Tiểu Gia Là Siêu Cấp Thiên Tài

Chương 1 - Ra Ngoài Lịch Luyện.

Người đăng: chien1998qb@

Đông Cực Vương Triều!

Bình Nguyên Thắng Cảnh!

Tử Cực Kiếm Môn!

Ở bên trong Ngộ Đạo Kiếm Tháp, một bóng dáng người ngồi xếp bằng bất động như sơn đang tu luyện. Quanh thân có một lớp sương mỏng linh khí cực kỳ nồng đậm đang tụ tập lại. Nhìn từ xa có thể nhìn thấy người kia cực kỳ bất phàm, thực lực xa xa không nhìn thấy hết được mạnh yếu.

Khí lực hoàn toàn thu liểm không để lộ một chút ra ngoài, ngay bên cạnh là một thanh kiếm đang bay lơ lửng ở trên không trung phía đằng sau lưng.

Nếu một người chú tạo sư nhìn thấy thanh kiếm này thì chắc chắn phải thốt lên sợ hãi. Vì đây không phải là một thanh kiếm bình thường mà là một thanh Thái Cổ Danh Kiếm.

Thái cổ Danh Kiếm là gì?

Thương sinh cùng trời đất có 108 thanh Thái Cổ Danh Kiếm cùng nhiều loại danh khí khác xếp theo thứ bậc, thấp nhất là Huỳnh Thiên Kiếm, thuộc về Kiếm Tử Đế Thích Thiên. Thanh xếp đầu tiên trong danh ngạch là Vô Sinh Kiếm Đế, một thanh kiếm có uy lực cực kỳ bá đạo, mỗi khi kiếm ra khỏi vỏ thì thiên địa run rẩy, vạn pháp vỡ vụn, hư không bạo liệt, trời sinh mưa máu,... Tương truyền rằng, thanh Thái Cổ Danh Kiếm này từ thời khai thiên cho tới giờ chưa từng có một người tìm thấy và tất nhiên chưa có một ai từng sở hữu qua nó cho tới mười hai năm trước.

Mười hai năm trước!

Ngày 25 tháng 11 năm 2020, theo Nguyên Dương Đế lịch ghi lại!

Xuất hiện truyền thuyết ghi nhận. Trời sinh dị tượng Cửu Sắc Liên Thai có 360 cánh, bầu trời như muốn nứt vỡ, đại địa run rẩy kịch liệt,... Không một ai mà không sợ hãi đến tột cùng. Ngay cả những lão bất tử cũng phải phá quan mà ra. Ai ai nhìn thấy cảnh tượng này cũng phải thốt lên sợ hãi: "Cửu Sắc Liên Thai đại biểu cho Thần Ma chi Mệnh, Thần vì chúng sinh, Ma vì tuyệt diệt".

Dị tượng trải dài xuyên suốt một canh giờ mới chịu kết thúc. Chưa hết, ngay vừa lúc tán đi thì từ trong hư không có từng vệt sáng với đầy đủ sắc màu phá không mà lên hướng về phía dị tượng mà đến. Nó có tốc độ nhanh tới mức mà các lão bất tử sử dụng nguyên bản thần thông cũng vô hiệu mà nhìn thấy được. Hoàn toàn không ai biết được đó là thứ gì đang bay?

Nhưng nhiều người cho rằng đó chính là những thanh Thái Cổ Danh Khí, điều này không ai chứng thực được mà xem đó chỉ là chuyện không tưởng.

Và cuối cùng, những người đi đến khảo sát thì mới phát hiện ở khu vực xung quanh như bị thứ gì đó phá hủy hết toàn bộ. Quả núi cao hơn ba ngàn trượng cùng hàng trăm trượng xung quanh bị hủy diệt không còn nhìn thấy một viên sỏi đá, nó đã hoàn toàn biến mất. Giống như một vị chân Thần nổi giận vung tay tạo thành vậy. Rốt cuộc là thứ gì gây nên?

Không ai lý giải được chuyện này cả mà chỉ có trong đầu một câu hỏi mà không ai có thể trả lời được.

Dị tượng đó cũng không phải thứ gì ghê gớm sinh ra cả mà là từ trong hư không có vô vàn đạo chi pháp tắc như đang đào thải một thứ gì đó trông rất giống với một quả trứng với lớp vỏ bên ngoài bị đạo tắc đánh lên nhưng không có một chút hao tổn hay bị ăn mòn.

Không biết quả trứng kia từ đâu mà có hay là từ trong hỗn độn hư không sinh ra, hay là có thứ gì khác cực kỳ kinh khủng sinh ra. Mà đó chỉ là một dấu chấm hỏi lớn không thể lý giải.

Quả trứng đó bay ra từ trong hư không rồi rơi xuống, nó va chạm phải một quả núi cực lớn rồi tạo ra một chấn động cực kỳ kinh khủng khiến toàn bộ khu vực xung quanh bị hủy diệt. Cùng lúc đó là một màn dị tượng sinh ra cho đến khi quả trứng nở ra hoàn toàn mới biến mất.

Từ trong đó đi ra, bóng dáng một đứa trẻ với một làn da trắng hồng mụm mĩm cao khoảng chừng năm mươi phân, cặp mắt to tròn với con ngươi sáng ngời, ẩn ẩn ở trong đó là vô vạn đạo tắc đan xen cùng một loại năng lực nào đó cực kỳ khủng bố. Ở chính giữa mi tâm sinh ra một cái ấn ký màu đỏ rực như máu ẩn hiện và có dấu hiều tan mờ đi cùng dị tượng ở trên kia.

Đứa trẻ đó ngay vừa đi ra thì vỏ trứng cũng vì thế mà tán biến. Đứng tại đó một hồi lâu để nhìn xung quanh, rồi mới cất bước rời đi. Chơ tới ngày hôm sau thì mới có người đi đến nhưng cũng chẳng thể tìm kiếm được thứ gì.

Cho tới hiện tại!

Ở bên ngoài kiếm tháp, có một bãi sân cực kỳ rộng lớn được quét dọn cực kỳ sạch sẽ và xung quanh có từng hang cây cổ thụ rất lớn đứng sừng sững suốt bao đời. Và phía bên dưới gốc cây có một đám đệ tử đang thi nhau luyện kiếm, cũng có người đang thay phiên nhau công phạt ma luyện bản thân.

Tử Cực Kiếm Môn là một tông môn luyện kiếm chính thống có truyền thừa từ rất lâu đời đời cho đến nay cũng phải gần một vạn năm hơn, nội lực tông môn cũng cực kỳ hùng hậu, đệ tử có tầng tầng lớp lớp với rất nhiều cảnh giới khác nhau từ thấp cho đến cao.

Cảnh giới tu luyện chia làm: Luyện Nhân Cảnh, Thức Nhân Cảnh, Ngưng Hải Cảnh, Thiên Địa Cảnh, Tinh Cực Cảnh, Hóa Cảnh (Thuế biến nhân cảnh), Kết Đan, Ngưng Anh, Thần Phủ, Nguyên Tôn, Thánh Cảnh…. Và mỗi một cảnh giới chia làm chín cái tiểu cảnh giới.

Ngay lúc đám đệ tử đang hang say tu luyện thì bỗng nhiên có một tiếng nổ cực lớn vang vọng từ phía kiếm tháp phát ra.

“Cuối cùng cũng xuất quan rồi. Ta lại có thể đăng đỉnh để mà tu luyện trở lại”. Từ trong đám người, một tên nam tử có chiều cao hơn tám thước thân thể với một bộ trang phục cổ trang tay áo dài rộng có màu xanh lam với từng đường vải màu đỏ trang trí ở hai bên viền áo, đó là môn phục của đệ tử nội môn sử dụng.

“Đúng vậy, ta đợi cũng phải hơn bốn tháng rồi mới có thể chờ đợi được”. Một bên khác, có một vị nữ tử mang một bộ môn phục màu trắng tinh khiết từ trên xuống dưới với hoa văn con hạc được thêu dệt ở bên ngoài. Gương mặt nàng cực kỳ thanh tú với ngũ quan rất tinh tế, cực kỳ xinh đẹp.

“Mộ Dung sư tỷ, không biết người đó có thể hay khong thu hoạch được thứ gì?”. Tên đệ tử nội môn kia đã rất hùng hổ rồi nhưng khi gặp nữ tử này thì đột nhiên quay hướng ba trăm sáu mươi độ mà đối xử. Vì nàng ta thân là đệ tử tinh anh và cũng là một trong những người thiên kiêu của tông môn, có thực lực cực kỳ mạnh mẽ.

“Ta cũng không biết đâu, nhưng chắc chắn sẽ có đột phá, thực lực xưa đâu bằng nay đâu”. Nàng ta hơi suy nghĩ một chút rồi lên tiếng trả lời rất nhẹ nhàng, giọng nói thanh thoái khiến người ta phải mê li.

“Cũng đúng mà thôi, một cái quái vật tu luyện như vậy đâu phải thiên kiêu như chúng ta có thể so sánh”. Từ phía xa, có một vị nam tử cũng đang hướng về phía đám người mà lên tiếng. Hắn cũng một thân mang bộ môn phục màu trắng đại biểu cho đệ tử tinh anh, cùng bậc với Mộ Dung nàng ta.

“Hóa ra là Nguyên Nhật sư huynh, đã lâu không gặp”. Đáp lại, Mộ Dung nở một nụ cười duyên dáng rồi cúi đầu chào hỏi.

“Ha ha ha. Được sư muội quan tâm như vậy ta thật là có phúc”. Nam tử này tên Nguyên Nhật lên tiếng đáp lời.

“Mà sư huynh cùng những người kia từ Kiếm Chủng Nguyên Vực vừa trở về hay sao? Có được thu hoạch gì không?”. Nàng tiếp tục lên tiếng hỏi thăm.

“Quả thật là ta cũng vừa mới về rồi nghe thấy động tỉnh liền ghé qua đây. Cũng chẳng thu hoạch gì nhiều”. Nam tử thở dài một hơi dài rồi tiếp tục nói. “Phải nói thu hoạch lớn nhất chỉ có Nhất Kiếm sư huynh mà thôi, tại hoàng kiếm bi đã thu được một bộ kiếm pháp truyền thừa cùng bước đầu ngưng thêm một cái khác kiếm ý”.

“Quả không hổ là thiên kiêu hang đầu”. Mộ Dung hai mắt như đang sáng lên tràn đầy mến mộ. Mặc dù nàng cũng là thiên kiêu nhưng xa xa mới đuổi kịp được người tên là Nhất Kiếm kia mà thôi.

“Người kia đi ra”. Cả hai người đang trò chuyện thì đột nhiên từ phía xa có một thanh âm đệ tử vang lên.

Ngay lập tức, hang loạt ánh mắt dần dần hướng về phía cửa ra của kiếm tháp thì nhìn thấy một người với một bộ không phải là môn phục và có chút hơi cũ, người ngoài nhìn thấy thì tưởng chừng như là người quét dọn mà thôi, nhưng đâu phải như vậy.

“Chúc mừng tiểu sư phụ đột phá”. Ngay lập tức, toàn trường cùng nhau đồng thanh vang lên, kể cả Mộ Dung Anh (Tên thật của nàng, Mộ Dung chỉ là môn hiệu) cùng Nguyên Nhật. Thân làm đệ tử tinh anh cũng vì thế mà kính cẩn.

“Ừm”. Đáp trả lại là một thanh âm thâm trầm băng lãnh vọng ra. Ngay từ lớp bụi mù đi xuống, bóng dáng một người cao hơn 6 thước với làn da trắng sáng, gương mặt cực kỳ điển trai rất thu hút ánh mắt.

Với sự kính cẩn như vậy, tưởng chừng như đó là chào mừng một vị trưởng lão nào đó nhưng không, toàn trường lại khom người cúi chào một đứa trẻ mười hai tuổi. 12 tuổi?

Người ngoài trông thấy như vậy chắc chắn sẽ há hốc miệng cười mà trào phúng. Nhưng ở trong Tử Cực Kiếm Môn thì lại khác. Truyền kỳ một người được gọi là thần cấp thiên kiêu, vượt qua mọi ghi chép của sử sách. Thậm chí siêu việt toàn bộ thế giới không ai có thể sánh bằng.

12 tuổi, chỉ là tuổi ăn tuổi chơi của đám trẻ con ngoài kia nhưng người này lại khác, chân chính một vị đỉnh cấp thực lực, ngay cả trưởng môn cùng chư vị trưởng lão cũng phải chào thua. Cam bái hạ phong.

Cái gọi là truyền kỳ đúng là vậy. 12 tuổi có thể dễ dàng đánh bại một vị lão bất tử trong tông môn. Đỉnh cấp Thánh cảnh một trong, trình độ tu luyện như vậy đâu phải bình thường người có thể làm được đâu. Thậm chí lúc này đã đột phá nữa chứ, thực lực đâu phải trước có thể so sánh.

Mặc dù có đẳng cấp cao như vậy nhưng chung quy hắn cũng chỉ là đứa trẻ 12 tuổi mà thôi. Nhưng cũng đừng vì thế mà xem thường, một cái đẳng cấp siêu cấp quái vật đội lốt dưới đứa trẻ mà thôi. Từng một mình đi vào cấm địa quậy tưng bừng, bắt bát cấp Hung Thú vì vật cưỡi mua vui.

Phải biết bát cấp Hung Thú tương đương với Thánh Cảnh, quá kinh khủng!

“Hì hì. Tiểu sư phụ, thời gian này ta rất nhớ ngươi nha”. Mộ Dung Anh nhanh chóng đi lại gần, vong dáng thon gọn cao cao khom xuống ghé sát cặp môi anh đào đỏ hồng ghé sát điểm lên một nụ hôn trên má rồi cười cười mà nói.

“Oa. Thật hạnh phúc đó nha, tiểu Anh Anh, thời gian này ta nhớ lắm”. Rất nhanh, hắn liền nhảy lên ôm lấy ngang ngực Mộ Dung Anh rồi thoải mái mà nói.

Gương mặt bầu bỉnh úp sát vào cặp ngực căng mọng của nàng mà hít lấy hít để, hắn cũng chẳng them để ý đến người khác mà đưa đầu ma sát qua lại để cảm nhận hai quả đồi phía bên dưới lớp áo, thậm chí còn đưa tay lên mà ôm lấy một bên ngực của nàng.

Chuyện này cũng chẳng có ai lấy làm lạ nữa mà đi quan tâm. Thân là đỉnh cấp thực lực nhưng cũng là đỉnh cấp dâm dê, thậm chí ngay cả phu nhân của môn chủ cũng bị hắn nhìn lén lúc đi tắm rất nhiều lần. Các nữ đệ tử cũng vì thế mà bị, có thể nói toàn bộ nữ đệ tử trong môn đều ít nhiều bị hắn nhìn qua hết toàn bộ rồi, thậm chí còn đụng chạm vào đó nữa.

Quá quen với vị tiểu sư phụ này rôi nên ai cũng chẳng còn để ý đến, vì biết rồi cũng chẳng làm được gì? Ngang nhiên đánh mặt hay sao? Đâu có ngu mà làm như vậy. Người ta thế nhưng đạt cấp độ bắt bát cấp thậm chí cửu cấp Hung Thú làm vật cưởi, thế nhưng Thánh Cảnh đâu. Có ra cũng chẳng thể làm được gì.

“Aiza. Tiểu tổ tông của ta cuối cùng cũng xuất quan”. Hắn đang tận hưởng bầu ngực căng mọng kia thì đột nhiên từ phía xa có một thanh âm vang vọng đến.

“A. Tiểu tông chủ, ngươi sao ra đây, ta rất nhớ mấy con tiểu long kia nha”. Lời nói thản nhiên này của hắn mà để người khác nghe thấy phải chột dạ mà rùng mình.

Tiểu tông chủ?!

Ngay cả bát cấp giao long, vật cưởi của tông chủ cũng bị khinh thị thậm chí cả tông chủ đâu.

“Nhất quyết không được, lúc trước ngươi ăn một con rồi chưa chán hay sao?”. Vị tông chủ này đột ngộn run người lên một cái rồi nhẹ nhàng trả lời.

Nhớ tới lúc trước, hắn vì làm thịt rồng đem lên nướng ăn khiến toàn bộ tông môn phải rung động cả lên. Thậm chí giờ mà nhớ đến cũng phải rùng mình.

“Hắc hắc. Ngươi tìm ta vì việc gì?”. Rất nhanh, hắn liền thay đổi giọng nói mà hỏi.

“Ngươi có muốn hay không ra ngoài lịch luyện”. Vị tông chủ đáp lời.

“Ta cũng đang có ý này, sợ ta nên muốn đuổi ta ra ngoài hay sao?”. Hắn liếc mắt qua nhìn rồi nói.

“Ấy, không không. Tiểu tổ tông ngươi sao ai dám đuổi ra đâu. Chỉ là ngoài kia nhiều cái vui hơn cùng có nhiều mĩ nử hơn nữa”.

“Hắc hắc, ai nghe thấy cái này chắc có người tối nay ngủ không yên đó nha”. Đáp lại, hắn nở một nụ cười quái gở rồi nói.

“Thế cho ta một cái vũ khí đi, cái tiểu kiếm này rắc rối quá đi. Ta mang nó ra dung thì mấy ai mà chịu được”.

Một bên, thanh kiếm đang bay lơ lửng phía sau lưng hắn đột nhiên run lên rồi phát ra thanh âm tê minh như đang muốn phản bác lại.

“Tốt, ngươi có thể tới luyện khí các tuyển mấy cái vũ khí, toàn bộ đều miễn phí hết”. Tông chủ nở một nụ cười tươi rồi thoải mái trả lời.

“Hắc hắc. Tự cầu phúc đi”. Cuối cùng, hắn chỉ cười nói giống như đang châm chọc lấy vị tông chủ kia.

“Lão đầu tử. Ông chán sống hay sao? Tối nay cút ra ngoài ngủ cho bà”. Đột nhiên, phía xa có một tiếng quát rất lớn vang vọng đến khiến toàn trường phải rùng mình im lặng.

Hổ cái đến rồi!

Bình Luận (0)
Comment