn của lá cây trông cũng rất sống động, dựa vào đao công mà nói, đích xác có thẻ xưng là không tệ. Thế nhưng hôm nay ánh mắt của các hạch điêu sư đều rất khắt khe, chỉ là không tệ thôi thì sao có thể lọt vào mắt họ? Rất nhanh, đã có năm vị hạch điêu sư rời khỏi đó.
Vị hạch điêu sư thứ sáu vẫn đang đứng yên, ông đang cầm hạch điêu của A Ân, cầm chiếc kính của phương Tây trong tay, nhìn hết trước, sau, trái, phải hết mấy lượt.
Bỗng nhiên, vị hạch điêu sư ‘A’ lên một tiếng, ngón tay nhẹ nhàng đụng vào chiếc lá của trái hồng, một phiến lá cây dài nhỏ nhẹ nhàng đong đưa rơi xuống. Chiếc kính dời gần về phía trước, phiến lá lại có thể đong đưa hai bên, tựa như có làn gió thổi tới vậy, thực rất sinh động.
Trong lúc đong đưa, vừa vặn thấy một câu thơ.
‘Xuân phong đắc ý mã đề tật, nhất nhật khán tẫn Trường An hoa’.Đường làm quan rộng mở vó ngựa nhanh, một ngày nhìn hết Trường An hoa.
Nội dung câu thơ cùng với ý nghĩa của hạch điêu ‘mọi sự như ý’ ngược lại cũng rất thích hợp, giống như mong đợi vạn sự như ý, giống như một niềm vui bé nhỏ. Vị hạch điêu sư thứ sáu này khen không dứt miệng, luôn miệng nói: “Hay qúa!” Những vị hạch điêu sư khác cũng ngoảnh đầu trông lại, cũng phát hiện sự vi diệu của hạch điêu của A Ân, ánh mắt lập tức sáng ngời.
Không ngờ rằng nàng lại có thể động tay trên chiếc lá như vậy, tài tình làm cho chiếc lá có thể đong đưa.
Nàng ngại ngùng: “Trước đây từng may mắn được nhìn thấy hạch điêu con thuyền, có thể mở cửa sổ, A Ân cũng là từ đó mà nghĩ ra.”
Vị hạch điêu thứ sáu lần thứ hai nói: “Hay lắm hay lắm!”
Năm vị hạch điêu sư kia cũng nghe tiếng mà đến, đang muốn xem thì vị hahcj điêu thứ sáu vỗ vỗ bàn, để lại một hạt đào, nói: “Các người chớ cùng lão phu tranh giành, hạt đào này là của lão phu đưa ra.”
A Ân thấy vậy, đứng lên nói tiếng tạ ơn, nét mặt cười dịu dàng, là sự vui mừng phát ra từ nội tâm.