Tiểu Dược Thê

Chương 62

Mười bảy vị hạch điêu kỹ giả ở Hạch Học đều là những người xuất sắc, A Ân vẫn luôn mong ngóng được gặp họ một lần, thưởng thức tay nghề điều hạch. Nguyên Hồng đã nói với nàng, muốn chân chính bước vào Hạch Học, phân tranh cao thấp với mười bảy vị hạch điêu kỹ giả đó, phải trở thành người giỏi nhất.

A Ân nghe xong lại càng chăm chỉ khổ luyện.

Sau khi tới Tuy Châu, nàng được mở rộng thêm tầm mắt, đấu hạch cùng Lục Lam, thưởng thức hạch điêu ở Hạch Học, thậm chỉ là có Thượng Quan Sĩ Tín làm bạn, nghe hắn nói chuyện về hạch điêu, nàng có thể thấy được những thiếu sót của bản thân về hạch điêu.

Cao thủ điêu hạch chân phải là không thể phí dù chỉ một đao, không uổng một nét vẽ, thần vận của hạch điêu phải là du nhiên nhi sinh.

Trên phương diện này, A Ân tự nhận bản thân vẫn còn rất kém.

Lại qua một thời gian nữa, A Ân cuối cùng cũng nhận được thông báo.

Khương Tuyền hớn hở chọn cho A Ân một bộ y phục, vừa ngắm vừa nói: “Tỷ tỷ, muội đã nghe ngón. Nguyên gia lang quân am hiểu hạch điêu về nhân vật, đặc biệt là ánh mắt, điêu khắc trông rất sống động, nghe nói đã từng điêu khắc qua một hạch điêu cụ già, người mua hàng đặt ở đầu giường, không hiểu sao mà bị dọa đến hàng đêm đều gặp ác mộng. Còn có Lan gia lang quân, đặc biệt am hiểu về hạch điêu nhỏ bé, càng nhỏ lại càng điêu rất xuất sắc.” Như nghĩ đến điều gì, nàng lại bĩu môi, ngón tay chỉ về phía phòng đối diện: “Lâm cô nương từ nhỏ đã tập điêu hạch, tính đến này đã có mười hai năm, nàng cũng không khắc thứ gì khác mà chỉ điêu khắc chuyên về hạch điêu sơn núi.”

A Ân ngẩn ra.

“Hạch điêu sông núi?”

Khương Tuyền gật đầu, đáp: “Muội nghe được từ chỗ Giang đại ca, chính là loại hạch điêu giống như lần ở trận thứ ba của đại hội hạch điêu tỷ đã điêu khắc đó.” Nàng cúi đầu cười, lại nói: “Muốn thật sừ bàn về hạch điêu sông núi, ao hồ thì ai có thể bì được với tổ phụ? Tỷ tỷ hằng năm đến sinh nhật của tổ phụ đều điêu khắc hạch điêu, đó mới gọi là tuyệt tác, non sông tươi đẹp, đều hội tụ trong hạch điêu của tỷ.”

Lại nói tiếp, Khương Tuyền có điểm thèm mắt.

A Ân đưa cho nàng một chiếc chìa khóa. Nói: “Ở đầu giường.”

Khương Tuyền liền vội vàng lắc đầu, nói: “Ai, muội mới không nhìn đâu, hạch điêu của tổ phụ trình độ rất cao, mỗi lần nhìn thấy hạch điêu của tổ phụ là một lần cảm thấy hạch điêu của mình trông thật thảm hại, rất là tổn thương ánh mắt người nhìn.”

A Ân cười nàng: “Bị đả kích mới có thể tiến bộ được.”

“Tính cách của muội không được tốt như tỷ, bị đả kích rồi sẽ không còn muốn điêu hạch nữa. Tỷ nhanh thay quần áo đi, phía Hạch Học không biết sẽ ra đề gì. Tới sớm một chút nói không chừng còn có thể sớm chuẩn bị tốt.” Nàng lấy ra một bộ y phục Cán Hoa, hỏi: “Tỷ không mặc xiêm y  hầu gia cho ư?”

A Ân liếc mắt nhín, nói: “Qúa phô trương.”

“Vậy muội vứt đi nhé?”

A Ân lại liếc mắt nhìn nàng một cái nữa.

Khương Tuyền cười xin tha thứ: “Muội sai rồi! Muội nào dám tùy tiện vứt đi chứ! Muội cất đây, chờ khi tỷ tỷ đi gặp hầu gia sẽ mặc.”

Khương Tuyền vẫn chưa từng cùng A Ân tới chỗ này.

Bởi vì do người ngoài không thể vào Hạch Học, nàng không được vào nên dứt khoát ở nhà.

Khi A Ân rời khỏi phòng đúng lúc gặp Lâm Hà cũng từ trong phòng đi ra. Đã có bài học, A Ân không còn mặt nóng dán mông lạnh nữa, hơi gật đầu liền rời khỏi Thính Hà viên.

Nào ngờ vừa mới tới cửa, Lâm Hà chợt chặt nàng lại.

Nàng kinh ngạc giương mắt.

Lâm Hà quan sát nàng từ trên xuống dưới, cũng không có mở miệng, cứ dùng ánh mắt sáng quắc nhìn nàng chằm chằm.

A Ân ngậm cười, hỏi: “Lâm cô nương, chào buổi sáng, cô đang đinh tới Hạch Học sao?”

Nàng nhíu mí, không đáp lại A Ân mà trực tiếp đi vòng quà A Ân, rất nhanh đã biến mất dưới ánh mặt trời. A Ân ngược lại cũng không giận, cầm rương gỗ nhỏ đựng dụng cụ điêu hạch chậm rãi bước đi. Phải thi đấu với ba vị hậu tuyển nhân còn lại quả có chút bất ngờ, nàng tối hôm qua từ trong miệng sư phụ mới nhận được tin.

A Ân chỉ coi đây là một loại thử thách.

Càng là lúc cấp bách, nàng trái lại càng tỉnh táo.

Đưa lệnh bài cho thủ vệ kiểm tra, lại kiểm tra rương gỗ nhỏ sau đó mới được vào. Đi dọc theo đường thẳng, rất nhanh liền tới được chính sảnh. A Ân cho rằng mình cũng coi như là tới sớm, dù sao cũng trước nửa canh giờ, nhưng không ngờ ở chính sảnh trừ nàng thì ba vị hậu tuyển nhân còn lại đều đã tới.

Nguyên Bối cười cười nhìn nàng coi như chào hỏi.

A Ân cũng cười đáp lại, liền trực tiếp ngồi xuống cạnh hắn.

“Tiểu sư muội hôm nay đừng hạ thủ lưu tình nhé, cùng đánh một trận đinh thắng thua.”

A Ân lại cười nói: “Muội từ lâu đã trông mong có thể cùng sư huynh thi đấu, toàn lực ứng phó mới không phụ sở học mấy năm nay.”

Nguyên Bối líu lo: “Tiểu sư muội khi nhắc tới hạch điêu, cả người liền như thay đổi vậy, luôn cảm thấy như là…Như…” Hắn vỗ tay một cái, nói: “Đúng rồi, giống như là thiếu đông gia.”

Nói vậy nhưng thật ra dẫn tới sự chú ý của Lâm Hà, Nguyên Bối im bặt, một hồi lâu mới chỉ ra bên ngoài, nói: “Ai, nhắc tới Tào Tháo là Tào Tháo tới.”

A Ân vừa nhìn, Thượng Quan Sĩ Tín quả thật đã tới.

Nhất thời nàng cảm thấy không được tự nhiên, từ sau đêm thất tich nàng liền không nhìn thấy hắn nữa, suy nghĩ vừa thông suốt lại bị bản thân bác bỏ. Hôm nay vừa gặp, trong lòng bỗng hồi hộp, ánh mắt ngược lại cũng không biết nên nhìn ở đâu.

Nguyên Bối đứng dậy, nói: “Thiếu đông gia, tới tới tới đây, mời ngồi mời ngồi.”

Thượng Quan Sĩ Tín liếc mắt nhìn nàng một cái, lại thu hồi ánh mắt nói với Nguyên Bối: “Không cần, đợi lát nữa liền phải đi rồi.” Nói rồi liếc mắt nhìn Lâm Hà, nói: “A Hà, muội lúc trở về hãy đổi một bộ y phục khác, hôm nay phải tới Đại Tự Sơn.”

Lời này vừa nói ra, bốn người đang ngồi đây cũng hơi ngạc nhiên.

Thượng Quan Sĩ Tín cười khổ: “Ta cũng mới biết đây, địa điểm thi đấu hạch là ở  núi Đại Tự.”

Lâm Hà hiển nhiên là không nghe được phong thành gì từ cha nàng, xiêm y nàng mặc hôm này là kiểu tay áo tuy hẹp nhưng làn váy lại vô cùng phức tạp, tầng tầng lớp lớp, còn hơi bị quết đất, lên núi Đại Tự đích xác là rất không thuận tiện.

Kế tiếp điều càng làm bốn vị kich ngạc hơn chính là trước khi lên đường, Trương công mang theo đồ nhi hắn mới nhận tới, chính là Lục Lam lúc trước bị A Ân đánh bại.

Trương công đáp: “Lão phu thấy nàng rất có tư chất, liền nhận làm đồ đệ.”

Lời nói tuy là vậy nhưng bốn người ở đây đều biết Trương công nhận Lục Lam lầm đồ đệ nhất định không thể không liên quan tới Đặng công công. Đối với loại quan hệ đi bằng cửa sau này, không ít người đều có phản cảm, đối với Lục Lam tự nhiên liền có sắc mặt không tốt.

Lục Lam trái lại cũng không xem trọng, đôi mắt mỉm cười, như là đóa Giair Ngữ Hoa vậy.

Nguyên Bối cũng không tiện không để ý tới nàng.

Lâm Hà bật tiếng ‘hừ’ lạnh từ trong mũi.

A Ân nghe thấy được, liếc mắt nhìn Lâm Hà, lại bị nàng ta trừng lại. Lúc đó nàng cũng chỉ cảm thấy vị Ân cô nương này cũng có chút nóng tính mà thôi, cá tính có chút đố kỵ nhưng lại ngay thẳng.

“Núi Đại Tự?”

“Bẩm hầu gia, chính là núi Đại Tự. Người của chúng ta phát hiện đoàn người của Đặng công công đã đi về hướng núi Đại Tự, theo dõi mấy ngày, tạm thời còn chưa phát hiện là lên núi Đại Tự làm gì.”

Trầm Trường Đường trầm ngâm một lát, mói: “Đặng Trung tới Tuy Châu từ trước tới nay luôn vì chuyện hạch điêu.”

Ngôn Thâm ngập ngừng: “Theo như hầu gia, thì lần này thánh thượng phái Đặng Trung tới Tuy Châu là vì chuyện gì?”

“Long ý khó dò, không nên phỏng đoán.” Hắn lười biếng nói: “Bản hầu hiện tại chỉ cần làm tốt chuyện thánh thượng giao là được rồi. Thánh thượng

Làm như nhớ tới điều gì, hắn còn nói thêm: “Tên Đặng Trung này có vài phần giảo hoạt, nhất định phải đề phòng.”

Lúc này Ngôn Mặc đi vào, bẩm: “Bẩm hầu gia, Thượng Quan gia hôm nay tổ chức thi đấu hạch điêu ở núi Đại Tự.” Dừng lại, lại tiếp: “Ân cô nương cũng có ở đó.”

Hắn nắm chặt hạch điêu Hà đường nguyệt sắc trong tay, khóe môi nhẹ nở một nụ cười.

“Trái lại thật náo nhiệt.”

Cúi Đại Tự là ngọn núi cao nhất ở Tuy Châu, giữa sườn núi còn có một ngôi miếu, đèn nhang rất thịnh. Xe ngựa của Thượng Quan gia dựng ở chân núi, mấy vị hạch điêu kỹ giả thi đấu hôm nay cũng chỉ có thể dùng hai chân để leo lên núi.

Lúc này là trung tuần tháng bảy, chính là lúc thời tiết nóng nhất.

Năm vị hậu tuyển nhân, ba nữ hai nam, trước trước sau sau leo lên núi. A Ân trước đây đã không ít lần leo núi, một đường đi cũng không thở hổn hển mà đi tuốt ở đằng trước. Lâm Hà là nữ nhi của Lâm công, từ nhỏ đã được nuông chiều, đâu đã từng leo núi như vậy, nhưng cũng không cam lòng mà từ đằng sau liều mạng đi về phía trước.

Nguyên Bối nhìn ra tâm tư của Lâm Hà, bước chậm lại tụt về sau.

Đường núi sớm đã được sửa cho bằng phẳng, một bước một bước thang đá quanh co mà lên, xa hơn chút nữa còn có đường núi chuyên cho xe ngựa đi lại. Có một chiếc xe ngựa lặng lẽ đi theo, vốn là có hai chiếc, nhưng chiếc thứ nhất từ lâu đã lên đỉnh núi. Chiếc thứ hai chính là của Thượng Quan Sĩ Tín.

Hắn vén rèm xe lên, nhìn A Ân đang đi ở đằng trước, lập tức dặn dò Giang Mãn một tiếng.

Lúc leo đén giữa sườn núi là vào buổi trưa, ngay lúc mặt trời gay gắt nhất.

Thượng Quan Sĩ Tín xuống xe ngựa, vòng qua đường núi, chia nước cho năm người, nói: “Uống nước trước đi đã.”

Lâm Hà nhận nước, khuôn mặt đỏ bừng lại thêm đỏ, đang lúc muốn nói gì đó Thượng Quan Sĩ Tín đã xoay người nói với A Ân: “Leo thêm một canh giờ nữa có lẽ sẽ đến được đỉnh núi.”

Nàng gật đầu.

Nàng lúc trước đã tập leo núi nên lúc này cũng không cảm thấy mệt, nhiều lắm là thời tiết nóng bức, ra mồ hôi có chút dính.

Có điều dọc đường đi, nàng chỉ phỏng đoán xem đề hôm nay là gì.

Rõ ràng là có xe ngựa đi lên, nhưng lại cố tình để bọn họ leo bằng chân, chẳng lẽ là muốn trên đường đi có thể lĩnh hội được điều gì? Nghĩ như vậy, nàng liền cảm thấy bản thân đã nhận ra cái gì đó. Nhưng trong nhất thời, trong đầu vẫn là sương mờ mịt, một mảnh sáng lóe đã bị sương mù che giấy.

Bởi vậy, lúc cùng Thượng Quan Sĩ Tín nói chuyện, nàng cũng phần nào phân tâm.

Cho đến khi hắn nhìn nàng cười ôn hòa, nàng bỗng lấy lại tinh thần, nói: “Đa… Đa tạ Tử Diệp.”

Lục Lam ở bên cạnh nói: “Thiếu đông gia và Ân cô nương quả thực là tri âm, đã quen thuộc tới mức có thể gọi tên chữ rồi.”

Nói rồi ôn hòa liếc mắt nhìn Lâm Hà.

Lời này vừa nói ra, Nguyên Bối nhìn Lục Lam với ánh mắt trách cứ. Lâm Hà đứng bật dậy, nói: “Khi nào thì bắt đầu thân quen?”

Thượng Quan Sĩ Tín nói: “Lại nghỉ thêm một nén nhang nữa.”

Lâm Hà vừa nghe, cũng không quay đầu lại mà rẽ một lối khác, nói: “Một nén nhang nữa ta sẽ quay lại.”
Bình Luận (0)
Comment