Editor: Tường An
Nghe lời lão tổ tông và Đại phu nhân nói, A La cũng biết là cố ý nói cho mình nghe nên trong lòng không khỏi nghĩ nhiều.
Nàng mới gả đến đây không lâu thì triền miên giường bệnh, bây giờ lão tổ tông vội vã muốn ôm tôn tử, nàng đành hữu tâm vô lực. Thật ra lão tổ tông nghĩ thế nào, đối với nàng đều không quan trọng, dù sao, bà thương nàng cũng tốt, không thương nàng thì thôi, nàng không quá để ý.
Nhưng nếu Tiêu Kính Viễn cũng muốn sớm có con trai thì sao? Chung quy hắn đã hai mươi bảy tuổi rồi.
Hai mươi bảy tuổi, nếu là người khác, chỉ sợ đã có hài tử mười tuổi, đã sớm học thuộc tứ thư ngũ kinh ấy chứ.
Hắn... nghĩ thế nào? Có phải cũng âm thầm tiếc nuối vì nàng bị bệnh nên trì hoãn chuyện hài tử hay không?
"Ngốc nhìn ta làm cái gì?" Tiêu Kính Viễn đi đến trước mặt A La, vẫy vẫy tay trước mắt nàng.
A La thu hồi tinh thần, vội vàng nói: "A, không có gì, không có gì."
"Vậy vừa rồi vì sao cứ luôn nhìn chằm chằm ta?"
"Ta vừa rồi bỗng nhiên mệt mỏi thôi!"
A La chưa biết nên mở miệng nói chuyện này thế nào, đành đáp qua loa đại khái.
Tiêu Kính Viễn thấy vậy cũng không hỏi gì thêm, đúng lúc Lỗ ma ma đi vào hầu hạ A La uống thuốc, Tiêu Kính Viễn lấy ra một hộp đường, tính đợi nàng uống thuốc xong sẽ cho nàng tráng miệng.
A La cầm chén thuốc, hơi chần chờ một phen, không muốn uống lắm, lại do dự quan sát Tiêu Kính Viễn bên cạnh, ho khan một tiếng, nói: "Thất thúc, ta có thể hỏi chàng một chuyện không?"
"Ân, nói đi." Tiêu Kính Viễn cầm hộp đường trong tay, thật ra hắn đã sớm nhìn ra nàng có lời muốn nói, chỉ cố ý không nhắc đến, chờ xem nàng có thể nghẹn tới khi nào.
Con ngươi A La linh động, thử thăm dò: "Lời hôm nay lão tổ tông nói, chàng nghe chưa?"
"Nói cái gì?"
A La gấp gáp: "Chính là nói cái kia a!"
"Cái nào?" Tiêu Kính Viễn thần sắc ung dung.
A La bất đắc dĩ, đành phải nói rõ: "Chính là lão tổ tông nói, ngóng trông sớm có một tôn tử mập mạp a!"
Tiêu Kính Viễn cười cười: "Thế nào, nàng cũng ngóng trông sớm sinh một tiểu tử mập mạp?"
A La nghe vậy, trong lòng nhất thời khó chịu, thầm nghĩ kỳ thật hắn cũng trông mong đi? Nàng lập tức nhìn Tiêu Kính Viễn nói: "Đều tại ta, vừa vào cửa không bao lâu liền ngã bệnh, bây giờ phải uống thuốc, không biết lúc nào mới có thể... Chỉ sợ cứ như vậy bị trì hoãn."
"Nói cũng phải." Tiêu Kính Viễn nói.
Thấy thế, A La càng cho rằng Tiêu Kính Viễn thật sự ngóng trông một tiểu tử béo tròn, trong lòng đột nhiên sinh ra cảm giác thất lạc cùng bất đắc dĩ.
Sao nàng lại không có tiền đồ vậy chứ, đang yên đang lành lại bị bệnh.
Tiêu Kính Viễn nhìn nàng cúi đầu, bộ dáng ôm yếu, không khỏi buồn cười, tiến lên nâng cằm A La, nhét một viên đường vào miệng nàng.
"Ngô..." trong miệng đột nhiên ngọt ngào, A La nháy nháy mắt nhìn Tiêu Kính Viễn.
Tiêu Kính Viễn vỗ vỗ cái đầu lông xù của nàng: "Cái đầu nhỏ này chứa cái gì vậy, đừng miên man suy nghĩ nữa, an tâm dưỡng bệnh cho tốt là được!"
"Nhưng mà..." A La kéo góc áo Tiêu Kính Viễn, mềm giọng mở miệng.
"Nhưng mà cái gì?"
"Ta thấy lão phu nhân rất mong có tôn tử a, hôm nay Đại phu nhân cũng nói như vậy, ta nghe các nàng nói chuyện, trong lòng ta cũng gấp, chàng hẳn là cũng ngóng trông đi? Dù sao tuổi chàng không nhỏ nữa!"
"Nàng a..." Tiêu Kính Viễn nhìn thê tử, bất đắc dĩ lắc đầu: "Nghe những lời đó làm cái gì, hơn nữa, nàng không hỏi ta, làm sao biết ta sốt ruột?"
"Được rồi." A La liếm liếm vị ngọt còn sót lại trên môi, nhu thuận hỏi: "Vậy bây giờ ta hỏi chàng, chàng nói cho ta biết a!"
Tiêu Kính Viễn nhìn bộ dáng nàng chớp chớp mắt, suýt chút cười ra tiếng, nhịn không được cúi đầu, ấn môi mình lên môi nàng, vừa thơm vừa ngọt, tư vị vô cùng tốt.
Hai vợ chồng bắt đầu ngồi trên giường cùng nhau ăn đường...
Hai người ỷ ôi một lúc lâu, Tiêu Kính Viễn vén một lọn tóc rũ xuống má A La, giọng khàn khàn nói: "A La, ta cũng không sốt ruột muốn có con, nếu ta sốt ruột thì sao có thể kiên nhẫn chờ tới bây giờ? Về phần lời mẫu thân nói, nàng không cần để ý. Bên dưới chẳng qua chỉ dựa theo ý mẫu thân mà nói chuyện thôi, ta sẽ đề cập chuyện này với mẫu thân, để về sau không nói chuyện này trước mặt nàng nữa."
"Hôm nay ta không nói thẳng ra là vì tôn trọng bà, không muốn bà mất mặt trước con dâu, nhưng nếu có lần sau, ta sẽ không im lặng cho qua."
A La nghe Tiêu Kính Viễn nói vậy, rốt cuộc thở phào một hơi, có điều nàng vẫn lo lắng lão phu nhân bên kia: "Nhưng chàng tuổi không nhỏ, mẫu thân đương nhiên ngóng trông chàng sớm có huyết mạch nối dõi, nếu bà cố ý muốn, chàng phải làm sao đây? Bà có vì vậy mà giận ta hay không?"
"Không đâu." Tiêu Kính Viễn bình tĩnh nói: "Ta tất nhiên sẽ không nói với mẫu thân là nàng không muốn, ta sẽ nói với bà, là ta hiện tại chưa muốn có con. Bà không trách được nàng."
"Nhưng thật ra chàng muốn đúng không?" A La cẩn thận dè dặt hỏi.
"Không có." Ngữ khí Tiêu Kính Viễn dứt khoát, không cho phép nghi ngờ: "Ta cũng không muốn."
"Vì sao a?"
Tiêu Kính Viễn liếc nhìn tiểu thê tử trong ngực mình.
Hắn thích bộ dáng nàng thỏa mãn, ỷ lại trong lòng hắn, chỉ hy vọng cứ như vậy cả đời.
"Nàng hiện giờ tuổi còn nhỏ, nếu sớm mang thai chỉ sợ không tốt cho thân thể."
A La mới mười lăm tuổi, bây giờ mang thai còn hơi sớm, ít nhất cũng phải chờ đến mười bảy mười tám tuổi mới yên tâm.
"Nhưng mà..." A La không ngờ hắn nói ra lý do này, trong lòng ấm áp, ngọt ngào, toàn thân thư thái, có điều nàng vẫn nhịn không được hỏi: "Chờ ta mười tám thì chàng đã ba mươi rồi, như vậy có muộn quá không? Chẳng lẽ chàng không sốt ruột muốn có huyết mạch nối dõi sao? Chung quy, người bình thường đến tuổi này đều sớm mong có con rồi!"
Tiêu Kính Viễn cúi đầu nhìn tiểu nữ nhân trong ngực, đưa tay nâng cằm nàng lên.
Cằm nàng nhỏ nhắn, tinh xảo, hắn nâng trong tay phảng phất như nâng một món đồ sứ dễ vỡ.
"Ngốc, ta có nàng đã đủ bận tâm rồi, đời này chỉ hận không thể coi nàng là tiểu hài tử mà cưng chiều che chở, làm gì còn tâm tư đi lo lắng chăm sóc một tiểu hài tử khác."
Chuyện hài tử không phải là không muốn mà là không nóng nảy, hắn và A La còn có cả đời, cứ từ từ.
Về phần hiện tại, vài năm nay hắn chỉ muốn cùng tiểu thê tử của mình nắm tay qua ngày tháng an nhàn tự tại.
Bất kỳ nữ nhân nào nghe lời này đều sẽ cảm thấy ngọt ngào hạnh phúc đi, trong thành Yến Kinh này, nữ nhi nhà ai sau khi gả đi, có thể được phu quân sủng ái như thế? Đời trước A La không biết, đời này cũng không biết.
Những lời này, nàng biết, trừ nàng ra, trên đời này không có nữ nhân khác có thể nghe được.
Nàng ngẩng mặt lên, ngây ngốc nhìn phu quân mình, nhìn gương mặt kiên cường kia, nhất thời cảm thấy vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Quen thuộc vì người này nàng đã biết rất nhiều năm, từ đời trước đã biết.
Từ thúc thúc của phu quân cho đến bây giờ là phu quân mình, nàng đã vượt qua một con sông thế nào, lại đi một con đường ra sao.
Xa lạ vì nàng chưa bao giờ biết, một nam tử như hắn lại có thể bao dung mình tùy hứng, dung túng mình mỗi khi không hiểu chuyện cùng sự non nớt của mình.
Hắn cơ hồ dùng cả đời kiên nhẫn đợi mình lớn lên, chờ đợi mình làm thê tử hắn.
"Thất thúc..." A La si ngốc nhìn nam tử trước mắt, nhịn không được hỏi: "Năm đó, vì sao chàng muốn rời bỏ ta? Vì sao vứt bỏ ta mặc kệ?"
Nếu như lúc trước trong lòng nàng có nghi hoặc, thì hiện tại nàng không hề hoài nghi.
Cho dù năm đó mình còn nhỏ, cho dù lúc ấy Tiêu Kính Viễn không có khả năng động tình với một nữ hài như mình, hắn nhất định cũng sẽ không bỏ lại mình mà đi, nhất định là có nguyên nhân nào khác, khiến hắn không thể không rời đi.
Tiêu Kính Viễn ôm chặt nàng từ phía sau, đặt cằm mình lên mái tóc mềm mại thơm mát của nàng.
"Lúc ấy nàng còn nhỏ như vậy, trong lòng ta đã sinh lòng thương yêu đối với nàng, muốn ở bên cạnh chăm sóc nàng, nhưng nếu người khác biết sẽ nghĩ thế nào?"
Người biết, tất nhiên sẽ hiểu hắn thương tiếc tiểu cô nương này, nguyện chăm sóc nàng như phụ thân, người không biết chỉ sợ sẽ cho rằng hắn biến thái, ham mê ấu nữ.
A La cúi đầu ngẫm lại, cảm thấy cũng có đạo lý.
"Chỉ sợ người khác sẽ cười ta, nói ta dưỡng nàng dâu nhỏ."
Dứt lời, môi hắn nhẹ nhàng hôn lên trán tiểu tức phụ nhà hắn.
- ---------
A La không biết Tiêu Kính Viễn nói với lão tổ tông bên kia thế nào, từ sau hôm đó, lão tổ tông không hề nhắc đến chuyện ôm tiểu tôn tử mập mạp trước mặt nàng nữa. Lão tổ tông không đề cập, các chị em dâu khác cũng không nói, A La cũng thở phào nhẹ nhõm.
Vừa qua năm mới, mỗi khi rảnh rỗi A La đều theo mấy chị em dâu đến chỗ lão tổ tông tán gẫu việc nhà, tất nhiên khó tránh khỏi gặp mặt Kha Dung. Kha Dung đã gả vào Tiêu gia, nhưng người trong nhà đều biết nàng còn chưa viên phòng với Tiêu Vĩnh Hãn thì hắn đã xảy ra chuyện.
Mọi người nhìn nàng khó tránh khỏi có chút đồng tình.
Kha Dung cũng không nói gì nhiều, bái kiến lão tổ tông xong liền vội vàng trở về chăm sóc Tiêu Vĩnh Hãn.
Lão tổ tông cũng biết bệnh tình cháu mình, cũng không gấp, chỉ nói "Đây là bệnh cũ tái phát, từ từ sẽ bình thường lại thôi."
Có đôi khi nhìn bóng dáng đơn bạc của Kha Dung, trong lòng A La có chút áy náy, nàng nghĩ nếu không phải ngày ấy mình nhắc tên Kha Dung với Tiêu Vĩnh Hãn thì có lẽ Tiêu Vĩnh Hãn đang còn bồi hồi, giãy dụa, hoàn toàn sẽ không cầu cưới Kha Dung.
Nếu hắn không cầu cưới Kha Dung, nàng ấy tất nhiên không gả được tốt nhưng ít ra sẽ không phải chịu tội như bây giờ.
Chẳng qua, nàng cũng chỉ nghĩ như thế mà thôi.
Nàng đời trước từng chịu tội, đời này phá lệ ích kỷ, chỉ mong người thân, bằng hữu và bản thân mình sống thật tốt, về phần những người không liên quan, nàng không có quá nhiều tinh lực đi quan tâm bọn họ, hiện tại cũng chỉ có thể làm bản thân không nghĩ đến chuyện Kha Dung nữa.
Sau khi suy nghĩ cẩn thận, tự an ủi bản thân, A La nhẹ nhàng thở phào một hơi, thì nghe được một tin tức.
Tiêu Vĩnh Hãn tỉnh lại.
Chẳng những tỉnh, còn điên rồi.
Tiêu Vĩnh Hãn phát điên, lớn tiếng kêu một cái tên.
"A La."