Đường Cảnh đầu đầy mồ hôi gấp gáp đi vòng quanh phòng bệnh, đi được ba vòng nhìn sang Kê Từ còn đang ngủ mê, dùng hết sức vỗ đùi mình mới miễn cưỡng bình tĩnh lại.
“Vậy…” hắn nghiêng đầu nhìn Thành Việt đang ngồi bên giường bệnh cúi đầu gặm bánh bao, lau mồ hôi trên trán, hắng giọng “Thành Việt, cháu đi tìm bác sĩ xem sao.
”
Thành Việt nhìn hắn, lại nhìn Kê Từ vẫn không tỉnh lại, lắc lắc đầu ăn xong cái bánh cuối cùng trong túi trên tay, rồi áp mặt vào lòng bàn tay lộ ra khỏi chăn của Kê Từ.
“Ôi…” Đường Cảnh thấy thế lại gấp đến toát mồ hôi hột.
Bây giờ trạng thái Thành Việt không ổn thế này, Kê Từ tỉnh lại không tươi sống xé xác mình ra mới lạ.
Một đứa nhóc mà cũng không chăm sóc được, còn để xảy ra chuyện.
Anh định nói gì đó thì di động trong túi vang lên.
Thành Việt ngẩng đầu cau mày nhìn chằm chằm anh.
Đường Cảnh vội vã lấy điện thoại đang kêu vang ra, nhanh chóng nghe máy: “Alo, xong rồi à? Được được, cậu đến bệnh viện một chuyến đi, chỗ này…”
Đường Cảnh nhỏ giọng gọi điện thoại xong lau trán, thở dài một hơi ngồi xuống.
Phòng bệnh một lần nữa rơi vào tĩnh lặng.
Thành Việt cọ mặt vào lòng bàn tay Kê Từ, chậm rãi thở ra để mình được bình tĩnh lại.
Khi cửa phòng bị đẩy vào, Thành Việt đang híp mắt liêm diêm sắp ngủ.
“Trường Thịnh.
” Đường Cảnh đứng dậy, vẫy vẫy tay với người đẩy cửa phòng bệnh.
Thành Việt nghe tiếng động cũng quay lại, thấy người tới là Đoạn Trường Thịnh lập tức quay đầu về.
“Cậu đến nhanh thế, là vầy, tôi muốn đưa Thành Việt đi kiểm tra, cậu ở đây trông Kê Từ một lúc nhé.
” Đường Cảnh nói.
“Thành Việt làm sao thế?” hơi thở Đoạn Trường Thịnh còn chút hào hển.
“Đột nhiên không nói ra tiếng.
” Đường Cảnh nhíu mày.
Thành Việt nhìn Đoạn Trường Thịnh, lại nhìn Kê Từ nằm trên giường bệnh, nhanh chóng lắc lắc đầu, không chịu.
“Cháu…” Đường Cảnh vừa định nói thì Đoạn Trường Thịnh cắt ngang.
“Chú đưa cháu đi kiểm tra, Đường Cảnh ở đây trông chừng cậu cháu.
” Đoạn Trường Thịnh liếc mắt đã nhìn thấu chút nhỏ nhen của Thành Việt.
Thành Việt nhìn Kê Từ nằm trên giường, do dự mãi cuối cùng vẫn đứng lên đi theo sau Đoạn Trường Thịnh ra khỏi phòng bệnh.
“Sao bỗng dưng lại không nói được?” Đoạn Trường Thịnh vừa đi vừa nghiêng đầu nhìn Thành Việt đi theo bên cạnh mình “Có viêm họng không?”
Thành Việt lắc lắc đầu.
“Hai ngày nay ngủ không ngon phải không?” Đoạn Trường Thịnh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch của Thành Việt, cười cười “Cháu xem lại mình đi, sắc mặt còn không hồng hào bằng ông chú già khú đế như tôi đây.
”
Thành Việt trừng hắn, nói không được nên vô cùng ức chế.
Đoạn Trường Thịnh không thèm để ý, dẫn cậu xuống lầu xong mời bác sĩ chuyên môn ra kiểm tra.
Bác sĩ kiểm tra xong, Đoạn Trường Thịnh trông còn căng thẳng hơn so với Thành Việt.
“Tình huống này của bệnh nhân là do kích thích quá độ và kinh hãi gây nên, chủ yếu là do tâm lý tác động…”
Bác sĩ tỉ mỉ phân tích xong, cuối cùng cười nói “Thực ra không có việc gì lớn cả, chỉ là sợ hãi, nhưng khi nào khôi phục lại bình thường thì phải dựa vào ý định của chính tâm lý người bệnh.
”
Hai người ra khỏi phòng làm việc của bác sĩ, Đoạn Trường Thịnh cưỡng ép giấu đi sự lo lắng trên mặt, cười nhẹ nhéo nhéo mặt Thành Việt “Sao gan nhỏ thế hả?”
Thành Việt nhìn hắn chằm chằm, quay mặt đi.
“Hầy, nhóc câm…” Đoạn Trường Thịnh sấn qua “Kê Từ thực sự không sao đâu, sức khỏe cậu ta tốt từ nhỏ rồi, chú chơi cùng cậu ta từ nhỏ đến lớn, thân thể Kê Từ thế nào chú đây đều biết.
”
Thành Việt đột ngột quay đầu nhìn hắn, cái gì mà biết rõ thân thể Kê Từ thế nào hả?
“Bây giờ muốn mắng chú lắm chứ gì?” Đoạn Trường Thịnh nhìn cậu, đột nhiên thở dài “Nhóc đáng thương.
”
Thành Việt há miệng, không phát ra âm thanh, tức giận đảo mắt.
Bỗng dưng cậu bĩu môi, vành mắt đỏ lên.
“Ấy!” Đoạn Trường Thịnh ngẩn người vươn tay sờ sờ đầu Thành Việt “Chú sai rồi, đừng khóc!”
Thành Việt đỏ mắt nhìn hắn.
Đoạn Trường Thịnh cùng Thành Việt nhìn nhau, hắn bỗng dưng vỗ đùi bảo: “Chú hoàn toàn không biết rõ Kê Từ gì hết, thân thể cậu ta thế nào chú cũng không biết, chú nói bừa hết đấy.
”
Thành Việt bấy giờ mới thỏa mãn đi về phòng bệnh.
“Phải rồi, bạn học cháu đến công ty tìm.
” Đoạn Trường Thịnh bất đắc dĩ thở dài thườn thượt “Còn rất hung dữ, tên Bạch Trinh gì đó, suy chút còn bẻ trật tay chú.
”
Nhịp tim quá nhanh của Thành Việt khiến cậu không nghe rõ Đoạn Trường Thịnh nói gì.
Cậu bước đi nhanh hơn, đẩy cửa phòng bệnh ra, nhanh chóng nắm chặt bàn tay lành lạnh của Kê Từ, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, nhịp tim cũng bình thường trở lại.
Đường Cảnh thấy Thành Việt quay lại liền vội vã lôi kéo Đoạn Trường Thịnh vừa vào phòng ra bên ngoài để hỏi han tình hình của Thành Việt.
Thành Việt nhìn hai người bọn họ ra ngoài, chậm rãi ngồi lại bên giường Kê Từ, cầm tay anh, há miệng gọi tên Kê Từ, nhưng không hề phát ra âm thanh.
Thành Việt thở dài, chôn mặt vào lòng bàn tay anh.
Kê Từ nằm trên giường, mãi đến 6, 7 giờ tối mới tỉnh lại lần nữa, anh vừa mở mắt ra đã nghe thấy tiếng đồng hồ báo thức, ngay sau đó liền cảm thấy cánh tay trái của mình hơi ngứa.
Kê Từ chầm chậm nghiêng đầu sang, thấy được Thành Việt say ngủ đang áp mặt lên lòng bàn tay anh.
Kê Từ cười cười, dùng đầu ngón tay chọt chọt lên mặt Thành Việt.
Đường Cảnh vừa đi vệ sinh về thấy Kê Từ đã tỉnh, tinh thần cũng không tệ lắm, trên mặt lập tức nở nụ cười, hắn vừa muốn nói chuyện thì bị Kê Từ ngăn lại.
Kê Từ vô cùng cẩn thận rút cánh tay bị Thành Việt tì mặt lên.
Sau đó chậm rãi chống người ngồi dậy.
Không ngờ Thành Việt dựa vào bên giường đột nhiên mở mắt ra, đứng bật dậy.
“Ôi!” Đường Cảnh cũng bị động tĩnh của Thành Việt làm giật mình.
Kê Từ cũng ngẩn ra, nhưng rất nhanh nở nụ cười, kéo tay Thành Việt “Muốn ngủ thêm không?”
Thành Việt nhìn Kê Từ tỉnh dậy mà hoảng hốt, run rẩy nhanh chóng vọt tới ôm chầm lấy người ta.
Kê Từ vội vã giơ một tay ôm chặt cậu, cười vỗ vỗ đầu cậu “Đã bảo không có chuyện gì mà.
”
Thành Việt chậm rãi buông lỏng tay.
“Sao không nói gì thế?” Kê Từ cười bóp bóp tay cậu.
Thành Việt nghe anh hỏi câu này, cả người cứng đờ, sắc mặt có vẻ không tự nhiên.
“Sao vậy?” Kê Từ bắt đầu nhận ra có gì đó không ổn, liền quay đầu nhìn Đường Cảnh sắc mặt khó coi đứng bên cạnh “Có chuyện gì?”
Đường Cảnh há miệng, lời nói ra lắp la lắp bắp, cuối cùng vỗ một phát thật kêu lên đùi mình, yếu ớt nói “Xin lỗi…”
“Xin lỗi cái gì?” Kê Từ ngây người, quay đầu nhìn Thành Việt lặng yên không nói lời nào, chậm rãi nâng tay anh áp lên mặt cậu, Kê Từ gần như là cẩn thận từng chút một nhẹ giọng thử hỏi cậu “Có chuyện gì rồi? Nói tôi nghe được không?”
Thành Việt nhìn vẻ mặt lo lắng của Kê Từ miễn cưỡng kéo khóe môi cười lên, duỗi tay cầm bàn tay Kê Từ chầm chậm đặt lên cổ mình.
Biểu cảm trên mặt Kê Từ chậm rãi cứng lại, bàn tay dưới cần cổ Thành Việt không dám dùng lực.
Thành Việt vươn tay sờ lên mặt anh, há miệng ra.
Kê Từ đoán được cậu nói ‘đừng lo’, nhưng chính câu đừng lo này cũng sắp đâm thủng tim anh.
“Kiểm tra chưa?” sắc mặt Kê Từ lúc này không còn tốt được nữa.
“Bác sĩ nói là do kinh sợ quá mức nên tạm thời nói không được.
” Đường Cảnh cúi đầu hoàn toàn không dám nhìn vào mắt Kê Từ.
Thành Việt nhìn Kê Từ sắc mặt không tốt, lo lắng đến gần ôm anh một cái, lại đưa tay đi vỗ lưng anh.
Một tay Kê Từ ôm eo cậu, cúi đầu trầm mặc không biết đang nghĩ gì.
Đường Cảnh nhìn trạng thái của cả hai, cúi đầu ăn hai miếng cơm tối vừa mua, hơi có chút cảm giác nuốt không trôi, mấy chục năm cuộc đời hắn chưa bao giờ có lấy một ngày ăn không vô thế này.
Hắn vừa uống hớp canh, Kê Từ đang ôm người ta bỗng có động tĩnh.
“Về nhà thôi.
” Kê Từ vỗ vỗ sau gáy Thành Việt.
Thành Việt cau mày chỉ cánh tay đang truyền dịch của anh.
“Tôi không sao, đây chỉ là truyền đường glu-cô thôi.
” Kê Từ cười cười, tự mình rút ống truyền dịch ra.
Thành Việt nhìn mu bàn tay chảy máu của Kê Từ, vội vã ra ngoài tìm y tá.
Kê Từ để cậu đi, thở dài xoa mi tâm.
“Cho cậu nghỉ một ngày nữa, ngày mốt đúng giờ đến báo danh.
” Đường Cảnh thấy trạng thái anh khôi phục cũng khá ổn, không lo lắng nữa, tiếp đó tuyên bố một tin vui “Chúng ta đã chính thức khởi tố Lương Tư Nguy, chỉ chờ ông nữa thôi.
”
“Ừm.
” Kê Từ gật đầu, sắc mặt vẫn không tốt lên là bao.
“Không có gì đâu, bác sĩ cũng bảo chỉ là tạm thời mà thôi.
” Đường Cảnh an ủi Kê Từ, nhưng sau cùng vẫn còn sợ hãi bổ sung “Cơ mà ông thực sự hù tôi sụt cân phen này đấy, phỏng chừng chỉ còn dưới 100kg.
”
Đường Cảnh vừa dứt lời, Thành Việt cùng một y tá hấp tấp chạy vào.
Kê Từ ôm hờ lấy Thành Việt, hơi không đồng ý liếc nhìn cậu, vươn tay xoa xoa mồ hôi trên chóp mũi Thành Việt “Lần sau đừng chạy nhanh như thế, trời nóng lắm.
”
Thành Việt gật đầu đáp lại, cười cọ mũi vào lòng bàn tay anh.
Hai người làm xong thủ tục bệnh viện, sau khi đón xe về nhà, Thành Việt vừa vào nhà đã bị Kê Từ ép đi tắm.
Kê Từ nhân thời gian Thành Việt tắm rửa mà gọi điện cho Tống Nghi hỏi thăm tình huống, rồi hẹn thời gian với cô xong mới cúp máy.
Thành Việt nhanh chóng tắm xong đi ra ngoài, lập tức dán lấy Kê Từ, vừa lau tóc vừa tranh thủ nhìn Kê Từ.
Kê Từ trông thấy động tác của nho nhỏ ấy lòng bỗng chua xót, tay cầm khăn của Thành Việt qua chậm rãi lau tóc cho cậu.
Hai người đều không lên tiếng, Thành Việt lặng lẽ duỗi tay nắm lấy góc áo Kê Từ, hài lòng nở nụ cười.
Kê Từ thấy thế cũng cười cười, chậm rãi lau tóc Thành Việt đến khi không nhỏ nước nữa.
Thành Việt thấy anh lau tóc cho mình xong đưa tay chỉ chỉ phòng ngủ.
“Muốn ngủ sao?” Kê Từ hỏi.
Thành Việt chỉ vào anh, ý là anh nên nghỉ ngơi rồi.
“Tôi không buồn ngủ.
” Kê Từ đưa tay sờ cằm mình “Râu mọc nhiều quá.
”
Thành Việt nhìn nhìn phòng tắm, nghĩ không phải mình nên giúp Kê Từ đánh răng rửa mặt, cạo râu các kiểu hay sao.
Cậu đang nghĩ ngợi nên diễn đạt thế nào, Kê Từ đã lên tiếng.
“Muốn giúp tôi tắm sao?” Kê Từ cười giơ lên cánh tay băng thành cái bánh chưng của mình.
.