Tiểu Gia, Cười Một Tiếng Đi!!!

Chương 11

Tóm tắt chương trước: Lan Nhan và Tiết Dĩ An đóng cửa xem Xuân Cung Đồ, bị hai huynh đệ Bệ Ngạn, Nhan Tí bắt gặp.

Trên đường đi khám nghiệm tử thi, hai người vẫn trầm mặc không nói.

Bệ Ngạn trầm mặc là do tính tình, cho nên cũng không thấy xấu hổ, nhưng Tiết Dĩ An suốt ngày líu ríu như tiểu Ma Vương, hôm nay lại yên tĩnh dị thường, là vì đang giận.

Hai người vẫn chưa đến cửa nhà Dương Phụng Mỹ, chỉ thấy dưới tàng cây nhà họ Dương vây đầy người. Thì ra, khi Lý nhị nương phát hiện thi thể lúc đi múc nước sáng nay, thấy Dương Phụng Mỹ bị treo ở trên tàng cây, bây giờ vẫn sợ đến hồn bay phách tán.

Giờ phút này, thi thể đã được hạ xuống, nhưng chưa đưa đến nghĩa trang, mà tận lực đặt dưới tàng cây, chờ Tiết đại tiểu thư tiếng tăm lừng lẫy từ đế đô đến khám nghiệm tử thi, "kỹ thuật khám nghiệm tử thi của Tiết đại tiểu thư rất giỏi” chỉ là nói ra cho oai, kỳ thật ai cũng hiểu rõ, đây là do quan lại địa phương vuốt mông ngựa Tiết đại tiểu thư, muốn vươn tới chỗ cao hơn.

Bởi vì chuyện vừa rồi mà hiện tại Tiết Dĩ An chỉ còn nửa tâm tư để khám nghiệm tử thi, khám nghiệm đại khái, Tiết Dĩ An ngẩng đầu nói với nha dịch:

"Chẩn đoán sơ bộ là thắt cổ mà chết, làm phiền các vị đưa đến nghĩa trang."

Hai vị nha dịch trẻ tuổi đáp lại, lại lấy bút ghi lại hiện trường.

"Cởi dây lụa trên cây xuống, mang về hết đi."

Bệ Ngạn nghiêng đầu đi bộ dưới tàng cây hồi lâu, bất chợt nói ra một câu.

Nha dịch thấy người này ánh mắt sắc bén, lại đi với Tiết Dĩ An, không dám thất lễ lập tức đi tìm cây thang cởi dây lụa, lại bị Bệ Ngạn ngăn lại, lạnh lùng nói:

"Cẩn thận dưới chân."

Cánh tay nha dịch bị nắm phát đau, cúi đầu vừa thấy, mới phát hiện chính mình thiếu chút nữa giẫm lên mộc đôn.

Bệ Ngạn chỉ vào mộc đôn trên mặt đất, di e n d a n lequy d o n.c om, ôn hoà nói:

"Mang cả cái này về."

Tiết Dĩ An nhìn thấy tất cả, cả giận nói:

"Rốt cuộc ngươi khám nghiệm tử thi hay ta khám nghiệm tử thi?"

"Đều không phải."

Bệ Ngạn chỉ vào lão nhân vẫn đứng yên chỗ cũ: "Đó mới là người khám nghiệm tử thi."

Tiết Dĩ An biết Bệ Ngạn có ý nói chính mình không nên đến khám nghiệm tử thi, tức giận đến sôi máu, nói:

"Ngươi có ý gì?"

Bệ Ngạn cười khổ lắc đầu, không để ý tới Tiết Dĩ An nói với một nha dịch bên người:

"Bảo tiên sinh khám nghiệm tử thi khám nghiệm lại lần nữa."

Nha dịch kia sớm biết không khí giữa hai người không tốt, muốn chuồn đi lại không tìm được cớ, giờ phút này chỉ mong sao có thể rời đi, vội vàng đáp lại, chạy chậm rời đi trước mắt hai người.

Hiện giờ dưới tàng cây cũng chỉ còn lại có hai người.

Ánh mắt Tiết Dĩ An nội liễm, , toàn thân tản ra lệ khí khủng bố.

"Để cho tiên sinh khám nghiệm tử thi khám nghiệm lại? Nói như vậy là ngươi hoài nghi kỹ thuật của ta?" Bị một tên ngốc hoài nghi là một nỗi sỉ nhục lớn, bị một tên ngốc khinh thường lại càng sỉ nhục hơn! !

Bệ Ngạn nhíu mày: "Không cần hoài nghi."

Kỳ thật, những lời này của Bệ Ngạn không có ý gì khác, nhưng Tiết Dĩ An nghe vào lại càng chói tai. Lấy tính tình của đại tiểu thư thì đã sớm tức giận, hôm nay lại không biết vì sao, nghe vậy lại đặc biệt chua xót, cảm thấy mình bị vị hôn phu tương lai ghét bỏ lần nữa, nhất thời nhớ lại rất nhiều chuyện cũ thương tâm, mũi xụt xịt, đôi mắt đo đỏ ngồi ở dưới tàng cây.

Lau mặt, Tiết Dĩ An nức nở nói:

"Ta biết, vừa rồi ngươi nghe nói ta đã xem tập tranh đó nên mới ghét bỏ ta đung không?"

Bệ Ngạn ngồi xuống với Tiết Dĩ An, vẫn không hiểu hỏi:

"Tập tranh?"

Nghe xong lời này, Tiết Dĩ An lại cho rằng Bệ Ngạn cố ý châm chọc, , chống nạnh đứng lên, chỉ vào mặt Bệ Ngạn mắng:

"Đúng vậy đó, ta đã xem Xuân Cung Đồ đó, ta quen tú bà thanh lâu đó, lại còn là tỷ muội tốt với kỹ nữ thanh lâu đó, ngươi muốn từ hôn ta thì từ hôn đi, dù sao cũng không phải chưa từng bị từ hôn!"

Bệ Ngạn có ngu dốt hơn nữa cũng nghe hiểu những lời này, lúc này mới kinh hãi mở to mắt nói:

"Ngươi bị từ hôn rồi sao?"

Việc đã đến nước này, làm hoặc không làm, Tiết Dĩ An đã làm là phải làm đến cùng. Nói một cách dứt khoát:

"Đúng! Ta đã bị từ hôn rồi đó. Ta nói thật cho ngươi biết, năm ta 16 tuổi ấy phụ thân đã đính hôn cho ta, nhưng ai vừa thấy ta đi đi lại lại trong kỹ viện, liền sợ tới mức chạy mất. Điều này mọi người ở đế đô đều biết. khà khà!" Cuối cùng, Tiết Dĩ An cười to hai tiếng, lại tiếp tục bóc mẽ những vết sẹo cũ của bản thân:

"Có gì đặc biệt hơn người? Ta mới không cần người khác cưới ta, ta thích thi thể đấy, ta là biến thai đấy, ai muốn các ngươi cưới ta, hu hu - " Nói xong, rốt cuộc An An cũng nhịn không được, ngã ngồi dưới đất khóc lớn lên.

Trải qua thời gian dài, nàng được phụ thân và bảy người ca ca nuông chiều, di e n d a n lequy d o n.c om, cho tới bây giờ nàng đều không thêm để ý đến ánh mắt của người ngoài, cho tới bây giờ cũng đều không ngại mọi người lúc trà dư tửu hậu bàn tán về chuyện của mình. Nhưng một thiếu nữa mười sáu tuổi bị từ hôn một cách thẳng thừng như vậy, đây quả thật chuyện khiến người ta khó có thể tiếp nhận được, huống chi, lúc đó Tiết Dĩ An còn chưa muốn đào tử thi lên để khám nghiệm. Huống chi, người nọ lại là...

Thấy Tiết Dĩ An khóc lớn, Bệ Ngạn cũng là ngẩn ra.

Từ khi chào đời tới giờ đây vẫn là lần đầu tiên, lần đầu tiên thấy nữ hài tử không tao nhã há to mồm oa oa khóc lớn như vậy, cộng với sau khi nghe những chuyện cũ thương tâm của Tiết Dĩ An, Bệ Ngạn làm một hành động khiến người ta không thể không há mồm kinh ngạc:

Hắn đưa tay ra, trực tiếp ôm Tiết Dĩ An đang khóc lớn vào trong lòng, tiếng khóc đột nhiên ngừng, Bệ Ngạn phát hiện khả thi, sau đó lại trấn an vỗ vỗ nhẹ vào đầu Tiết Dĩ An nói:

"Không sợ, bảo vệ ngươi." Giọng nói ôn nhu mà bá đạo.

Trong lòng Tiết Dĩ An ấm áp, lại càng nghẹn hơn, mặc dù không khóc lớn nữa, nước mắt lại vẫn giống như những hạt chậu im lặng rơi xuống, nếu nàng biết giờ phút này Bệ Ngạn suy nghĩ gì chỉ sợ sẽ nhảy dựng lên bóp chết hắn.

Giờ phút này, Bệ Ngạn vừa vỗ nhẹ đầu Tiết Dĩ An, khóe miệng vừa treo nụ cười thắng lợi. Hắn biết phương pháp này nhất định dùng được, trước kia ở Tiên giới gặp một con mèo lạc đường, hắn cũng làm như vậy, ôm lấy nó, vỗ vỗ đầu nói: "Không sợ, bảo vệ ngươi." Quả nhiên, tiểu gia hỏa kia liền thoải mái mà híp mắt lại, thân thể cũng không run lên nữa. Tiết Dĩ An cũng rất giống con mèo kia, nhưng chỉ là xù lông mèo thôi.

Hai người ôm nhau, di e n d a n lequy d o n.c om, nhưng đều có tâm sự riêng.

Thật lâu sau, Tiết Dĩ An khóc đủ, khôn ngoan mang ba phần nữ nhân khó xử ngẩng đầu, thấy Bệ Ngạn đang nhìn minh đến xuất thần, lại vội vàng rũ mí mắt xuống hỏi:

"Ngươi không bỏ ta?"

Nghe vậy, lông mi tinh xảo của Bệ Ngạn hạ xuống. Nữ nhân quả nhiên là động vật phiền toái, từ đầu tới cuối, cho tới bây giờ mình cũng chưa nói qua một chữ "từ hôn", từ đầu tới cuối Tiết Dĩ An đều tự xướng, đến cuối cùng vẫn còn không quên giao tội danh này cho mình, không ngừng hỏi mình "không bỏ".

Tiết Dĩ An thấy trên đầu không có tiếng động, lại cho rằng Bệ Ngạn hối hận, vội vàng căm tức nói:

" Ngươi dám gật đầu thử xem?"

Nói xong, mới ghét bỏ đẩy Bệ Ngạn ra, bắt chéo hai chân trọng ngồi trở lại dưới tàng cây, dẩu môi nói:

"Kỳ thật cũng không có thể trách ta, trước đây trong nhà nghèo túng như thế, phụ thân và các ca ca cũng thường xuyên bôn ba bên ngoài, không ai chiếu cố ta, tú bà lại thích trẻ con, bất đắc dĩ phụ thân mới phải gởi ta ở kỹ viện, ta tự nhiên liền... Mưa dầm thấm đất thôi."

Dứt lời, Tiết Dĩ An cũng cúi gằm đầu thở dài: "Nếu như ta không biết những thứ này, chẳng phải đã hủy đi danh dự của thanh lâu bọn họ rồi sao?"

Bệ Ngạn hoàn toàn nghe không hiểu Tiết Dĩ An nói cái gì, như nghe thấy Thiên Thư, đành phải ôm ngực nói:

"Dương Phụng mỹ không phải tự sát."

Vẻ mặt Tiết Dĩ An kinh ngạc, nghiêng đầu nói: "Không phải?"

Thành công nói sang chuyện khác.

Bệ Ngạn gật đầu: "Ta đã thấy người thắt cổ mà chết, hai tay nắm chặt, sắc mặt đỏ lên, mắt dục vỡ toang, thậm chí sẽ thè lưỡi, Dương Phụng Mỹ không giống."

Tiết Dĩ An nghe xong lời này, cũng do dự đứng dậy: "Đúng vậy, những thứ này trước kia sư phó cũng đã dạy. Bởi vì thắt cổ, máu sẽ bị chặn lại không thể lưu thông lên não, sắc mặt bình thường cũng sẽ đỏ lên, nhưng sắc mặt bà mụ Dương lại tái mét, mà ngón tay chia đều, cho dù có tâm tự sát, trước khi chết thân thể cũng không có khả năng không vùng vẫy?"

Bệ Ngạn vuốt cằm,, bày tỏ đồng ý.

"Đúng rồi." Tiết Dĩ An xoay người đối diện với Bệ Ngạn, ánh mắt vì vừa mới khóc có chút ửng đỏ: "Chờ thêm vài canh giờ nữa, đi khám nghiệm lại xem thi ban có nổi lên hay không thì sẽ biết, nếu như thắt cổ tự sắt thật thì thi ban sẽ nổi ở trên đầu."

Bệ Ngạn mỉm cười vỗ vỗ đầu Tiết Dĩ An:

"Sao vừa rồi lại không nghi tới những thứ này hả?"

Tiết Dĩ An thấy Bệ Ngạn duỗi tay ra, vội vàng chớp lóe, sắc mặt không được tốt nói:

"Đừng có mà được một tấc lại muốn tiến một thước, tuy ta rất hận người đế đô nói lung tung về ta, nhưng cũng không có nghĩa là ta muốn gả cho ngươi, còn có - - "

Bệ Ngạn không hề nghĩ ngợi đưa tay chuẩn xác chụp được đầu Tiết Dĩ An, ngăn chặn câu nói kế tiếp theo của Tiết Dĩ An, trấn an con mèo nhỏ.

Cuối cùng, Bệ Ngạn vẫn còn không quên lời nói thấm thía:

"Cho nên, về sau khám nghiệm tử thi đừng phân tâm, đối với thi thể phải thật sự cẩn thận, phải tránh mang theo cảm xúc đối mặt với mọi chuyện."

Dứt lời, trực tiếp nhắm thẳng hướng đi trở về.

Tiết Dĩ An đứng tại chỗ chống cằm, suy nghĩ lại, tại sao lời này càng nghe càng quen tai vậy nhỉ?

Một lát sau, khi Bệ Ngạn đi xa, Tiết Dĩ An mới đột nhiên nhớ tới đây là lời Tứ ca dặn dò khi hai người trước khi rời khỏi thôn Phúc Tường, mình thì coi như gió thoảng bên tai, mà tên đần độn này lại...

Hiểu ra, Tiết Dĩ An nhìn trời hiểu ý cười.

Uhm... Xem ra quả thật không sai, thành thân với tên đần độn này không những được thoát khỏi đội ngũ khủng bố thân cận, lại còn có người giúp đỡ khám nghiệm tử thi, mà còn, trên tay mình có rất nhiều phương thuốc rốt cuộc cũng tìm được vật thí nghiệm.

Bình Luận (0)
Comment