Ba tháng sau!
Tinh Kiếm Tông!
Chấp sự đường!
Một tòa tháp nguy nga cao gần mười tầng với từng tầng có vai trò riêng biệt. Tại tầng thấp nhất, là một nơi chuyên để xử phạt đệ tử vi phạm môn quy. Căn phòng rộng lớn này chí ít cũng phải lên đến gần hai trăm mét vuông. Xung quanh được bố trí bẳng những viên linh thạch lam quang phát sáng.
Ở phía trên cao, một dãy lũy cao gần ba trượng với bên trên có ba vị lão giả rấu tóc dài bạc phơ lớn tuổi đang nhắm mắt dưỡng thần.
Thấp hơn một chút, ngay tại vị trí trung tâm là nơi mà trưởng môn tọa vị, còn ở hàng lũy thấp nhất chính là vị trí mà các của trưởng lão trong tông. Những lũy còn lại xung quanh, đó chính là những nơi mà các đệ tử có cấp bậc cao được phép đi đến.
Và đứng ở thấp nhất, một bóng dáng người nữ tử đúng cúi đầu, bộ môn phục trên người rách nát đi một vài phần. Mái tóc bù xù rối tung che lấp toàn bộ khuôn mặt. Với hai tay bị một cái gông lớn khóa chặt.
Ẩn sâu dưới mái tóc rối xù đó, một gương mặt nữ tử phiền muộn hiện lên, cặp mắt thâm quầng như người bị mất ngủ, sắc mặt xơ xác, đôi môi nứt nẻ trắng bệch trông rất đáng thương.
“Mộ Tinh Trúc, ngươi có biết tội của mình”. Phía trên cao, một thanh âm lão giả truyền xuống.
“…”. Nhưng Mộ Tinh Trúc gương mặt thất thần không trả lời.
Đối diện với đại trưởng lão nhưng lại bị nàng làm ngơ như không hề nghe thấy nên lão giả kia quart lớn. “Hỗn xược. Người đâu, đánh ép nàng quỳ xuống?”.
Sau đó, một nhóm ba tên đệ tử tay nắm thiết chùy tiền lại gần. “Tinh Trúc trưởng lão, thất lễ”.
Bụp bụp!
Thanh âm từng tiếng chùy thủ đánh mạnh lên cơ thể vang lên, cả ba tên đệ tử kia mỗi một lần vung tay mạnh mẽ đến mức mà người đứng ở bên ngoài chấp sự đường đều có thể nghe thấy.
Đau đớn là thế, nhưng Mộ Tinh Trúc lại không một lần kêu lên một tiếng, gương mặt vô hồn không một cái chớp mắt, toàn thân như không hề cảm giác được một chút nào đau đớn. Mặc dù thân thể đang không ngừng rướm máu nhưng nàng vẫn bất động. Không màng đến xung quanh.
Ở trên cao, năm vị trưởng lão kia nhìn Mộ Tinh Trúc mà trong lòng đau xót, cùng là đồng môn đệ tử một thời và giờ đã là trưởng lão của tông môn nên họ nhìn thấy nàng bị đánh đập như vậy lại không thế làm gì, ngay cả một tiếng nói cũng không thể nói ra.
Bởi vì ở trên cao kia, ba vị đại trưởng lão gần như nắm quyền ở trong tông đang tại vị thì ngay cả trưởng môn cũng chẳng thể làm gì khác được. Chỉ có thể ngước mắt nhìn Mộ Tinh Trúc bị hành hình mà thôi.
Đánh thêm một lúc lâu, gương mặt ba tên đệ tử củng đã lấm tấm mồ hôi, mặc dù tay thì liên tục vung chùy nhưng biểu cảm của họ lại vô tận sóng lớn.
Mặc dù không quá quen biết Mộ Tinh Trúc trưởng lão nhưng toàn bộ đệ tử trong tông ai cũng mến mộ nàng, một phần vì nhan sắc xinh đẹp, vẻ bên ngoài thanh tao và tính cách của nàng rất dễ gần. Nàng gần như được xem là một đại mỹ nữ toàn diện nhất trong tông. Tuổi tác của nàng mặc dù lớn một chút nhưng không thể phủ nhận nhan sắc ngày một càng xinh đẹp của mình.
Nhưng hiện tại, nữ tử thanh tao xinh đẹp kia đã hoàn toàn chết đi, thay vào đó là một người vô hồn giống như một bức hình nhân không có cảm xúc.
Điều này khiến ai nhìn thấy cũng phải đau lòng!
“Đại trưởng lão, xin suy nghĩ lại chuyện này?”. Không chịu nổi nữa, Phong Nhận lão giả bất đứng dậy, hai tay ôm quyền hướng về phía ba người ngồi ở trên cao cầu khẩn.
“Xin đại trưởng lão suy xét”. Tiếp đến, bốn người khác cũng bật đứng dậy, hai tay ôm quyền lên tiếng.
“Hồ nháo, các ngươi…”. Đáp lại, Định Thân lão giả điều hành chấp sự đường lên tiếng quát. Lão giả này chính là người ở tầng một của Thi Đường Tháp.
Gương mặt lão giả hiện lên vẻ hung hăng rất chán ghét.
Nhưng sau đó, bả ba lão giả đại trưởng lão vẫn không hề để ý đến, hai mắt vẫn cứ thít chặt, toàn thân không hề có một chút nhúc nhích, giống như đang nằm nghỉ ngơi.
Thấy vậy Định Thân lão giả trên gương mặt bổng nhiên nhếch mép nhẹ như đang cười, bỏ mặc ánh mắt của năm trưởng lão kia nhìn mình mà tiếp tục ra lệnh. “Tiếp tục đánh cho ta”.
Ba tên đệ tử nghe thấy như vậy lại càng thêm rùng mình, cái con người này làm sao mà ác độc. Và những người được xem là đại trưởng lão chức cao vọng trọng kia nữa. Cả ba người đã vung chùy không biết là bao nhiêu lần rồi. Phía thân sau của Mộ tinh Trúc lúc này gần như đã bầm đen hết toàn bộ, cái áo mỏng ở bên ngoài thì bị xé rách thành nhiều mảnh, để lộ cơ thể mạt nhược ở phía sau khiến nhiều người phải đau xót.
Đánh thêm một lúc lâu, một lão giả trên cao kia mới có chút đị động. Cặp mắt đóng chặt lúc này mới có dần dần mở ra. Ánh mắt nhìn xuống phía bên dưới nhìn lướt qua Mộ Tinh Trúc một hồi rồi lên tiếng. “Nhốt nàng vào Cùng Sơn Cốc”.
Vừa nói xong, vị lão giả này lại tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần.
Cùng Sơn Cốc, một nơi được xem là sâu và tối tắm nhất của Tinh Kiếm Tông. Hình phạt bị bắt nhốt vào trong này được xem là một trong những hình phạt nặng nhất một trong.
Người tiến vào trong đó sẽ bị khóa chặt, không có một con đường đi ra. Quanh năm bị bóng tối bao trùm và bị hắc khí dần dần ăn mòn cơ thể.
Đã từng có rất nhiều người bị nhốt ở trong đó nhưng không thấy có một ai trở ra. Và không ai có thể biết được bên trong rốt cuộc tồn tại thứ gì, cũng chỉ ba đại trưởng lão kia biết một chút mà thôi.
“Đại trưởng lão, không thể”. Phong Nhận lão giả nghe thấy vậy liền lên tiếng. “Kính xin đại trưởng lão suy xét”.
Bành!
Lời nói vừa dứt, lão giả kia thình lình vỗ nhẹ lòng bàn tay xuống thành ghế, ngay sau đó là một chưởng kình mờ ảo hướng về phía Phong Nhận lão giả. Ngay lập tức, thân thể Phong Nhận lão giả bị đánh bay ra ngoài, trên ngực dần dần xuất hiện một hình bàn tay lõm vào.
Khóe miệng lão phun ra một ngụm máu lớn rồi ngất lịm đi.
Còn lại bao quát những đệ tử cùng với các trưởng lão khác phải rùng mình.
Quá tàn nhẩn!
Phía bên dưới, ba tên đệ tử thân thể có chút đứng không vững, hai chân liên tục run lên, ánh mắt run sợ nhìn về phía trên cao rồi nuốt xuống một ngụm khí.
Sau đó, cả ba người tiến lại gần rồi dìu Mộ Tinh Trúc ra ngoài, hướng về Cùng Sơn Cốc vị trí mà đi.
Phía bên ngoài, đám đệ tử dưới trướng của Mộ Tinh Trúc nhìn nàng với vô tận gợn sóng, họ căm phẩn, sợ hãi, lo lắng cho nàng nhưng không thể làm gì hơn mà chỉ biết đứng nhìn nàng bị bắt đi.
Lúc này, tại Nam Hoang Sơn Mạch!
Bên trong sơn động!
Đế Nguyên Quân từ bên trong luyện hóa huyết dịch thình lình tỉnh dậy. Toàn thân bị một tầng màu đen tạp chất đông kết lại thành từng mảng lớn giống như bức phù điêu.
Đế Nguyên Quân thân thể phát lực một chút rồi thở mạnh một tiếng khiến toàn bộ tạp chất bám trên cơ thể rơi xuống. Để lộ một cơ thể trắng sáng hồng hào, mặc dù lông tóc bị rụng hết toàn bộ nhưng trên mật độ thể và cơ bắp hiện lên rất là rắn chắc trông như được tạc lên vậy.
Dần dần, cặp mắt thít chặt dần dần mở ra, vô tận ở trong đó, một tầng huyết khí từ bên trong phát ra một tầng huyết quang bao phủ rồi tán đi.
“Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?”. Một tay đưa lên ngực cảm nhận được quả tim bỗng nhiên đập mạnh bất thường và trong thâm tâm lại xuất hiện một gợn sóng động cực kỳ mãnh liệt.
Vô tình, ánh mắt sâu thẳm thình lình hướng về phía phương hướng Tinh Kiếm Tông mà không biết chủ ý. Chỉ là theo bản năng nhìn mà thôi.
“Phù…”. Không biết là chuyệ gì nên không cần phải để ý thêm, Đế Nguyên Quân thở nhẹ ra một hơi rồi cảm nhận cơ thể mình.
Phía bên trong quả tim, dưới đáy dần dần xuất hiện gợn sóng. Liên tiếp là từng sóng huyết khi va chạm vào nhau mãnh liệt giống như một cái bể nước lớn. Thời gian hơn ba tháng, Đế Nguyên Quân mới có thể luyện hóa được toàn bộ huyết dịch còn lại.
Mặc dù huyết dịch cực kỳ nồng đậm nhưng sau khi bị luyện hóa, huyết chỉ lại chỉ có thể ngưng tụ thành một tấc hơn mà thôi.
Nhưng chỉ với chừng đó, Đế Nguyên Quân lại cảm giác được thân thể mình hiện tại đã đạt đến một đẳng cấp khác. Bình thường nếu như không sử dụng chân nguyên, tối đa hắn có thể tung ra một quyền nặng ít nhất là bốn năm trăm cân mà thôi. Nhưng hiện tại, chỉ cần hắn tùy ý đánh ra một quyền đạt đến gần sáu ngàn cân cự lực.
“Hahaha. Hoàn mỹ nhục thân quả thật là khác biệt”. Cảm thụ xong, Đế Nguyên Quân thoải mái nhận định. “Chỉ mới Thức Nhân cảnh tầng hai thân thể thôi nhưng cảm giác thật sự khiến người ta kinh ngạc mà”.
Nếu như để người ngoài nghe thấy được sẽ khiến họ phải giật mình, mười đầu ngũ cấp hung thú huyết khí kết hợp với linh dịch cùng một quả địa cấp linh dược mà chỉ có thể ngưng luyện nhục thân đến cảnh giới như vậy.
Nếu như cho một người bình thường luyện hóa thì chắc chắn có thể đẩy một người từ nhục thân bình thường lên Thiên Địa cảnh thậm chí đạt đến Thiên Địa cảnh đỉnh phong rồi.
Nhưng với chừng này đối với Đế Nguyên Quân đã là kết quá đã vượt qua sự mong đợi của hắn. Nếu như lúc ban đầu sử dụng chân nguyên hay công pháp để hỗ trợ thì đâu có thể được như hiện tại. Huyết dịch kia chắc chắn sẽ bị công pháp và đan điền hấp thụ đi một đoạn rất lớn.
Mặc dù rất là nguy hiểm nhưng lần đánh cược này lại mang lại kết quả đáng giá.
Đợi thêm một quảng thởi gian nữa, Đế Nguyên Quân khôi phục lại đan điền, lợi dụng chân nguyên cùng nhục thân của hắn hiện tại thì cho dù Ngưng Hải cảnh đứng trước mặt hắn cũng chẳng thể tạo được chút áp lực.
“Hahaha. Không ngờ đến, ta liều mạng một lần lại đáng giá như vậy?”. Đang lúc cảm nhận nhục thân, Đế Nguyên Quân thình lình cảm nhận được từ phía bên trong đan điền, một sợi chân nguyên đang nằm ngay ngắn ở trong đó, mặc dù chỉ một sợi nhỏ thôi nhưng cũng đủ để hắn khôi phục lại đan điền như thười điểm ban đầu là điều có thể.
Tưởng chừng đan điền bị khóa ít nhất là nửa năm nhưng hiện tại chỉ mới trải qua ba tháng thời gian liền có dấu hiệu biến chuyển. Việc này chắc chắn không phải là do đan điền tự ý khôi phục lại mà là thời điểm cửu tử nhất sinh kia đã kích thích nên mới có thể được như vậy.
Đan điền hiện tại đã khai mở, mặc dù chưa hồi phục đến đỉnh phong nhưng chỉ cần một đoạn thời gian ngắn hắn có thể hoàn toàn khôi phục. Có thêm phụ trợ của đầm linh dịch thì việc hồi phục và đột phá Ngưng Hải cảnh là điều chắc chắn.
Vui mừng là thế, Đế Nguyên Quân không quên chuyển ánh mắt nhìn về phía Tiểu Oanh rồi thì thầm. “Vẫn chưa tỉnh dậy sao?”.
Tiến lại gần nơi mà Tiểu Oanh đang nằm, Đế Nguyên Quân đưa tay vuốt ve nhẹ bộ lông vũ mềm mượt một lúc rồi hướng về phía bên dưới đáy Linh Dịch tiếp tục bế quan cầu đột phá.