Người đăng: chien1998qb@
Kẻ đến bất thiện!
“Xin chào, tiểu sư đệ”. Nam tử gương mặt thanh tú đứng đối diện Đế Nguyên Quân lên tiếng.
“Ồ, mục đích không phải là Mộc Đăng Quả hay sao? Cần gì phải làm trò như vậy?”. Đế Nguyên Quân khóe miệng cười nhẹ một cái.
“Ta nào có”. Nam tử vẫn duy trì điệu bộ thanh nhã nói. “Ta là Nhạn Bất Hoành, đệ tử thân truyền, không biết tiểu sư đệ là đệ tử của vị trưởng lão nào?”.
“Nếu không có việc gì thì ta đi trước?”.
Đế Nguyên Quân trong người cảm nhận có chút không vui, nên không có trả lời mà thản nhiên nói rồi từ từ quay người rời đi.
Nhạn Bất Hoành nhận thấy Đế Nguyên Quân phớt lờ nên không được vui, gương mặt thanh tú lúc này hơi chút nhăn lại giống như đang giận. Nhưng lại nhanh chóng kìm xuống rồi tiếp tục nói.
“Tiểu sư đệ, làm sao có thể vô lễ như vậy được, dù sao ta cũng thân là sư huynh đồng môn của ngươi”.
“Hừ, mục đích nó hiện rõ trên gương mặt của ngươi rồi, cần gì phải giấu diếm như vậy?”. Đế Nguyên Quân bước chân dừng lại rồi thản nhiên nói.
Nhạn Bất Hoành bị nói trúng tim đen nên dường như bất động suy nghĩ một lúc.
“Nếu vì Mộc Đăng Quả thì cứ đến, dùng thực lực mà cướp nó từ trong tay của ta?”. Đế Nguyên Quân đưa tay lên cao, trong lòng bàn tay nắm giữ Mộc Đăng Quả hướng về phía Nhạn Bất Hoành rồi lên tiếng như muốn mỉa mai.
“Tiểu sư đệ, ta dù sao cũng là sư huynh, cướp đoạt linh dược lại không được hay cho lắm”. Gương mặt Nhạn Bất Hoành nổi lên từng sợi gân xanh nhưng vẫn cố gắng kìm nén lại rồi tiếp tục nói. “Như thế này đi, ta dùng hoàng cấp thượng phẩm kiếm pháp này đổi được hay không?”.
Quan sát Đế Nguyên Quân một lúc lâu, Nhạn Bất Hoành thầm nhận định. Tuổi tác cũng chỉ tầm mười hai tuổi thì chắc chắn không có suy nghĩ được nhiều và kỹ càng nên việc dùng bộ kiếm pháp trên tay này ra trao đổi là có thể được.
“Địa cấp linh dược đổi hoàng cập thượng phẩm kiếm pháp”. Đế Nguyên Quân bổng nhiên phá lên cười lớn. “Hahahaha. Ngươi có bị teo não mà không biết suy nghĩ hay không”.
“Thế ta dùng Địa cấp kiếm pháp đổi ngươi cánh tay mặt này có được hay không?”. Chưa dừng lại ở đó, Đế Nguyên Quân đưa tay chỉ về phía cánh tay phải của Nhạn Bất Hoành rồi nói.
“Ngươi…”. Nhạn Bất Hoành không kìm nén được nữa nên quát lớn. “Rượu mời không uống mà muốn uống rượu phạt?”. Nhạn Bất Hoành lúc này đã bạo nộ rồi!
Thình lình, khí tức trên người hắn bắt đầu bùng nổ ra ngoài, một loại uy áp như thiên địa tán ra, hướng về phía Đế Nguyên Quân chộp tới. Nếu cho đầu Hải Tâm Ngư Xà kịa đối diện với cái loại uy áp này chắc chắn sẽ bị dọa cho sợ hãi mà bỏ chạy đi.
Bởi vì đây không phải là chân nguyên mà Hóa Cảnh cưởng giả ngưng tụ lại nữa mà là một loại gì đó cực kỳ khác biệt, chân nguyên hoàn toàn không có mà thay vào đó là một thứ gì đó bao bọc lại xung quanh cô đọng thành vật. Thiên địa, linh khí xung quanh cũng vì vậy mà muốn ngưng tụ lại.
Không thể sai vào đâu được, loại khí tức này hoàn toàn vượt xa Hóa Cảnh mang lại!
Kết Đan Cảnh!
Phải biết, Hóa Cảnh cùng với Kết Đan cảnh mặc dù tách biệt nhau một đăng cấp nhưng lại xa nhau như một trời một vực. Hóa Cảnh có thể mượn thiên địa mà công kích còn Kết Đan lại có thể ngự thiên địa thành vật chất, một cái thuần khí làm sao có thể đối đầu được.
Chưa dừng lại ở đó, sau khi ngưng lại thành đan, thực lực củng đã thăng tiến lên một cái đăng cấp hoàn toàn mới, Hóa Cảnh thực lực ví như một con trâu lớn thì Kết Đan lại như một ngọn núi to lớn sừng sững không hề bị con trâu lay động được.
Mặc dù khí tức của Nhạn Bất Hoành vẫn còn ẩn chưa lại một chút chân nguyên nhưng cảnh giới đã hoàn toàn đột phá, với khí tức này toát ra thì có thể khẳng định được Nhạn Bất Hoành chỉ vừa mới đột phá gần đây mà thôi, vì lần này đến Nam Hoang Sơn Mạch làm nhiệm vụ nên chưa hoàn toàn chuyển hóa hết toàn bộ.
Kể từ khi gia nhập Tinh Kiếm Tông, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy một đệ tử có thực lực mạnh mẽ như vậy. Nhưng dường như Đế Nguyên Quân lại không hề có một chút sợ hãi nào mà trên gương mặt lại nở một nụ cười hết sức khó hiểu.
“Thế nào? Tiểu sư đệ, ngươi nên đổi cho ta rồi chứ”. Mặc dụ tung ra uy áp dọa người như vậy, nhưng Nhạn Bất Hoành vẫn kiên định với dáng vẻ thanh tao của mình mà nói.
“Hahaha, ngươi chỉ được như thế thôi sao?”. Đáp lại, Đế Nguyên Quân từ trong nhẩn trữ vật lấy ra thanh trúc ngọc nắm chặt trong tay rồi đáp.
‘Đây không phải ngọc trúc của Mộ Tinh Trúc trưởng lão hay sao?’. Nhạn Bất Hoành nhìn chằm chằm thanh ngọc trúc, khóe miệng thì đang lẩm nhẩm suy nghĩ.
“Tiểu sư đệ lấy ngọc trúc này ở đâu?”.
“Ta lấy ở đâu thì liên quan gì đến ngươi?”. Đế Nguyên Quân đưa tay vung thanh ngọc trúc ra xung quanh rồi trả lời.
“Ngươi là đệ tử của Mộ Tinh Trúc trưởng lão?”. Nhạn Bất Hoành lúc này không còn xưng hô hắn là tiểu sư đệ nữa, bởi vì lúc này hắn không còn kìm hãm lại được, bị một đứa trẻ giễu cợt, châm chọc liên tục cùng với thanh ngọc trúc kia không hề tầm thường một chút nào cả.
Đế Nguyên Quân có thể không biết nó hiếm có hay tốt đẹp đến mức nào đi nữa nhưng đồ nằm trong tay hắn lại là như nhau, đều không đáng nhắc tới.
Nhưng đối với người khác, nó lại được xem là một loại chí bảo, một thanh ngọc trúc tầm thường lại bền chắc đến cực điểm, thậm chí độ cứng của nó còn mạnh mẽ hơn cả “Thiên địa linh khí”, mặc dù không thể so sánh với chuẩn Thiên Kiếp chi binh nhưng đối với một đệ tử bình thường thì đó đâu phải là tầm thường đồ vật nữa đâu.
Chuẩn Thiên kiếp chi binh nằm ở trong tông môn đã là một vật tồn tại cao cấp, ngay cả môn chủ cùng với các vị trưởng lão cũng chỉ có thiên địa linh khí mà thôi.
Nay thanh ngọc trúc này lại nằm trong tay một đứa trẻ “YẾU ĐUỐI” như vậy là sao sẽ không thể khiến hắn động tâm cho được.
“Ngươi có thể đưa thanh ngọc trúc cho ta, ta dùng cuốn địa cấp kiếm pháp này để đổi”. Nhạn Bất Hoành từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một cuốn kiếm pháp hường về phía Đế Nguyên Quân đưa tới.
“Ồ, địa cấp kiếm pháp sao?”. Đế Nguyên Quân thuận theo gió trả lời.
“Đúng.. đúng… là địa cấp kiếm pháp”. Nhạn Bất Hoành lần đầu tiên cảm thấy phấn khích như vậy. “Tiểu sư đệ ngươi thấy như thế nào? Một thanh pháp khí đổi thì là quá hời rồi”.
“Sư huynh à, ngươi lại không biết suy nghĩ?”. Nhưng trái lại với vẻ phấn khởi đó, Đế Nguyên Quân lại nở một nụ cười rồi tiếp tục châm chọc.
“Mắt ngươi không mù mà làm sao nhìn thanh ngọc trúc này là pháp khí được?”.
“Ngươi… Tiểu sư đệ, nếu ngươi đưa cho ta, sau này trong tông ai muốn khi dễ ngươi thì ta sẽ ra mặt”.
“Uy, ngươi lại bị ngu nữa hay sao?”.
“Tiểu độc xà đưa cho ta cái này rồi thì cần ngươi ra mặt hay sao?”.
“Hahaha”. Đế Nguyên Quân một tay đưa lên che miệng, vừa nói vừa cười lớn.
“Với cả, ngươi vừa đẩy uy áp chèn ép vừa nói lời ngon ngọt để mua chuộc ta sao. Ta đâu có ngu như ai đó”.
“…”. Ngay lúc này, Nhạn Bất Hoành hoàn toàn bí tiếng, không biết làm sao để phản ứng lại. “Tốt, thế ta thanh toàn cho ngươi”.
Không còn giữ lại nữa, Nhạn Bất Hoành tung ra toàn bộ thực lực của Ngưng Đan cảnh nhất tầng tản ra xung quanh. Vừa mới chỉ uy áp kia không đủ để khiến Đế Nguyên Quân chịu quá nhiều áp lực nhưng vào lúc này lại khác, cảm giác giống như bị hàng ngàn đầu hung thú đói khái nhìn chằm chằm. Cảm giác toàn thân bứt rứt khó chịu đến cực hạn.
“Hahaha. Thế nào, bây giờ có chịu đưa cho ta hay không?”. Nhìn thấy Đế Nguyên Quân chật vật bởi uy áp của mình như vậy lại khiến hắn cảm giác rất thoải mái.
“Ngươi lại ngu nữa, có thực lực như thế sao không lại mà cướp nó khỏi tay ta mà cứ ra dáng như vậy?”. Gương mặt chật vật Đế Nguyên Quân hiện lên ngày khó coi.
“Được, thế thì ta thanh toàn”.
Nhạn Bất Hoành giẫm nhẹ chân trên nền đất rồi bay nhanh về phía trước, một tay đưa lên hướng về phía ngọc trúc chộp tới. Mặc dù tốc độ này là cực kỳ bình thường đối với Ngưng Đan cảnh nhưng đối với Đế Nguyên Quân thì lại khác, dường như tốc độ toàn lực mà hắn tung ra lại không thể nào sánh kịp được.
“Dễ như vậy hay sao?”. Đối mặt với uy áp của Ngưng Đan cảnh cường giả hướng tới, Đế Nguyên Quân trên mặt vẫn nở lấy một nụ cười. Hai tay nắm chặt lấy thanh ngọc trúc chuẩn bị ngăn chặn.
Địa cấp trung phẩm côn pháp, Bá Vương Côn, Cùng Đồ!
Không chút nào ngưng tay, Đế Nguyên Quân toàn lực thi triển đại chiên hướng về phía Nhạn Bất Hoành đáp trả.
Hỗn độn nguyên khí được thôi động đến cực điểm, đan điền lúc này bắt đẩu nổi lên những gợn sóng lớn, phía trên dần dần xuất hiện những vòng xoáy đen đang điên cuồn thôn phệ linh khí xung quanh rồi chuyển hóa thành chân nguyên trong cơ thể.
Nhạn Bất Hoành nhàn nhả bay đến, nhưng vào lúc này lại cảm nhận được một cổ uy lực kỳ lạ từ Đế Nguyên Quân phát ra, cùng với linh khí xung quanh đang dần trở nên bạo động. Chưa dừng lại ở đó, nguyên thần ấn ký đặt trên người lúc này cũng dần dần mất đi.
Cảm giác giống như cổ uy lực kỳ lạ kia đang xóa bỏ đi nguyên thần ấn ký vậy.
Ngay lúc đang chìm đắm vào sự kinh ngạc, Đế Nguyên Quân tận dụng cơ hội mà lao lên hướng ngọc trúc hướng về phía trước đánh xuống.
“Hahaha”. Nhạn Bất Hoành đột nhiên phá lên cười lớn. Một tay ngưng tụ một ít khí lực bao trùm ở phía bên ngoài rồi tung ra một chưởng.
Rầm!
“Cái gì?”.
Ngay sau khi thanh âm nổ lớn vang lên, phía trước Nhạn Bât Hoành có một cột khói đất lớn bốc lên che đậy hết toàn bộ tầm nhìn.
Nhưng trước đó, hắn đã tung ra một chưởng hướng về phía Đế Nguyên Quân và đã đánh trúng. Nhưng cùng lúc đó lại cảm giác được có gì đó không đúng.
Một chưởng vừa rồi tưởng chừng như đã đánh trúng nhưng lại bị thanh ngọc trúc chặn đứng lại. Mặc dù chặn lại được nhưng cường lực mà Đế Nguyên Quân đón chịu lại không hề nhẹ một chút nào.
Ngay sau khi chặn đứng lại, Nhạn Bất Hoành tưởng chừng như hắn chắc chắn sẽ bị trọng thương. Nhưng không…
Ngay sau khi dùng ngọc trúc chặn đứng lại chưởng lực, thân thể Đế Nguyên Quân liền đánh văng ra ngoài một cách nhanh chóng. Nhưng ngay lúc đó, hắn liền vung mạnh ngọc trúc đánh mạnh xuống nền đất rồi mới bay đi.
“Khốn kiếp”.
Ngay khi bụi đất tán đi, Nhạn Bất Hoành liền không còn cảm nhận được khí tức cùng vị trí của hắn đâu nữa.
Ở bên ngoài!
Đế Nguyên Quân ngay sau khi mượn lực từ chưởng lực đó giúp đẩy bắn ra một quảng xa rồi mới thuân di đi đến một địa điểm khác. Cùng với Hỗn độn chân nguyên bao bọc lấy cơ thể khiến nguyên thần ấn ký của Nhạn Bất Hoành in lên cơ thể đã hoàn toàn bị cắt đứt. Cùng với việc chủ quan nên đã mượn lấy cơ hội này chạy đi.
Chưa dừng lại, Đế Nguyên Quân tiếp tục thuấn di liên tục hướng về phía đầm linh thủy mà lúc trước nghe được tên kia chỉ đến. Mượn nhờ Mộc Đăng Quả cùng linh thủy để luyện hóa, lúc đó thực lực của hắn lại tăng lên thêm một quãng.
Nhưng vừa thuấn di đi được một lúc thì trong lông ngực cảm giác được đau đớn không ngừng. Đế Nguyên Quân thân thể đột nhiên rơi xuống, khóe miệng phun ra một ngụm mau tươi.
Phốc!
“Đợi Tiểu gia ta ngày trở về?”. Đế Nguyên Quân đưa tay lên lau đi vệt máu trên miệng rồi quát lớn.
Mặc dù không cam chịu nhưng thương thế mà không nhanh chóng chữa trị thì hậu quả để lại không hề nhỏ một chút nào. Có Mộc Đăng Quả trong tay nhưng không thể sử dụng bởi vì làm như vậy không thể phát huy hết toàn bộ mong muốn của hắn.
Tìm đến một cái cây lớn, Đế Nguyên Quân dựa lưng vào thân cây rồi bắt đầu vận chuyển chân nguyên đến ổn định lại thương thế. Nhưng…
Ở phía ngoài đó không xa, một đầu tam cấp hung thú đang nhìn chằm chằm về phía Đế Nguyên quân như nhìn một con mồi nằm ngay ngắn trong miệng.