Thành Việt bị khí thế của anh dọa cho tay chân run rẩy không tự chủ được, mà đảo mắt nghĩ lại thấy mất mặt quá nên vò mẻ chẳng sợ nứt (phá quán tử phá suất), chỉ vào hộp tro trên khay trà ngọc thạch “Đó là ba mẹ tôi, nếu có gan thì chú chào hỏi họ đi, chú gọi mẹ tôi một tiếng, xem xem bà có đáp lại chú không!”
Căn phòng yên tĩnh trong nháy mắt, Kê Từ dường như bị chọc tức cười, thằng nhóc là thế nào đây, lẽ nào mấy năm qua Kha Mâu lại dạy ra cái đứa tính cách con gấu như này.
“Chú…chú cười cái gì!” Thành Việt bị anh dọa sợ nên rụt cổ một cái.
“Tôi cười mẹ nhóc làm sao đẻ ra thằng bé thú vị như thế.
” Kê Từ phiền đến nỗi chẳng muốn nói nhiều hơn một câu, đưa tay chỉ túi giấy trên khay trà, “Nhanh xem đi, xem xong đừng nói nhảm nữa.
”
“Đệt! Ông chú là ai vậy, dựa vào đâu mà tiểu gia đây phải nghe lời ông!” Thành Việt tuy bị người đàn ông trước mặt dọa cho run rẩy nhưng vẫn không quên sĩ diện, ưỡn ngực cố gắng nhìn thẳng người nọ.
Kê Từ bật cười một tiếng, vươn tay ấn gáy cậu xuống, đè cho cậu không cựa quậy gì được, lúc này mới thong thả khom lưng kề bên tai cậu “Tôi cho nhóc biết, muốn nhóc nghe lời chẳng qua chỉ cần đè đầu thế này, nghe lời chút thì mới dễ nói chuyện, nhóc cho là tôi rảnh rỗi cò cưa với nhóc à?”
“A! Đau quá…” một tay bị người nọ khống chế rất đau, trong miệng liên tục xin tha.
Kê Từ nghiêng đầu nhìn đồng hồ treo tường một chút, thả lỏng lực tay, xách người dậy: “Thu dọn đồ đạc.
”
Thành Việt ôm cánh tay đau, hơi oan ức, rồi lại nhìn ánh mắt Kê Từ, nuốt nước bọt nhỏ giọng lầm bầm, đi tới ôm hũ tro trên khay trà ngọc thạch vào ngực.
Kê Từ ngồi trên sofa nhìn cậu ôm hũ tro xong lại không nhúc nhích nữa, hơi kinh ngạc: “Hành lý của nhóc đâu?”
Thành Việt cẩn thận nâng hũ tro trong lồng ngực, khụt khịt mũi: “Làm mất ở sân bay rồi.
”
Hành lý của cậu thực ra không phải bị mất ở sân bay mà là cậu vốn chưa kịp đi lấy, cậu xuống máy bay mở di động lên thì điện thoại bệnh viện đã gọi tới ngay.
Lúc cậu chạy tới nơi thì lũ ngu ngốc kia đã hỏa thiêu ba mẹ cậu ra tro rồi.
Thành Việt cúi đầu nhìn hũ tro trên tay, nghĩ tới lúc cậu tới bệnh viện mà ngay cả thi thể cũng không còn thì vành mắt đỏ lên, sau đó liều mạng kiềm lại, cậu có muốn khóc đi nữa cũng không thể để cho người ngồi trên sofa kia xem cậu như trò cười được.
Mẹ đã dạy, khóc chỉ có thể trốn đi khóc một mình, khóc trước mặt người khác là không biết xấu hổ.
“Được rồi, đi thôi.
” Kê Từ nhíu mày, đứng dậy khỏi sofa rồi chậm rãi bước ra cửa.
Anh đi được vài bước nhưng không nghe động tĩnh gì, quay đầu nhìn thấy Thành Việt vẫn như cũ đứng trước ghế sofa trong phòng khách.
Thành Việt ngửa đầu nhìn cả căn nhà, viền mắt hơi nóng lên.
Trước ngày hôm nay, cậu chưa từng nghĩ đến việc cuối cùng cậu lại chủ động rời khỏi ngôi nhà của chính mình, tất cả mọi thứ trong nhà không có gì thay đổi, không ít đi món đồ nào, nhưng cậu chưa từng cảm thấy căn nhà này trống rỗng nhường ấy.
Ánh mắt Kê Từ phức tạp nhìn Thành Việt vẫn luôn không động đậy, lại nhìn ngôi nhà lớn không có hơi người, im lặng một hồi lâu rồi thở dài.
Anh từ từ đi tới, vỗ vỗ tay lên lưng Thành Việt.
Thành Việt hít hít mũi, nhấc tay lên lau mắt, cúi đầu ôm hũ tro trong tay, đầu không ngoảnh lại bước thẳng ra cửa lớn.
Kê Từ nhíu mày, hơi kinh ngạc nhìn bóng lưng cậu, cũng từ từ ra ngoài.
“Chúng ta đi đâu?” Thành Việt thấy anh đi ra thì hỏi một câu.
Kê Từ lặng lẽ quan sát viền mắt vẫn còn đỏ của Thành Việt, rồi lại nhìn biểu cảm giả vờ bình tĩnh của cậu, nghĩ thầm cậu cũng xem như hiểu chuyện, đưa tay chỉ chiếc xe đậu ngoài sân: “Lên xe trước đi.
”
Kê Từ không nhìn anh mà trực tiếp mở cửa xe ngồi vào.
Thành Việt sờ sờ hũ tro trên tay, lông mày nhanh chóng nhíu chặt, bất an nhìn xe lái đi một đoạn, cậu nghiêng đầu nhìn Kê Từ đang lái xe, do dự nói: “Thì là…mẹ tôi…cho tôi xem cái mẹ gửi cho chú một chút đi.
”
Kê Từ nhìn tình hình giao thông phía trước, đôi mắt nhìn thẳng tắp: “Bây giờ mới phản ứng lại tôi sắp đem nhóc đi bán à? Lanh lợi ra phết đấy.
”
Thành Việt: “!”
“Sự thông minh này của nhóc mà đặt lên bàn cân, cân cũng hỏng mất.
” Kê Từ liếc mắt nhìn cậu “Lấy cái thứ đặt ghế sau ấy.
”
Thành Việt bị anh nói mà mặt mũi hết trắng lại xanh, từ xanh biến hồng, cuối cùng không nhịn được quay người lấy túi văn kiện da trâu ở ghế sau tới.
Trong túi giấy chỉ có bức thư mỏng manh và một tấm hình của cậu.
Nét chữ trên thư không đẹp lắm, lực bút chỉ có ba phần, từng nét cuối là một bút riêng, gần như rời rạc.
Đây là chữ của mẹ.
Thành Việt liếc mắt một cái đã nhận ra ngay, chỉ có chữ mẹ cậu mới viết chữ xấu như vậy, quyết tuyệt như vậy.
“Tôi sẽ nuôi nhóc đến khi thành niên.
” Kê Từ đang nhìn đường phía trước bỗng nói một câu.
“Ai cần chú nuôi.
” Tay nắm lá thư của Thành Việt hơi phát run, cậu cảm giác nước mắt nước mũi của mình sắp không kìm được nữa.
“Tôi cũng không muốn.
” Kê Từ dừng xe lại, bây giờ mới quay đầu sang nhìn cậu, anh xé một tờ khăn giấy trong hộp ra đưa tới “Nhưng khó ở chỗ trên mặt pháp lý, tôi là người giám hộ hợp pháp duy nhất của nhóc, nhóc nhịn một chút đi, tôi cũng nhịn một chút.
”
Thành Việt nhận khăn giấy chùi chùi mũi.
Kê Từ nhìn động tác chùi mũi của cậu, ấn mở cửa sổ ra ngay, nghiêng đầu nhìn bên ngoài, thúc giục: “Nhanh xuống xe đi.
”
Vì nghẹt mũi nên âm thanh của Thành Việt hơi nghẹn, cậu mịt mờ quay đầu nhìn anh: “Hở?”
“Lấy hành lý.
” Kê Từ nhìn bộ dạng đó của cậu rồi mở cửa xuống xe.
Thành Việt cầm giấy ăn nhét vào lổ mũi, tiếng đóng cửa thật lớn của anh ta chấn động làm giấy rơi xuống, cậu luống cuống tay chân nhặt giấy lên, vo thành cục rồi nắm trong tay đẩy cửa xe ra, bước xuống.
Lượng người đi sân bay này rất đông, Thành Việt ôm trong ngực hũ tro bằng đá chỉ sợ bất cẩn một chút là đánh rơi, bèn cất bước cẩn thận từng ti từng tí, một bước thành ba.
Kê Từ cao lớn chân dài, bước chân cũng lớn, Thành Việt ô chặt hũ tro trong tay không nói gì chỉ lặng lẽ bước nhanh hơn, cố sức đuổi theo.
“Hành lý của nhóc đâu?”
Thành Việt quay đầu nhìn xung quanh, hôm trước ngay khi xuống máy bay cậu đã đến thẳng bệnh viện, hành lý vốn nên ở trên băng chuyền, nhưng bây giờ không biết bị chuyển đi đâu rồi.
Đương lúc cậu đứng nhìn từng vali trên băng chuyền thì phát hiện ra không biết từ lúc nào Kê Từ không còn đứng đó nữa.
Xung quanh có quá nhiều người, hành lý cũng nhiều, cậu đang ôm hũ tro nên không dám lộn xộn, chỉ có thể liên tục ngó nghiêng trái phải.
“Thành Việt.
” Kê Từ ra khỏi phòng nhân viên bảo vệ tới chỗ băng chuyền, gọi Thành Việt với khuôn mặt đang lo lắng kia một câu.
Thấy cậu nhìn sang, anh lại gọi: “Tới đây.
”
Thành Việt theo âm thanh nhìn qua, lòng thở phào nhẹ nhõ, bước nhanh hơn đi tới, ngẩng đầu nhìn anh “Chú đi làm gì thế?”
“Tới đây đối chiếu thông tin xem.
” Kê Từ đẩy cậu tới trước mặt một nhân viên công tác.
Sau khi đối chiếu thông tin xong, nhân viên công tác đưa hai người họ đi lấy bốn cái vali bạc thật to.
“Chắc là bốn cái này nhỉ.
” Nhân viên công tác hỗ trợ đẩy bốn cái vali ra.
Thành Việt đang ôm hũ ngọc nên không nhận được, chỉ có thể nói tiếng cám ơn.
Kê Từ hơi kinh ngạc nhìn một đầu tóc vàng chóe của cậu, rồi cúi đầu nhìn cái quần thủng lổ kia, thằng nhóc này vừa nhìn là thấy không phải kiểu biết nói cảm ơn, chẳng lẽ thực sự không nên trông mặt mà bắt hình dong?
“Chú mau chuyển đi, nhìn tôi làm gì.
” Thành Việt lườm anh, một tay ôm hũ ngọc một tay còn lại nỗ lực xách theo cái vali nhỏ nhất.
Kê Từ: “…”
Nhóc con này lại còn sai khiến người khác.
Chiếc xe Kê Từ lái là SUV, không gian lớn, cửa xe cao.
Là thế này, cốp sau nhét vào hai cái vali, cộng thêm một cái nhỏ, còn một cái lớn trực tiếp vứt vào chỗ ngồi phía sau, anh đóng cửa lại rồi móc một chiếc khăn tay trong túi quần ra, tỉ mỉ lau sạch tay.
SUV
Thành Việt nhìn anh lau tay, đồng tử co rụt lại vì khiếp sợ, người đàn ông này rất men lì, nhưng sạch sẽ như con gái í.
Thời nay còn có người mang khăn mùi soa bên mình hở?
“Cửa xe hỏng à?” Kê Từ nhìn cậu.
“Hở?” Thành Việt mải nhìn anh lau tay, bị hỏi thì vươn tay kéo cửa theo bản năng.
Cửa xe dễ dàng bị cậu kéo ra, cậu nhìn cửa xe vẫn bình thường mà hơi nghi hoặc: “Đâu có, vẫn tốt mà.
”
“Tôi còn tưởng nhóc đứng trước cửa cầu nguyện nữa đấy.
” Trên mặt Kê Từ không có biểu cảm gì, ngoài miệng lại chẳng nể nang một chút: “Thì ra vẫn mở được.
”
“Ặc…” Thành Việt ngẩn người “Miệng ông chú cũng độc phết.
”
“Não của nhóc cũng không hỏng lắm đâu.
” Kê Từ mở cửa ghế lái ra.
Thành Việt bị chọc tức trợn to mắt, lên xe đóng cửa, xuyên qua cửa kính nhìn về con đường phía trước: “Bây giờ chúng ta đi đâu?”
Kê Từ nhíu chặt đầu lông mày, tay dùng lực nắm vô lăng thật chặt, dọc đường đi anh luôn nghĩ về vấn đề này.
Thành Việt đi đâu xác thực là một vấn đề, cậu không phải con búp bê đồ chơi, muốn đặt đâu thì để ở đấy.
Đây là một con người đang sống sờ sờ, đang hít thở, hơn nữa còn là một con gấu con.
Một mình anh sống mấy chục năm, đột nhiên nhét thêm một người vào nhà anh, chân mày Kê Từ cau lại càng chặt.
“Đi chỗ nào đây hả, người giám hộ?” Thành Việt thấy anh không trả lời thì hỏi tiếp “Tôi chết đói rồi!”
Kê Từ vừa định bụng không thì tạm thời thuê trọ cho cậu ta ở trước thì di động trong túi vang lên, phía trước vừa lúc có đèn đỏ, anh dừng xe lại, móc điện thoại trong túi ra.
Người gọi tới hiện ra chính là ba anh.
Thành Việt thấy anh không nói gì, tự mình dùng sức dông dài càu nhàu: “Tôi đói quá đi! Đói quá đi! Đói quá…”
Kê Từ nghiêng đầu nhìn Thành Việt, chỉ chỉ di động, cau mày ra hiệu cho cậu giữ yên lặng.
“Dựa vào đâu chứ.
” Thành Việt nhịn xuống cơn đói trong bụng, làu bàu một câu, nhắm mắt lại dựa vào chỗ ngồi không lên tiếng nữa.
“Ba.
” Kê Từ nhận máy, gọi một tiếng.
“Tan làm chưa?” Kê Sơn bên kia đầu dây có chút ồn, toàn là tiếng chim kêu chiếp chiếp.
“Rồi ạ.
” Kê Từ vừa trả lời điện đoạn vừa nghiêng đầu nhìn Thành Việt dựa lưng vào xe mà vẫn ngước cổ nhìn nhìn, đột nhiên ánh mắt lóe sáng một cái.
Hoàn toàn có thể giao thằng nhóc ngốc này cho ba anh.
Cả đời ba anh là giáo viên cấp ba, dạy không được một con gấu con nên người thì ông cụ sẽ thắt cổ, nhàn rỗi không có chuyện gì làm.
“Tan làm rồi thì sang tản bộ với ta một chút, ta mua mướp đắng và chuối tiêu, mới vừa làm xong.
” Kê Sơn đùa với chim trong lồng, trên mặt rất nghiêm túc “Dì dượng mi nói là tốt cho phổi, mi nhanh lê cái thân nghiện thuốc tới đây đi.
”
“…” Kê Từ nghĩ đến ngày đó anh về nhà ba, ông cụ bưng lên một bát hỏa long quả xào thịt viên, dạ dạy bỗng thấy hơi đau.
“Ai vậy?” Thành Việt không nén nổi tò mò mà hỏi.
“Ông ngoại nhóc.
”
“Này này chú mắng ai đấy?” Thành Việt trừng hai mắt nhìn anh.
“Thực sự là ông ngoại nhóc.
” Kê Từ nhìn phía trước đổi sang đèn xanh, chân đạp ga vượt số quy định, suy nghĩ trong đầu toàn là cuối cùng cũng có thể thoát khỏi con gấu con này.
Lông chân gợi cảm: mỗi khi A Việt tự xưng ‘tiểu gia’ với Kê đại luật sư thì tui sẽ để nguyên, không thể chuyển sang “ông đây sao phải nghe lời chú” được, dù sao Kê Từ cũng là cậu nuôi, sau này còn sống chung nữa.
Còn nếu xưng hô với người khác thì tùy đối tượng mà tui sẽ chỉnh sửa sao cho phù hợp.
.