Tiểu Dược Thê

Chương 8

A Ân lấy dụng cụ điêu khắc của nàng ra.

Sau khi nàng khắc ra một tượng hạch điêu thứ nhất thì tổ phụ đã tìm thợ làm sáu thanh đao làm quà sinh nhật năm nàng mười tuổi. Từ đó trở đi, nàng vẫn luôn dùng bộ dụng cụ này cho đến nay. Mười năm rõng rã, cầm sáu thanh đao trong tay, cảm giác quen thuộc như thế, tựa như đã hòa tan thật sâu vào xương máu rồi.

Cửa bị đẩy “cót két’ một tiếng rồi mở ra.

Khương Tuyền đi vào, nhỏ giọng nói: “Tỷ tỷ, vừa rồi Phạm tiểu lang ở bên ngoài nói Lạc tam cô nương nhà Lạc gia giỏi nhất là khắc tượng La Hán lần tràng hạt.” Nàng lo lắng mà nói: “Còn nghe nói Hoàng lão của Nam phái có giao tình với nhà Lạc gia, không biết lần này có thiên vị hay không.”

“Muội đừng lo lắng, con mắt của mọi người sáng như tuyết, vả lại muội cũng đừng có thành kiến với Lạc tam cô nương như vậy. Nàng ấy và ta không giống nhau, là nữ tử được cả nhà thiên cưng vạn chiều, là viên minh châu được nâng niu trong lòng bàn tay, sẽ khó tránh khỏi tính tình kiêu căng. Ta ngược lại cảm thấy nàng vô cùng giống với lang quân trẻ tuổi trong những bản thoại vỗ lâm ngày trước tổ phụ kể cho chúng ta, một lang quân võ công cao cường, tâm cao khí ngạo, hành tẩu trên giang hồ, hễ biết được hiện thân của cao thủ liền so chiêu, cố gắng đạt tới đệ nhất võ lâm. Lòng háo thắng tuy mạnh nhưng tính lại rất thật. Ta xem vị lạc tam cô nương này là một người rát thích hạch điêu, thi đấu hạch điêu với ta chắc là muốn có một quá trình vui vẻ.” A Ân cười cười, còn nói: “Hơn nữa, lần thi đấu hạch điêu này cho dù là thắng hay thua thì người ở trấn Hạch Điêu này đều đã biết tên A Ân của ta, ta cũng không coi là chịu thiệt.”

Khương Tuyền chỉ nói: “Không phải mọi người đếu giống như tỷ tỷ, cũng thích hạch điêu như vậy.”

A Ân hỏi lại: “Muội muội không vui sao?”

Khương Tuyền ôm cánh tay A Ân làm nũng, nói: “Muội lại càng thích tỷ tỷ hơn, hạch điêu không quan trọng bằng tỷ tỷ.”

A Ân vui vẻ: “Cái miệng nhỏ này của muội, ngọt tới không có giới hạn.”

Ba ngày đã hết, trong nhà trọ đã không còn chỗ ngồi, ngay cả ngoài cửa sổ cũng đầy người, có thể nói là người đông nghin nghịt. Ông chủ nhà trọ vì để tiện cho Lạc tam cô nương và A Ân cô nương thi đấu, đặc biệt đem bàn ghế ở giữa đưa đi hết, chọn hai cái bàn vuông tốt nhất đặt ở giữa.

Ông chủ còn đặc biệt chuẩn bị hoa qủa điểm tâm loại thượng thừa cho hai người. Tuy nói là không trả tiền nhưng trong lòng ông chủ sớm đã vui vẻ, hai người thi đấu hạch, đề tài chính là khắc mười tám vị La Hán lần tràng hạt, những người tới xem ít nhất phải ngôi một ngày, thấy hai cô nương xinh đẹp này ăn hoa qủa, dùng điểm tâm, nhất định sẽ không thể không gọi tiểu nhị đem tới một phần, số bạc hôm nay thu được nhất định sẽ rất khả quan.

Trước hai cái bàn vuông còn có một chiếc ghế bành và một chiếc ghế mộc hoa lê vàng, chính là chỗ ngồi của Hoàng lão, người quyết định thắng bại ngày hôm nay.

Ông chủ vì Hoàng lão đã chuẩn bị một bình trà Cẩu Khởi, nhất là mắt sáng gan thanh. Chỉ thấy Hoàng lão uống một ngụm, đặt lại chén trà thì vỗ tay một cái, liền lập tức có hai gã sai vặt bưng mâm đi tới, đặt hai mâm hạt đào giống nhau như đúc lên bàn của hai người.

Nhưng mà, chỉ có một qủa.

Mọi người có chút khó hiểu, lần này chính là khắc mười tám vị La Hán, nhất định phải có mười tám hạt đào lớn nhỏ, thế nhưng chỉ có một hạt, chỉ có thể khắc ra một vị.

Hoàng lão giơ tay lên ý bảo mọi người yên lặng, chớ nóng vội.

“Vừa mới bắt đầu chỉ là thử dao, trước hết để cho hai người điêu khắc được thoải mái, sau khi hơi thả lỏng, mười bảy vị La Hán còn lại mới thực sự là bắt đầu. Thân là một hạch điêu kỹ giả, bước đầu tiên chính là phải học cách chọn hạt, nếu khong biết chọn hạt, thì làm sao có thể xưng là hạch điêu kỹ giả? Cho nên ta mới ra một cửa ai khó, đợi khi người thứ nhất khắc xong sẽ có thể chọn hạch trước. Mặc khác, bởi vì số lượng hạch điêu cần khắc nhiều, có thể miễn bước mãi dũa và đánh bóng.” Nói xong, hắn vỗ tay một cái, một gã sai vặt ôm một cái sọt đi ra.

Mọi người vừa nhìn, liền thấy một cái sọt đựng đầy hạt đào.

Mọi người lập tức hưng phấn, có người nói: “Lần đầu thấy thi đấu hạch như thế này, thú vị, thật thú vị!”

Hoàng lão khẽ vuôt chòm râu bạc trắng, không dấu vết mà trao đổi với Lạc Kiều một ánh mắt.

Bày ra cửa ải như vậy, bản thân không phải là không hứng thú. Vị cô nương gọi là A Ân đó không thể tra ra được lai lịch, thứ suy nhất nhìn thấy là tượng khỉ hiến đào, mà cũng không phải hoàn toàn tự nàng ta điêu khắc, mặc dù biến hóa mục nát thành kỳ diệu, nhưng tài nghệ thực sự là như thế nào thì vẫn chưa biết được.

Thử dao là để thử trình độ của A Ân.

Nếu như giống nhau, vậy thì không thể tốt hơn. Nếu như có uy hiếp đối với Lạc Kiều, vậy bên  này phải động tay chân rồi. Trong tay áo của gã sai vặt có giấu chín hạt đào tốt, trong cái sọt chỉ có hai mươi lăm hạt đào tốt, mà LạcKiều sớm đã nhìn qua, có thể nhanh chóng mà tìm ra được hạt tốt,

Nếu biểu hiện của A Ân chỉ bình thường, thì chín hạt đào tốt trong tay gã sai vặt sẽ được thả lại vào cái sọt thần không biết qủy không hay.

“Bắt đầu.”

Theo tiếng lệnh, Lạc Kiều dẫn đầu chuẩn bị tốt họa bút, ở trên giấy Tuyên Thành vẽ ra một vị La Hán Hoan Hỉ, chính là vị tôn giả *Ca-nặc-ca-phạt-tha. Khuôn mặt vị La Hán Hoan Hỉ,  mang theo nụ cười, thùy nhĩ từ bi mi, là một vị La Hán dễ dàng vẽ ra nhất trong mười tám vị La Hán.

*Ca-nặc-ca-phạt-tha, tên đầy đủ của ngài tên là Ca-nặc-ca-phạt-tha 迦諾迦伐磋 (Kanakavatsa), còn gọi là Yết-nặc-ca-phược-sa, là vị La Hán thứ hai trong mười tám vị La Hán.

Đương thời những hạch điêu kỹ giả để không uổng phí một khoản, để càng thêm hoàn mỹ, thường thường trước tiên sẽ vẽ ra trên giấy, đợi khi đã vẽ xong, sẽ dùng bắt đầu đao điêu khắc.

Một hạch điêu kỹ giả giỏi thường thường cũng có thể vẽ ra những bức họa đẹp.

LạcKiều vì thế nên từ trước tới nay luôn liêu ngạo vì điều đó, tốc độ vẽ tay vị La Hán của nàng đã luyện tập qua, ngay cả phút chốc cũng không cần, chỉ vài nét bút, một vị La Hán Hoan Hỉ, có thần đã xuất hiện trên giấy. Khi nầng gác bút lại thì người bên ngoài rất ngạc nhiên, khen ngợi: “Nhanh thật!”

Lạc Kiều đắc ý trong lòng, hơi hất cằm lên, khi bàn tay hướng tới Binh Tỏa thì tiện thể liếc ánh mắt về phía A Ân cách đó không xa.

Vừa nhìn, Lạc Kiều đã cảm thấy thật tức cười.

Nha đầu không biết trời cao đất dày kia thậm chí ngay cả giấy bút cũng không chuẩn bị, hai ngón tay trái cố định hạt đào, tay phải cầm Viên Trùy đao, tập trung nhìn nhìn hạt đào chằm chằm, giống như là đang ngẩn người. Nàng ngay cả kiến thức cơ bản nhất của hạch điêu cũng không biết, lại không nói đến nàng không có đồ vẽ, bước đầu tiên dùng đao chính là dùng Binh Tỏa làm phẳng hai đầu nhọn của hạt.

Qủa thực là một người không có chuyên môn.

Nàng rốt cuộc mấy ngày trước đâu cần phải lo lắng mà thi đấu điêu khắc mười tám vị La Hán lần tràng hạt với nàng chứ?

Lạc Kiều cười nhạo trong lòng một tiếng, thu hồi lại ánh mắt, chuẩn bị làm phẳng hai đầu của hạt thì mọi người bỗng phát ra một tiếng hít hơi, âm thanh không nhỏ, ngay cả Hoàng lão đang uống trà cũng dừng động tác.

Lạc Kiều đang cho rằng A Ân lại làm ra động tác của người không có chuyên môn, vốn không muốn quan tâm, cho đến khi tiếng thán phục lần thứ hai vang lên thì nàng mới liếc mắt nhìn qua.

Vừa nhìn qua, tay Lạc Kiều liền cứng lại.

A Ân cư nhiên trực tiếp dùng đao, lại hạ xuống hạt đào sáu đao với tốc độ nhanh chóng, hai đao ở mắt, hai đao ở tai, lỗ mũi một đao, miệng một đao. Bởi vì hạt đào qúa nhỏ, người chung quanh không thể thấy rõ rốt cuộc A Ân hạ đao như thế nào, nhưng Lạc Kiều cách A Ân rất gần, với góc độ của nàng có thể vừa vặn thấy được tốc độ khiến kẻ khác lĩu lưỡi của A Ân đang nhanh chóng làm sạch da hạt, cũng liền một đao đầu tiên liền điêu khắc ra dung mạo tiêu diêu tự tại của vị tôn giả *Bán-thác-ca

 *Là vị Thám Thủ La Hán, tên của Ngài là bán-thác-ca, Trung Hoa dịch: Đại lộ biên sanh. Ngài là anh của Châu-lợi-bàn-đặc, là vị La Hán thứ mười.

Đao công kinh người!

Lạc Kiều bị bị dọa tới bối rối, cho tới khi Hoàng lão ho khan một tiếng, nàng mới chợt hoàn hồn lại ý thức mình đang thi đâí với A Ân. Nhưng mặc dù hồi thần lại, Binh Tỏa nắm trong tay vẫn run run như cũ.

Thật là đáng sợ!

Lạc Kiều ép buộn bản thân trấn tĩnh lại, nhưng mặc dù như thế, bởi vì run, nàng không cẩn thận đã khắc sai một nét,lại mất thêm thời gian sửa lại. Khi nàng khắc xong mắt trái của vị La Hán Hoan Hỉ, thì A Ân đã đặt dao xuống, khom người với Hoàng lão, sau đó đi tới cái sọt mà gã sai vặt đang bê.

Đừng nói Lạc Kiều, ngay cả Hoàng lão cũng có chút bối rối.

Hoàn toàn không ngờ tới tình huống A Ân sẽ hoàn thành trước.

Sắc mặt Lạc Kiều hơi trắng, nàng khẽ cắn môi, tình hình này chỉ có thể mau chóng khắc xong thôi.

A Ân chuyên tâm chọn hạt đào, trong cái sọt có rất nhiều hạt đào không thích hợp để khắc. Ngón tay mảnh khảnh của nàng chọn lựa hạt đào, lúc tìm thấy hạt tốt, hai mắt nàng liền sáng lên, đang muốn cầm lên thì cái sọt bỗng nhiên động đậy, hạt đào tốt lại lẫn vào trong biển hạt.

Gã sai vặt áy náy nói: “Vừa rồi là tôi đứng không vững.”

Hoàng lão thấp giọng quát hắn một tiếng, A Ân cười nói: “Không sao.” A Ân tiếp tục tìm hạch với tốc độ chậm hơn, nhìn cái sọt có nhiều hạt đào như vậy, nàng gần như đều sờ một lần. A Ân. Nàng chậm rãi khiến mọi người xung quanh có chút khó hiểu, có điều xét theo biểu hiện lúc trước của nàng, mọi người lại có chút kỳ vọng, chắc là cô nương này lại muốn làm ra chuyện kinh người gì nữa đây?

Nhưng mà A Ân lại làm mọi người thất vọng rồi.

Nàng chọn rất chậm, rất chậm, cho đến khi Lạc Kiều đã khắc xong vị La Hán Hoan Hỉ, rồi nàng mới chọn được hạt thứ ba, mà bộ dạng lại xem như đang rất cật lực.

Việc này khiến mọi người không khỏi phỏng đoán, chẳng lẽ A Ân là không biết chọn hạch? Nếu không thì không còn giải thích nào cho sự chậm rãi của nàng nữa.

Cuối cùng, Lạc Kiều cũng đã tới rồi.

Sắc mặt của nàng cực kỳ xấu, nhìn một đống hạt đào bị lục lọi đến loạn thất bát tao, sắc mặt lại nặng nề đi vài phần. Có điều khi nàng nhìn thấy A Ân chỉ mới chọn được ba hạt, trong đó có hai hạt không phải là hạt đào tốt thì mới bình tĩnh lại, bắt đầu chọn đào.

Hạt đào phù hợp để điêu khắc, tối hôm qua Lạc Kiều đã tìm qua một lần, đã mưu tính một chút, nên có thể dễ dàng nhận ra những hạt đào tốt.

Dần dần, hai người đã chọn xong hạt.

Lạc Kiều chọn được mười ba hạt đào tốt, mà A Ân chỉ chọn được mười hai.

Lạc Kiều khôi phục lại sự tự tin, tiếp tục điêu khắc.

Lúc này A Ân nhìn sang phía Lạc Kiều, nhìn nàng say sưa khắc xong vị La Hán Hoan Hỉ, thứ nhất, một lát sau mới thu hồi lại tầm mắt, hơi cúi đầu, người

bên ngoài không nhìn thấy nét mặt của nàng, lại càng không biết lúc này rốt cuộc nàng đang suy nghĩ chuyện gì.

Hồi lâu, A Ân mới bắt đầu dùng đao.

Lần này so với lúc đầu có chậm hơn rất nhiều, có điều vãn không cần dùng đò, bắt đầu chỉ cần sáu đao. Bên này A Ân thông thả mà khắc, bên kia Lạc Kiều lại điêu khắc rất nhanh tựa như lửa cháy đến mông vậy.

Điêu khắc cần tính nhẫn nại, càng cần hơn là thời gian.

Nháy mắt đã trôi qua hai canh giờ.

A Ân dừng lại ăn điểm tâm, người xung quanh cũng gọi tiểu nhị đem thức ăn lên, còn có người nhón nhón chân muốn nhìn xem A Ân điêu khắc như thế nào rồi. Tiếc là hạch điêu qúa nhỏ, mọi người nhìn không rõ.

A Ân sau khi ăn xong bánh ngọt, lại uống trà.

Đại để là đã ăn uống no đủ, nàng lại có chút buồn ngủ, điêu khắc càng chậm hơn. Ngược lại Lạc Kiều không ăn gì, càng khắc càng hăng, chập tối, nàng còn muốn khắc xong mười tám vị La Hán trước so với A Ân.

Có điều cũng chỉ nhanh hơn một chút, khi Lạc Kiều buông Trù đao xuống, vừa đứng lên, A Ân cũng đã hoàn tất.

Phôi hạt chỉ một đao bỗng chốc bị phân ra, hoàn toàn khắc xong. Mười tám vị La Hán, Lạc Kiều có mười bốn, mà A Ân chỉ có mười ba, ít hơn một tượng so với Lạc Kiều. Lúc này, mọi người đã vây lại quan sát.

La Hán hạch điêu của Lạc Kiều mang đậm phong cách của hạch điêu Nam phái, tinh tế tao nhã.

Mà La Hán hạch điêu của A Ân, cùng với hạch điêu nàng khắc trước đây rất giống nhau, nhất thời không thể phân định rõ là phong cách của Bác phái hay là Nam phái, ngược lại lại giống như hòa hợp giữa hai phái này hơn.

Hoàng lão có chút khó xử.

Chỉ nói từ đao công, Lạc Kiều phát huy tương đối khá, ngoại trừ tượng đầu tiên bị khắc sai phải sửa lại ra thì những cái còn lại đều tương đương nhau. Mà vị A Ân cô nương kia lại không giống vậy, chỉ có lần thứ nhất mới vượt xa trình độ của người thường, số tượng còn lại đều có chỗ tốt chỗ xấu.

Những người xung quanh cũng bàn luận không ngớt, có người nói A Ân tốt hơn, cũng có người nói Lạc Kiều tốt hơn.

Cuối cùng có người lên tiếng hỏi: “Hoàng lão, ai thắng ai thua vậy?”
Bình Luận (0)
Comment