Tiểu Gia Là Siêu Cấp Thiên Tài

Chương 51

“Tiểu sư phụ, việc lúc nãy ta thật xin lỗi”. Vừa đi vào bên trong Hoàng đại nhân một lần nữa lên tiếng.

“Chuyện qua rồi không đáng để nhắc lại”. Đáp lại, Đế Nguyên Quân thản nhiên nói.

“Hahaha, tiểu sư phụ thật rộng lượng”. Hoàng đại nhân nở một nụ cười rồi tiếp tục nói. “Không biết lần này ngươi muốn giao dịch thứ gì?”.

“Ta muốn bán ra một viên tam cấp và một viên ngũ cấp nội đan”. Đế Nguyên Quân lấy ra từ trong nhẩn trữ vật lai viên tròn rồi nói.

Viên tam cấp nội đan có màu sắc tương đối nhạt và còn dính một chút ít tạp chất do hung thú vừa mới đội phá nên nội đan này vẫn chưa thể đạt đến. Còn viên ngũ cấp nội đan to hơn một nắm tay kia lại có màu đỏ sẫm rất đậm, khí tức ngũ cấp của nó phát ra mạnh mẽ vô cùng.

“Ồ, tam cấp và ngũ…”. Hoàng đại nhân thốt lên một cách kinh ngạc. “Cái gì? Ngũ cấp nội đan”.

Rống!

Từ trong tay Đế Nguyên Quân, viên ngũ cấp nội đan bắt đầu phát ra tinh quang mỏng lượn lờ. Thình lình, từ trong màn sương mỏng kia, một tôn hung thú dần dần hiện lên rồi rống lên một tiếng.

“Là… Là… Huyết Độc Xà Thú”. Hoàng đại nhân thấy vậy liền thốt lên.

“Không phải là ngũ cấp hung thú thôi sao?”. Đế Nguyên Quân có chút không hiểu nên quay qua hỏi.

“Đâu có đơn giản như vậy, Huyết Độc Xà Thú mặc dù không phải hung thú quá mạnh mẽ nhưng toàn bộ cơ thể của nó là thứ cực kỳ quý giá, quan trọng nhất là cái nội đan này”.

“Nếu như nó nằm trong mắt của luyện đan sư tam cấp là vật cực kỳ quan trọng, không chỉ có thể luyện thành Giải Độc Đan, Phá Nguyên Đan, Hồi Nguyên Đan, và đáng giá nhất vẫn là Thi Độc Đan”. Hoàng đại nhân từ từ kể ra.

“Thi Độc Đan? Là loại đan dược gì?”.

“Nó chính là một trong những đan dược độc môn của các môn phái chuyên tu luyện về độc dược, có Thi Độc Đan trong tay thì chẳng khác gì hổ mọc thêm cánh. Độc Môn cũng vì thề mà mạnh mẽ tăng trưởng”. Hoàng đại nhân lý giải.

“Nói như vậy là nó rất đáng giá?”. Thấy vậy, Đế Nguyên Quân vui vẻ.

“Cũng không hẳn, nội đan Huyết Độc Xà Thú cũng chỉ là một phần ở trong đó. Mặc dù hơi khó tìm một chút nhưng giá cả của nó cũng không được cao cho lắm”. Hoàng đại nhân lắc đầu.

“Thế nó đáng giá bao nhiêu linh thạch”.

“Sáu ngàn linh thạch”.

“Cái gì, ngũ cấp nội đan mà có sáu ngàn linh thạch. Ngươi nghĩ ta là trẻ con dễ lừa hay sao?”. Nghe thấy giá thấp, Đế Nguyên Quân hét toáng lên.

Thì không đúng hay sao!

“Hahaha. Tiểu sư phụ, giá cả của nội đan đều đã được định sẵn rồi, ta cũng vì thế mà làm theo thôi”. Hoàng đại nhân đột nhiên cười hắn, ánh mắt tham lam đảo qua viên ngũ cấp nội đan một cái rồi nói.

“Này, các ngươi kinh đều ép giá như vậy hay sao? Từ bao giờ mà ngũ cấp hung thú nó lại rẻ như vậy?”. Đế Nguyên Quân cáu gắt. “Một vạn năm linh thạch…”.

“Giá cao như vậy có lẽ là không được”. Đế Nguyên Quân đẩy giá lên cao như vậy khiến Hoàng đại nhân hơi thấp thỏm một chút.

“Ai bảo ta chỉ nói mỗi một vạn năm linh thạch vậy?”.

“Như vậy còn chưa đủ hay sao?”.

“Tất nhiên, một vạn năm linh thạch, một bộ kim sa linh khí, một cái trường côn cũng là pháp khí”. Đế Nguyên Quân thẳng thắn nói.

“Cái này, cái này. Tiểu sư phụ, giá sao có thể cao như vậy?”. Hoang đại nhân hốt hoảng.

“Có gì mà không được?”. Đế Nguyên Quân cười hằn một tiếng rồi tiếp tục nói. “Thương Nghị Đoàn lớn như vậy mà trả giá còn thấp hơn cả Giao Thương Hội, việc này truyền ra có vẻ không được hay cho lắm”.

Vừa nói xong, Đế Nguyên Quân nhanh chóng thu hai viên nội đan rồi quay người rời đi.

Nhưng vừa bước đi được một vài bước, phía trên bả vai truyền đến một cảm giác hết sực nặng nề.

“Tiểu sư phụ đợi đã. Ta tất nhiên sẽ mua”. Hoàng đại nhân cắn răng một cái rồi nở một nụ cười đau xót.

“Tốt…”. Đáp lại, Đế Nguyên Quân nở một nụ cười vui vẻ.

Trước khi đi đến nơi này, Đế Nguyên Quân có nghe thấy việc Thương Nghị Đoàn và Giao Thương Hội kia đối đầu một cách gay gắt, cả hai bên đều là nơi giao dịch lớn nhất trong Thiên Kiêu Thanh này.

Nắm bắt được điểm này, Đế Nguyên Quân làm sao có thể bỏ lỡ được mà không ép giá cao lên một chút.

Đúng như hắn dự đoán, việc đề cao Thương Nghị Đoàn cao lên một bậc vừa khiến Hoàng đại nhân kia sảng khoái một chút, vừa khiến Hoàng đại nhân kia không thể từ chối. Nếu như bị hắn truyền ra chuyện ép giá chẳng những khiến Thương Nghị Đoàn mất đi mặt mũi của mình. Vô tình lại tạo lợi thế cho Giao Thương Hội. Điều này làm sao có thể chấp nhận được.

“Người đâu, nhanh mang một vạn năm linh thạch, một bộ kim sa linh khí một cây côn vừa với vị tiểu sư phụ này?”. Thu lấy hai viên nội đan trong tay, Hoàng đại nhân quát lớn.

“Như vậy không biết tiểu sư phụ có hài lòng?”. Ngay sau khi bàn giao, Hoàng đại nhân quay qua dò hỏi.

“Ừm, rất tốt”. Nhìn qua, Đế Nguyên Quân nhếch môi rồi gật đầu trả lời.

"Không biết viên nội đan này tiểu sư phụ lấy được ở đâu". Hoàng đại nhân tò mò hỏi.

"Ta may mắn ở trong Nam Hoang Sơn Mạch thấy được thi thể của nó". Đế Nguyên Quân ra vẻ.

"Ồ, hóa ra là vậy?".

“Nếu như tiểu sư phụ có thứ đồ gì đáng giá có thể mang đến nơi này, ta sẽ đích thân tiếp đãi, giá cả chắc chắn sẽ không khiến ngươi phải suy nghĩ?”. Hoàng đại nhân vui vẻ đáp lại.

Lời nói này vừa một mực gia tăng được sự hào cảm, một phần tạo nên tiếng thơi của Thương Nghị Đoàn trong mắt hắn. Nhưng không thể ngờ được rằng, vì lời nói này của mình mà khiến Thương Nghị Đoàn phải lỗ một vố lớn.

‘Cắn câu rồi’.

“Hoàng đại nhân đã nói vậy thì?”. Tiếp đến, Đế Nguyên Quân lấy ra thêm chín viên nội đan ngũ cấp hung thú còn lại rồi nói.

“Cái gì?”. Hốt hoảng, Hoàng đại nhân thân thể mập mạp đột nhiên ngồi gục xuống.

“Hoàng đại nhân, ta chỉ còn lại chừng này thôi”.

“Chuyện này…”. Hoàng đại nhân lắp bắp.

“Hoàng đại nhân nói không giữ lời hay sao?”. Đế Nguyên Quân gương mặt ngây thơ hiện lên.

‘Gặp ma rồi a’. Hoàng đại nhân lúc này gợn sóng nổi lên đùng đùng. Lần đầu tiên bị một người mua lợi với giá cao đến như vậy, nhất là còn bị một đứa trẻ mười hai mười ba tuổi gài mình nữa.

“Hơ hơ… Tất nhiên là mua”.

“Tốt, lần này ta chịu thiệt một chút, mỗi viên nội đan với giá một vạn năm linh thạch kèm theo một điều kiện”.

“Tiểu sư phụ cứ nói”. Hoàng đại nhân nuốt xuống một ngụm khí rồi trả lời.

“Là...”. Đế Nguyên Quân tiến lại gần rồi thì thầm vào trong tai.

“Được, ta đáp ứng”. Sau khi nghe hết, Hoàng đại nhân thở nhẹ một hơi. Cảm giác nặng nền dần dần hạ xuống.

“Ta còn vài thứ cần mua, không cần Hoàng đại nhân phải nhọc lọc hướng dẫn. Sắc mặt Hoàng đại nhân không được khỏe cho lắm, ngươi nên về phong tỉnh dưỡng đi nha”. Thu lấy toàn bộ linh thạch và hai kiện kim sa, côn dài. Đế Nguyên Quân nhìn về phía Hoàng đại nhân rồi cúi chào một cái.

“Hahaha. Được”.

“Người đâu, mang tiểu sư phụ đi mua đồ”.

Đợi sau khi Đế Nguyên Quân rời đi, Hoàng đại nhân chửi thể một tiếng, gương mặt phức tạp nhìn về hướng Đế Nguyên Quân rời đi, thì lúc này mới để ý đến. Nhìn dáng vẻ cùng huyết khí mạnh mẽ như vậy thì chắc chắn không có bị trọng thương. Quan trọng hơn, thân là Hóa cảnh cường giả lại không thể nhìn thấu được cảnh giới của hắn.

Suy nghĩ một lúc lâu, Hoàng đại nhân phá lên cười hằn. “Hahaha. Cuộc đợi ta lại bị một tên nhóc qua mặt”.

Đứa trẻ này tuyệt đối không đơn giản!

“Ai ôi, cái đầu của ta”. Hoàng đại nhân than lên một tiếng rồi quay đi.

Được nữ tạp vụ dẩn di, Đế Nguyên Quân đi đến những khu vực khác ỏ bên trong.

Một lúc lâu sau, Đế Nguyên Quân sau khi mua được một ít đan dược cũng như hai bộ phật môn công pháp rồi đi ra ngoài.

Khoác trên mình bộ kim sa, cùng một chuôi hạt châu nắm ở trong tay. Trông hắn lúc này trông cực kỳ giống một tên tiểu sư phụ.

Nhưng ngay khi đi ra khỏi Thương Nghị Đoàn, Đế Nguyên Quân bị một nhóm tám người chặn lại. Và hai tên trong số đó lại rất là quen mắt. Hai tên này chính là hai tên canh cửa lúc nãy. Lần này dẫn người tới đây chắc chắn tìm đến hắn để gậy sự.

Ngay tại trung tâm đám người, Đế Nguyên Quân để ý đến tên mặc một bộ gấm bào công tử kia. Nam tử kia mặc dù mới mười lăm tuổi nhưng đã đạt đến Thức Nhân cảnh bát tầng. Thực lực ở trong những người đồng trang lứa có thể xem là hàng nhất bảng.

“Các vị tìm tiểu tăng có chuyện?”. Đế Nguyên Quân hai tay chắp ở phía trước ngực rồi nói.

“Hừ… Tiêu công tử, là tên này”. Ở một bên, tên canh cổng đệ tử lên tiếng.

“Là ngươi ức hiếp người của bổn công tử”. Người được gọi là Tiêu công tử kia lên tiếng.

“Là?”. Đế Nguyên Quân gương mặt ngây ngốc.

“Ngươi chưa từng nghe danh của Tiêu công tử hay sao? Tiêu Viên, Tiêu công tử”. Một bên khác, một tên nam tử đi cugnf hùng hổ khoe khoang.

“Thật xin lỗi, tiểu tăng từ phương xa mới tới, hoàn toàn không biết”. Đáp lại, Đế Nguyên Quân lắc đầu.

“Hừ. Đến ngay cả bổn công tử ngươi cũng không biết. Đúng là một tên dã nhân”. Tiêu Viên chán ghét lên tiếng.

“Ngay cả người của Tiêu gia ngươi cũng dám đụng vào, người đâu. Đánh gãy chân hắn cho ta”.

“Vâng”. Bảy tên đi theo hùng hổ trả lời. Trên tay nắm chặt trường côn chuẩn bì lao về phía trước.

“Tiểu tăng có chuyện muốn nói”. Đáp lại, Đế Nguyên Quân bình thản nói.

“Cứ nói”. Tiêu Viên gương mặt tỏ ra thanh cao đáp.

“Các vị xin hãy nghĩ lại, các người động vào ta thì hậu quả sẽ rất khôn lường”. Đế Nguyên Quân đột nhiên nở một nụ cười kỳ dị nói.

“Hừ. Cho ngươi hối hận. Đánh chết hắn cho ta”. Tiêu Viên tức giận quát lớn.

Bảy tên kia lao lên, đang chuẩn bị đánh xuống thì từ đâu truyền đến một thanh âm mạnh mẻ. “Ai dám đứng trước Thương Nghị Đoàn quấy phá”.

Ở trên cao, một nam tử đạp không mà đứng, ánh mắt sắc bén nhìn xuống phía bên dưới đám người.

“Ngô Thiên Hào…”. Tiêu Viên nhìn thấy nam tử này đột nhiên thốt lên, gương mặt bắt đầu nổi lên vẻ lo lắng.

“Tiểu tăng vừa mới từ bên trong đi ra liền bị đám người này gây khó dễ, bây giờ còn muốn đánh chết ta. Mong vị thí chủ này ra tay trợ giúp, tiểu tăng sẽ rất vui mừng”. Đế Nguyên Quân thân trên khom xuống, gương mặt mặc dù bị hạ xuống thấp nhưng nụ cười trên gương mặt hắn lại hiện lên ngày một rõ.

“Ồ, có chuyện như vậy. Vị sư phụ này là khách của Thương Nghị Đoàn. Tiêu công tử quả nhiên bá đạo”. Ngô Thiên Hào nhìn về phía Tiêu Viên rồi nói.

“Thiên Hào đại ca, chắc có chuyện hiểm lầm ở đây”. Dáng vẻ Tiêu Viên bỗng nhiên khúm núm lại sợ hải đáp.

“Hừ, hiểu lầm mà bảy người kia lại mang trường côn dọa đánh người”. Ngô Thiên Hào quát lớn rồi hướng về phía Đế Nguyên Quân gật đầu một cái.

“Tiểu sư phụ, chuyện này ta sẽ giải quyết, ngươi cứ rới đi trước”.

“Tốt”.

Quay người rời đi, ngay khi đi qua đám người, Đế Nguyên Quân bỗng nhiên thì thầm vào tai Tiêu Viên. “Muốn nhằm vào ta, ngươi sẽ phải hối hận”.

- --

Ps: Các đh đọc truyện xin hãy đừng quên like mỗi chương cho ta nha, nếu thấy truyện ta hay thì các đh cho ta một cái đánh giá đi a. Đa tạ...
Bình Luận (0)
Comment