Tiểu Dương Đà

Chương 46


Sau khi Lạc Minh Uyên tỷ thí bị thua, ánh mắt Diệc Thu vẫn luôn hiện ra một loại trạng thái đờ đẫn.
U Nghiên tiếp tục nhìn trong chốc lát với tâm trạng không mấy hứng thú, có lẽ cảm thấy không thú vị nàng đột nhiên đứng dậy, xoa xoa đầu nhỏ của Diệc Thu, ý bảo mình chuẩn bị rời đi nơi này.
Diệc Thu hồi phục tinh thần, vội vàng đuổi kịp U Nghiên, ngưỡng đầu hỏi: "Chủ nhân không xem nữa hả?"
"Nhàm chán." U Nghiên nói, rũ mi thoáng nhìn Diệc Thu, "Không phải tên tiểu tử ngươi cảm thấy hứng thú đấu xong rồi à?"
Diệc Thu nhất thời sửng sốt, bốn cẳng chân khựng lại vài giây, lúc lấy lại tinh thần thì U Nghiên đã đi xa thật xa, căn bản không có ý chờ nàng.
Sau một lúc im lặng ngắn ngủi, Diệc Thu thở mạnh ra một hơi, chuẩn bị tinh thần sẽ bị U Nghiên nói móc nói xỉa dưới đáy lòng xong xuôi, nàng mới nhanh chóng bước từng bước lớn, mở miệng nói một câu phủ nhận theo quán tính: "Ta không cảm thấy hắn thú vị!"
Kết quả, ngày thường U Nghiên ngay cả tròng mắt tiểu Dương Đà nhìn sang chỗ nào đều phải quản một chút thế mà vào hôm nay lại đổi tính đổi nết, hoàn toàn không muốn nhiều lời, chỉ "ừ" một tiếng rồi thôi.
"Ơ?" Tự dưng cảm thấy không mấy quen, Diệc Thu đuổi theo đến bên người U Nghiên, bắt đầu giải thích, "Ta cảm thấy chuyện báo danh do ta đề nghị, là sự hứng khởi nhất thời của ta, hôm nay thấy hắn bị người châm chọc như vậy nên ta có chút hối hận..."
"Thì sao nào?" U Nghiên nhẹ giọng hỏi lại một câu.
"Cho, cho nên..." Diệc Thu đứng tại chỗ nghẹn ngào một lúc.
Làm một nhị thứ vượn thường xuyên tán gẫu quanh năm ở trên mạng, nàng thật sự không hề thích nổi ba chữ "thì sao nào" này.
(*) Nhị thứ vượn (二刺猿): đồng âm với từ "thế giới giả tưởng (二次元)", nguyên nhân có từ này là do thế giới giả tưởng không ngừng mở rộng, một số người coi được một vài bộ anime manga liền bắt đầu khoe khoang, thậm chí họ còn có cảm giác về sự ưu việt, thường hay phát biểu các loại ngôn luận não tàn ở trên mạng.
Nếu đổi thành người khác, nàng chắc chắn sẽ nổi giận.
Nhưng cố tình nữ nhân trước mắt là người mà dù có làm gì đi chăng nữa nàng cũng không được nổi giận.
Nàng lập tức ngửa đầu nhìn mặt trời, dùng biện pháp đông cứng để dời đi đề tài: "Thời tiết hôm nay đẹp ghê ta ơi!"
U Nghiên khẽ cười một tiếng, lại không nói thêm gì, chỉ tiếp tục đi từ từ về phía trước, không biết nàng có ý định đi đâu.
Diệc Thu bĩu môi, chột dạ đi theo.
Nàng biết, tính toán nhỏ bé ở trong lòng mình căn bản không thể nào gạt được hoả nhãn kim tinh của U Nghiên, nếu có thể, nàng cũng không muốn đánh lừa một người đã biết hết mọi chuyện bằng những câu nói dối vừa nghe liền cảm thấy vớ vẫn ấy.
Cũng may U Nghiên chưa bao giờ ép buộc nàng quá chặt, rất nhiều chuyện ở rất nhiều thời điểm nếu nàng không muốn nói, chỉ cần giả ngu giả ngơ, U Nghiên sẽ không nhắc lại và sẽ để cho mọi chuyện trôi qua dễ dàng.
Diệc Thu nghĩ, có lẽ là do độ thiện cảm tăng lên mang đến dung túng, mà sự dung túng ấy lại vừa làm nàng thấp thỏm lại vừa làm nàng cảm động.
Nàng không biết sự dung túng ưu ái đó có thể tồn tại bao lâu, chỉ biết rõ rằng bản thân mình nhịn không được mà dựa theo sự ưu ái đó càng lúc càng làm càn.

Còn việc U Nghiên có quanh co lòng vòng mang thù ở sau lưng hay không, Diệc Thu không muốn nghĩ nhiều, đồng thời cũng chẳng dám nghĩ đến, bởi vì sợ bản thân sẽ tự hù doạ chết mình.
Hôm nay ở Tiên Lộc Môn, ngoại trừ đài thí luyện, nơi đâu cũng vô cùng yên tĩnh.

U Nghiên không có ý định trở về khách xá, nàng đi lang thang không mục tiêu ở đỉnh núi không người này, kế bên còn có một con Dương Đà đang nhắm mắt theo đuôi.
Tiểu Dương Đà gục đầu xuống, U Nghiên không nói chuyện với nàng nên nàng chỉ có thể miên man suy nghĩ, nhưng đôi khi có một số việc nghĩ tới nghĩ lui vẫn không thể tìm ra được câu trả lời.
Nàng biết, bản thân mình đang cầm một cái kịch bản giả, đã sớm mất đi ưu thế "tiên đoán tương lai".
Nàng vẫn luôn luôn biết rằng mọi chuyện xảy ra ở thế giới này, tính cách của mỗi người hay động cơ làm ra hành vi đó đều hợp tình hợp lý hơn những gì được viết trong tiểu thuyết.
Nhưng nàng vẫn không nhịn được mà chờ mong, chờ mong vai chính có thể hơi hơi nể mặt tác giả, ít nhất ở tình tiết mấu chốt có thể đi đúng hướng của nguyên tác một chút, cho tiểu Dương Đà xui xẻo nàng đây một con đường sống được không?
Song, thực tế luôn là một hiện trường vả thẳng mặt.
Tất cả mọi thứ, đều giống như con ngựa hoang đứt dây cương, dần dần thoát khỏi dây cương trong tay tác giả.
Hệ thống muốn nàng thúc đẩy cốt truyện đi đúng hướng như trong nguyên tác, nhưng sự việc tiến triển đến nước này làm nàng không biết bản thân mình cần phải làm gì để thay đổi tất cả mọi thứ.
Sau khi trải qua một hồi suy nghĩ miên man, cuối cùng nàng thoát khỏi cơn bực bội lấy lại được sự bình tĩnh.
Hệ thống không xoá sổ nàng ngay lập tức nên nhiệm vụ không tính là thất bại, trước khi chính thức bỏ lỡ mốc thời gian của tiết điểm kia, nàng vẫn còn có cơ hội.
Chẳng qua chỉ dựa theo ý tưởng nguyên tác chắc chắn sẽ không thể thực hiện được, nàng cần phải tìm lối tắt, tìm kiếm một biện pháp mới để đẩy nhanh tiến độ cốt truyện.
Nói đến đây, cẩn thận hồi tưởng lại, cho dù tác giả không viết đầu voi đuôi chuột, lúc nàng xem tiểu thuyết dưới đáy lòng vẫn luôn không ngừng mắng hai vị vai chính của áng văn này.
Mắng bọn họ không thẳng thắn thành khẩn với nhau, càng mắng bọn họ không tin tưởng lẫn nhau, mắng bọn họ người thì cố chấp cực đoan, người thì cứng đầu cứng cổ, chỉ nói vài câu giải thích ngắn ngủi cũng có thể khiến cho hiểu lầm càng lúc càng lớn, mãi đến cuối cùng hai bên chẳng ai chịu mở lòng với ai.
Trừ cái này ra, nàng còn rất bực những tình tiết bức bách nam nữ chủ đi vào con đường hắc hoá, tức những nhân vật trong truyện vì muốn cho vai chính bị tổn thương mà không từ thủ đoạn, mỗi một người có sự sống đều trở thành công cụ chỉ biết thúc đẩy nội dung truyện.
Thế nhưng, sau khi đi vào thế giới này, mọi sự phẫn nộ đều dần dần biến mất.
Được tận mắt chứng kiến hết thảy làm Diệc Thu không hề khó chịu như trước, thậm chí nó còn làm nàng càng thêm tin tưởng rằng thế giới này là một thế giới chân thực tồn tại độc lập không phụ thuộc vào tiểu thuyết.

Giang Vũ Dao không đứng ra nói đỡ cho Lạc Minh Uyên trước mắt bao người như những gì được viết trong tiểu thuyết, cho nên mọi người cũng không mở miệng chế nhạo Lạc Minh Uyên là kẻ bị một nữ tử giữ gìn.
Kể cả Hạ Tu Trúc đáng lý sẽ bị Lạc Minh Uyên chọc giận cũng không vì thành kiến dưới đáy lòng mà đi nhục nhã Lạc Minh Uyên, thay vào đó hắn lại cho vị sư đệ này đủ sự tôn trọng và công nhận.

Có lẽ chính bởi lý do ấy mà Lạc Minh Uyên mới không hề chấp nhất chuyện thắng thua tỷ thí, có thể đứng thẳng và không kiêu ngạo không siểm nịnh bảo vệ điểm mấu chốt "muốn làm con người" của bản thân.
Có lẽ đối với Lạc Minh Uyên, đây chính là một kết quả tốt nhất trong hàng ngàn hàng vạn loại biến hoá của cốt truyện.

Phải chăng nó đang chứng thực rằng ở trong tương lai, Lạc Minh Uyên sẽ không dễ dàng bị sa ngã để bản thân chìm vào bóng tối vô biên.
Lời nói tuy là nói vậy không sai, nhưng điều kiện tiên quyết là nàng có thể vượt qua được tình tiết tử vong kia.
Hiện tại đường đi của nguyên tác đã bị chặn kín, liệu có còn con đường khác để đi không?
Diệc Thu ngửa đầu nhìn U Nghiên một cách đăm chiêu.
U Nghiên dường như đã nhận ra được ánh mắt của nàng nên cũng cúi đầu nhìn nàng một cái.
Diệc Thu hơi hơi há miệng thở dốc, đang định nói gì đó thì lại thấy U Nghiên dời tầm mắt nhìn về phía mặt trời đang lặn và ánh nắng chiều ở phương xa.
Mãi đến giờ khắc này, Diệc Thu mới chợt nhận ra, mặt trời chói chang treo trên cao cả ngày đã dần dần lặn xuống núi.
Nàng cúi đầu, thấy bóng của mình và U Nghiên bị ánh chiều tà của mặt trời lặn kéo ra rất dài, như thể hai người làm bạn đi một chút là có thể đi chung lâu lâu dài dài suốt cả một đời.
Vào khoảnh khắc ý nghĩ này hiện lên ở trong đầu, Diệc Thu hoảng sợ giật mình.
Và cũng chính ngay lúc này đây, U Nghiên đột nhiên rũ mi hỏi: "Tính khi nào đi?"
Đi đâu? Rời khỏi nơi này, trở về Ma giới sao...
Nhưng nàng chưa thể đi được, bây giờ đi rồi, chẳng phải chỉ có thể ở yên một chỗ chờ đợi ngày hệ thống xoá sổ sao?
Chần chừ một lúc, Diệc Thu mới căng da đầu trả lời: "Khi nào đi, đi nơi nào, không phải từ trước đến nay đều do chủ nhân quyết định ư?"
Nàng nghĩ, U Nghiên thật sự không muốn cứ rời đi như vậy đâu nhỉ?
Cho dù không có hứng thú với nam chủ thì nơi này vẫn có nữ chủ mà nữ hai mà? Nhiều thần tiên lưu lạc ở thế gian nhiều như vậy, ít nhất cũng phải có một người đủ để làm vai ác sinh ra cảm giác thú vị chứ đúng không?
Sự thật chứng minh, không đúng.
U Nghiên: "Vậy đi trong ngày hôm nay."
Nghe thấy thế, cơn hoảng loạn trong lòng Diệc Thu nhanh chóng dâng lên.

Nàng ngước mắt nhìn U Nghiên, tựa như muốn tìm ra một cái cớ để mình được ở lại, nào ngờ đập vào mắt nàng là cặp mắt cười như không cười của U Nghiên.
Diệc Thu: "......"
Hình như điểu nữ nhân lại trêu cợt nàng nữa rồi.
Ở trước mặt điểu nữ nhân, nàng vẫn luôn trong tình thế bị áp chế trên toàn phương diện.
"Quả nhiên không muốn đi." U Nghiên nói, ngồi xổm xuống, đôi tay nâng cái đầu xù xù lông của tiểu Dương Đà, "Mục đích của ngươi, rốt cuộc là gì?"
"Ta, ta..." Diệc Thu đột nhiên cảm thấy lòng mình như bị nhấc lên, mắc vừa vặn ở cổ họng làm nàng không thể nói thành lời.
Sau một lúc ậm ừ ngắn ngửi, ngón tay lạnh lẽo của U Nghiên từ từ di chuyển đến bên cổ tiểu Dương Đà, mười ngón hơi hơi dùng sức khiến cơ thể nàng run lên vì sợ hãi, không tự chủ được mà nhắm chặt hai mắt lại.
Vào thời điểm đó, Diệc Thu nghĩ đây liệu có phải là xoá sổ mà hệ thống từng nhắc đến không?
Có lẽ, bởi vì nàng không hoàn thành nhiệm vụ trước khi tình tiết mấu chốt xảy ra cho nên mới kích hoạt cốt truyện giết nàng này.

Cổ nàng sẽ bị chặt đứt phải không?
Không biết cảm giác đau đớn khi cổ bị cắt đứt sẽ đến mức nào, cho dù có đau thật đi chăng nữa thì đó cũng chỉ là chuyện trong nháy mắt thôi nhỉ?
Nhưng nàng thật sự không muốn cứ vậy mà chết đi, đặc biệt là chết ở trong tay U Nghiên...
Rõ ràng chỉ còn thiếu 80 độ thiện cảm, nàng còn tưởng rằng với U Nghiên mà nói nàng đã vô cùng đặc biệt rồi, đặc biệt đến nỗi không tuỳ tiện mang đi làm thịt.

Nhưng nghĩ kỹ sự đặc biệt này chẳng qua chỉ là một phần số liệu khô khan, nàng liền nhịn không được mà cảm thấy rất khổ sở.
Hoá ra, chỉ có một mình nàng tự động chân tình thật cảm xem U Nghiên như là một ngươi bạn quan trọng, thật là đáng buồn đáng tiếc...
Tiểu Dương Đà nghĩ đến đó, nhắm chặt đôi mắt ươn ướt, nhưng tử vong như trong dự đoán lại không có đến.
Tay U Nghiên buông lỏng cổ tiểu Dương Đà ra, ngón trỏ khẽ vuốt ve vùng lông ướt nhẹp do nước mắt của tiểu gia hoả chảy lan ra, động tác vô cùng dịu dàng.
Diệc Thu sợ hãi mở hai mắt.
U Nghiên vậy mà lại không giết nàng...
Hệ thống đột nhiên đổi ý?
Ngay lúc ấy, Diệc Thu thấy U Nghiên nhìn nàng, bên trong mắt không có bất kỳ sự phẫn nộ nào, làm nàng xem sửng sốt đến thất thần.
【 Hệ thống chưa từng phán nhiệm vụ của ký chủ thất bại, tạm thời sẽ không xoá sổ sự tồn tại của ký chủ.



"......" Hoá ra là do tưởng tượng quá đà, sợ bóng sợ gió một hồi.
"Vấn đề vừa rồi có thể không trả lời."
"Hả..." Trong mắt Diệc Thu tràn đầy sự khó hiểu và sợ sệt, muốn giải thích nhưng lại không biết giải thích như thế nào cho phải.

"Ta chỉ hỏi ngươi một câu, thành thật trả lời." U Nghiên nhìn chằm chằm vào Diệc Thu, trầm giọng hỏi, "Ngươi do Thiên giới phái tới phải không?"
"Không phải! Tuyệt đối không phải!" Diệc Thu vội vàng phủ nhận, "Ta, ta dám thề độc!"
Đây vẫn là lần đầu tiên mà nàng trả lời câu hỏi của U Nghiên một cách đúng lý hợp tình như vậy.
Chạng vạng hôm ấy, U Nghiên và nàng nhìn nhau hồi lâu, mới cười chớp chớp mắt, đứng dậy bảo: "Đi về thôi."
"Về, về đâu ạ..." Giọng nói của tiểu Dương Đà bất giác run lên.

Giây tiếp theo, nàng chỉ cảm thấy cơ thể mình như biến thành một cơn gió, tất cả mọi thứ đều trở nên mơ hồ.
Khi tầm mắt trước mặt rõ ràng trở lại, nàng đã bị ném vào căn phòng quen thuộc của khách xá, mà U Nghiên đứng thẳng tắp ở cửa, như thể sẽ rời đi bất cứ lúc nào.
"U Nghiên!" Diệc Thu đứng dậy chạy đến bên chân U Nghiên, trong mắt giấu không được sự mờ mịt lo lắng.
"Ta đi tìm chút đồ ăn."
Dứt lời, U Nghiên cười xoa xoa đầu Diệc Thu đầu, đang định xoay người đi thì bị Diệc Thu dùng chân trước ôm lấy mắt cá chân.
Tiểu Dương Đà ghé vào bên chân U Nghiên, ngửa đầu, ánh mắt có một sự kiên định hiếm thấy.
"Ta đứng về phía ngươi!"
U Nghiên nghe xong, cong mi cười: "Ta tin."
"Thật hả?!" Diệc Thu nghe vậy bèn vui mừng, "Ta biết là ngươi nhất định sẽ..."
U Nghiên vươn một ngón tay ra, nhẹ nhàng cắt ngang lời nói của Diệc Thu.
Nàng nói: "Ta sẽ tin cho đến ngày mạng nhỏ của ngươi mất."
Diệc Thu: "......?"
- ---o o----.

Bình Luận (0)
Comment