Ngồi thu lu trong góc phòng, mặt ngoài không cảm xúc, một bộ cao quý lãnh diễm, nhưng trong nội tâm lại đang cuồng thảo không ngừng.
Lâm tiểu nô lệ : gào gào gào a ngao ngao ( TДT) Saiber kế hoạch của ngươi chỉ là đồ bỏ!!!
Hệ thống quân [ 〒_〒 kí chủ đại nhân, ngươi cảm thấy ta dễ dàng sao? Bản hệ thống không có lỗi! Lỗi bởi sự não động bất quy luật của huyết hoàng bệ hạ a! ]
Lâm tiểu nô lệ : đó là biến thái T_T ,nói hảo thương tiếc đâu? Tự do nhân quyền đâu? Mẹ nó đồ lừa đảo! (╯°□°)╯︵ ┻━┻ !!!
Hệ thống quân [ qaq kí ch đại nhân ngài cũng không thể nào hoàn toàn trách Saiber a, ai mà biết sau khi ngài bình phục lại bị giam đứng lên như này a, nhưng mà không phải nên đáng mừng sao? ]
Mừng quần què gì →_→
[ ít nhất đây không phải địa lao tối tăm đáng sợ hôm trước! ]
Lâm Y Thần :Haha... Ngươi nói bị giam trong này ,suốt nữa tháng nay méo ngon thấy cái bản mặt của mục tiêu công lược là tốt sao? Ngươi nói suốt nửa tháng nay ta bị thất sủng là tốt sao? Bị nhốt trong lao có thể tranh thỉ xài khổ nhục kế tranh thủ đồng cảm cái gì, nhưng trong này được sao? Sao???? Hiện tại mau nghĩ cái kéo hồi tâm Vu Đồng đi a suất! Ta không thể nào chơi trò tuyệt thực này hoài được! Sắp chết đói rồi ╯﹏╰
Hệ thống quân [ TAT vâng... ]
======== ta là trong lúc lâm tiểu nô lệ cùng hệ thống ngốc bức nhà cậu đang thảo luận đại sự phân cách tuyến ====
Vu Đồng bất động thanh sắc nghe ảnh vệ báo cáo hoạt động của người nọ hôm nay , nghe đến người nọ lại không ăn uống gì, Vu Đồng châu mày, phất tay ý bảo ám vệ lui ra.
Hồng sắc tóc dài rủ xuống tạo một tầng bóng ma trên gương mặt tuấn mỹ như thần kia, càng tăng thêm cảm giác khó nắm bắt. Hơn nửa tháng trước hắn nghe lời biện giải của cậu, hắn nhắm mắt cho qua, nhưng khoảng thời gian khắc từng đêm thụ giằng vặt khắc sâu vào kí ức kia lại hiện hữu trước mặt hắn , tuy nhiên hình ảnh ngắn ngủi cậu mang lại cho hắn ấm áp lại đang dần lấn áp tất cả, cho đến hôm nay hắn không thể nào phủ định tâm ý của mình. Trái tim băng giá suốt bao nhiêu năm qua nay dần bị tan chảy bởi một người... Không, có lẽ là lâu hơn rất nhiều, có lẽ..., từ lần đầu tiên thân ảnh tuyết trắng kia xuất hiện trong giấc mơ của hắn... Đâu mới là cậu? Là con người lạnh lùng cao không thể với tới, chỉ bỏ lại cho hắn một bóng lưng quyết tuyệt hay là... Con người khờ khạo ngốc manh cùng chân thật kia?
Câu trả lời chính bản thân hắn cũng chẳng rõ, hoặc giả hắn đang tự lừa mình dối người, hắn yêu cậu, cho dù là phần nào đi nữa đó vâng luôn là cậu, là người chú định nhất sinh hắn yêu thảm.
Sáng tỏ tâm ý bản thân Vu Đồng cũng chẳng tội gì đi giằng vặt ái nhân cùng bản thân mình như vậy, vội vàng đứng dậy đi đến chỗ người nọ.
Đang tán gẫu với hệ thống nhà mình lâm tiểu thụ đột nhiên nghe Saiber rú ầm lên
[ kí Chủ! Kí chủ!! Mục tiêu đỏ đang tiến lai gần thỉnh ngài mau mau nhập hí đối phó mục tiêu!! Để chúng ta sớm ngày hoàn thành nhiệm vụ aaaaaaa O(≧▽≦)O]
Lâm tiểu thụ Σ(⊙▽⊙") êma như không ngươi rú lên như thế làm gì? Có biết là ta sợ đến rớt cả cá khô nhỏ hay không (╯°□°)╯︵ ┻━┻
Vừa phun tào xong, cửa phòng bị đẩy ra, thân hình cao lớn đứng ngược sáng thấy không rõ mặt lại phản phất làm cho người ta có cảm giác áp bức dị thường, Lâm đại ảnh đế lật mắt một cái, một bộ suy yếu bất kham ngồi tựa vào góc tường, môi hồng nhạt giờ đây khô nứt, gương mặt nhỏ nhắn tiều tụy trắng bệt, ánh mắt nâng lên đối đôi huyết đồng của Vu Đồng. Sót xa, ủy khuất đều như ẩn như hiện, Vu Đồng đau lòng vội đi tới ủng trụ thiên hạ nhỏ bé kia vào lòng, khẽ hôn lên thái dương từng nụ hôn nhỏ vụn.
" xin lỗi, ta không thể gạt đi lý trí, ta không thể bỏ mặc em không nhìn tới, nửa tháng qua hầu như đã bào mòn sự kiên nhẫn của ta"
Lâm Y Thần bất động thanh sắc để hắn ôm cậu, nước mắt ủy khuất từng khỏa từng khỏa rơi xuống nóng cháy vai hắn, thân hình cao lớn run lên càng thêm xiết chặt đôi tay.
Nội tâm Lâm Y Thần : ai cho ngươi không nhìn ta! Ai cho ngươi bỏ lơ ta! Ai cho ngươi làm ta bạch bạch nhịn đói hôm giờ! Hừ! Khóc chết ngươi  ̄へ ̄
Vây xem hệ thống quân tử vẻ, kí chủ đại nhân, ngài tinh phân đến lợi hại như vậy thực sự đối với thần kinh ngài không vấn đề gì sao ? Cha mẹ ngài tạo sao? ORT quỳ.
" bảo bối không nên khóc, là lỗi của ta, ngoan, không nên khóc "
" ngươi bỏ mặc ta...cách... ngươi... cách... "
" hảo, hảo ta đều biết, là ta thực xin lỗi em, là ta phân không rõ lòng mình,ta không dám đối mặt với em bởi ta sợ, sợ một ngày em sẽ lại biến mất... "
Lâm Y Thần mím chặt môi vô thanh nói ba tiếng ' thật xin lỗi ' cậu sớm muộn gì cũng phải rời đi...
" hiên tại ta đã nghĩ thông suốt, cho nên, gả cho ta đi, làm vương hậu của ta! "
Lâm Y Thần Σ( ° △ °|||) không đúng! Họa phong không đúng a thân, chẳng lẽ không phải đền bù phí tổn tinh thần cho tiểu si h sao?
Hệ thống quân : kí chủ, ngươi đủ, khi nào thì ngươi mới quên được cái vụ phí tổn tinh thần kia (┛❍ᴥ❍)┛彡┻━┻ ngài không thấy nhân gia đang cầu hôn lãng mạng thấm thiết thế kia hay sao? Cầm nhầm kịch bản cầu tốc tốc đổi lại a đạo diễn! Còn có thể hảo hảo diễn kịch sao? Tâm hảo mệt ort...
============= (●´з')♡
Ya các tình yêu ngẫu trở lại r đây
Chư vị chương truyện các bn đọc đc k v? Sao ngẫu kiểm tra chương k có chữ nào hết nga