Tiểu Gia Đây Có Rất Nhiều Váy

Chương 7



Kê Từ hít sâu hai cái, ôm hũ tro trong ngực tốt xấu gì cũng giúp anh kiềm chế xúc động muốn bóp chết Thành Việt.

Một đám con gái trong thang máy bước ra thấy tình hình không đúng lắm thì vội vã giải tán.

Không lâu sau trong hành lang chỉ còn sót lại Thành Việt lo sợ bất an cùng Kê Từ trước sau không nói một lời.

Thành Việt khi căng thẳng rất hay nuốt nước bọt, lần này cũng nuốt xong rồi, cuống họng phát ra tiếng ‘ực’, lúc mở miệng cẩn thận từng li từng tí: “Tôi…tôi thực sự không phải cố ý.


Kê Từ khẽ nhíu mày nhìn cậu, nhận lấy mớ cúc áo rồi cất bước đi vào thang máy.

Thành Việt thấy anh không nói chẳng rằng mà đi thì chần chờ, ôm cặp chậm rãi theo sau, cậu thực sự không cố ý nắm áo sơ mi đâu, cũng không ngờ mình lại kéo áo Kê Từ rồi ngã xuống đất.

Thành Việt cảm giác Kê Từ hiện đang rất tức giận, cậu nghĩ nếu vừa rồi người bị bức cúc áo là mình, nếu có ai làm mất mặt cậu trước đông đảo mọi người như thế, cậu có thể đánh chết kẻ đó.

Vừa đặt mình vào hoàn cảnh người khác để nghĩ chợt làm Thành Việt cảm thấy vừa sợ vừa tội lỗi.

Kê Từ vào thang máy xong nhìn Thành Việt vẫn luôn cúi đầu, anh bất đắc dĩ gọi ra ngoài thang máy: “Vào đi.


Thành Việt nghe thấy giọng anh thì theo bản năng lùi một bước về sau, rồi phản ứng nhanh chóng ôm cặp tiến vào thang máy.

Sự im lặng trong thang máy vẫn kéo dài xuống dưới bãi đậu xe ngầm, Kê Từ là lười nói chuyện, mà Thành Việt là băn khoăn mãi một vấn đề.


Cậu đang xoắn não xem phải nói xin lỗi thế nào với Kê Từ.

Mà nãy giờ không xin lỗi, bây giờ đi xin thì cậu thấy hơi gượng gạo.

Nhưng Thành Việt quả thực cảm thấy việc này là cậu sai, cơ mà cậu không muốn mất mặt chút nào.

Kê Từ ấn chìa khóa xe, xe phát lên một tiếng kêu rồi anh vươn tay mở cửa xe ra.

Thành Việt thấy anh sắp lên xe, nín đỏ cả mặt, nhanh chóng nói câu xin lỗi cứ như đang ngậm miếng sắt nóng trong miệng.

“Cái gì?” Kê Từ nghe thấy tiếng nói thì quay đầu nhìn cậu, đầu chân mày nhíu lại không biết Thành Việt vừa nói câu gì.

Thành Việt thấy anh nhìn sang thì ngượng ngịu nghiêng đầu, nhanh chóng nói một câu: “Tôi nói xin lỗi.


Tuy rằng lần này Kê Từ nghe rõ nhưng cũng phí phần lớn sức mới nghe ra được từ một chuỗi âm thanh vặn xoắn vào nhau kia.

Kê Từ nghiêng đầu nhìn khuôn mặt hồng hồng của Thành Việt, đột nhiên cảm thấy thằng bé này cũng thú vị ra trò, không nhịn được trêu cậu: “Nhóc vừa nói gì?”
“Tôi nói…” Thành Việt thấy anh không nghe rõ thì định lặp lại, nói được một nửa lại thấy trên mặt Kê Từ mang theo ý cười không rõ nguyên do, lập tức phản ứng lại, tính tình lại dấy lên đốm lửa li ti, trừng mắt nói “Dù sao thì hôm nay gió to nhỉ?”
Kê Từ nhíu mày, biết tên nhóc này cố ý vòng vo mắng anh nghễnh ngãng, nhưng hôm nay bị chọc tức nhiều quá hay sao mà giờ lại thấy hơi buồn cười, nghiêng mặt kiềm lại nụ cười rồi mở cửa xe ra: “Đừng nháo nhào nữa, còn phải đi lấy hành lý.


“Lấy hành lý gì?” Thành Việt vừa hỏi vừa mở cửa lên xe, cậu vừa đóng cửa bên này thì Kê Từ đã khởi động xe.

“Nhóc ở cùng tôi.

” Kê Từ đơn giản trả lời.

“Ở với chú?” Thành Việt hơi thắc mắc “Tại sao?”
Kê Từ nghiêng đầu liếc nhìn cậu, một tay mở cúc áo ngoài lộ ra áo sơ mi rách đến không ra hình thù gì, đơn giản nói: “Nhóc cảm thấy cha tôi có thể chịu được nhóc xé quần áo à?”
“Tôi cũng không có cố ý.

” Thành Việt ngại ngùng quệt mũi, tiếp đó dời ánh mắt xuống cơ bụng rắn chắc của Kê Từ, hơi ngượng ngùng khen: “Cơ bụng đẹp nhỉ.


Kê Từ mặt không cảm xúc gật gật đầu: “Quá khen.


Thành Việt nhìn nhìn rồi tò mò hỏi một câu: “Làm sao luyện được thế này vậy? Phòng tập thể hình phải không? Trước đây tôi đặt lịch huấn luyện ở phòng tập thể hình tận mấy tuần cũng không luyện ra được.


“Luyện bằng miệng lưỡi đấy.

” Kê Từ nhìn cái bụng bằng phẳng của cậu “Nhóc kêu nó vài tiếng, nó sẽ xuất hiện ngay.



Thành Việt: “…”
Khi xe dừng trong tiểu khu có nhiều cụ ông cụ bà kia, Thành Việt xuống xe đã bị một ông cụ đập một phát lên cánh tay dọa cậu la một tiếng, nhảy sang một bên mới nhận ra ông lão đánh cậu là Kê Sơn.

“Thằng bé này…” Kê Sơn cau mày muốn vỗ phát nữa lên cánh tay Thành Việt, vừa nâng tay lên thì thấy trên cánh tay da dẻ trắng nõn của Thành Việt hiện lên dấu bàn tay đỏ hồng, lập tức dừng lại, có chút xót mà sờ sờ “Sao lại thế này? Ta đánh cũng không mạnh mà?”
“Sao cơ ạ?” Thành Việt nâng tay lên nhìn một cái, da cậu vừa trắng vừa non mềm, mẹ cậu nói, trước đây khi cậu còn nhỏ mẹ chỉ nhéo một cái mà đã bị bầm, sợ đến nỗi dẫn cậu đến bệnh viện kiểm tra ngay, kết qua kiểm tra chỉ là da dẻ mẫn cảm, dễ để lại dấu vết, bình thường chú ý một chút là được.

Một cái đập tay như vậy của Kê Sơn trên người bình thường thì không có chuyện gì, trên người cậu thì hậu quả hơi kinh khủng nhưng lại chẳng đau lắm, chỉ đơn giản là trông ghê người thôi.

Kê Từ cũng sang nhìn một chút, thấy cánh tay sưng lên của nhóc con thì nhíu mày nhìn kỹ hơn: “Có đau không?”
“Không đau.

” Thành Việt vội vã xua tay rồi lôi ống tay áo T-shirt xuống cố gắng che đi dấu hồng trên tay.

“Lên trên trước đi, lên bôi chút thuốc.

” Kê Sơn cho là Thành Việt ngại nói đau nên lôi kéo người đi lên nhà.

Lên lầu rồi Kê Từ nói với ba anh chuyện Thành Việt sẽ sống cùng anh.

So với việc Kê Từ dọa cho Thành Việt chạy trốn, Kê Sơn rất rõ ràng quy tắc bên nhà con trai ông.

Đừng nói ai khác, ngay cả ông cũng không muốn đến căn nhà ngay cả thở cũng phải sạch kia cũng con trai mình.

Thế nhưng sau đó Kê Sơn suy nghĩ một chút, Thành Việt phỏng chừng chắc là đồng ý ở cùng Kê Từ, dù sao tuổi tác hai người so với Thành Việt cùng ông ở độ tuổi này thì càng dễ gần hơn, suy nghĩ một chút chỉ đành dặn đi dặn lại: “Con kiềm chế một chút, đừng phun thuốc khử trùng lên người Thành Việt, muốn phun cũng không thể phun lên mặt, tổn thươn tự trọng.


Kê Từ: “…”
Anh thực sự chưa từng phun thuốc khử trùng lên người ai bao giờ.

Cánh tay Thành Việt được Kê Sơn bôi thuốc xong, bốn cái vali trong phòng cậu đã được Kê Từ thu dọn.

Lúc Kê Từ đẩy vali ra ngoài cửa thì Kê Sơn dẫn Thành Việt ra ban công âm thầm nói với cậu: “Cháu đừng sợ nó, Kê Từ nhìn tuy lạnh lùng nhưng nó tốt bụng, nếu nó hung dữ với cháu thì cháu mềm mỏng một chút,  nó sẽ không cự được nếu cháu xin lỗi nó đâu.


Thành Việt chớp mắt một cái, cậu mới không chịu thua đâu, còn cần mặt mũi hay không chứ.

“Ba.

” Kê Từ ló đầu vào gọi một tiếng.

“Biết rồi.

” Kê Sơn đáp lại, kéo tay Thành Việt đi ra cửa.

Kê Từ lái xe đi thẳng đến nơi anh đang ở.

Hai người kéo vali ra khỏi thang máy, đến trước cửa nhà, điện thoại di động trong túi Kê Từ bỗng vang lên.


Anh móc điện thoại ra nhìn tên người gọi.

Là Mục Giai gọi tới.

Đây là bạn thời đại học của anh, bây giờ là phóng viên đang lao đao vì đại biểu cho công lý của nhân dân.

Thành Việt lại gần liếc nhìn tên, khả ố nhướng mày hỏi: “Bạn gái chú hả?”
Kê Từ kệ xác cậu, Mục Giai gần đây không có việc gì sẽ không gọi cho anh, nhất định là có việc gì rồi.

Kê Từ chỉ chỉ cửa nhà mình, ra hiệu bảo Thành Việt đứng ở đó rồi xoay người đi nghe điện thoại.

Thành Việt thấy anh không nói gì, nghe anh nói chuyện cùng bạn gái cũng không tự tìm vô duyên, quay đầu quan sát bốn phía, tầng này có ba căn hộ, điều kiện trông không tệ lắm, nhưng không bằng nơi cậu ở trước kia.

Cậu dẩu môi đá đá chân lên cửa, hướng về phía Kê Từ đang quay lưng lại làm mặt quỷ.

Không ngờ Kê Từ bỗng quay phắt đầu lại.

Biểu cảm thè lưỡi của Thành Việt cứng ngắc.

Kê Từ bỏ di động vào túi, cũng không để ý biểu cảm quái gở của cậu, dặn dò: “Tôi có việc phải ra ngoài một chuyến, nhóc ở nhà chờ tôi.


“Hẹn hò chứ gì, tôi hiểu mà.

” Thành Việt ra chiểu thấu hiểu vỗ vỗ cánh tay anh.

“Nhóc nghe cho rõ những điều sau đây.

” Kê Từ đặt ngón trỏ lên khóa vân tay, mở cửa nhà ra “Vào cửa phải cởi giày không cần nói nhiều, quần này của nhóc cũng cởi cho tôi, không cởi không được ngồi sofa, uống nước không được dùng cốc màu đen, bên trong tủ bát có cốc thủy tinh tự nhóc rửa mà dùng, đói bụng thì có bánh mì trong tủ lạnh, nhưng chỉ được ăn ở nhà bếp, không được mang tới phòng khách hoặc phòng ngủ, phòng của nhóc ở góc trái, bên trong vẫn chưa dọn dẹp, nhóc đẩy vali vào trước đi, nhưng không được để lung tung, còn nữa…”
Thành Việt bị một tràng căn dặn của anh làm cho kinh ngạc mắt chữ A mồm chữ O, chưa đợi anh nói xong đã nổi nóng: “Tiểu gia đây vào cửa nhà chú sẽ không thở, sau khi vào nhà sẽ bay lên không, chân không chạm đất đầu không chạm trần, chờ chú về hiện hình hù chết ông chú!”
Kê Từ nghe xong lời cậu thì bật cười.

“Chú cười cái quỷ gì!” Thành Việt khịt mũi, tay nắm quai vali dùng lực mạnh đến trắng bệch.

Cậu cảm thấy Kê Từ vốn không muốn nuôi cậu, chỉ vì cậu không cha không mẹ đáng thương, chỉ muốn lương tâm không vướng bận mà thôi.

Dối trá! Cậu cũng không muốn sống cùng Kê Từ chút nào đâu! Không bằng tự tại như về Mỹ, có rất nhiều bạn bè!.


Bình Luận (0)
Comment