Tiểu Dược Thê

Chương 6

Phạm Hảo Hạch là một tiểu lang nhiệt tình, nói không ngừng trong lúc mang theo A Ân và Khương Tuyền đến nhà trọ. A Ân cũng đại khái hiểu được tình hình hiện nay của Hạch Điêu trấn. Trong trấn mặc dù tuy náo nhiệt, nhưng hầu như đều là vội vàng bán một, hai món vảo buổi sáng, cho nên cũng dẫn đến trình độ điêu hạch hầu như không đều nhau.

Có điều nơi này cũng làm thảo mãn những người luôn một lòng muốn học hạch điêu.

Trong trấn có ba còn đường chính.

Một trong số đó là con đường Trường Hưng mà hôm nay A Ân đã thấy, chuyên buôn bán hạch điêu của các kỹ giả. Hai đường còn lại là Bác Phái và Nam Phái, chuyên trường học nghệ. Ở đây có không ít điêu sư muốn thu nhận đồ đệ, luôn luôn có người luận bàn tài nghệ.

A Ân nghe vậy, trong lòng có vài phần kinh ngạc, hỏi: “Bác Phái và Nam Phái?”

Phạm Hảo Hạch vừa nghe thấy cũng kinh ngạc. Vừa rồi thấy nàng rất có dáng điệu, làm sao mà ngay cả kiến thức cơ bản của hạch điêu kỹ giả cũng không biết? A, chắc chắn là một thế ngoại cao nhân không ăn khói lửa nhân gian rồi! Hắn càng nghĩ càng thấy có lí, mắt híp lại thành một đường chỉ, giải thích với A Ân.

“Hạch điêu kỹ giả chia thành Bắc phái và Nam phái, hạch điêu Nam phái tú lệ, tao nhã, hạch điêu Bắc phái hào phóng mộc mạc. Ở Hạch Điêu trấn này luôn luôn gặp cảnh hai phái giao tranh, đến mức đầu rơi máu chảy.” Thấy A Ân mở to mắt, Phạm Hảo Hạch ho nhẹ một tiếng, nói: “ Dù sao thì dụng cụ điêu khắc rất sắc nhọn, tranh cãi không để ý liền có thể xem đối phương là hạt đào mà điêu khắc. Chúng ta đều là người thô lỗ, nếu làm cô nương sợ, chính là ta không tốt.”

“Không sao.”

Nếu thật là đánh nhau, nàng cũng không sợ.

Phạm Hảo Hạch thấy A Ân trấn định như thế thì thiện cảm trong lòng chợt tăng, cười híp mắt hỏi: “Cô nương tới trấn bọn ta là vì chuyện gì? Vừa rồi cô nương thi triển tài nghệ, có lẽ không phải làm muốn bái sư học nghệ, chẳng lẽ là tới bán hạch điêu ư? Nếu như cô nương muốn bán hạch điêu, có thể thuê một sạp hàng, ở nơi giao nhau của phố Nam phố Bắc này có một vị Phương bá của Thượng Quan gia ở Tuy Châu, cô nương mang hộ tịch và ba trăm đồng tới, đợi Phương bá cho phép liền có thể thuê. Vị trí sạp hàng còn dư lại không nhiều, cô nương muốn thuê, cần phải mau chóng đi.”

Khương Tuyền nói: “Đa tạ Phạm tiểu lang, tỷ tỷ ta chỉ muốn…”

“Tiểu lang nhiệt tình như vậy, A Ân trong lòng cảm kích vô cùng.” A Ân cười cắt ngang, lại nói: “Ta tới Hạch Điêu trấn có việc riêng, không tiện tiết lộ, mong tiểu lang thứ lỗi.”

Phạm Hảo Hạch cho là bản thân đã đoán nhầm.

Thần bí như vậy, nhất định là một nhân vật tai to mặt lớn!

A Ân thuê một phòng hảo hạng ở cùng Khương Tuyền.

Khương Tuyền tiếc tiền, nói: “Tỷ tỷ, chúng ta ở phòng kém một chút cũng không sao, ở phòng tốt phải mất mười lăm đồng mỗi ngày đó.” A Ân buông đồ trang sức xuống, rót chén trà đưa cho Khương Tuyền, nói: “Chúng ta vừa rồi được một trăm ba mươi đồng, có thể ở hơn nửa tháng.

A Ân thấy nàng mặt ủ mày ê thì sao lại không biết trong lòng nàng đang nghĩ gì chứ, thấp giọng nói: “Đừng tiếc nữa.”

Khương Tuyền mếu máo nói: “Là đau lòng.”

“Được được được, tỷ tỷ sau này sẽ nỗ lực để muội muốn đau cũng không có cách nào đau.”

Khương Tuyền bị chọc cười liền uống hết trà trong chén, nói: “Tỷ tỷ không phải là muốn tới trấn này để bán hạch điêu sao? Vì sao vừa rồi không muốn nói cho Phạm tiểu lang?”

“Chúng ta là muốn kiếm bạc, bán hạch điêu cũng không phải là kế lâu dài. Hôm nay ở chỗ Mã Đại Hạch, ta là cố ý muốn cao giọng nói toạc ra như vậy, tổ phụ từng nói hạch điêu tốt là một tác phẩm khó cầu, là chờ người tới nhà cầu, còn hạch điêu bày ở sạp ngay từ đầu đã thua về khí thế. Chuyện quan trọng nhất bây giờ của chúng ta là phát triển danh tiếng, khiến cho người ta đoán không ra, cũng khiến cho người ta trong lòng tôn kính.”

Giống như suy nghĩ đến điều gì đó, A Ân hơi ngưng thần, nàng nghiêm túc hỏi Khương Tuyền: “Muội có biết vì sao Mã Đại Hạch học nghệ ba năm mà vẫn không khắc ra nổi thần sắc của con khỉ không?”

Khương Tuyền hiểu ý câu hỏi của nàng, bèn ngồi nghiêm túc lắng nghe.

Lúc nhỏ khi tỷ tỷ học điêu khắc hạch thì nàng cũng đi theo bên cạnh học, Ân tổ phụ cũng sẽ chỉ dạy cho nàng, chỉ là nàng thiên phú không bằng tỷ tỷ, gần đây lại gặptrì trệ, mới một mực dừng lại không tiến lên. Nàng cẩn thận suy nghĩ, trả lời: “Theo quan sát của bản thân muội thì La Hán hạch điêu của Mã Đại Hạch đao công không chắc chắn, học nghệ là để ứng phó chứ không có cơ sở tốt.”

A Ân gật đầu, nói: “Đây là thứ nhất.”

Khương Tuyền suy nghĩ hồi lâu, do dự hỏi: “Thứ hai là?”

“Mã Đại Hạch đã nói một câu, ‘chúng ta học điêu khắc hạch là vì cái gì?’, hắn nói là vì để trở nên nổi bật. Có động lực là chuyện tốt, nhưng điêu khắc hạch lại cần một tấm lòng, mỗi một đao, mỗi một nét đều cần phải vô cùng nhẫn nại. Ham muốn công danh lợi lộc của Mã Đại Hạch qúa cao, điêu khắc hạch nhất định không đủ kiên nhẫn, hạch điêu của hắn có thể thấy được sự nóng nảy. Tổ phụ từng nói để điêu khắc ra một hạch điêu hoàn hảo, tâm, là cực kỳ quan trọng.”

Nàng nhẹ nắm tay Khương Tuyền, ôn nhu nói: “Có điều Mã Đại Hạch muốn trở nên nổi bật cũng không sai, nhưng muội muội cũng không nên học theo hắn, chúng ta điêu khắc hạch, là muốn tuân theo chủ ý lúc đầu.”

Lúc này Mã Đại Hạch mà A Ân và Khương Tuyền nói đang trên đường đi Cung Thành.

Quê Mã Đại Hạch ở Trường Châu, nghe tên Cung Thành mới từ xa chạy tới Tuy Châu Cung Thành, mong kiếm được một chút tiền bạc sống qua ngày. Hắn ở Hạch Điêu trấn đã đợi nửa năm, buôn bán tuy không phải là vô cùng tốt nhưng cũng có thể sống qua ngày.

Không ngờ hôm nay lại bị một con nhóc phá đám!

Chuyện khi đó vừa truyền ra, chưa qúa nửa ngày, dánh tiếng hạch điêu của Mã Đại Hạch hắn nhất định sẽ bị hủy hoại trong chốc lát.

Hạch Điêu trấn là tuyệt đối không thể mong đợi.

Nghĩ tới chuyện này, tim gan phèo phổi đầu Mã Đại Hạch đều đau! Không biết tiểu nha đầu kia từ đâu tới, lại phá hư kế sinh nhai của hắn! Hắn cũng không thể cho qua dễ dàng như vậy! Cho dù có chết cũng phải kéo chết chung!

Ban đêm Mã Đại Hạch đến được Cung Thành, tìm được Lạc phủ.

Hắn ngồi xổm ở một góc tối.

Đủ một canh giờ, cho đến khi một chiếc xe ngựa chạy về phía Lạc phủ thì hắn chợt xông tới trước, ngăn cản xe ngựa, cao giọng nói: “Xin hỏi có phải là Lạc tam cô nương của Lạc gia? Có một nữ tử không biết trời cao đất dày, lời nói đối với Lạc tam cô nương có phần bất kính, hôm nay ở Hạch Điêu trấn mưu đồ muốn tranh giành danh tiếng với cô nương. Tiểu nhân một lòng kính trọng Lạc Gia, thay tam cô nương bất bình, đặc biệt tới đây bẩm báo.”

Màn xe được vén lên.

Mã Đại Hạch thấy gương mặt của Lạc tâm cô nương liền vui vẻ, qùy xuống nói: “Lạc tam cô nương tài nghệ xuất chúng, nha đầu kia há lại có thể so với người? Nha đầu kia còn tuyên bố tài nghệ điêu khắc hạch của mình độc nhất vô nhị, thật không đem Lạc cô nương chút mảy may nào vào mắt!”

Lạc Kiều thờ ơ liếc Mã Đại Hạch.

“Ngươi là Mã Đại Hạch tài nghệ không bằng nàng ta?”

Da mặt Mã Đại Hạch hơi nóng, “Nha đầu kia cực kỳ phô trương thanh thế! Yêu ngôn mê hoặc dân chúng!”

Lạc Kiều hơi vung cằm: “Một người ngay cả con khỉ cũng không thể khắc tốt được, thật không xứng nói chuyện cùng bản cô nương ta đây, lại càng không xứng đứng ở trước cửa Lạc phủ, làm ô uế cửa Lạc phủ nhà ta. Xe ngựa của Lạc Kiều ta không phải là con mèo, con chó ngươi có thể ngăn cản! Người đâu, đem hắn đi ném xuống hồ Hàm Quang.” Dừng lại, nàng cười nhạt nói: “Nếu tài nghệ không bằng người khác, thì tay cũng đừng cần nữa, tránh làm dơ bẩn hạch điêu.”

Lời nói vừa dứt thì có hai đạo bóng đen bắt Mã Đại Hạch, chặn lại cái miệng đang kêu la của hắn, kéo hắn rời đi không chút lưu tình.

Lúc Lạc Kiều bước vào phủ thì Lương thị Lạc phu nhân đang ở trong phòng chờ nàng. Nhìn bộ dạng hùng hủng hổ hổ của nhi nữ, Lương thị nhân tiện nói: “Một cô nương như con suốt ngày ở bên ngoài xuất đầu lộ diện, sau này làm sao mà gả cho người tốt đây?”

Lạc Kiều nói: “Nương, con đây đâu có xuất đầu lộ diện? Trước kia đại huynh còn nói, phu nhân thừa tướng biết con rất có thiên phú, còn khen con đó. Đại huynh bây giờ là tâm phúc bên cạnh thừa tướng, sau này còn có ai dám nói con?”

Lương thị cũng không nỡ trahcs móc nhi nữ, chỉ nói: “Được rồi được rồi, không nói con nữa. Ăn tối chưa? Trong phòng bếp vẫn còn thức ăn ngon đấy, đều là những món con thích ăn.” Làm như nhớ tới gì đó, Lương thị hoan hỷ nói: “Hôm nay Tạ gia phu nhân đã tới đây.”

Lạc Kiều hỏi: “Huyện lệnh phu nhân ư?”

Lương thị nói: “Kiều Kiều, con đã mười sáu, cũng đã đến tuổi lập gia đình rồi. Con út nhà Tạ gia cũng đến tuổi lấy vợ, mẫu thân đã gặp qua hắn, dáng dấp tuấn lãng, thái độ ôn hòa, nếu kết duyên cùng con thì xứng đôi vô cùng. Vả lại Tạ phu nhân cũng rất thích con, con gả đi có mẹ chồng thương con, địa vị cũng chắc chắn hơn nửa rồi. Cha con và ta đều vừa lòng hôn sự này, định sẽ chọn một ngày tốt liền quyết định.”

Lạc Kiều thích nam nhân bề ngoài là một lang quân, nghe thấy những lời này của mẫu thân thì trong lòng cũng có vài phần vui mừng.

Nàng đáp: “Hôn nhân là chuyện đại sự, nữ nhi xin nghe lời cha mẹ.”

Lương thị mặt mày rạng rỡ: “Ngoan, cha con hôm nay đã sai người đi thông báo cho đại huynh con, chờ tới ngày con thành thân sẽ trở về, nhất định sẽ cho con phong phong quang quang mà xuất giá. Ai nha, đồ cưới cũng nên bắt đầu chuẩn bị rồi, Kiều Kiều nhà chúng ta xuất giá chính là phải khiến cho mọi người ngưỡng mộ. Con mấy ngày tới cũng đừng chạy khắp nơi nữa, an tâm ở trong phủ đợi đi.”

“Mấy ngày tới con muốn đi Hạch Điêu trấn một chuyến.” Lạc Kiều hừ nhẹ nói: “Hạch Điêu trấn từ trước tới nay không có ai dám cùng con trành giành danh tiếng, danh tiếng của Lạc gia chúng ta cũng không thể dễ dàng để một nha đầu không biết gi phá hỏng. Hơn nữa có người con vừa gặp là trong lòng đã thấy khó chịu, con phải đi giáo huấn nàng ta một chút, để cho nàng ta biết cái gì gọi là núi cao còn có núi cao hơn, bản thân mạnh mẽ còn có người khác mạnh mẽ hơn.”

Trong nháy mắt, A Ân và Khương Tuyền đã ở Hạch Điêu trấn được ba ngày.

Trong ba ngày này, hai tỷ muội buổi sáng mới có thể đi dạo trong trấn một lát, phạm vi cũng bị giới hạn vẻn vẹn trong đường Trường Hưng. Không ít các chủ sạp chuyện của Mã Đại Hạch mà tâm sinh lòng cảnh giác đối với A Ân, có người bởi vì không biết rõ lai lịch của nàng nên cũng không dám ngăn cản nhiều, làm cho các chủ sạp bán hạch điêu trên phố Trường Hưng mấy hôm nay phải lo sợ.

Buổi chiều ngày thứ ba, hạch điêu ‘hầu nhi hiến đào’ của A Ân điêu khắc đã bán ra với giá hai trăm năm mươi đồng, đã nổi lên một trận sóng gió nhỏ ở trấn Hạch Điêu.

Ba mươi đồng, hai trăm năm mươi đồng, mức khác biệt này khiến cho nhiều người không ngừng thèm muốn.

Dần dần, đường Trường Hưng không thấy quầy hàng của A Ân, đều hiểu được Hạch Điêu trấn gần đây có một vị cô nương thần kỳ

Nhưng mà A Ân lúc này hơi phiền não, điều nàng cần cấp bách hiện nay là có nhiều người hơn biết ở đây có một cô nương hạch điêu kỹ giả, dựa vào truyền miệng của các chủ sạp thì không đủ xa. Nói cho cùng thì bày hạch điêu bán ở trên phố, trình độ không được gọi là cao siêu.

Buổi sáng ngày thứ tư, lúc A Ân đang ở trong phòng ăn điểm tâm thì Khương Tuyền vội vội vàng vàng chạy vào.

“Tỷ tỷ, không xong rồi!”

Gò má Khương Tuyền đỏ bừng, A Ân cầm khăn lên xoa xoa mồ hôi trên trán nàng, nói: “Đừng vội, có gì từ từ nói.”

Khương Tuyền hít hít hơi, nói: “Ngày đó chúng ta ở ngoài trấn có gặp được vị Lạc tam cô nương, đang ở dưới kia, chỉ đích danh tỷ tỷ muốn thi điêu hạch.”

A Ân trong lòng vui vẻ.

Đúng lúc, đang cảm thấy buồn ngủ thì có người đưa gối mềm tới.
Bình Luận (0)
Comment