Tiểu Dược Thê

Chương 47

Lúc A Ân về đến nhà đã là canh hai rồi.

Mục Dương Hậu dùng lệnh bài của mình để đưa nàng về Cung thành, nàng lại lặng lẽ mà trở về nhà. Nàng không làm kinh động tới ông Tần giữ cửa mà đi vào từ cửa sau. Nếu làm kinh động đến ông Tần thì ngày mai phụ thân và mẫu thân nhất định sẽ biết.

Khi nàng trở lại phòng thì thấy Khương Tuyền vẫn chưa ngủ mà ngồi thêu khăn.

Trên bàn chỉ có một ngọn đèn đồng.

Nàng xe kim luồn chỉ rất nhanh trên khăn đã xuất hiện một bông mai hồng.

“Muội sao còn chưa ngủ? Thêu khăn sao không thắp thêm vài ngọn đèn nữa? Đừng để mỏi mắt, bây giờ không giống trước kia nữa, muội không cần phải tiết kiệm tiền dầu đâu. Nếu như để mỏi mắt, tỷ tỷ đau lòng lắm.”

A Ân ngồi xuống đối diện với Khương Tuyền, nhìn nhìn chiếc khăn nàng thêu, bỗng nhiên ‘A’ lên một tiếng, sau đó nói: “Chẳng lẽ là bán cho cửa hàng Hoa Trù sao?”

Quảng cáo



REPORT THIS AD

Khương Tuyền gật đầu.

A ÂN nhẹ giọng nói: “Sao lại thêu hoa văn này cho cửa hàng Hoa Trù?” Nàng biết A Tuyền cũng không phải là rất thích thêu dạng hoa văn này, hoa văn này thểu rất lâu, ngón tay cũng bị chai, còn dễ bị đau khớp xương tay nữa, trước đây là vì kế sinh nhai, vì muốn phụ cấp tiền cho nhà, thế nhưng bây giwof trong nhà không phải là thiếu tiền nữa. A Ân nói: “Nếu muội muốn nữ hồng, tỷ tỷ cũng không ngăn cản, con người sống ở đời có thể làm những điều bản thân thích thật không dễ dàng gì. Nhưng hiện tại đã không cần muội kiếm tiền phụ cho nhà nữa, muội muội sao lại thêu cái này nữa? Nếu như muội cần tiền, cứ nói với tỷ, nhiều tiền hơn nửa tỷ tỷ cũng có biện pháp kiếm cho muội.”

Viền mắt Khương Tuyền đỏ lên, nước mắt thi nhau rơi xuống, đứt quãng nói: “Mục Dương Hậu sao có thể đối với tỷ tỷ như vậy?”

A Ân nghe vậy không khỏi ngẩn ra, hỏi kỹ ra mới biết Trầm Trường Đường sai Trần Đậu tới báo tin cho A Tuyền, A Tuyền hỏi Trần Đậu thì hắn nói sau này Mục Dương Hậu sẽ thường xuyên tới Cung thành.

“…Tỷ tỷ sao có thể làm ngoại thất? Ngay cả một danh phận cũng không có!”

A Ân có chút khổ não, với tình huống hiện tại xem ra nàng hiện nay quả thực như là ngoại thất của hắn. Nàng vỗ nhẹ Khương Tuyền, lại lấy khăn lau nước mắt cho Khương Tuyền, sau đó mới ôn thanh nói: “A Tuyền ngốc, khóc gì chứ, muội nên vì ta mà cao hứng mới phải chứ. Muội nghĩ một chút mà xem, Hầu gia nếu thật sự mang ta tới Vĩnh Bình, ta ở lại Vĩnh Bình bất luận là làm chính thế cũng được, thiếp thị cũng được, nhưng ta lại không thể quang minh chính đại để điêu hạch. Hơn nữa chúng ta lại không có gia thế, sống ở Vĩnh Bình sẽ gặp rất nhiều khó khăn nha. Hiện tại Hầu gia đáp ứng ta, nhượng bộ ta, nguyện ý để ta tiếp tục điêu hạch, hắn cũng sẽ thường xuyên tới gặp ta.”

Nanfg cong mi cười: “Nửa năm trước, chúng ta không phải chúng ta hy vọng nhất chính là thoát khỏi mọi ràng buộc, có thể tự do tự tại điêu hạch hay sao? Vả lại hôm nay ta đoạt giải nhất, sau này cũng sẽ không thiếu tiền. Hầu gia cũng hứa sẽ không để cho bất kỳ kẻ nào biết chuyện giữa chúng ta. Nếu có một ngày nào đó hắn chán ghét ta, ta còn có thể toàn thân mà rút lui. Muội nói xem, đây không phải là thiên đại hảo sự sao? Chúng ta vẫn luôn trông chờ ngày đó, hôm nay cuối cùng cũng tới rồi.”

“Nhưng…”Khương Tuyền hơi lưỡng lự.

A Ân hỏi: “Nhưng cái gì?”

Khương Tuyền nhìn nàng: “Tỷ tỷ thực sự thích Mục Dương Hậu ư?” Nếu thật sự thích một người, tại sao lại không muốn ở bên người đó? Sao lại không muốn mở mắt ra nhìn thấy hắn, nhắm mắt lại cũng nhìn thấy hắn?

A Ân vỗ nhẹ tay muội muội, nói: “Một chữ ‘tình’ này, khó có thể nói rõ được.”

Khương Tuyền sẵng giọng: “Tỷ tỷ!”

A Ân nở nụ cười, nói: “Thật không có gạt muội, thật sự là khó nói rõ được.” Nàng cho là hắn cực kỳ giận nàng, dừ sao nàng cũng từng không nể mặt mà chà đạp lên tôn nghiêm của hắn, nhưng hắn quay lại, lại nhượng bộ với nàng. Nàng lúc đầu còn cho rằng đây chi là hắn lấy lui làm tiến, nói không chừng lúc này nhượng bộ nhưng ngày mai sẽ khiến nàng rơi xuống vực thẳm, thật sự khiến nàng tin tưởng là lúc ở trên xe ngựa, quái bệnh phát tác, rõ ràng là thống khổ như vậy, nhưng hắn thật sự đã giữ lời.

Khi đó nàng đã nghĩ, có lẽ hắn thật sự nghiêm túc.

Thấy A Tuyền thế nào cũng phải có một đáp an rõ ràng, nàng đành nói: “Chỉ là vẫn chưa đạt tới trình độ vượt qua hạch điêu…”

Khương Tuyền vừa nghe thì lại khổ não, nghĩ thầm trên thế gian này liệu có lang quân nào khiến tỷ tỷ thích hơn so với hạch điêu hay không? Nàng thầm nói: “Một ngày nào đó nếu hạch điêu thành tinh, tỷ tỷ sợ là cũng muốn vứt bỏ Hầu gia được cũng nên…”

“Dĩ nhiên là trêu ghẹo tỷ tỷ muội!”

Nàng làm bộ gõ đầu muội muội, hai tỷ muội nháo một trận. Sau khi náo loạn, Khương Tuyền bỗng lên tiếng: “Kỳ thực… Muội rất luyến tiếc tỷ tỷ đi Vĩnh Bình, khiddos nghe tỷ nói vậy, trong lòng cực kỳ kos chịu.”

A An nghe thấy thì cũng cảm thấy khó chịu.

“Ta cũng luyến tiếc muội muội.”

Cũng lúc này, A Ân âm thầm ra một quyết định.

Ngày hôm sau, A Ân để Phạm Hảo Hạch đi đưa thiệp mời cho Nguyên Hồng, hẹn gặp lại ông ở quán trà. Lần trước Nguyên Hồng bao cả quán, A Ân bây giờ vẫn chưa có tài lực đến vậy, chỉ có thể bảo tiểu nhị chuẩn bị một nhã gian tốt nhất, sai người pha một bình trà ngon và hoa quả.

Nàng hẹn vào giờ chĩnh ngọ.

Nhưng đã qua chính ngọ nhưng Nguyên Hồng hạch điêu sư vẫn chưa tới. Nàng chỉ nghĩ là ông có việc bận nên cũng không để ý lắm, nhưng lại sợ trà nguội, lại gọi tiểu nhị pha lại bình khác. Kết quả là đã qua một canh giờ, Nguyên Hồng hạch điêu sư vẫn chưa tới.

A Ân liền sai Phạm Hảo Hạch đi hỏi thăm, lại qua nửa canh giờ nữa hắn mới trở lại, cùng hắn về còn có Thượng Quan Sĩ Tín.

Nàng nao nao, hỏi: “Sao mà Thiếu đông gia cũng tới đây vậy?”

Phạm Hảo Hạch nhẹ nhàng đóng cửa, đứng canh ở ngoài nhã gian.

Thượng Quan Sĩ Tín đi có chút gấp, lúc này thở hổn hển. Nàng thấy vậy liền rót một chén trà, rờ vào chén trà, nói: “Suýt thì quên mất, trà đã lạnh rồi. Thiếu đông gia, ta gọi tiểu nhị pha lại bình trà mới.”

Hắn đáp: “Không sao, đều như nhau, ta đối với trà không xem trọng lắm, có thể uống được là được. Bây giờ trà lạnh có thể giải khát.” Nói rồi trựa tiếp ngửa cổ uống một hơi cạn sạch. Đặt chén trà xuống hắn mới lên tiếng: “Ân cô nương, Sĩ Tín là thay Nguyên bá tới đây.”

Nàng hỏi: “Thay Nguyên bá tới ư? Chẳng lẽ là xảy ra chuyện gì rồi ư?”

“Thật ra cũng không phải là chuyện gì lớn, có điều cũng không phải là việc nhỏ. Có vị đại nhân vật ở Vĩnh Bình tớiThượng Quan gia chúng tôi, những hạch điêu sư của nhà tôi phải tiếp đón, cho nên Nguyên bá vội vàng rời khỏi Cung thành trở về Tuy Châu. Nguyên bá đã nói riêng với ta, Ân cô nương nếu có nghi vấn hay lo lắng gì có thể nói với ta. Sĩ Tín mặc dù không thể nhận Ân cô nương làm đồ đệ nhưng ở Thượng Quan gia vẫn có thể nói xong.”

A Ân tò mò hỏi: “Đại nhân vật ở Vĩnh Bình tới, vì sao thiếu đông gia không trở về?”

Hắn đáp lại: “Họ Thượng Quan nhà tôi mặc dù là nơi đào tạo thiên tài hạch điêu cho triều đình nhưng chưa bao giờ tham dự vào chuyện triều đình. Vị kia tới, từ trước đến nay luôn chỉ gặp hạch điêu sư của Thượng Quan gia nhà ta.” Dừng lại, hắn lại tiếp: “Sau này nếu cô có thể vào Hạch học, có lẽ cũng có cơ hội gặp được vị đại nhân vật đó.”

A Ân lúc này ngược lại cũng không khiêm tốn nữa, cười tủm tỉm nói: “Ta nhận câu nói này của thiếu đông gia.”

Nàng đi vào chủ đề chính, nói: “Hôm nay tới đây là muốn hỏi thiếu đông gia một chuyện. Ta với muội muội của ta tình cảm thắm thiết, nếu ta đi Tuy Châu, rốt cuộc vẫn là lo lắng nàng…”

Còn chưa nói xong hắn liền nói: “Qủa thực là việc này.”

Nàng khẽ run, hỏi: “Hai chữ ‘quả thực’ này của Thiếu đông gia giải thích thế nào ạ?”

Hắn lại cười nói: “Ngày đó Nguyên bá nói muốn nhận cô làm đồ đệ mà cô lại lo lắng gì đó. Nguyên bá liền hỏi ta liệu có biết cô lo lắng gì không? Ta tức thì liền đoán chuyện này có liên quan tới muội muội cô. Mặc dù chỉ gặp muội muội nàng mấy lần nhưng có thể thấy được hai người tỷ muội tình thâm. Điểm này, Ân cô nương không cần lo lắng. Nếu cô nguyện ý, có thể đưa muội muội của cô đi cùng.”

Trong lòng nàng liền cảm thấy vui vẻ, nàng nói: “Thiếu đông gia quả nhiên là tri âm của A Ân, ngay cả ta suy nghĩ gì cũng đã đoán ra được.” Nàng lại cao hứng nói: “Thiếu đông gia không cần khách khí, cứ gọi ta là A Ân là được rồi.”

Hắn cũng không khách khí, trực tiếp gọi nàng một tiếng ‘A Ân”.

(Chỗ này hai người đã thân nhau hơn nên mình đổi xưng hô luôn.)

A Ân ứng tiếng.

Hắn cũng cười nói: “Nàng sau này cũng không cần khách khí, đừng gọi ta là thiếu đông gia, đời người khó gặp được tri âm, tên chữ của ta là Tử Diệp.” Hắn nói rồi lại cẩn thận quan sát sắc mặt của nàng, thấy nàng không có cảm giác đường đột mới thở phào nhẹ nhõm.

A Ân cũng chưa từng nghĩ sẽ gọi tên chữ thân mật tới mức này, nhưng lại cảm thấy là tri âm thì gọi tên chữ là chuyện thường tình. Nên cao hứng gọi một tiếng ‘Tử Diệp’.

Ý cười trong mắt hắn lại càng sâu.

Sau đó hai người lại bàn chuyện khi nào đi Tuy Châu, A Ân ở Cung thành còn có chút chuyện cần phải xử lý, vì vậy nên quyết định nửa tháng sau sẽ đi. Thượng Quan Sĩ Tín nghe xong ngược lại cảm thấy đáng tiếc, nói: “Nếu như đi sớm hơn mười ngày thì nàng có thể cùng ta về Tuy Châu. Nhưng không sao, nàng trước tiên cứ xử lý chuyện của mình, nửa tháng sau ta cho người chuẩn bị tiếp phong yến, lúc đó nàng có thể làm quen với các hạch điêu kỹ giả ở đó, đồng thời có thể bái kiến các vị hạch điêu sư khác.”

A Ân nghe vậy trong lòng cực kỳ hào hứng, liền vội vàng tạ ơn.

Bến tàu Nguyệt Giang.

Lâu thuyền từ từ rời khỏi bến tàu, nhị gia ở bên bờ cung tiễn Mục Dương Hậu. Đợi khi thuyền đi xa rồi hắn mới lau mồ hôi lạnh, nghĩ thầm cuối cùng cũng đưa được vị quý nhân này đi rồi. Gã sai vặt bên cạnh tò mò hỏi: “Nhị gia, kỳ lạ, sao lại không gặp vị hoạn quan kia nhỉ? Mấy hôm trước không phải là nói muốn đích thân nghênh tiếp vị Mục Dương Hậu này hay sao?”

Vừa dứt lời đầu đã bị mấy cái vỗ hung hăng.

“Ngươi không muốn sống nữa phải không, có thể ở trên lâu thuyền của Trầm gia mà đi tới đi lui như vậy nhất định là một nhân vật khó lường. Hai chữ kia không thể tùy tiện nói ra khỏi miệng đâu.”

“…Vị công công kia là người của Trầm gia sao?”

“Thực là ngu không ai bằng! Ngoại trừ thiên gia ra còn nhà nào giám nuôi thái giám? Thông minh một chút đi!”

“Nhưng…Nhưng…”

“Không có nhưng gì hết! Không được nói nữa! Cận thận họa là từ miệng mà ra.”



Cùng lúc đó, Trầm Trường Đường đang ở trên boong thuyền đón gió.

Hắn ngắm nhìn ở phương xa mặt trời đang nặng nề lặn, như đang rơi trầm từ. Cho đến khi mặt trời hoàn toàn biến mất, hắn mới hỏi: “Có thể tra ra hành tung của Đặng Trung không?”

Ngôn Thâm trả lời: “Bẩm Hầu gia, thuộc hạ đã phái người đi điều tra.”

Hắn nói: “Trước giờ tý.”

“Vâng, thuộc hạ đã biết.”

Trong lòng Ngôn Thâm có rất nhiều nghi vấn, lúc trước Đặng công công sốt ruột tới đón Hầu gia quay về Vĩnh Bình, hiển nhiên là nhận ý chỉ của vị kia trong cung, sau lại theo sát tới Cung thành, Hầu gia phái hai nhóm người đi kéo dài thời gian, hắn là người đi cuối cùng. Hắn lúc đó đã dùng rất nhiều cách để Hầu gia có thể ở trong xe ngựa lâu một chút, nhưng không ngờ vừa chạy tới, nhóm người trước liền nói Đặng công công đã rời khỏi, không đi đường tới Cung thành, mà đi hướng một sơn đạo khác.”

Ngôn Thâm đi nghe ngóng, sơn đạo đó đi thông hai địa phương, một là Kỳ Châu, một là Tuy Châu, càng đi về phía trước, có thể đi đường bộ quay về Vĩnh Bình.

Nhưng hiện tại người của Đặng công công không thấy bóng dáng đâu.

Vào lúc này, Ngôn Mặc đi tới, thi lễ với Mục Dương Hậu rồi nói: “Khởi bẩm Hầu gia, nhận được thư do bồ câu ở Tuy Châu đưa tới, Đặng công công là tới Thượng Quan gia ở Tuy Châu.”

Thượng Quan gia Tuy Châu.

Ngôn Thâm hơi kinh ngạc.

Đặng Trung tới Thượng Quan gia cũng không phải là chuyện kỳ lạ, có điều lần này rõ ràng là tới nghênh đón Hầu gia, thế nào lại chuyển hướng bỏ đi tới Thượng Quan gia ở Tuy Châu rồi? Chẳng lẽ là vị kia ở trong cung lại có chủ ý mới rồi?

Ngôn Thâm phỏng đoán: “Hầu gia, chẳng lẽ là vị hạch điêu sư mới tiến cử vào trong cung xảy ra vấn đề gì sao?”

Trầm Trường Đường lại nói: “Thích khách ngày đó đều xử lý hết cả rồi?”

“Bẩm Hầu gia, một mống cũng không chừa.” Ngôn Thâm dừng lại, lại nói tiếp: “Thích khách nhìn thấy Ân cô nương toàn bộ đều giết hết.”

Hắn ngưng mắt, làm như nhớ tới cái gì, lại nói: “Nông phu đó cũng xử lý rồi?”

“Thuộc hạ đưa họ một trăm lượng, an bài hai người đó ở ngàn dặm ngoài Thục Châu rồi ạ.”

“Ừ, xử lý không tệ.”

Ngôn Thâm hỏi: “Vậy về phía Đặng công công…”

Hắn lạnh lùng nói: “Không cần để ý tới hắn, về Vĩnh Bình tính toán món nợ nửa năm trước với hoàng hậu trước.”

Tuy Châu.

Một tiếng vang thật lớn từ trong nhà truyền ra.

“Nực cười! Đời này của lão phu há lại phải chịu cục tức này! Một tên hoạn quan như hắn dựa vào cái gì mà dám khoa tay múa chân! Đồ đệ của lão phu hắn quản cái rắm!” Nguyên Hồng  nhướng đôi lông mày bạc trắng, thanh âm lớn đến nỗi như muốn bóc bay cả nóc nhà.

Nguyên Bối dòm dấu bàn tay ở trên bàn, hòa nhã nói: “Phụ thân bớt giận, sức khỏe là quan trọng.”

Nguyên Bối là con trai của Nguyên Hồng, cũng rất có thiên phú về điêu hạch, hiện tại chính là vị hạch điêu kỹ giả ở vị trí dự khuyết. Hắn nói: “Đặng công công đã mở miệng, cũng không thể không cho hắn mặt mũi được…”

“Cho cái rắm!” Nguyên Hồng tức giận nói: “Triều đình mặc kệ chuyện Thượng Quan gia nhà chúng ta, Thượng Quan gia ta cũng không tham dự vào chuyện triều đình. Tên hoạn quan hắn chen vào làm cái gì? Hắn là thái giám hay hoàng đế chứ?”

“Phụ thân, người nhỏ giọng một chút kẻo tai mách vạch rừng…”

“Có mắt lão phu cũng không sợ! Bao nhiêu năm nay khó lắm lão phu mới chọn được một đồ nhi, ai dám tới đây hoa chân múa tay, lão phu sẽ cầm hạt đào đút vào miệng hắn! Đánh gãy tay hắn!”

Nguyên Bối lại nói: “Phụ thân, theo con thấy, cô nương Đặng công công mang tới tư chất cũng không tệ…”

“Không tệ? Mấy năm nay số hạch điêu kỹ giả tư chất không tệ cha ngươi gặp còn nhiều so hơn so với hạch điêu mà người điêu nhiều! Lão phu là muốn đồ nhi tốt nhất, tư chất không tệ không lọt nổi váo mắt xanh của lão phu! Để Đặng Trung đưa Lục thị của hắn quay về Vĩnh Bình đi.”

Nguyên Bối than thở: “Người đã tới rồi, cũng không thể để họ đi về thế được, vả lại Đặng công công còn là tâm phúc bên cạnh thánh thượng nữa.”

“Mấy năm nay hạch điêu sư Thượng Quan gia chúng ta bồi dưỡng nên không có một trăm cũng có năm mươi, chúng ta cũng coi như là tâm phúc đi!” Nguyên Hồng vỗ bàn nói: “Sớm biết ta đã tiền trảm hậu tấu rồi, là ai làm lộ tin? Nói!”

Nguyên Bối nuốt nước miếng, nói: “Chính là phụ thân người…”

Nửa tháng trước khi đại hội đấu hạch vừa không lâu sau đó, phụ thân hắn liền nhìn trúng cô nương A Ân đó, chỉ sợ người khác tranh đồ nhi với người nên sớm đã cho người quay về Thượng Quan gia thông báo Nguyên Công hắn muốn nhận đồ đệ, chính là Ân thị.

Hiện tại đồ đệ còn chưa thu nạp, cũng chưa được ghi vào sổ của Thượng Quan gia, Đặng công công ở Vĩnh Bình liền tới, nửa đường lại nhảy ra một Lục thị.

Bây giờ liền lâm vào tình cảnh khó khăn.

Phải biết cha hắn là một người cực kỳ kén chọn, hắn từ bé điêu hạch đều bị bắt bẻ tới tan tác tơi bời, cũng bởi vì cha hắn yêu cầu cao, đến bây giờ mới chưa thu đồ đệ. Vả lại Thượng Quan gia có quy định, chỉ có thể thu một đồ đệ, cho nên hắn cuối cùng bái lạy Mã lão làm sư phụ.

Mã lão đặc biệt dặn dò hắn khuyên phụ thân hắn cho thật tốt, đừng làm tổn hại tới mối hòa khí với triều đình.

Nhưng phụ thân hắn lại là một người nóng nảy, muốn khuyên cũng thật khó.

Nhìn thấy có người đi ra bên ngoài, Lục Lam nói: “Lam nhi thích cha nuôi thích ăn món thịt tẩm bột rán của Vĩnh Bình nên sáng nay đã xuống bếp làm một đĩa, Lam nhi mang tới cho cha nuôi đây.”

“Đi đi.”

Lục Lam ứng tiếng rồi đi ra ngoài.

Không bao lâu sau người bên ngoài lại tiến vào, quỳ xuống bẩm báo: “Khởi bẩm công công, đã giết người diệt khẩu ạ.”

“A? Trầm Trường Đường có phát hiện ra không?”

“Bẩm công công, người nọ là bà con xa với nông phu A Phong, ngày hôm đó đi trộm cuốc thì vừa vặn gặp Mục Dương Hậu và Ân thị. Mục Dương Hậu đã sắp xếp cho đôi phu phụ đó đi nơi khác sống, ở đâu thì vẫn chưa tra ra được ạ.”

“Không cần điều tra nữa, kết quả ta muốn đã có.” Hắn chậm rãi cong môi cười: “Trí giả thiên lự tất hữu nhất thất(1), Trầm Trường Đường muốn che chở cho nha đầu tiểu môn tiểu hộ đó, chưa chắc thánh thượng đã cho phép đâu.”

Trong bảy ngày, A Ân bận rộn đến mức chân không chạm đất.

Nàng sắp phải đi Tuy Châu, chuyện ở       Cung thành nhất định phải xử lý tốt trước đã. Trước đây chỉ nghĩ đến chuyện muốn đi, nhưng hôm nay không giống trước. Nàng nếu muốn ở Tuy Châu an ổn bái sư, tiến vào Hạch Học thần bí đó trước tiên phải an trí người nhà đã, có vậy sau này mới không phải ưu lo chuyện nhà.

Hơn nữa lần này đi Tuy Châu, cũng không biết ở đó bao lâu, hạch phòng cũng phải dọn dẹp, hạch điêu trong phòng nhất định cũng phải mang đi Tuy Châu.

A Ân dặn dò Đông Vân, để nàng cách mỗi nửa tháng thì đến hạch phòng quét tước một lượt, cũng cẩn thận dặn dò nàng quét tước sạch sẽ, cái gì có thể chạm vào, cái gì không thể chạm vào đều nõi rõ. Đương thời tổ phụ để lại hạch ốc, vốn là muốn cất giữ hạt đào. Hạt đào tối kỵ nhất là ẩm ướt và nắng nóng, nếu gặp phải thời tiết mưu dầm thì phải đặc biệt chú ý.

Phạm Hảo Hạch cũng đà tìm được một căn nhà không tệ, một tòa nhà có ba sân viện, còn có một cái ao nhỏ. A Ân đã xem qua rồi, cũng rất hài lòng. Lập tức quyết định đến quan phủ đăng ký, khế ước mua bán cũng cất vào tế nhuyễn (2)  mang đi Tuy Châu.

A Ân đã sớm nói với người nhà chuyện nàng muốn đến Thượng Quan gia ở Tuy Châu, Ân Tu Văn sau khi bị chèn ép một thời gian thì lập tức chỉ mong nhi nữ sớm lên đường, để bản thân hắn khôi phục lại uy nghi của người đứng đầu một nhà.

Nàng hiểu tính nết của phụ thân nhà mình, người một nhà đuổi tận giết tuyệt cũng không hay, có thể có người quản lý phụ thân, để hắn đừng gây chuyện là tốt lắm rồi.

Nàng lặng lẽ để lại năm mươi lượng bạc cho Tần thị.

Trước khi đi, nàng đã quyết định sẽ không trở lại ngôi nhàn ày nữa.

Trước đây đã từng căm hận phụ thân mình vô tình, cũng từng bất mãn vì mẫu thân thiên vị, nhưng hôm nay khi sắp rời khỏi ngôi nhà mình đã sống hai mươi năm qua, nàng đột nhiên cảm thấy hết thảy những chuyện trước kia đều là mây khói.

Nàng đi Tuy Châu, sau đó không chừng còn đi nơi nào đó khác nữa, có lẽ là Kế Châu, cũng có lẽ là sẽ đi Vĩnh Bình, nhưng vĩnh viễn sẽ không trở lại Cung thành.

Trước mắt nàng là thế giới mới, là bầu trời tùy ý nàng bay lượn.

Tiếp theo còn một chuyện quan trọng nhất.

Nàng đang suy nghĩ phải mở miệng với Trầm Trường Đường như thế nào, nói nàng muốn đến Thượng Quan gia ở Tuy Châu. Hắn không có ở đây, không cần phải chính miệng nói, dĩ nhiên là cực tốt. Có điều hắn sai Trần Đậu bảo vệ nàng, về tình về lý cũng nên viết một phong thư báo cho hắn một tiếng.

Có điều phải mở miệng thế nào hắn mới không phản đối đây…

Mặc dù nàng biết hắn nếu phản đối, nàng vẫn là muốn đi như trước. Nếu hắn không phản đối, vậy là hay nhất. A Ân suy nghĩ mất mấy ngày, Khương Tuyền thấy nàng phiền não như vậy thì nhân tiện nói: “Hầu gia để Trần gia lang quân âm thầm bảo vệ tỷ tỷ, nhất cử nhất động của tỷ Trần gia lang quân nhất định là biết rất rõ ràng. Lần này động tĩnh của tỷ tỷ không nhỏ, nói không chừng hắn đã bẩm báo với Hầu gia rồi.”

A Ân nói: “Không chắc, chuyện này người biết không nhiều. Ta đã dặn phụ thân mẫu thân không được tiết lộ, Trước khi chuyện chưa thành thì không nên rêu rao. Vả lại mặc dù Trần Đậu biết, so với ta chủ động viết thư thì ý nghĩa hoàn toàn khác nhau.:

Khương Tuyền trộm cười: “Tỷ tỷ chính là muốn viết thư cho Hầu gia đi?”

A Ân giận dữ liếc mắt: “Nói bậy.”

“Được được được, là muội nói bậy. Muội muội tiếp tục thu thập hành lý, tỷ tỷ cứ an tâm mà viết thư đi.”

A Ân nhấc bút viết một phong thư, bao cho hắn biết nàng muốn đi Tuy Châu, nếu hắn nói muốn chưa bệnh, nàng mong hắn có thể sớm nói cho nàng biết. Nàng suy nghĩ một chút, như là nàng chủ động muốn hầu bệnh, hắn sẽ rất cao hứng, có lẽ sẽ sảng khoái mà thả mặc nàng.

A Ân viết xong thư, lại xem xét lại một lượt, nghĩ chữ viết không nắn nót, lại viết lại một lần nữa, sau đó bỏ vào bì thư đưa cho Trần Đậu.

Nào ngờ tìm mấy ngày mà không có người đáp, hỏi Hổ Nhãn và Hổ Quyền thì hai người nói không thấy bóng Trần Đậu đâu.

Nàng nghĩ rằng Trần Đậu có việc nên cũng không để ý.

Nhưng cho đến gần ngày nàng lên đường tới Tuy Châu mà Trần Đậu vẫn không hiện thân.
Bình Luận (0)
Comment