Tiểu Giai Nhân Khuynh Thành

Chương 105

Editor: Tường An

A La về đến nhà, nhiều lần dặn dò Diệp Thanh Việt không thể tiết lộ nửa phần, Diệp Thanh Việt tất nhiên nghe lời A La, không hề nhắc đến chuyện hôm nay với cha mẹ. Nhưng A La vẫn cảm thấy không ổn lắm, mặc dù ca ca giống như không có hoài nghi gì, A La vẫn sợ ca ca sẽ lại đây hỏi mình gì đó.

Ca ca chính là ca ca, là người thân của mình, nếu hắn ép hỏi, mình cũng không đành lòng gạt hắn.

May mắn, Diệp Thanh Xuyên phảng phất như hoàn toàn không để ý đến chuyện Tiêu Kính Viễn, về sau cũng không đề cập tới.

A La thầm thở phào một hơi. Sau đó lại cẩn thận chú ý động tĩnh bên Tiêu Kính Viễn.

Bởi vì Diệp Thanh Việt tuổi nhỏ, muốn bày vẻ trượng nghĩa với tỷ tỷ, xung phong nhận việc đi hỏi thăm tin tức, có tin tức liền về nói cho A La, hiển nhiên đã trở thành hồng nhạn truyền thư qua lại.

Về phần Tiêu Kính Viễn, qua vài ngày, thương thế khôi phục tốt liền rời phủ Thái tử trở về Tiêu gia. Chuyện mất tích cũng dần trôi qua.

Tuy nhiên có một thu hoạch ngoài dự liệu, bởi vì Diệp Thanh Việt năm lần bảy lượt chạy đến phủ Thái tử, thường xuyên qua lại liền quen thuộc với Thái tử Lưu Hân, Thái tử thích hắn tuổi nhỏ mà công phu tốt, lại là quỷ linh tinh, cho nên thu hắn làm thị vệ trưởng trong phủ Thái tử.

Đây là chức quan béo bở, ai cũng biết sau này Thái tử sẽ lên ngôi bảo điện, thị vệ trưởng phủ Thái tử tương lai sẽ có tiền đồ vô hạn, huống hồ... hắn còn nhỏ như thế.

Chuyện này bẩm lên Hoàng thượng, ông chỉ cảm thấy Thái tử hồ nháo, nhưng ngẫm lại cũng không bác bỏ, còn thật sự phê chuẩn. Trong khoảng thời gian ngắn, chuyện thị vệ trưởng tám tuổi phủ Thái tử truyền khắp Yến Kinh.

- -----------

Mấy ngày nay sức khỏe Tiêu Kính Viễn hồi phục khá tốt, đã có thể đứng dậy đi lại, múa vài đường kiếm với mấy đứa cháu.

Hôm nay mặt trời ấm áp, Tiêu Kính Viễn mặc bộ thường phục màu xanh thủy lam, nghiêng người tựa vào đầu giường, tùy ý lật xem một quyển sách ố vàng.

Ánh nắng xuyên qua song cửa sổ, chiếu lên một phần gương mặt hắn, nhìn càng thêm vẻ góc cạnh rõ ràng.

Lão thái thái Tiêu gia cùng vài người con dâu đi tới, đúng lúc nhìn thấy cảnh này.

"Nương, ngài lại đây sao không nói như tử trước một tiếng?" Tiêu Kính Viễn lập tức muốn đứng dậy.

"Ngươi nằm, ngươi nằm, không cần đứng lên..."

Tiêu lão thái thái đau lòng nhất chính là thằng con này, khiến bà bó tay hết cách nhất cũng là nó.

Bây giờ hắn vô duyên vô cớ bị trọng thương, suýt nữa mất mạng, lão thái thái tất nhiên càng đau lòng, xem trọng hơn cả tiểu tôn tử mới sinh, hận không thể đem tất cả các loại thuốc bổ quý giá đến bắt hắn ăn, mỗi ngày đều đến thăm nhi tử.

Mấy vị con dâu cũng biết tâm tư lão thái thái, không có biện pháp, đành phải bồi bà cùng đi.

Tiêu Kính Viễn vừa bước một chân xuống giường liền bị lão thái thái ngăn lại, kế tiếp tất nhiên là như thường ngày, hỏi han ân cần, đêm qua ngủ thế nào, có uống thuốc đúng giờ không, hôm nay làm cái gì, đang xem cái gì.

So với mấy vị tẩu tử, Tiêu Kính Viễn càng bất đắc dĩ hơn.

Hắn luôn là người có chủ ý, từ sau bảy tám tuổi đã không cần mẫu thân phải bận tâm nữa, chưa từng nghĩ hiện tại lớn tuổi như vậy, bỗng nhiên mỗi ngày bị nhìn chằm chằm như tiểu hài tử.

Đang nghĩ, chợt nghe lão thái thái nói: "Đều nghe rồi chứ, các ngươi trở về phải báo lại cho các phòng biết."

Mấy cô con dâu đồng thanh đáp vâng.

Tiêu Kính Viễn nhíu mày, chẳng lẽ mình nhất thời thất thần, đã bỏ lỡ cái gì?

Ai ngờ lão thái thái quay đầu lại, vẻ mặt hiền lành nói: "Kính Viễn, ta đã phân phó xuống dưới, bảo mấy tiểu tử các phòng không được đến làm phiền ngươi, miễn cho quấy rầy ngươi tịnh dưỡng."

Tiêu Kính Viễn nghe vậy liền nhíu mày.

Thân thể hắn đã tốt hơn nhiều rồi, có mấy đứa cháu lại đây cùng hắn luyện tay một chút, xem như lạc thú duy nhất trong lúc dưỡng bệnh, thế mà bây giờ đều không có?

Lão thái thái không hề cảm thấy có gì không ổn, tiếp tục dặn dò: "Ngươi a, từ nhỏ đã sớm thông minh, còn nhỏ mà cứ như ông cụ non, ta nói cái gì ngươi cũng không nghe, bởi vậy cho nên từng tuổi này rồi còn chưa có vợ con gì! Ngươi nói, lần này bị thương, nếu trong phòng có người hầu hạ thì cần gì ta phải bận tâm nhiều như vậy?"

Lời này ngược lại nói trúng tâm tư Tiêu Kính Viễn.

Hắn ngước mắt, thuận theo nói: "Mẫu thân nói phải."

Nói phải?

Lão thái thái sửng sốt, cơ hồ cho rằng mình nghe lầm: "Cái gì?"

Tiêu Kính Viễn cung kính đáp: "Ta nói là, mẫu thân nói có lý."

A?

Lão thái thái lúc này mới triệt để nói không ra lời, nhìn trái nhìn phải, đây đúng là con trai mình a, vẻ mặt không thể tin dò hỏi: "Vậy, ý ngươi là?"

Trước nay vẫn luôn không biết làm sao với đứa con trai này, lão thái thái nghe hắn nói vậy, nhất thời choáng váng.

Tiêu Kính Viễn rũ mắt, nhớ tới ngày hôm đó A La ôm mình, nước mắt rơi như mưa.

Hắn đã từng thấy nàng khóc, một tiểu cô nương yếu ớt biết bao, gặp chuyện liền rơi nước mắt. Mỗi lần nàng khóc, tư thái đều khác nhau, có lúc là ủy khuất khóc, có lúc là bất đắc dĩ khóc, thậm chí có lúc căn bản là giả vờ khóc lóc làm nũng.

Nhưng khóc đến tê tâm liệt phế như hôm đó, tuyệt vọng giống như đến ngày tận thế, lại là lần đầu tiên hắn nhìn thấy.

Trước kia, đối với chuyện gả cho hắn, trong lòng nàng có rất nhiều cố kỵ, giữ lại rất nhiều đường lui, điều này cũng khiến hắn cảm thấy không kiên định.

Nhưng lần này, khi nhìn vào đôi mắt trong suốt ngập tràn bi thương, tuyệt vọng của nàng, hắn rốt cuộc đã biết, có lẽ chính bản thân nàng cũng không ý thức được nàng đối hắn để ý đến mức nào.

Tình như cơn mưa xuân, nhẹ nhàng, dai dẳng, vô thanh vô tức, chưa từng phát hiện, len lỏi vào lòng người, đợi đến khi nhận ra thì đã đến độ bệnh tình nguy kịch, hết thuốc chữa.

"Mẫu thân, Kính Viễn đã ngưỡng mộ một vị cô nương ở Yến Kinh từ lâu, mong mẫu thân vì Kính Viễn đến cửa cầu hôn." Tiêu Kính Viễn hơi cúi đầu, ngữ khí cung kính, nghiêm túc nói.

Lời vừa dứt, Tiêu lão thái thái suýt nữa đứng không vững, may mắn có con dâu lớn bên cạnh đỡ bà.

Lão thái thái vẻ mặt ngơ ngác nhìn nhi tử nhà mình: "Ngươi, ngươi, ngươi mới vừa nói cái gì?"

Tiêu Kính Viễn thấy vậy, đành phải lặp lại một lần nữa: "Nhi tử thỉnh cầu mẫu thân vì nhi tử đi cầu hôn."

Lần thứ hai nghe lời này, Tiêu lão thái thái vẫn không biết làm thế nào cho phải, quay đầu nhìn con dâu lớn xin giúp đỡ: "Đây là?"

Bên cạnh, đại tẩu, nhị tẩu, tam tẩu Tiêu gia đều cười không khép được miệng, cuối cùng vẫn là đại tẩu lên tiếng, mừng rỡ nói: "Mẫu thân, Kính Viễn đây là muốn đón dâu, muốn mẫu thân đích thân đến cửa cầu hôn a!"

"Đúng vậy, chúc mừng mẫu thân, có thể xem như giải quyết một cọc tâm sự rồi!"

"Thế này, mẫu thân không cần bận tâm Thất đệ nữa!"

Mấy vị con dâu Tiêu gia vây quanh luôn miệng chúc mừng, Tiêu lão thái thái rốt cuộc tỉnh ngộ, khóe miệng chậm rãi cong lên.

"Kính, Kính Viễn... mau nói, ngươi nhìn trúng cô nương nhà ai? Bất luận là ai, cho dù là tiên nữ trên trời, mẫu thân cũng nhất định vì ngươi cầu hôn thành công!"

Tiêu Kính Viễn biết mình đột nhiên nói lời này sẽ khiến mẫu thân kinh hãi, sợ sẽ ảnh hưởng sức khỏe, lập tức đỡ mẫu thân ngồi xuống, lại tự rót trà bưng tới cho bà, sau đó mới chậm rãi nói: "Là cô nương Diệp gia."

Cô nương Diệp gia?

Lão thái thái và mấy vị con dâu đều mờ mịt một lát, cuối cùng có một vị "nha" một tiếng.

"Nha, chính là A La Diệp gia?" nàng kinh ngạc nhìn mấy chị em dâu nhà mình, cuối cùng nói với Nhị tức phụ Tiêu gia: "Chính là cô nương mà Vĩnh Trạch tâm tâm niệm niệm a!"

Kỳ thật, không riêng gì nàng, những người khác trong phòng tất nhiên cũng nghĩ đến.

Chính là vị công nương lão thái thái vẫn luôn một mực muốn tác hợp A La với Tiêu Vĩnh Hãn, Tiêu Vĩnh Trạch muốn cầu hôn mà chưa được, chính là tam cô nương Diệp gia có thể so với tiên nữ hạ phàm, Diệp Thanh La!

Vị tứ tẩu kia vừa dứt lời, nhị tẩu Tiêu gia vội vàng lúng túng cười nói: "Nếu đã là cô nương Thất thúc nhìn trúng, lão thái thái cứ đến cầu hôn thôi, bên Vĩnh Trạch cũng không định..."

Nói được một nửa lại không biết nên nói tiếp thế nào.

Tuy nói trong nhà hầu môn thế gia chuyện lớn chuyện nhỏ gì đều có, nhưng cháu và thúc thúc cùng nhìn trúng một nữ nhân, còn giáp mặt nói ra thế này thì đúng là lần đầu tiên!

Dù là ai đi chẳng nữa, có thể không xấu hổ sao?

Tam tẩu Tiêu gia thấy vậy, nhớ tới lúc trước lão thái thái còn muốn tác hợp Tiêu Vĩnh Hãn và A La, lập tức tươi cười tỏ thái độ: "Ta đã nói mà, A La cô nương kia dung mạo tốt, đám tiểu tử Tiêu gia chúng ta không đứa nào có thể xứng với nàng, ta còn nghĩ không biết sau này sẽ rơi vào nhà nào, thì ra là rơi vào chỗ Thất thúc! Tính ra, Thất thúc nhà chúng ta tướng mạo đường đường, cùng vị cô nương A La kia đúng là trời sinh một đôi!"

Lời nói ra vừa có thể diện, lại cẩn thận, chu đáo, vài vị chị em dâu bên cạnh gật đầu liên tục: "Phải, phải, phải, là tam tẩu nói đúng!"

Tiêu lão thái thái lúc này lại không hề tươi cười, im lặng nhìn nhi tử, trái xem phải xem, nửa ngày không lên tiếng.

Mọi người thấy vậy đều sửng sốt, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, khó mà nói cái gì.

Lão thái thái... đây là ý gì? Không đồng ý?

Bởi vì cô nương kia lúc trước đã từng có liên lụy với mấy tiểu tử Tiêu gia, cho nên không muốn làm mai một tiểu bối cho Thất thúc?

Ai ngờ đang thấp thỏm thì nghe lão thái thái thở dài, hộc ra một câu: "A Di Đà Phật, ngốc nhi tử này có thể xem như thông suốt rồi!"

Mọi người nghe vậy đều hơi giật mình, sau đó cười ra tiếng.

Ở thành Yến Kinh này, dám nói Tiêu Thất gia ngốc cũng chỉ có người làm nương này mà thôi...
Bình Luận (0)
Comment