Editor: Tường An Thanh âm của Tiêu Kính Viễn cơ hồ trực tiếp chui vào tai nàng, bởi vì quá trầm thấp, cho nên hơi khàn khàn, thong thả, giống như cát vụn ma sát phát ra tiếng vang.
Ban đầu A La hơi giật mình, tinh tế thưởng thức hàm nghĩa trong lời nói của hắn, liền cảm thấy ngọt ngào, ngọt từ đầu lưỡi, mở rộng đến tứ chi bách hài, toàn thân ấm áp, khiến dây thần kinh buộc chặt của nàng dần dần buông lỏng.
*Tứ chi bách hài (四肢百骸) / tứ chi bách thể (四肢百体):tứ chi và trăm xương, các bộ phận cơ thể, ý nói toàn thân. Tiêu Kính Viễn là Tiêu Kính Viễn, Tiêu Vĩnh Hãn là Tiêu Vĩnh Hãn.
Cháu không làm được, thúc thúc chưa hẳn không làm được.
Huống hồ, vị thúc thúc này vẫn luôn là đệ tử xuất sắc nhất Tiêu gia.
Tiêu Kính Viễn cúi đầu, chăm chú nhìn tiểu nhân nhi kiều mị trong ngực, chưa từng bỏ qua bất kỳ biểu cảm nào trên mặt nàng.
Kỳ thật, hắn đã sớm phát hiện, trong lòng nàng có chuyện cũ, chưa từng thẳng thắn với hắn, nhưng không hề gì, hắn không nóng nảy. Nàng không nói, có thể thấy nàng đối với hắn chưa hoàn toàn yên tâm, nếu hắn đã cưới nàng thì sẽ sủng ái nàng cả đời, dùng thời gian cả đời chậm rãi làm nàng mở rộng cửa lòng với hắn.
Hôm nay, thời điểm hắn nhắc tới A La giả, phản ứng của nàng quá mức kịch liệt, toàn thân lạnh run rúc vào lòng hắn.
Hắn chỉ âm thầm quan sát và cảm nhận, cũng không dám hỏi nhiều, chỉ yên lặng vỗ về nàng, từng chút từng chút quan sát phản ứng của nàng, cẩn thận trấn an. Hiện giờ thấy nàng buông lỏng dựa vào lòng mình, khóe miệng hơi cong lên lộ ra lúm đồng tiền nhàn nhạt, hắn liền biết ải này tạm thời vượt qua.
"Vậy chàng có điều tra xem người hại chàng rốt cuộc là ai chưa?" A La cũng không biết tâm tư nam nhân bên cạnh, trong lòng nàng giờ đây giống như buông bỏ được quả núi nặng ngàn cân, tùy ý ôm thắt lưng rắn chắc của hắn, thoải mái cọ cọ đầu vào vạt áo trước ngực hắn, tiếp tục đặt câu hỏi.
"Mấy ngày nay ta vẫn đang điều tra, dần phát hiện ra, thế lực của những người này mạnh hơn ta nghĩ rất nhiều, đã ăn sâu bám rễ ở Yến Kinh, ta cũng cảm thấy bất ngờ." Tiêu Kính Viễn tránh nặng tìm nhẹ, thản nhiên nói: "Có điều, nàng không cần bận tâm cái này, người nọ chọc đến ta, chính là chọc tới Tiêu gia, chọc tới Thái tử, bất luận dùng thủ đoạn gì ta cũng sẽ bắt được người nọ."
Dứt lời, hắn vươn tay vén sợi tóc rũ bên má A La ra sau tai. Tóc đen làm nổi bật làn da trắng nõn mịn màng, dưới ánh mặt trời chiết xạ vầng sáng nhỏ vụn, khiến người ta nhìn ngứa ngáy trong lòng.
"Nhưng mà, ta muốn biết a..." A La hơi bĩu môi, sao nghe giọng điệu này của hắn, phảng phất như nàng chỉ cần làm con mèo nhỏ ngoan ngoãn nằm trong lòng hắn là được vậy?
"Chờ mọi chuyện kết thúc, ta sẽ nói cho nàng biết."
Tiêu Kính Viễn trầm ngâm một lát, vẫn quyết định tạm thời không lộ ra.
Chuyện này chỉ sợ liên lụy đến người không nên liên lụy, trước khi chưa điều tra rõ, để A La biết e là chỉ tăng thêm phiền não cho nàng mà thôi.
"Vậy Kha thần y thì sao? Có tung tích không?" A La chuyển sang hỏi chuyện khác.
"Tung tích Kha thần y đã có chút manh mối, nhưng muốn tìm được người còn cần có thời gian."
"Ai..." A La thất vọng thở dài, "Lại cần thời gian a! Vậy hôn sự của ca ca ta làm sao bây giờ, sắp phải đàm hôn rồi, mắt chưa chữa khỏi, sợ là không có mối hôn sự tốt."
Khóe miệng Tiêu Kính Viễn khẽ co giật, nhất thời không biết nói gì.
A La gật gù, thở dài bận tâm nói: "Ca ca ta a, điểm nào cũng tốt, tướng mạo, tài hoa, gia thế đều xem như nhất đẳng ở Yến Kinh, chỉ hận đôi mắt bị tật, chịu nhiều thua thiệt, nếu tùy tiện cưới nữ tử tầm thường nào đó cho ca ca, trong lòng ta khó chịu!"
Tiêu Kính Viễn im lặng một hồi, rốt cuộc nâng tay vuốt ve cái miệng nhỏ cằn nhằn không dứt kia, ý vị thâm trường nói: "Ca ca nàng, sợ là không cần nàng quan tâm."
Đáng tiếc, A La hiển nhiên không nghe ra ý tứ trong đó.
"Sao lại không cần quan tâm? Ca ca ta nha, đối với cha mẹ đệ muội đều tốt, duy chỉ đối với bản thân mình không tốt, chuyện của mình không để bụng, theo ta, chỉ cần ca ca chịu để bụng một chút, dù mắt mù thì thế nào, vẫn có thể tìm được một nữ tử tâm đầu ý hợp lừa cưới vào cửa!"
Nàng cũng không tin, Yến Kinh nhiều nữ tiểu thư khuê các như vậy, ít nhất cũng có ai đầu óc vào nước, nhìn trúng tướng mạo, tài hoa của ca ca mà không để ý tới tật mắt của ca ca.
(Vãi A La, đang khen hay đang chê vậy má) Vì sao ca ca không tìm được?
Tiêu Kính Viễn khẽ thở dài, vuốt vuốt môi nàng, cố ý nói: "Đúng rồi, chuyện của nhạc mẫu đại nhân năm đó cũng có tin tức rồi."
"Di, có tin tức, tin gì?"
A La vừa nghe lời này, nhất thời bỏ qua đề tài ca ca, hưng phấn ngồi dậy, cơ hồ dựa hết nửa người lên Tiêu Kính Viễn, ôm cổ hắn lắc lắc: "Mau nói cho ta biết, chuyện của nương ta rốt cuộc là thế nào, chẳng lẽ Phùng Khải Nguyệt kia thật sự là nương ta sinh?"
Tiêu Kính Viễn cười nhìn người trong ngực, nhẹ giọng nói: "Cái này nàng không cần lo lắng, Phùng Khải Nguyệt kia đúng là dì nàng sinh ra, không phải nữ nhi của mẫu thân nàng."
"Vậy tại sao Phùng Khải Nguyệt lại ra lời ấy?"
Ngày đó nàng nghe ngữ khí Phùng Khải Nguyệt không giống giả bộ, càng không phải cố ý nói cho nàng nghe, cho nên Phùng Khải Nguyệt thật sự cho rằng mẫu thân nàng chính là mẫu thân nàng ấy.
Nữ nhân trong lòng nhích tới nhích lui, bộ phận mấu chốt phía dưới khó tránh khỏi bị xúc động, Tiêu Kính Viễn lập tức tiện tay bưng chén trà bên cạnh, đút cho nàng một ngụm, mình cũng uống một hớp, bình ổn tinh thần, lúc này mới chậm rãi nói tiếp.
Thì ra năm đó Ninh thị gả cho vị công tử kia, về sau vị công tử kia chết bệnh, lúc đó quả thật có mang thai, chỉ tiếc tinh thần sa sút, thân thể lại yếu đuối không giữ được bào thai trong bụng.
Hài tử đầu tiên Ninh thị sinh chính là ca ca của A La, Diệp Thanh Xuyên, chuyện này không có nghi vấn gì.
"Thế nhưng là sảy thai?" A La chưa từng nghĩ, mẫu thân còn gặp phải chuyện thế này.
Nàng vừa lầm bầm vừa khẽ nhích người.
Mà hành động của nàng càng khiến Tiêu Kính Viễn khó có thể nhẫn nại, đành phải hớp một ngụm trà nữa để trấn định tâm thần.
"Về phần Phùng Khải Nguyệt vì sao có hiểu lầm như vậy thì không biết được, có lẽ Phùng đại nhân dượng của nàng trước kia vận làm quan không tốt, lại là chi thứ của Phùng gia, Phùng Khải Nguyệt ở Phùng gia bị xa lánh. Sau đó nàng ta theo cha mẹ đến nơi xa xôi nhậm chức, cũng chịu chút khổ sở, cho nên nàng ta dần dần sinh ra tâm tư, nếu mình không phải là nữ nhi của cha mẹ thì vận mệnh có lẽ sẽ khác. Hơn nữa, mẫu thân nàng lại đối xử với nàng ta vô cùng tốt cho nên nàng ta sinh ra tâm tư không nên có. Hoặc là, còn có chuyện gì đó làm nàng ta hiểu lầm."
Thật ra, đối với Tiêu Kính Viễn mà nói, tâm tư của Phùng Khải Nguyệt cũng không khó nghiền ngẫm.
Con người một khi hi vọng chuyện nào đó, người ta sẽ có xu hướng tin chuyện này là thật, như vậy, Ninh thị đối với Phùng Khải Nguyệt tốt một phần, nàng ta sẽ cho là mười phần, cứ như vậy, nàng ta sẽ có khuynh hướng tin rằng Ninh thị mới là mẫu thân ruột của mình.
A La nghe Tiêu Kính Viễn phân tích tâm tư Phùng Khải Nguyệt, càng nghe càng cảm thấy có đạo lý.
Nhất thời nhớ tới rất nhiều chuyện đời trước, càng cảm thấy có thể tin.
Có lẽ đời trước nàng ta cũng hiểu lầm, sau này nhân duyên trùng hợp, nàng ta đến Yến Kinh, bắt được cơ hội nên ngụy trang thành mình, thay thế nhân sinh của mình?
Vậy ai là người giúp đỡ nàng ta? Là người đã bắt nhốt Tiêu Kính Viễn sao?
A La nghe vậy, cảm thấy rất có lý, rất thuyết phục.
Bây giờ chỉ cần tìm ra người đã bắt Tiêu Kính Viễn, diệt trừ mầm tai họa.
"Thất thúc, còn một chuyện nữa, ta phải nhắc nhở chàng." A La nghiêng đầu, nghiêm túc nói.
Tiêu Kính Viễn nhìn bộ dáng nghiêm trang của nàng, muốn cười mà phải cố nhịn, hỏi: "Chuyện gì, A La mau nói cho ta biết."
"Trong giấc mộng kia, ta bị nhốt dưới thủy lao ở Tiêu gia, cái thủy lao này phải nghĩ biện pháp tìm ra."
"Đây là tất nhiên."
"Nhưng mà, rốt cuộc là ai biết sự tồn tại của thủy lao, giam ta dưới đó? Chỉ sợ người kia có quan hệ với Tiêu gia, nếu không hắn làm sao biết bí mật thủy lao?"
Năm đó xây phủ, Tiêu gia còn không biết trong đó ẩn giấu bao nhiêu bí ẩn, đã qua hơn trăm năm, ngay cả người Tiêu gia sợ là không có vài người biết chuyện thủy lao, ít nhất Tiêu Kính Viễn không biết.
Nhưng người kia làm sao biết được, người kia có quan hệ thế nào với Tiêu gia... hoặc là nói, căn bản chính là nhân vật hết sức quan trọng ở Tiêu gia?
Kỳ thật, Tiêu Kính Viễn đã điều tra thấu triệt chuyện này, căn bản không cần A La nhắc nhở, cho nên lúc này nghe A La nói, hắn cũng không để ý, nhưng nhìn ánh mắt nghiêm túc của nàng, hắn bỗng nhiên ý thức được, mình đã bỏ quên điểm trọng yếu nhất.
Hắn đã điều tra ra người đứng sau chuyện bắt cóc mình là ai nhưng sợ A La khổ sở nên giấu giếm không nói, nhưng chính bản thân hắn thật ra cũng phải đề phòng người thân của mình.
Theo như lời A La, bí mật thủy lao Tiêu gia ngay cả mình cũng không biết, người ngoài làm sao biết được?
A La thấy Tiêu Kính Viễn nghe nàng nói xong, vẫn luôn im lặng không lên tiếng, trong lòng khó tránh khỏi suy nghĩ, người kiên cường như hắn, nếu nghi ngờ có người thân phản bội mình, trong lòng cũng sẽ khổ sở đi?
Nàng ngửa đầu nhìn gương mặt kiên cường, nhìn đôi mắt bình tĩnh trấn định kia, thầm nghĩ, người dù kiên cường đến đây cũng có chỗ yếu ớt, chẳng qua là che dấu tốt mà thôi, cho nên không bị ai phát hiện.
Nghĩ vậy, nàng lại có chút đau lòng nam nhân này.
A La vươn tay, sờ sờ mặt hắn, mềm giọng dỗ dành: "Có lẽ căn bản không phải người Tiêu gia làm, chỉ là ta suy nghĩ nhiều mà thôi."
Nói xong, lại tự cảm thấy hơi giả tạo.
Nàng vừa nói người Tiêu gia khả nghi, đảo mắt lại nói không phải?
Vắt óc suy nghĩ một phen, A La rốt cuộc nghĩ ra một câu an ủi khác: "Cho dù là người trong nhà thì thế nào? Nếu hắn có thể làm ra chuyện như vậy thì đã sớm không để ý đến cốt nhục tình thân, chàng cần gì phải khổ sở vì hắn?"
Tiêu Kính Viễn nghe A La an ủi, không khỏi ngẩn ra.
Những lời này, hắn đang chuẩn bị ngày nào đó chân tướng rõ ràng, sẽ dùng lời này an ủi nàng cơ mà...