Ngay sau tiếng nổ, cả hai người bị sóng xung kích đẩy bắn ra ngoài.
Trên người họ xuất hiện từng vệt kiếm sắc bén cắt trúng đang rỉ ra không ít máu tươi. Mặc dù đó chỉ là kiếm khí bạo tán nhưng uy lực của nó cũng có thể sánh ngang được một công kích toàn lực của Ngưng Hải cảnh tầng hai rồi, cực kỳ kinh khủng.
Đế Nguyên Quân trông thấy một màn này cũng không khỏi kinh ngạc, nhìn hai người kia tuổi tác cũng tầm hai mươi đến hai tư tuổi nhưng kiếm đạo tu luyện đã đạt thành tựu như vậy rồi.
Trừ đám đệ tử Tử Cực Kiếm Môn ra thì không có mấy ai có thể sánh được, mặc dù là đệ tử của thánh địa, được cung cấp rất nhiều phúc lợi để tu luyện nhưng con đường tu luyện của mỗi người không giống nhau, không phải vì thiên phú mà có thể khẳng định được thực lực của mỗi người.
Trượt dài một đường, cả hai người đồng thời đứng dậy.
“Sư đệ, cẩn thận đó”. Lý Vân Thao ánh mắt sắc bén nhìn về phía trước, hai tay nắm chặt chuôi kiếm, hai chân cong xuống thân trên nghien qua một bên thủ thế.
Trong chớp mắt, thân ảnh Lý Vân Thao giống như một hoạt ảnh màu đen bay lướt qua cùng với ánh kiếm sáng chói lao đến.
Một kiếm mạnh mẽ được tung ra, mặc dù không thúc dục công pháp nhưng với lượng chân nguyên hùng hậu ở trong người, một kiếm này có uy lực cũng phải ngang bằng uy lực của địa cấp kiếm pháp rồi.
Xiu xiu!
Tiếng lưỡi kiếm bay xé gió vang lên.
Trong mắt Hoa Viên, một vệt ánh chói từ xa đang lao đến với vận tốc cực kỳ nhanh, con ngươi đột nhiên co rút lại. Trong đầu hắn bắt đầu xuất hiện vẻ nguy cơ.
Lưỡi kiếm chuẩn bị lao tới, Hoa Viên nghiêng người qua một bên tránh né, nhưng tốc độ kiếm quá nhanh nên không thể tránh hết được.
Lưỡi kiếm lướt qua, trên cổ Hoa Viên xuất hiện vột vệt máu nhỏ chạy dọc ra sau. Mặc dù công kích này không có sát ý nhưng một kiếm vừa rồi có thể chém đứt đầu hắn nếu như không phản ứng kịp.
“…”.
Hoa Viên cắn răng, toàn thân điên cuồng vận chuyền chân nguyên, khí tức trên người giống như một mũi tên vừa được thả giây nên bắn ra một cách đột ngột.
Tay trái đưa lên rồi bóp chặt một cái, thiên địa lực lượng xung quanh khu vực đấu trường này như bị hút đi mất và đang điên cuồng đổ dồn về phía Hoa Viên, trên người hắn lúc này giống như đang hòa nhập với thiên địa lực lượng. Kết hợp với chân nguyên nồng đậm, lúc này sức mạnh của hắn đã có thể chạm tới Thiên Địa cảnh tầng chín đỉnh phong rồi.
Toàn thân vận lực, Hoa Viên dẫm mạnh chân xuống rồi lao về phía trước, tay phải đưa lên rồi vung một kiếm mạnh mẽ chém ra.
Lý Vân Thao nhìn thấy một màn này mà không khỏi giật mình, vừa tiếp đất không lâu nên để chống lại một kiếm ẩn chứa thiên địa lực lượng này là không thể nên hắn nhảy lên cao rồi đạp không mà đứng.
“Muốn tránh”. Hoa Viên cười lạnh.
Công kích không trúng đích, Hoa Viên vận chuyển chân nguyên xuống hai chân rồi bay lên. Tốc độ đạp không còn nhanh hơn cả lúc ở trên nền đất. Cực tốc lao tới, hắn cung mạnh tay tung ra thêm một kiếm.
Lưỡi kiếm sắc bén ánh lên như muốn cắt đứt thiên địa ập tới, Lý Vân Thao trên mặt chảy xuống một hạt mồ hôi lạnh. Nhưng lúc này không thể trốn tránh được nên hắn đưa tay lên cao rồi thi triển kiếm chiêu.
Địa cấp trung phẩm kiếm pháp, Phá Không Kiếm!
Một kiếm uy lực kinh thiên, khí thể hùng hổ như muốn bổ đôi một tòa sơn nhạc đè nén xuống.
Rầm!
Hoa Viên vung kiếm từ dưới lên, Lý Vân Thao bổ kiếm từ trên cao xuống. Hai đầu lưỡi kiếm với uy lực kinh thiên thình lình va chạm.
Một tiếng nổ lớn vang lên, thân thể cả hai một lần nữa bị đẩy văng ra xa, hai chân trượt một đường dài trên nền đất.
“Vân Thao sư huynh bị thương rồi”.
Đám đông đệ tử nhìn thấy khóe miệng Lý Vân Thao chảy xuống một dòng máu tươi, nên ai ai cũng kinh hãi mà thốt lên.
Một người có danh xưng cuồng kiếm như hắn lại bị một người khác đã bại như vậy.
“Thiên địa lực lượng quả thật rất mạnh”. Đưa tay lau đi vệt máu, Lý Vân Thao khóe miệng nhếch lên rồi nói. “Không ngờ sư đệ đã có thể nắm vững được như thế rồi”.
“Ngươi cũng đừng thu tay nữa, toàn lực cùng ta một trận chiến đi. Sư huynh”. Đáp lại, Hoa Viên trên gương mặt để lộ biểu cảm chắc chắn nói.
Hắn xem một trận chiến này là để xác thực sức mạnh của bản thân nên muốn đối phương toàn lực cùng hắn một trận chiến. Cho dù có bị thất bại đi chăng nữa hắn cũng không bao giờ hối hận.
“Như ý ngươi”. Đáp lại chiến ý ngút trời của Hoa Viên, Lý Vân Thao thờ nhẹ một hơi rồi nói.
Chân nguyên trong cơ người bốc lên, khí tức Thiên Địa cảnh tầng bảy đỉnh phong bốc lên như một ngọn lửa rực cháy. Chưa dừng lại ở đó, trên người hắn bốc ra từng sợt, từng sợi năng lượng mờ ảo đang cộng hưởng cùng với thiên địa chi lực xung quanh.
Chỉ trong chớp mắt, cảnh giới của hắn đã tăng lên thành Thiên Địa cảnh tầng chín đỉnh phong, cùng Hoa Viên đồng cảnh giới.
“Bắt đầu đi”. Hoa Viên lớn tiếng quát.
Ngay tiếng quát uy lực đó, cả hai người điên cuồng lao lên. Khí tức cường hãn trên người cùng kiếm khí đang điên cuồng hòa lẫn vào nhau mà tấn công không ngừng.
Thân ảnh của hai người di chuyển với một tốc độ nhanh tới chóng mặt, những người quan chiến ở phía bên dưới chỉ có thể nhìn thấy tàn ảnh cùng ánh kiếm của hai người mà thôi.
Chỉ trong chớp mắt, họ đã tung ra hơn một trăm chiêu mà chưa có ai chững lại. Trên cơ thể của cả hai người đang dần xuất hiện từng miệng vết thương, bộ môn phục bên ngoài giống như vừa mới được đem đi nhuộm đỏ.
Nhưng cả hai người không có một ai chịu dừng lại, họ vẫn điên cuồng lao lên, ở trên mặt đất, ở trên không. Chổ nào cũng là chiến trường của hai người. Họ hăng say đánh tới mà không hề để ý đến những người quan sát ở bên dưới.
“Kinh khủng quá”.
“Cả hai người bọn họ ít nhất cũng thuộc vào vị trí năm mươi người mạnh nhất rồi”.
“Đây không phải là một trận chiến bình thường nữa mà đúng hơn là một trận tử chiến rồi”.
Chứng kiến một màn này, đám đông đệ tử không khỏi rùng mình mà thốt lên, nhìn thấy từng đợt kiếm khí sắc bén điên cuồng chém ra rồi triệt tiêu với nhau. Họ đã đánh ra không biết bao nhiêu kiếm rồi nhưng mỗi một kiếm vẫn không có dấu hiệu chững lại mà đang tăng lên không ngừng, tốc độ, sức mạnh đều đã vượt quá cảnh giới của họ rồi.
Kiếm chiêu mặc dù không được tung ra nhưng trận chiến của cả hai người đã có thể xem đây là Tinh Cực cảnh chi chiến rồi.
Từ trên cao hạ xuống, bóng dáng hai người bị thương khắp người, toàn thân bị một màu đỏ tươi tanh nồng nhuộm đỏ, từng hơi thở dốc mạnh được thổi ra cùng với đó máu tương đang không ngừng chảy xuống.
Nhưng bên trong ánh mắt của cả hai người vẫn giữ vững chiến ý nên họ chưa chấp nhận dừng lại.
“Một kiếm kết thúc thôi”. Lý Vân Thao nở một nụ cười lớn rồi quát.
“Ta cũng có ý như vậy”. Đáp lại, Hoa Viên hưng phấn không thôi đáp.
Mặc dù họ đã hao hụt một lượng chân nguyên rất lớn, lúc này cả hai người cũng chỉ còn lại ba đến bốn thành nữa mà thôi nhưng một kiếm cuối cùng này lại có uy lực mạnh mẽ không khác gì lúc họ đỉnh phong tung chiêu vậy.
Khí tức điên cuồng bốc lên cùng với đó lại đại kiếm chiêu điên cuồng được thúc dục.
Địa cấp đỉnh phong kiếm pháp, Tề Vũ Kiếm!
Địa cấp đỉnh phong kiếm pháp, Tuệ Chi Kiếm Pháp!
Cả hai người đồng thời dục dục đại kiếm chiêu, kết hợp với lượng chân nguyên còn lại. Uy lực của một kiếm này đã vượt ngoài sức mạnh của Thiên Địa cảnh rồi, ngay cả Tinh Cực cảnh chứng kiến một màn này cũng phải rùng mình mà kiên dè một vài phần.
Kiếm khí cuồng mãnh như hung thú đang ở bờ vực của cái chết đang gồng mình chống lại, một thứ cảm giác kinh khủng đổ sập xuống.
Kiếm khí đã ngưng tụ đầy đủ, cả hai người đồng loạt lao lên. Ánh mắt, tinh huyết, tinh thần,… mọi thứ tinh túy nhất của họ đều được đổ dồn vào một kiếm này. Đối mặt với đối phương có thực lực rất mạnh nhưng cả hai người không có một chút biểu cảm. Một kiếm cứ như không có vật gì ngăn cảm mà chém tới.
Rầm!
Chợt, từ trên cao hạ xuống. Một thanh trường kiếm màu xanh lam cắm sâu xuống nền đất. Toàn bộ công kích của cả hai người bị một kiếm này dễ dàng hóa giải, thậm chí bị phá vỡ.
Lý Vân Thao cùng Hoa Viên cùng phun ra một ngụm máu tươi rồi bị đảy lùi ra xa gần trăm mét mới có thể dừng lại. Ánh mắt cả hai người cùng nhau nhìn về phía thanh kiếm kia sợ hãi.
“Đấu trường này là nơi để đệ tử trao dồi kinh nghiệm chứ không phải là tử chiến”.
“Hai ngươi làm hơi quá rồi”.
Một thanh âm từ trên cao vọng xuống.
Đám đệ tử nghe thấy thanh âm này mà giật nảy người, ánh mắt họ giống như một đứa trẻ nhìn lên.
Ở trên cao, bóng dáng một trung niên nhân trông rất trẻ tuổi, dáng vẻ ngang tầm ba mươi nhưng khí tức trên người hoàn toàn không để lộ ra ngoài. Hai chân đứng ở trên không không một chút rung động, mái tóc dài buộc cao bị gió thổi tung bay kết hợp với môn phục trưởng lão màu trắng, cơ thể cao ráo với ánh mắt sắc lẻm nhìn xuống giống như tiên nhân không nhiễm bụi trần.
“Đệ tử tham kiến Mộ Vân Hành trưởng lão”.
Kinh ngạc một lúc, đám để tử lấy lại tâm trí đồng thanh hô lớn.
“Được rồi, không cần đa lễ”.
“Các ngươi cứ tiếp tục nhưng đừng nặng tay quá là được”.
Nói xong, thân ảnh Mộ Vân Hành dần tan biến ở trong không trung mà biến mất không một dấu vết.
“Trận chiến này là ai thắng?”.
Đợi trưởng lão rời đi, đám đông đệ tử nhìn lên trên đấu trường hỏi, nhưng không một ai có thể trả lời.
“Hahahaaha. Trận chiến này không có ai thắng vậy số lượng đặt cược này là của ta rồi”.
Chợt, một thanh âm non trẻ cười lớn vang vọng, đám đông nhanh chóng bị điệu cười này thu hút mà nhìn lại.
“Thế nào?”. Đế Nguyên Quân hí hửng nói. “Các ngươi chỉ đặt thắng thua mà không cược hòa, thế không phải ta thắng sao”.
“Các ngươi nhìn làm gì?”.
“…”. Toàn trường lâm vào trầm tư, Đế Nguyên Quân nói không hề sai, trận chiến này không một ai đặt hòa nên không thể phản bác lại, mặc dù rất tiếc nhưng không ai dám lên tiếng để đòi. Bởi vì lần trước bọn họ cũng đã vậy nhưng kết quả nhận về lại càng thảm hơn.
“Sư đệ, ngươi có dám cùng ta một trận chiến”.
Đột nhiên, phía sau lưng Đế Nguyên Quân truyền đến một thanh âm. Toàn trường cũng vì người này mà rung động mạnh.
- --