Tiểu Gia Đây Có Rất Nhiều Váy

Chương 87



Thành Việt lặng lẽ ôm chăn cười cười, chờ Kê Từ bưng cốc nước vào phòng, biểu cảm trên mặt khôi phục như cũ.

“Uống từ từ thôi.

” Kê Từ đưa cốc cho Thành Việt, chau mày “Cổ họng sao lại khàn thế? Có đau họng không?”
Thành Việt vừa uống nước vừa lắc đầu.

Dòng nước ấm chảy xuống thực quản làm giảm đi tình trạng khô rát đáng kể, Thành Việt hắng giọng, âm thanh cũng âm tai hơn nhiều so với vừa nãy.

Tuy vẫn khàn nhưng không khản đặc.

“Muốn ngủ tiếp không?” Kê Từ gảy nhẹ lên gáy cậu.

“Ừm…” Thành Việt dựa vào gối muốn ngủ tiếp, vừa rồi cậu cảm giác Kê Từ đứng dậy nên mới mở mắt theo bản năng, giờ đây bụng dạ ấm lên, mệt mỏi tinh thần và cơ thể cùng dâng lên.

Kê Từ nhìn vành mắt đen của cậu, đau lòng sờ mặt Thành Việt “Tôi ngủ với em thêm chút nữa.



Thành Việt cười tít mắt, tay vỗ vỗ khoảng giường trống bên cạnh.

Lần thứ hai Thành Việt tỉnh giấc đã là chiều tối, Kê Từ đã dậy từ sớm nhưng vẫn nằm yên không động, luôn duy trì tư thế ôm Thành Việt.

Thành Việt vừa mở mắt ra đã trông thấy đôi mắt Kê Từ, may là không bị dọa giật mình, hai người thậm chí còn bật cười thành tiếng.

“Đói bụng không?” Kê Từ nhéo nhéo mặt cậu.

Thành Việt gật đầu, miệng cắn lấy cánh tay anh.

Vốn là sáng hôm sau Thành Việt nên đi học rồi nhưng trên cổ và cánh tay và những nơi không che được đều có dấu hôn nên chỉ có thể xin nghỉ tiếp.

Ngày thứ ba y như cũ, ngày thứ tư u như kỹ…
Lúc đến trường lại, Thành Việt ngồi trong lớp mà nhớ nhung chiếc giường mềm mại ở nhà.

Trước đây ở nhà học bài cũng ngồi trên ghế nên học ở trường hay ở nhà cũng không có gì khác nhau.

Còn Kê Từ hiện tại so với trước kia lại dễ tính hơn nhiều, tuy rằng vẫn nghiêm khắc bắt cậu làm bài tập mỗi ngày, nhưng Thành Việt đã quậy đến độ có thể làm bài tập trên giường rồi.

Vô cùng kiêu ngạo, vô cùng tự hào.

Đổi lại Kê Từ đặt cậu lên bàn làm việc chơi… chơi mạnh hơn cả khi bắt cậu mặc váy…
Việc này dẫn đến những ngày qua chỉ cần Thành Việt vừa nhìn thấy bàn là toàn thân nóng lên, hai chân run rẩy.

Nói cho cùng thì học hành vẫn phải học hành, chỉ cần Thành Việt nhắc đến bài tập là Kê Từ dù không nhịn nổi cũng sẽ không chạm vào cậu.

Thành Việt gần đây quả thực rất cần mẫn ôn tập nhưng không gỡ gạc được sự yếu kém ở các môn chính yếu.

Lúc nhà trường đưa ra lịch thi, Kê Từ lo Thành Việt ở nhà chỉ lo ăn kem không thèm ôn bài, đành bắt cậu đến công ty để giám sát và phụ đạo luôn thể.

Còn Thành Việt thừa lúc Kê Từ đang họp, lén lút chạy đến phòng thư giãn nhét vào cặp mấy chiếc bánh ngọt.

Cậu đang định về văn phòng Kê Từ, vì sợ anh bắt quả tang nên bước nhanh trong chột dạ.

Thế nên khi bả vai bị ai đó chộp lấy từ sau, toàn thân Thành Việt sợ đến giật bắn.


“Ấy!” Đoạn Trường Thịnh cũng bị phản ứng của Thành Việt làm giật mình, kinh ngạc nhìn chằm chằm bàn tay mình một chút, anh còn tưởng trên tay mình phát điện chứ.

Thành Việt sợ hãi xoay người lại, phát hiện người vỗ vai cậu là Đoạn Trường Thịnh mới thở phào nhẹ nhõm, ai oán bảo “Ông chú làm tôi sợ muốn chết.


“Nhóc cũng làm tôi sợ chết được!” Đoạn Trường Thịnh trừng cậu.

“Là chú kéo tôi trước mà!” Thành Việt trừng lại anh.

“Là tôi sai, hỏi nhóc cái này.

” Đoạn Trường Thịnh không đợi Thành Việt trả lời, kéo cánh tay cậu đến phòng làm việc của mình.

“Hỏi gì cơ?” Thành Việt ngồi thẳng xuống ghế làm việc của anh, vô cùng tự nhiên lấy bánh ngọt trong cặp ra gặm.

“…Nhóc và Kê Từ bây giờ thế nào?” Đoạn Trường Thịnh do dự hỏi.

“Thế nào là sao?” Thành Việt nghe anh nhắc đến Kê Từ nên nhìn quanh quất, chỉ sợ Kê Từ họp xong ra ngoài.

“Thì là…” Đoạn Trường Thịnh liếc nhìn bảy tám chậu hoa xương rồng được tặng trên bàn làm việc của mình, khó khăn nói “Nhóc và Kê Từ chẳng phải có khoảng cách tuổi tác đó sao? Bình thường chung sống có… khác biệt nhiều không?”
“Khác biệt?” Thành Việt hoang mang suy nghĩ một chốc, phủ định “Không có.


“Không có ư?” Đoạn Trường Thịnh nhìn cậu, hỏi đến là ngập ngừng “Có thể hai người sẽ vì tuổi tác cách biệt nên có sở thích và thói quen khác xa nhau, vậy làm sao sống chung…”
“Ai điểm khác nhau mà, đấy chẳng phải chuyện bình thường ư? Chú ấy làm chuyện chú ấy thích, tôi làm thứ tôi thích.

” Thành Việt bị anh hỏi đến hoang mang “Rốt cục chú muốn hỏi gì vậy?”
“Nhóc thích cậu ta ở điểm nào?” Đoạn Trường Thịnh cuối cùng hỏi ra.

Thành Việt sửng sốt không nói gì một lúc, sau phản ứng lại không thèm để ý, chỉ bĩu môi “Yêu thích không phải toán học, dùng một công thức là có thể tìm ra các kết quả hay nguyên nhân, tôi thích chú ấy thì đương nhiên điểm nào tôi cũng thích.


“Vậy à…” Đoạn Trường Thịnh nói xong nhìn chăm chú mấy chậu xương rồng dinh dưỡng không đầy đủ trên bàn, im lặng không nói gì thêm.

“Đúng rồi, với lại toán học khó lắm, tôi thích Kê Từ thì đơn giản hơn…” Thành Việt vừa nói vừa chọt chọt chậu xương rồng teo tóp như dân châu Phi chạy nạn trên bàn, tiếp đó bị gai đâm trúng liền nổi đóa “Hoa đầu bu*i gì vậy, dám đâm tay ông!”

“Thành Việt!” Kê Từ không biết đến từ khi nào chính tai nghe Thành Việt chửi bậy.

Thành Việt: “…”
“Qua đây.

” Kê Từ sầm mặt nhìn cậu.

“Không phải đâu…” Thành Việt nỗ lực cứu vãn “Tôi mới bị…”
“Qua đây.

” Kê Từ nhìn cậu.

Thành Việt không thể làm gì hơn là chậm rãi đi tới.

“Đưa tay đây.

” Kê Từ cau mày.

Thành Việt nhìn quanh gian phòng ngoài chừng mười người đang có mặt, vành tai chầm chậm ửng đỏ, tiến tới bên tai Kê Từ: “Có thể về văn phòng đánh không?”
“Không.

” Kê Từ lườm cậu, cứng rắn kéo bàn tay sau lưng cậu ra.

Kê Từ cúi đầu nhìn kỹ “Đâm trúng chỗ nào?”
Thành Việt trừng mắt nhìn, đưa tay còn lại qua “Trúng tay này.


Kê Từ: “…”.


Bình Luận (0)
Comment