Tiểu Dược Thê

Chương 42

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trăng đã lên cao.

Hai, ba tiểu đồng mang theo mâm gỗ tử đàn khắc hoa đi thành đều thành hàng băng qua hành lang, lại đi qua cầu hướng tới nhà thủy tạ. Hai bên thủy tạ đều trồng hoa sen, lúc này lại đúng vào mua hoa nở đẹp nhất, hoa nở từng đóa từng đóa lớn, thỉnh thoảng còn có chuồn chuồn bay lướt qua, lay động trên măt ao.

Tiểu đồng lần lượt đưa thức ăn tới, hành lễ xong nhưng lại không lui ra.Trong một góc cuae thủy tạ, còn có một tiểu đồng khác đang quỳ pha trà.

“…Ta xem trà này là Quân Sơn Ngân Châm phải không?”

Tiểu đồng cười đáp: “Bẩm Ngự sử đại nhân, chính là Quân Sơn Ngân Châm.”

Lá trà ướt phát sáng, dựng thẳng, còn chưa đưa tới trước mặt đã có mùi thơm ngát kéo tới.

Trương Tô hỏi: “Bao nhiêu tiền một lượng? Mua hay là được biếu? Là được ai biếu?”

Tiểu đồng nhìn Trầm Trường Đường.

Hắn chậm nói: “Thôi đi, ngươi tra tham quan chưa đủ lại tới đây tra bản Hầu hả?”

Trương Tô cười khổ, nói: “Ngài cũng biết thánh thượng chỉ mong mỗi ngày ta đều tra ra cho ngài ấy một tham quan, tịch biên bổ sung quốc khố.”

“Mấy ngày nay đã nhổ được cái gai trong lòng ở Tuy Châu rồi, ngươi ít nhát cũng sống yên ổn được nửa năm rồi.”

Tiểu đồng nấu trà xong, đứng dậy dâng trà. Trương Tô cảm khái: “Qủa là trà ngon, mùi hương vương vấn nơi đầu môi, ít nhất cũng phải hai mươi tiền một lượng. Nếu là quan ngũ phẩm trở xuống chỉ dựa vào bổng lộc khẳng định mua không nổi,” Dừng lại, thấy Trầm Trường Đường nhẹ ngửi trà, hắn nói: “Hầu gia thói quen này sao ngài vẫn chưa bỏ, bốn chữ ‘ phung phí của trời’ dùng trên  người ngài quả rất hợp. Ngài không uống thì đưa ta uống…”

Trầm Trường Đường liếc hắn một cái.

Trương Tô lại lại ngượng ngùng rụt tay về, nói: “Ai, đúng là già rồi, trí nhớ đã không dùng được nữa, suýt nữa thì quên Hầu gia ngài không thích người khác chạm vào đồ của mình.” Hắn lại nhanh chóng nói sang chuyện khác: “Tính ra, Hầu gia đã ở Tuy Châu đã non nửa năm rồi nhỉ?”

“Ăn lộc vua, vì vua mà lo.” Hắn tựa tiếu phi tiếu: “Bản Hầu nếu không đến Tuy Châu, chặt đứt chân tay của Vương Tương ở đây, thánh thượng có thể an tâm?”

Trương Tô lòng còn sợ hãi, đôi mắt Mục Dương Hậu lúc này xác thực là rất đáng sợ, nhìn thì như cười, nhưng ý cười lại không chạm đến mắt, tia lãnh ý kia thật khiến cho lòng người khiếp sợ. Hắn nghiêm mặt nói: “Hiện tại Vương Tương thua, sợ rằng hoàng hậu sẽ lại có hành động khác.”

“Cao thủ bên cạnh bản Hầu nhiều như mây, cứ mặc nàng ta hành động. Món nợ này, nhất định sẽ có một ngày ta sẽ tính với nàng ta.”

Trà dần lạnh, hắn đặt chén xuống, ngẩng đầu ngắm trăng, nói: “Còn năm ngày nữa mà trăng đã tròn như vậy…”

Trương Tô cười nói: “Ngày lành cảnh đẹp, có thêm một bầu rượu ngon, hai, ba tri kỷ, tâm tình chuyện nhân sinh.”

Trầm Trường Đường cười nhạo: “Bây giờ còn có đồng liêu muốn cùng ngươi tâm tình chuyện nhân sinh sao?”

…Đúng là một người ngay cả đầu ngón tay cũng phải đếm hết, từ khi làm Ngự sử, liền có tâm bệnh, hắn luôn từ trong những câu chữ của người khác để tìm ra chứng cứ chứng minh sự thất trách của họ. Lâu ngày, chẳng còn ai dám nói chuyện với hắn ngoài vị Hầu gia này ra. Râu ria hắn run run, nói: “Chuyện ngài nhờ ta đã xong, ngày mai ta sẽ lên đường quay về Vĩnh Bình. Thời tiết ở Tuy Châu không tốt, oi bức khiến người ta khó chịu, ta tuổi đã cao chịu không nổi. Ngài dự định bao giờ thì quay về Vĩnh Bình? Không gạt ngài, Trầm phu nhân nhiều lần cho gọi thê thiếp của ta tới, nói dăm ba câu lại nhắc tới chuyện Hầu gia ngài ra ngoài đã lâu, rõ ràng là ám chỉ ta giục ngài sớm trở về. Mong Hầu gia bỏ qua cho già trẻ một nhà ta, cho ta một lời chắc chắn, ta còn trả lời với Trầm phu nhân.”

Dừng lại, Trương Tô lại nói: “Ta biết ngài vẫn chưa từ bỏ được chuyện trước kia…”

Đến đây ánh mắt của hắn không còn chút ý cười nào, Trương Tô lại sửa lại lời nói: “Qua hai tháng nữa là trung thu rồi, trong cung có trung thu yến, ngài có bận rộn chăng nữa cũng phải trở về chứ? Đi đường cũng mất hơn nửa tháng rồi, ngày cùng lắm thì giữa tháng bảy phải rời khỏi đây rồi.”

Trầm Trường Đường cũng không làm khó hắn, chỉ nói: “Đầu tháng bảy.”

Trương Tô thở phào nhẹ nhõm: “Chuyện đã xong, ngài ở lại Cung Thành chẳng lẽ là vì thánh thượng có ý chỉ khác?”

Hắn lại nhìn ánh trăng phản chiếu trong ly trà: “Qủa thật là ngày lành cảnh đẹp.”

“…A?” A Ân hơi sững sờ, đường đi tối này không giống mọi ngày.

Tiểu đồng dẫn đường dừng bước, quay đầu nhìn nàng hỏi: “Cô nương sao không đi tiếp?” Nàng lấy lại tinh thần, hỏi: “Hôm nay Hầu gia không ở trong phòng sao?”

Mấy ngày nay tiểu đồng dẫn nàng đi, mặc dù không biết cô nương này ở trong phòng làm gì với Hầu gia, nhưng hầu hạ Hầu gia thời gian lâu như vậy, nàng là người đầu tiên có thể được Hầu gia đợi, mà Hầu gia đợi cũng không có vẻ lãnh đạm giống với lúc ở nhà trọ Thiên Lăng, hắn liền cười nói: “Tối nay trăng đẹp, Hầu gia muốn ngắm trăng.”

Chốc lát, tiểu đồng lại đưa nàng đến một chiếc cầu, dừng lại không bước tiếp nữa, nói: “Cô nương mời bên này.”

Nàng ngẩng đầu nhìn sang, nhà thủy tạ trên hồ sen có bóng người đừng dựa lan can. Y phục mùa hè mỏng, gió đêm thổi tới, tay áo bay bay như màu ngọc lấp lánh. Đợi khi đi lên phía trước, mới phát hiện hắn cầm trên tay một ly rượu, ngẩng đầu ngắm trăng. Dưới ánh trăng sáng, ngũ quan hắn thâm thúy mà mê người, ngay cả năm ngón tay cầm ly rượu cũng tỏa ra sự cao quý.

Nàng còn chưa kịp hành lễ hắn đã nhận ra nàng đã đến.

“Ngồi đi.”

Hắn ngửa cổ uống hết ly rượu, nhìn nàng: “Đã uống rượu bao giờ chưa?”

Nàng đáp: “Chỉ mới uống qua rượu trái cây thôi.”

Hắn lại ngồi xuống ngay bên cạnh nàng, đưa tay cầm lấy bình rượu. Tối nay hắn mặc áo bào tay rộng màu ngọc, hiếm khi mới thấy hắn không mặc cẩm bào cổ tròn. Bầu rượu ở bên kia người nàng, khi hắn đưa tay qua thì tay áo phất qua gò má của nàng, có mùi vị của mộc thang dễ chịu.

Hắn rót rượu, nói: “Rượu này tên là Tam Phân Túy (Ba phần say), rất mạnh, nàng nếm thử xem.”

Nàng nói: “Ta không biết uống rượu mạnh, nếu say rượu mạo phạm tới Hầu gia thì xin ngài lượng thứ.” Nói xong nàng đưa tay lấy chén rượu, nào ngờ vừa mới giơ tay lên, liền bị một bày tay rộng cầm lấy, đặt trên đùi nàng.

Cách một tầng y sam, nàng có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo nơi bàn tay hắn.

Bắp đùi nàng lập tức cứng ngắc, lạnh lẽo nơi đầu ngón tay hắn từng chút từng chút lan xuống chân nàng, mặc dù lạnh, nhưng trong lòng không tránh khỏi bắt đầu ngứa ngáy.

“Hầu gia?”

Hắn nói: “Thật không biết uống rượu mạnh chứ?”

Nàng thành thật đáp: “Thật sự không biết.”

Hắn vẫn không buông tay nàng ra, tay còn lại cầm chén rượu lên, thanh âm không khỏi khàn khàn: “Bản Hầu dạy nàng.” Chén rượu lạnh buốt tiến tới môi nàng, nàng giật mình mới kịp phản ứng, Mục Dương Hậu uy nghiêm muốn dạy nàng uống rượu ư?

Ý thức được chuyện này, tai nàng bắt đầu đỏ lên.

Nàng vừa động, bàn tay đặt trên đùi nàng hơi dùng sức: “Đừng động, há miệng ra.” Rượu mạnh trượt qua môi đi vào miệng nàng, lúc vào miệng có vị cay cay như xong thẳng lên đầu, nàng bị sặc nên ho khan dữ dội, nước mắt trào ra, hai gò má cũng nóng như thiêu đốt.

Hắn hơi buông lỏng nàng ra, nhìn nàng tỉ mỉ, cảm thấy nàng dưới ánh trăng còn đẹp hơn so với ngày thường, ngay cả vết đỏ trên hai gò má cũng nhìn đẹp mắt hơn.

Nàng đau khổ nhìn hắn.

Hắn chợt cười, hỏi: “Uống ngon không?”

Nàng đáp: “Không ngon.”

“Đợi khi nàng uống được rượu mành rồi mới cảm thấy nó ngon.” Ngón cái của hắn nhẹ nhàng vuốt ve gan bày tay của nàng, hắn như lơ đãng nói: “Giống như bản Hầu vậy.”

(Ôi lại thả thính rồi  )

Nàng lại bị sặc.

Mục Dương Hậu này rất không biết xẩu hổ nha, uống rượu thì uống rượu, đang tốt đẹp mà ví dụ cái gì chứ!

Hắn vỗ nhẹ sống lưng nàng, nói: “Qủa thực là giống nhau, ngay cả phản ứng cũng tương tự. Nào, lại uống thêm một ngụm nữa. Nàng mới thử rượu mạnh, không nên uống nhiều quá, mỗi đêm  nếm vài ngụm, qua một thời gian nàng sẽ thích ứng được. Rượu này mùa đông là uống hợp nhất, uống nửa chén, hỏa long cũng không cần thiêu, hơi nóng cũng lên rồi.”

Mắt thấy chén rượu lại tới, nàng vội vàng nói: “Hầu gia, ta tự uống.”

Hắn ngược lại cũng không có không đồng ý, liền buông chén rượu trong tay xuống.

Nàng sợ hắn đổi ý, lại tiếp tục đút cho nàng nên đạot lấy chén rượu, ngửa cổ uống liền một hơi lớn, dứt khoát đem rượu còn lại trong ly tống hết xuống bụng, lúc trôi xuống cổ họng thì sặc trào nước mắt.

Gương mặt nàng giờ đỏ như tôm chín rồi.

Hắn có chút bất đắc dĩ: “Nàng vừa mới học đã uống gấp như vậy, sau khi tỉnh sẽ rất đau đầu.” Nói rồi lại sai tiểu đồng đưa trà giải rượu tới, thấy tay của hắn lại đưa ra cầm chén trà, nàng vội vàng ra tay đoạt trước, nhanh như chớp giật uống hết chén trà giải rượu.

Vừa đặt chén xuống, nàng nói: “Đa…Đa tạ Hầu gia ban trà.”

Rượu quả nhiên là đủ mạnh, nàng đã uống trà giải rượu nhưng vẫn có chút choáng váng. Trăng trên cao lúc ẩn lúc hiện, như là có hai mặt trăng đang lắc lư ngoài cửa sổ, lại vừa giống như là vạt áo bào trắc rung rung. Nàng thấy đầu óc không tỉnh táo, nhưng lý trí vẫn nói cho nàng biết, rời khỏi đây càng nhanh càng tốt.

Nàng nói: “Hầu gia, ta trước…”

Còn chưa nói xong, tay của hắn chợt xoa xoa má nàng, rõ ràng là ngón tay của hắn rất lạnh, nhưng nàng lại cảm thấy gò má mình lại ngày càng nóng hơn.

“Ừ? Nàng như vậy là sợ ta đút cho nàng sao?”

Đầu óc nàng đã mê man, ngay cả thể diện cũng không biết nên nói như thế nào.

Ngón tay của hắn lướt qua lông mày nàng, lại nhẹ nhàng vuốt mí mắt của nàng, cuối cùng lại xoa xoa gò má đỏ ửng của nàng. Nàng vẫn đang trong tình trạng sắp xếp lại ngôn ngữ của mình, hắn lại hỏi: “Nàng không thích ta dạy nàng uống như vậy sao? Nàng nói thật xem. Ta nghe nàng.”

(Má ơi ảnh đang quyến rũ con gái nhà lành đó!!!!!)

Đại khái là ánh trăng đêm nay rất dịu dàng, hay là giọng điệu của hắn đêm nay rất mê hoặc, những lời nói hùng hồn nàng giấu ở tận đấy lòng nay không thể nói thành lời được.

“Đúng! Ta không thích!”

Hắn làm như là có chút thất vọng: “Nàng không thích, sau này ta sẽ không làm như vậy nữa. Có điều có lẽ nàng say thật rồi, có điều vừa rồi trà nàng uống không phải là trà giải rượu, trà giải rượu ở đây.” Hắn rót một chén đưa tới chóp mũi của nàng, hỏi: “Có phải mùi vị rất khác không? Thứ nàng vừa uống là Quân Sơn Ngân Châm.”

Nàng sửng sốt, chén rượu mạnh đó vẫn đang âm ỉ trong bụng nàng khiến nàng suy nghĩ chậm mất nửa nhịp.

Một lúc lâu, nàng mới nhớ tới, đưa tay lấy chén trà giải rượu thì bị hắn ngăn cản, đoạt mấy lần không được, ngược lại lại kéo gần khoảng cách của hai người. Nàng nhìn chén trà trong tay hắn, buồn bực nói: “Ngài nói đi, ta nghe!”

“Việc uống trà cũng có vài phần thể hiện tính cách, dám nói ra lời trong lòng, không tệ!”

Nàng lại càng buồn bực, nhào qua cướp chén trà. Vừa nhào tới, chân lắc một cái, cả người liền té về phía sau. Có điều không té, nàng cảm giác trên mặt có gió, khi phăn ứng kịp thì cả người đã nằm gọn trong lồng ngực hắn. Lồng ngực cạnh tai nàng khẽ động, là một tiếng cười nhẹ.

“Ừ, ta nghe nàng.”

“Đặt xuống đi, ta tự uống.”

Thanh âm của hắn bỗng khàn khàn: “Còn có một cách khác…” Nàng lờ mờ suy đoán, một loại khác? Cũng lúc này, quai hàm bì siết chặt, há miệng trực tiếp chặn môi nàng, trà giải rượu trượt vào miệng nàng, theo sau đó còn có chiếc lưỡi mềm của hắn.”

Cơn say đã bớt đi vài phần, nàng trợn to hai mắt.

“Đừng…”

Hắn cuốn lưỡi của nàng lên, để trà giải rượu trôi xuống yết hầu của nàng, đến khi một giọt cũng không còn, hắn lại dùng đầu lưỡi xác nhận một lần nữa, sau đó mới buông nàng ra. Lúc này A Ân đã tỉnh táo bảy phần, mặt đỏ lựng lên, tố cáo: “Ngài…Ngài…”

Thấy hắn lại nhấp trà giải rượu tiếp, nàng bất chấp nói tiếp, bặm quai hàm thật chặt, sống chết không chịu mở miệng.

Hắn làm như rất có tình nhẫn nại, miệng hắn vừa ngậm trà vừa chạm vào vành tai nàng.

Moi mỏng dán lên tai nàng, nhẹ nhàng, từ từ, chạm rồi lại chạm. Nàng vẫn không muốn mở miệng, mở to mắt trừng hắn, bày ra bộ dạng phòng bị. Hắn khéo léo dụ dỗ nàng, đầu tiên là vuốt ve môi trên nàng, sau đó là môi dưới, làm như rất thích môi nàng, liên tiếp lượn vòng.

So sự kiên trì, nàng cũng không vừa.

Đây như là một trận chiến giằng co giữa hai đôi môi, người nào mở miệng trước là người thua.

Nàng không muốn, hắn cũng không muốn.

Cuối cùng là Trầm Trường Đường môi ngậm trà rơi vào thế yếu, đành nuốt xuống. Thua đã thua rồi, hắn cũng không để tâm. So với trà, hắn tìm được thú vui lớn hơn. Hắn tiến sát tới môi nàng, hơi thở bao quanh môi nàng, hỏi: “ Thật sự không muốn há miệng?”

“Đúng.”

Một chứ ngắn ngủi, đầu lưỡi của hắn thừa dịp này mà tiến vào, như là để bù đắp lại tiếc nuối vừa rồi, hắn thô bạo đảo quanh mỗi một chỗ trong miệng nàng, một chút cũng không bỏ qua. Cho đến khi nàng sắp ngạt thở thì hắn mới buông nàng ra.

Trên mặt nàng như khắc hai chữ “Gian trá.”

Hắn thấy lòng dạt dào vui vẻ, lại hỏi: “Tỉnh rượu chưa?”

Nàng buồn bực vô cùng, nhưng lúc này lại không dám lên tiếng, chỉ gật đầu hai cái.

Nàng càng như vậy, hắn lại càng có ham muốn chinh phục, giọng điệu hơi thở gấp dần dần khôi phục, hắn lại bắt đầu đụng chạm, nhẹ nhàng vuốt vẻ, nhẹ nhàng thăm dò. Đầu lưỡi lại tiếp tục trêu chọc môi nàng, như là chiếc bút lông sói, dính chặt lọ mực, lấy răng làm giấy, làm thơ viết chữ.

Nàng cuối cùng cũng không nhịn nổi, hơi hé môi.

Hắn như là tướng quân chiến thắng chen lá cờ vào, đón gió khải hoàn, ngậm trà giải rượu, một ngụm lại một ngụm tiến vào.

So với sự thô bạo trước đó, hắn lúc này như vị tướng quân đã cởi bộ áo giáp sắt ra, hóa thành ngón tay mềm, triền miên với hàm răng trắng sáng của nàng. Chén trà từ lâu đã thấy đáy, nhưng hắn vẫn không có dấu hiệu ngừng nghỉ.

Nàng thậm chí có thể nhìn thấy rõ ràng gân xanh trên mặt hắn nổi lên, bệnh của hắn lại tái phát.

Trời càng thêm tối. Hai người cuối cùng tách nhau ra, mỗi người ngồi một bên bình phục hơi thở. Trầm Trường Đường khôi phục nhanh hơn A Ân, hắn bình tĩnh lại, lại gọi tiểu đồng tới. Tiểu đồng không dám ngẩng đầu, chỉ cúi đầu chờ lệnh. Hắn nói: “Đưa chút đồ ăn qua đây.” Tiểu đồng vâng rồi mới lui xuống. Hắn nói với nàng: “Đói bụng không?” A Ân giờ khắc này đã hoàn toàn tỉnh rượu. Nàng đổi lại lại chú ý tới một vấn đề khác, nàng nói: “Vừa rồi bọn họ đều đã nhìn thấy ư?” Nàng chỉ một ám vệ xuất quỷ nhập thần như Trần Đậu vậy.

Hắn nói: “Không sao, đều là người của bản Hầu.”

Nàng cắn cắn môi. Hắn lại nói tiếp: “Bọn họ không dám liếc mắt nhìn đâu.” Thấy nàng không nói gì, hắn buông tiếng thở dài: “Lần sau sẽ để bọn họ đứng ở xa.”

Vừa rồi mới hôn một trận, trên trán đều là mồ hôi, lúc này gió thổi tới nàng liền run run. Hắn lại gọi tiểu đồng tới, nói: “Đưa đồ ăn vào trong nhà đi.” Tiểu đồng vâng lời. Rồi hắn cầm tay nàng dắt nàng vào nhà, nói: “Chúng ta vào nhà thôi.”

Nàng nhu thuận gật đầu, như là còn mèo nhỏ bị thuần hóa.

Đường vào nhà cũng rất ngắn, hắn nắm bàn tay nhỏ bé của nàng chậm rãi bước qua cầu, lại bước lên một con đường quanh co. Bên trong sơn trang trồng một rừng trúc nhỏ, có khoảng sáu, bảy cây tùng, gió đêm thổi tới làm lá trúc đung đưa lả tả, ánh trăng chiếu xuống đất ánh lên ánh sáng mờ ảo. Tay nàng vừa mềm vừa nhỏ, như là không có xương vậy. Hắn nắm tay nàng, trong lòng cũng bất tri bất giác trở thành tay của nàng, mềm mềm, ánh trăng cũng chiếu lên người hắn. Hắn đã nhìn thấy rừng trúc rất nhiều lần rồi, Phán Xuân Viên ở Vĩnh Bình cũng có mười dặm rừng trúc, cây cây cao ngất kiên cường, xanh biếc như phỉ thúy, làm cho văn nhân thi sĩ Vình Bình lưu luyến không thôi. Hắn cực kỳ kén chọn, đi một lần liền không còn cảm thấy thú vị nữa, nhưng hôm nay chỉ mấy cây tùng, trúc xanh bình thường trong sơn trang này lại khiến hắn sinh ra một laoij cảm giác tao nhã, đẹp lắm, hay lắm, ngay cả ánh trăng cũng đẹp, cái gì cũng đẹp.

Trong tay có bàn tay mềm mại, dường như cả thế giới đều phủ thêm một tầng áo khoác mê người.

Thức ăn rất nhanh đã được đưa rới. Hai người đang ngồi ăn cơm.

Sau đó, nàng hỏi hắn muốn giữ hạch điêu kỹ giả tới khi nào. Hắn hỏi lại nàng: “A, Nàng muốn về sao?” Nàng đáp: “Dù sao ta đi cũng đã lâu, ta nhớ muội muội.”

Hắn bày ra bộ dạng như có điều suy nghĩ. Hắn không tỏ thái độ gì, chỉ ngáp rồi nói: “Không còn sớm nữa, tối nay nàng đọc thư một khắc rồi trở về nghị ngơi đi.”

A Ân nhìn thấy trên bàn đặt một phong thư, giấy viết thư còn mới, xem ra là thư nhà mới gửi.

Nàng xé bì thư ra, quả thực đúng như nàng nghĩ, là thư của mẫu thân hắn. Trong thư vẫn là những chuyện vụn vặt, viết hết vài trang, lời nói đều là cực kì yêu thương nhi tử, cũng cực kì nhớ con, còn nói thêm không ít chuyện xảy ra trong Trầm phủ ví dụ như đệ đệ của Mục Dương Hậu đã định hôn rồi, đối phương là ngũ cô nương con vợ cả của phủ quốc công, là do thánh thượng ban hôn. Lại ví dụ như mấy ngày trước tiến cung thỉnh an thái hậu, lại bị thái hậu gây khó dễ.

Mẫu thân của hắn dường như không được thái hậu thích.

Nàng vừa đọc vừa suy nghĩ, một khắc sau, nàng mới buông thư, lại thấy hắn mọi ngày thường nhắm mắt nghe nàng đọc nay lại nhìn nàng không chớp mắt.

Hắn hỏi: “Có cảm tưởng gì không?”

A Ân đắn đo nói: “Mẫu thân của Hầu gia quả thực rất nhớ ngài, mong ngày sớm ngày quay về Vĩnh Bình.”

Hắn lại hỏi: “Hôn sự của Trường Đàn được định khi nào?”

Nàng sửng sốt một chút, mới nghĩ ra ‘Trường Đàn; trong miệng hắn là ai, nàng nói: “Thánh thượng tứ hôn, là nửa năm sau.”

“Quốc công phủ, là một mối hôn tốt.” Hắn nhìn nàng nói: “Trường Đàn tính tình thuần khiết, Trần quốc công lại là người có lòng dạ rộng lượng, dạy dỗ nhi nữ sẽ không có chỗ nào kém cỏi, về Trầm gia nhà ta, giữa tỷ muội dâu sẽ không có quá nhiều tranh chấp.”

Lòng nàng bỗng lộp bộp, làm như nghe không hiểu. “Chúc mừng Hầu gia.”

Hắn lại nhìn nàng chằm chằm, một lát sau mới nhẹ giọng nói: “Đi nghỉ ngơi đi.”

Sáng sớm ngày hôm sau A Ân còn chưa kịp rời giường thì cửa phòng đã được mở ra. Nàng vốn tưởng rằng là thị tỳ quen thuộc vào hầu hạ liền nói: “Không cần hầu hạ đâu, ta tự mình làm.” Nào ngờ hồi lâu cũng không có lời đáp, nàng kéo đôi dày lại, chưa đi được mấy bước thì thấy Khương Tuyền.

“Tỷ tỷ!”

Mấy ngày rồi không gặp, viền mắt hai tỷ muội đều ửng đỏ, ôm nhau rất chặt. Nàng lúc này mới kéo Khương Tuyền đến ngồi ở mép giường, hỏi: “Muội làm sao qua đây được?”

Khương Tuyền đáp: “Sáng nay đột nhiên người của Hầu gia tới nói rằng muốn đưa muội tới sơn trang. Muội mơ hồ lên xe ngựa tiến về sơn trang, sau đó có một tiểu đồng đưa muội tới đây, nói tỷ tỷ ở bên trong. Muội vừa vào thì nghe thấy tiếng tỷ tỷ.

Nàng hơi sững sờ. Thật không ngờ hắn lại để ý lời nàng nói như vậy.

Khương Tuyền vừa nói xong, lại vội vàng quan sát A Ân từ trên xuống dưới, thấy nàng gầy lại nghĩ tới đây là địa bàn của Mục Dương Hậu, lòng không khỏi chua xót nói: “Tỷ tỷ ở chỗ này chịu khổ cực rồi.”

(Ta ngất!!! Cô này mỗi ngày chỉ việc đọc thư 1 canh giờ,như thế là vất vả sao?????)

Đại hội hạch điêu vừa kết thúc, Mục Dương Hậu nói muốn mở tiệc chiêu đãi sáu vị hạch điêu kỹ giả, nàng vừa nghe thấy liền biết không ổn. Nàng vậy nhưng lại biết vị Hầu gia kia chú ý tới tỷ tỷ của nàng! Kết quả là vừa tới sơn trang tròn năm sáu ngày vẫn chưa trở về, sau khi nghe bảo Mục Dương Hậu có hứng thú với sáu vị hạch điêu, muốn thỉnh giáo bọn họ. Khương Tuyền lúc đó gấp đến độ như kiến bò trên chảo nóng. Tỷ tỷ ở cùng với Hầu gia trong sơn trang ngày đối đêm đối, chẳng phải giống như cừu con bị đẩy vào hàng hùm hay sao?

Nàng cuống cuồng lo lắng nhưng lại không nghĩ ra phải làm gì, chỉ có thể ở nhà lo lắng suông. Hiện tại nhìn thấy A Ân gầy thì mũi toan chua xót, viền mắt lại hồng hồng. A Ân liền vội vàng nói: “Khóc cái gì chứ, ta không phải rất tốt sao? Muội nghĩ đi đâu vậy?”

Khương Tuyền hỏi: “Mục Dương Hậu thật sự không khi dễ tỷ tỷ chứ?”

“Không có.”

Vành mắt Khương Tuyền lại đỏ: “Tỷ tỷ, môi tỷ sưng lên rồi này!”

“Muỗi cắn.”

“Tỷ tỷ!”

A Ân lau lau lệ nơi khóe mắt muội muội, nói: “Muội trước tiên đừng khóc, nghe ta nói. Muội nhất định phải nhớ ở trong lòng, không thể nói với bất luận là kẻ nào.” Khương Tuyền gật đầu như gà mổ thóc. A Ân lại nói: “Muội biết ta giấu bạc ở chỗ nào đúng không?” Nàng lại gật đầu. A Ân lại nói: “Đố đều là ta để lại làm của hồi môn cho muội, mấy ngày nay ta đã chọn cho muội một trượng phu tốt, muội xem xem có thích hay không, nếu thích ta liền định hôn cho muội. Ta nhớ rõ cuối thàng này có một ngày tốt, muội gả đi sớm một chút, tỷ tỷ cũng an tâm.”

Khương Tuyền vừa nghe thì sợ hãi, hỏi: “Tỷ tỷ, tỷ…”

A Ân vỗ vỗ tay nàng, nói: “Muội đừng lo lắng, ta qua khoảng thời gian phải cùng Mục Dương Hậu đi Vĩnh Bình. Hậu viện Hầu phủ thâm sâu, ta đưa muội đi theo, chỉ sợ là sẽ hại muội.”

“Tỷ tỷ bị Mục Dương Hậu…” Hai chữ kia nàng không nói nên lời.

A Ân nói: “Không có, thật không có.”

Nàng lại hỏi: “Mục Dương Hậu muốn lấy tỷ tỷ? Làm chính thê?”

A Ân xẩu hổ nói: “Hắn cũng không nói thế, nhưng ta thích hắn, chỉ cần có thể đi theo hắn thì phải làm gì ta cũng nguyện ý. A Tuyền, Hầu gia đối với ta rất tốt. Muội cũng thấy đó, lúc thi đấu ở đại hội, hắn sợ ta phải phơi nắng liền đem hoa cái của hắn cho ta dùng. Hắn biết Lạc Kiều tính kế ta nên cũng giúp ta báo mối thù này. Nếu không phải hắn ra mặt, Lạc gia sao có thể có kết cục như vậy? Hôm qua ta nói muốn gặp muội, hôm nay hắn liền sai người tới đón muội qua đây, coi như cho ta một niềm vui. Muội đừng thấy ta mấy ngày nay gầy đi, là hắn đối với ta quá tốt, sợ ta đói nên giờ nào cũng sai thị tỳ chuẩn bị đồ ăn cho ta, ta ăn nhiều quá nên dạ dày náo loạn mấy ngày nay nên mới gầy đi. Được rồi, chuyện này trước tiên phải giữ bí mật đã, muội ra ngoài rót cho ta chậu nước, ta rửa mặt súc miệng, sau đó đưa muội đi dạo trong sơn trang.”

Khương Tuyền lúc này mới lau khô nước mắt.

Vừa đóng cửa nàng liền tựa vào thành giường,mắt vừa khép lại mở ra, thủy quang cũng biến mất.

Thư nhà mẫu thân Mục Dương Hậu gửi, nàng đọc rồi lại đọc, đọc luôn cả nỗi lòng của hắn.

Trong thư nhà có nhiều bí mật của Hầu phủ, đêm qua hắn lại nói hai chữ ‘trục lý’, sợ là đã hạ quyết tâm muốn đưa nàng về Vĩnh Bình. Đêm qua ở trong rừng trúc, nàng cảm nhận được sự lưa tâm của hắn. Nhưng phần lưu tâm này lại khiến lòng nàng vô cùng nặng nề.

Hắn càng để ý nàng thì càng không dễ dàng buông tha nàng. Câu nói ‘không có được bao giờ cũng tốt nhất’ thật đúng.
Bình Luận (0)
Comment