Tiểu Dược Thê

Chương 72

Sáu chữ ‘Vị phu nhân sắp xuất giá’ như tiếng chuông vang lên ầm ầm trong đầu Khương Tuyền, sắc mặt nàng trắng bệch, tâm tư bách chuyển thiên hồi, quay đầu lại nhìn tỷ tỷ nhà mình, lại thấy sắc mặt vẫn bình thường, nhất thời trong lòng cảm thấy vô cùng chua xót.

Lúc trước còn cảm thấy Mục Dương hầu đối với tỷ tỷ thật tốt, trong ngoài đều có lòng, người quyền cao chức trọng như vậy, còn có thể suy nghĩ chu đáo như vậy xem như là rất dụng tâm rồi. Tốt như vậy, cũng khiến nàng quên mất đó là một vị hầu gia, không phải là tỷ phu bình thường.

Đó là người có gia thế, có dòng dõi cao quý.

Khương Tuyền rất sợ A Ân đau lòng, vội vàng kéo nàng về lại chỗ ngồi, nói: “Tỷ tỷ, lát nữa chúng ta mua xong vải, trở về liền may yếm cho tỷ, tỷ muốn thêu hoa văn gì? Gần đây tay nghề của muội đã tiến bộ rất nhiều, thêu hoa mẫu đơn rất là đẹp đó!”

Nói rồi nàng lấy khăn của mình ra hỏi: “Tỷ tỷ, tỷ nhìn xem, có đẹp không? Nếu tỷ thích muội sẽ thêu hai bông mẫu đơn trên yếm của tỷ. Da tỷ trắng vậy, mặc màu gì cũng rất đẹp, có thể thêu được nhiều màu sắc. Muội sẽ thêu mười bông mẫu đơn.”

A Ân bị chọc cười, nói: “Thêu mười bông, vậy cái yếm của ta toàn là mẫu đơn à?”

Khương Tuyền thấy nàng cười, cũng cười, nói: “Điều này nói rõ tỷ tỷ kiều diễm như đóa mẫu đơn nha.” Nàng dựng thẳng lỗ tai, bày ra tư thế tai nghe bốn phương tám hướng, nghe thanh âm nhỏ ở bên ngoài, lại nói: “Tỷ tỷ, nếu không chúng ta đi ăn trước thứ gì đó đi? Không đi Quế Lan phường ăn nữa. Chúng ta lúc từ chợt tây vào đây không phải có gặp một quán ăn nhỏ sao? Chúng ta vào đó ăn, chờ ăn xong rồi lại quay lại đây mua vải sau đó đi về, cũng tránh cho Hổ Nhãn Hổ Quyền phải chạy một vòng.”

Khương Tuyền lúc này chỉ ước gì tỷ tỷ nhà mình có thể rời xa Quế Lan phường này, tránh phải đụng mặt trực tiếp với Mục Dương hầu.

Nàng lại nhỏ giọng nói: “Chúng ta đi bằng cửa sau đi.”

A Ân sao lại không biết suy nghĩ trong lòng muội muội nhà mình, bèn gật đầu, nói: “Cũng được.” Nàng cũng không phải đặc biệt muốn gặp Trầm Trường Đường, đêm hôm đó làm chuyện khó xử như vậy, hiện tại lại ban ngày ban mặt, vừa thấy hắn sẽ tránh không khỏi nghĩ đến chuyện kia.

Chuyện như vậy, nghĩ lại da mặt vẫn cứ nóng lên, chứ đừng nói là nhìn thấy người thật.

Hai tỷ muội vừa thương lượng xong, liền chuẩn bị rời đi.

Hai người vừa đứng dậy, tiếng ồn ào bên ngoài lại vang lên, lúc này phát ra tiếng bước chân, bên ngoài có âm thanh của chưởng quỹ vang đến: “Qúy nhân mời bên này, bao sương đã thu dọn xong, tiểu nhân biết ngài thích nên đa đốt hương, pha trà, đều nhất nhất chuẩn bị xong.”

Hai tỷ muội dừng lại cước bộ.

Khương Tuyền khẩn trương liếc mắt nhìn A Ân.

Lúc này, bên ngoài lại truyền tới một tiếng nói ‘Ừ’ không mặn không nhạt, chính là giọng nói của Mục Dương hầu, không bao lâu sau, cửa của sương phòng sát vách bị mở ra, rất nhanh, tiếng động đã biến mất.

Cùng lúc đó, cửa bao sương của cá nàng cũng được mở ra.

Nha đầu búi tóc tròn thò đầu vào, dùng cùi tay đẩy cửa ra, ôm đống sổ sách cao hơn nửa người tiến vào.

Sổ sách vừa đặt xuống bàn, cái bàn cũng run nhẹ lên.

Nàng nói: “Thật ngại quá, đã để hai vị cô nương đợi lâu. Chưởng quỹ của chúng tôi đã nói, để bù đắp cho hai vị cô nương, nên sẽ tặng hai người khăn thêu. Kiểu dáng khăn thêu đa dạng, đều đặt ở tại một bao sương khác.”

Thấy mắt Khương Tuyền đột nhiên sáng lên, nha đầu kia lại nói: “Cô nương nếu muốn chọn có thể đi theo ta qua nhìn một chút.”

Có thể thưởng thức khăn thêu của Quế Lan phường, hiển nhiên là cơ hội cực kỳ hiếm có.

Khương Tuyền nhìn A Ân một chút.

A Ân khoát tay, nói: “Muội đi xem đi, ta ở đây chờ. Chúng ta mua xong sẽ đi.”

“Tỷ tỷ, muội chocjn xong sẽ quay lại.”

Thấy muội muội vui mừng phấn khởi, nàng lại cười nói: “Đi đi.” Khương Tuyền lúc này mới cùng nha đầu kia rời đi. Đợi sau khi cửa đóng lại, nàng mới dở đống sổ sách ra.

Sổ sách rất nặng, có điều nàng sức lớn, có thể dễ dàng lật mở.

Mặt trên bày rất nhiều loại vải vóc, hai bên còn ghi tên các loại vải. Trang thứ nhất tất cả đều là các loại màu đỏ, đỏ chu sa, đỏ màu cỏ xuyến, đỏ tươi, đỏ màu lửa, đỏ màu quýt, đỏ mẩn, đỏ sẫm, đỏ rượu, nhiều không dếm xuể. Nàng thấy nhiều quá, suýt nữa thì không nhận ra được màu đỏ nữa rồi.

Nàng không thích màu đỏ lắm, luôn cảm thấy màu đỏ quá mức diễm lệ, quá mức phô trương.

Có điều…A Tuyền lại thích những màu sắc như vậy.

Ngón tay vuốt nhẹ trên tấm lụa, thầm nghĩ màu quýt sẽ hợp với da của A Tuyền.

Chợt, ngón tay nàng cứng đờ.

Nàng cảm thấy bên cạnh có một chiếc bóng.

Có điều chốc lát, bên tai truyền tới một cỗ khí nóng, toàn bộ đều rơi trên tai nàng: “Ngày thường chưa bao giờ thấy nàn mặc đồ màu đỏ.” Lông mi nàng run lên, có hóa thành tro nàn cũng nhận ra giọng nói này.

Nàng đang muốn đứng dậy thì trên vai bỗng nặng, đầu hắn đặt lên vai nàng.

Năm ngón tay thon dài phủ lên lưng nàng, tay còn lại chỉ lên tấm vải màu đỏ sẫm, nói: “Màu này thế nào?”

A Ân nhìn xuống.

Màu đỏ này, duy chỉ có tân nương tử mới có thể mặc.

Nàng nói: “Ta thích màu trắng, màu đỏ quá phô trương.”

Hắn nói: “May thành yếm, người có thể thấy cũng chỉ có bản hầu, phô trương hay không cũng chỉ có bản hầu mới biết.”

Nghe đến đây, vành tai nhỏ nhắn xinh đẹp của nàng như bị lây màu đỏ của vải, hiện ra màu sắc mê hoặc người ta, nàng chuyển sang chuyện khác, hỏi: “Quế Lan phường có người của hầu gia?”

Giongj nói cực kỳ khẳng định.

Hắn thấp giọng cười, nói: “Nửa năm trước chủ nhân phía sau của Quế Lan phường là lão thất phu họ Vương, chỉ tiếc là hắn chọc giận thánh thượng, bây giờ đã đổi chủ.”

…Thảo nào.

Qủa thực là so với phỏng đoán của nàng cũng không khác lắm.

Hắn hỏi: “Nàng đoán?”

Nàng gật đầu, nói: “Lúc trước khi ta chưởng quỹ mời chúng ta vào đây, ta đã có ba phần suy đoán, cho đến về sau bọn họ đối với A Tuyền nói nàng có thể chọn kiểu dáng khăn thêu thì khẳng định ở đay có người của ngài. Hầu gia nhất định là muốn chi khai muội muội ta.”

“Nàng cũng biết bản hầu vì sao muốn chi khai muội muội nàng?”

Vấn đề này nàng không muốn trả lời.

Ngón tay dừng trên sổ khẽ động, bàn tay nắm chặt tay nàng thêm chặt, hắn cúi đầu, cười, khí nóng quấn quít trên vành tai nàng: “Không trả lời?”

Nàng nói: “…Muội muội ta sẽ quay lại đấy.”

“Ít nhất cũng phải một nén nhang sau.”

Nàng đỏ mặt, hắn nghiêng đầu thơm nàng một cái, nói: “Hôm nay nàng không cần hầu bệnh, ‘tiểu hầu gia’ cũng không cần.”

Hắn vừa nói xong, nàng cẩn thận nghĩ ra ‘tiểu hầu gia’ trong miệng hắn là gì thì mặt lại đỏ bừng lên như lửa đốt, còn thiếu trên đầu bốc khói nữa thôi.

Cùng ‘tiểu hầu gia’ này chạm mặt, thực sự là…Thực sự là….Nghĩ một lần là xấu hổ một lần.

Ngày đó dưới ngọn đèn mờ mờ, nàng tuy không thấy rõ ràng, nhưng…xúc cảm đó…

Vật tròn dài nằm dưới tay run run.

Trầm Trường Đường thấy nàng như vậy, thật sợ ràng nàng đỏ ra máu mất, liền rời khỏi tai nàng, ngồi sang bên cạnh, có điều vẫn cứ không buông tay nàng ra. Hắn cực kỳ thích tay của nàng, đặt ở trong lòng bàn tay, thích đến không muốn buông.

Năm ngón tay vừa nhỏ vừa dài, móng tay sáng bóng như viên ngọc trai vậy.

Hắn nói: “Muốn vào Hạch Học?”

A Ân khẽ run mi mắt, chợt ngẩng đầu lên, chạm phải ánh mắt của hắn lại rũ mi xuống, nói: “Ta muốn tiến vào bằng sức lực của bản thân.”

Hắn vuốt ve tay nàng, nói: “Hạch Học chọn nhân tài không giống với khoa cử, nàng có biết khác nhau ở chỗ nào không?”

Nghe hắn hỏi như vậy, nàng liền quên mất khó xử đêm hôm đó, nghiêm túc tự vấn. Hắn lại nói: “Khoa cử chọn nhân tài, vô cùng nghiêm ngặt, mỗi một đạo mỗi một quan đều có người trông giữ khác nhau, có thể tam quan trảm lục nhất định là người có chân tài thật học.”

Lúc nàng tự vấn, theo thói quen luôn cắn môi dưới, trên môi luôn lưu lại dấu răng.

Hắn thưởng thức, cũng không dục nàng, để nàng từ từ suy nghĩ.

Mỹ nhân ở bên cạnh, không cần nói gì cũng đã là một cảnh trí tuyệt vời. Trước đây nhìn quý nữ ở Vĩnh Bình, thật ra luôn cảm thấy mùi vị son phấn rất đậm, ăn mặc trang điểm lộng lẫy, đặt ở trước mắt nhìn nhiều vài lần đều cảm thấy thật phiền phức, duy chỉ có mình nàng ngồi yên lặng bên cạnh hắn,  liếc một lần, thật đẹp, liếc lần hai, vô cùng đẹp, liếc lần ba, thật ngứa ngáy, liếc lần thứ tư, thật là hận không thể tiếp tục nhìn như vậy.

Sau khi gặp được nàng, hắn có một mối nghi hoặc thật khó để giải, thế gian này sao lại có một cô nương khiến hắn nhìn cả trăm lần cũng không chán như vậy?

“Ngài là muốn nói rằng Đặng công công ở trong động tay động chân?” Nàng lắc đầu, nói: “Không đúng, sau khi nộp hạch điêu lên vẫn là do lão gia quản lí, Đặng công công không có khả năng động tay động chân.”

Hắn cũng không tiếp tục những lời này của nàng, nói: “Làm thái giám không phải có mấy người luôn giấu giếm tính tình tàn bạo sao? Lấy phu nhân về nhà phần lớn đều là bị hành hạ.”

Nàng một bộ dạng chăm chú lắng nghe trái lại lấy lòng hắn.

Thanh âm của hắn có thêm một tia khàn khàn.

“Biêt đối thực không?”

A Ân gật đầu.

Hắn lại giải thích cho nàng: “Giống như thái giám và cung nữ ở trong cung trong lòng luôn cảm thấy cô đơn, liền kết làm đối thực, trò chuyện tiện thể an ủi nhau’, dừng lại, ngón tay của hắn ôm lấy ngón trỏ của nàng: “Thái giám bị hoạn, không có cách nào làm chuyện giống như ta làm với nàng.”

Trầm hầu gia hài lòng nhìn thấy gò má nàng lại đỏ ửng, mới chậm rãi nói: “Đặng Trung mang Lục thị( mẹ của Lục Lam)  về phủ thực chất là bị đoạt trở về, hầu hạ không chu toàn sẽ chịu khổ bị một trận đòn tàn nhẫn, thường xuyên mặt mũi bầm dập.”

Nàng hỏi: “Hầu gia là muốn nói cho ta biết điều gì?”

Hắn xiết chặt ngón tay của nàng, nàng bị đau liền nhíu mày, hắn mới nói: “Bản hầu nói bao nhiêu lần rồi, nàng nếu còn gọi một tiếng hầu gia nữa, tay này cũng nàng cũng đừng nghĩ tới dùng nữa.”

Uy hiếp thế này quả là khiến người ta miên man bất định.

Đương nhiên, người này là chỉ Mục Dương hầu hắn.

Nàng nghe ra bóng gió, theo bản năng liếc nhìn về đũng quần hắn, nơi đó lúc này có một vật phồng lên, ngay lập tức lại mềm xuống, khéo léo gọi: “Mình Mục.”

Hắn nói: “Ta nghĩ nên để nàng tự nghĩ, không nghĩ ra sẽ phải chịu phạt.”

Nào có người nào như vậy nha.

Nàng hỏi lại: “Nếu nghĩ ra được thì sao?”

Hắn lại lấn người tới, nhẹ thơm môi nàng: “Nghĩ ra sẽ có thưởng.”

…Qủa nhiên thấy nàng vẫn là không nhịn được muốn chạm một cái, chuồn chuồn lướt nước cũng được rồi.
Bình Luận (0)
Comment