Tiểu Giai Nhân Khuynh Thành

Chương 19

Editor: Tường An

Tên hán tử mò mẫm bò qua, nhỏ giọng dụ dỗ: "Tiểu nha đầu đừng sợ, ta chỉ sờ một chút thôi."

Sao có thể không kinh hoảng chứ, đây là lần đầu tiên A La gặp người thô bỉ như vậy, mà người nọ còn đang sờ mó cổ chân mình.

Toàn thân nàng phát run, nơm nớp lo sợ nói: "Vị đại thúc này, ta còn nhỏ, cầu xin ngươi tha cho ta đi, nếu không, nương tỉnh dậy sẽ tức giận."

Nàng nhìn ra hán tử và phụ nhân này là phu thê, hẳn là hắn cũng sợ bà ta phát hiện hành vi của mình.

Vậy mà hán tử lại nhe răng cười: "Tiểu nha đầu ánh mắt cũng không tệ, nhưng ngươi cũng đừng trông cậy vào nàng, ta đã hạ thuốc mê nàng rồi, bây giờ dù có sét đánh bên tai cũng không tỉnh lại được, dĩ nhiên sẽ không phá hỏng chuyện tốt của ta..."

Lúc này, tên hán tử đã bắt đầu cởi dây thừng trên người phụ nhân.

A La gấp muốn khóc, nhỏ giọng khẩn cầu: "Thúc thúc, ta thật sự còn nhỏ, nếu ngươi khi dễ ta, sợ là ta không sống được bao lâu nữa, nhưng nếu ngươi tha cho ta, tương lai có thể từ từ hưởng dụng, còn đổi được một số bạc lớn. Thúc thúc ngẫm lại đi, rốt cuộc là vàng bạc tốt hay là thống khoái nhất thời tốt?"

Hán tử hơi ngoài ý muốn liếc nhìn nàng: "Ngươi tuy nhỏ mà rất hiểu chuyện, nói cũng có lý."

A La vội vàng gật đầu: "Đúng, đúng, ta dáng người nhỏ nhắn, chỉ không cẩn thận một chút là sẽ rất thảm. Không bằng thúc thúc nghĩ lại đi, chờ bán ta đổi được vàng bạc rồi đến thanh lâu tiêu dao mới là kế lâu dài."

Tên hán tử hiển nhiên động tâm, cúi đầu suy nghĩ, nhìn có vẻ đã dao động.

A La cẩn thận nép sát vào người phụ nhân, không dám gây ra động tĩnh gì, sợ hắn thay đổi chủ ý.

Nhưng nào ngờ hắn nhìn phụ nhân kia, lại nhìn A La trắng trẻo mềm mại, đột nhiên "phi" một tiếng rồi nhào tới, muốn ôm lấy A La: "Hồ lão tam ta đời này chỉ lăn lộn cùng đàn bà thô thiển, còn chưa từng hưởng thụ tư vị của hầu môn quý nữ! Dù có thể đến mười cái thanh lâu thì thế nào, chẳng qua đều là mặt hàng tầm thường vạn người gối mà thôi, tối nay có thể nếm thử tư vị tiểu nha đầu ngươi, đời này xem như sống không uổng! Vàng bạc chó má gì, Hổ lão tam ta từ bỏ!"

Mùi thối xộc thẳng vào mũi làm A La nghẹn không thở nổi, đáng sợ hơn là đôi tay thô ráp kia bắt đầu xé quần áo trên người nàng, A La tuyệt vọng thét chói tai: "Buông ta ra! Ngươi thả ta ra, nếu thả ta, ngươi còn có đường sống, còn nếu dám động vào ta, phụ thân và đại ca ta nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi!"

"Cmn, hôm nay ta chính là không muốn sống nữa!" Hồ lão tam t*ng trùng lên não, căn bản không nghe lọt tai.

"A... cứu mạng, cứu mạng!" A La rốt cuộc không nghĩ được gì nữa, hét ầm lên.

Tiếng sấm nổ vang, mưa to tầm tã, thanh âm của nàng lớn đến mức chấn động cả ngôi miếu đổ nát.

Một tia sét xẹt qua bầu trời, đột nhiên, cửa miếu bị đá văng ra, một nam tử khoác áo mưa, đội đấu lạp xông vào, đúng lúc nhìn thấy cảnh tượng kinh tâm trong ngôi miếu.

Một hán tử thô bỉ đang bóp chặt tiểu cô nương mảnh mai, muốn xé rách chiếc váy đơn bạc trên người nàng.

Đáy lòng dâng lên căm hận ngút trời, hắn lập tức tiến lên, đá bay hán tử kia, sau đó ôm tiểu cô nương vào ngực.

Hán tử thô bỉ bị đá một cái, luống cuống giơ tay che vết thương trên đầu đang chảy máu, bò dậy nhìn qua thì mới nhận ra đây chính là vị thiếu niên ban ngày đã đi cùng tiểu cô nương.

Hắn kinh hãi, chộp lấy con dao gần đó, bổ về phía thiếu niên.

Tiêu Kính Viễn chinh chiến sa trường, giết không biết bao nhiêu mạng người, sao có thể e ngại một người không đáng để vào mắt như vậy, lập tức một tay ôm A La, một tay đấu với hán tử thô bỉ, chỉ vài hiệp đã chế phục được hắn, lạnh lùng vô tình đạp lên ngực tên hán tử.

Râu quai nón của hắn dính đầy máu đỏ tươi, mà trong ngực rơi ra một cái bình sứ nhỏ.

Tiêu Kính Viễn khom lưng nhặt lên, nhận ra đây là mê dược liền cười lạnh một tiếng, trực tiếp thô bạo đổ vào miệng hán tử. Thấy hắn kêu gào thảm thiết, Tiêu Kính Viễn không nói hai lời, dùng mũi giày đá một phát vào cằm khiến hắn lập tức ngất đi.

Sau đó hắn nhìn về phía phụ nhân bên cạnh, đổ hết số mê dược còn lại vào miệng bà ta.

Xong xuôi, hắn ôm A La nhanh chóng rời khỏi ngôi miếu đổ nát.

Lúc này, A La vẫn còn kinh hách, chưa thể hồi phục tinh thần, run lẩy bẩy núp trong ngực Tiêu Kính Viễn như một chú chim nhỏ bé gặp bão tố.

Tiêu Kính Viễn cảm nhận được thân thể lạnh lẽo, nhỏ bé trong ngực mình, tựa như con thỏ bị chấn kinh.

Hắn không phải là người dịu dàng ấm áp, cũng không có lòng thương xót đối với những loài động vật nhỏ yếu, trước nay đa phần chỉ tiếp xúc với thiết huyết hán tử, ngay cả thái độ đối với đám con cháu trong nhà cũng rất nghiêm khắc.

Từ trước đến nay, hắn chưa bao giờ biết, một tiểu hài tử run rẩy nép vào ngực mình lại có thể khiến người ta thương tiếc đến vậy.

"Ngươi đừng sợ, đã không sao rồi." Hắn cưỡi ngựa, cánh tay mạnh mẽ hữu lực ôm lấy nàng, giấu thân thể nhỏ bé của nàng trong áo choàng của mình, không để nàng dính chút mưa gió nào.

Nhưng A La rất sợ, cực kỳ sợ hãi, nàng co người, dán sát vào lồng ngực hắn, tham lam hưởng thụ chút cảm giác ấm áp này, ngơ ngác ngồi đó, căn bản không biết nên làm thế nào cho phải.

Vừa rồi nàng đương nhiên biết sắp sửa xảy ra chuyện gì, cũng bởi vì biết cho nên nàng mới không ngừng phát run.

Ai có thể ngờ tới, hán tử kia lại muốn làm chuyện xấu xa đồi bại như vậy với một đứa bé bảy tuổi!

Nếu Tiêu Kính Viễn không đuổi tới đúng lúc, nàng thật không dám nghĩ hậu quả sẽ thế nào.

Cảnh tượng đó lặp đi lặp lại trong đầu, thân thể nàng run rẩy không ngừng, bị vây trong nỗi sợ hãi cực độ, đột nhiên một tia chớp chợt lóe phía chân trời, xuyên qua khe hở áo choàng lọt vào mắt nàng.

Trong đêm mưa gió tầm tã, sấm chớp ầm ầm, nàng xụi lơ tựa vào lồng ngực ấm áp cường tráng, giống như người chết đuối vớ được cọc, nắm chặt lấy y phục hắn, vùi mặt vào ngực hắn.

Bên tai truyền đến tiếng dỗ dành của nam nhân, tiếng được tiếng mất trong mưa gió.

"Quên chuyện vừa rồi đi, không có chuyện gì xảy ra cả..."

"Đừng sợ, ta sẽ không bỏ qua tên súc sinh kia!"

"Ngươi không sao, không phải sợ, ta ôm ngươi, sẽ bảo hộ ngươi, sẽ không buông tay ra..."

Người này hẳn là không quen dỗ dành người khác, giọng điệu cứng ngắc nhưng nghe vào tai A La lại khiến nàng nghĩ tới cái thủy lao âm u ẩm ướt trong mộng, năm này qua năm nọ lờ mờ không biết ngày đêm, chỉ có một cây đèn leo lét trong góc động.

Một ngọn đèn nhỏ như vậy, trước đây chẳng đáng là gì, nhưng trong suốt mười bảy năm đằng đẵng trong bóng tối, đó lại là thứ duy nhất mang lại ánh sáng và ấm áp cho nàng.

Nước mắt đột nhiên tuôn trào, nàng không khỏi ôm chặt hắn hơn, cơ hồ muốn nhét cả người vào trong ngực hắn.

"Ngươi đừng bỏ ta lại, ta sợ, ta thật sự rất sợ... Ta không biết nên làm gì bây giờ... Không có ai giúp ta, không ai có thể. Ta không dám nói với lão tổ tông, không dám nói với ca ca, ta sợ bọn họ lo lắng, nhưng ta còn nhỏ như vậy, lại ngốc nghếch, không thể làm gì được, ngay cả lén gửi một phong thư cũng không làm được..."

Thanh âm non nớt yếu ớt của tiểu cô nương kể ra nỗi sợ hãi trong lòng, từng câu từng chữ tựa như kim châm đâm vào tim hắn.

Giữa đêm thu bão bùng, thiên địa phảng phất như chỉ còn bọn họ, ngựa không ngừng vó, hạt mưa tạt vào gương mặt kiên cường của hắn, hắn mím chặt môi, khẽ nheo mắt, bàn tay to siết chặt dây cương.

Hắn không nói lời nào, im lặng dùng chính bản thân mình bảo vệ nàng khỏi mưa gió.

--------------

Đây là một khách điếm trên quan đạo ở Yến Kinh, không lớn cũng không nhỏ.

A La ngủ không yên ổn, hàng lông mày thanh tú nhíu chặt, thỉnh thoảng lại mơ hồ phát ra vài thanh âm sợ hãi.

Tiêu Kính Viễn muốn nghe nhưng giọng nàng quá nhỏ, hắn chỉ đại khái biết là nàng nói mình sợ tối, sợ lạnh, sợ cả đời vĩnh viễn không thoát ra được.

Hắn nghĩ, hẳn là nàng mơ thấy ác mộng đi.

Một cơn ác mộng lạnh lẽo hắc ám.

Từ đầu đến cuối, tay nàng vẫn siết chặt y phục của hắn không buông, chẳng còn cách nào, hắn đành ôm nàng trong lòng, bàn tay nhẹ nhàng vỗ về lưng nàng, dỗ dàng trấn an.

Còn hắn, tất nhiên là cả đêm không chợp mắt.

--------------

Thời điểm A La tỉnh lại trời đã sáng rồi, ánh mặt trời ấm áp chiếu vào phòng, nàng miễn cưỡng mở to đôi mắt sưng đỏ, mê mang nhìn gương mặt nghiêm túc trước mắt nửa ngày mới nhớ những chuyện đã xảy ra tối qua.

Vì thế, Tiêu Kính Viễn liền nhìn thấy vẻ mặt nhập nhèm, dáng vẻ yêu kiều của nữ hài nhi. Sau đó, nàng cúi đầu, cắn môi, cẩn thận dè dặt đánh giá hắn: "Thất thúc, hôm qua là ta không tốt, nếu ta nghe lời ngươi thì sẽ không xảy ra chuyện như vậy."

Nếu là lúc trước, Tiêu Kính Viễn tất nhiên sẽ hung hăng giáo huấn tiểu nữ hài không nghe lời này một trận, cho nàng một bài học, dù sao hắn vẫn đều xử sự như thế.

Nhưng bây giờ nhìn bộ dáng rụt rè của nàng, mấy lời giáo huấn đúng là không nói nên lời.

Nàng cũng không phải thủ hạ của hắn, càng không phải mấy đưa cháu hư đốn trong nhà, làm sao tùy ý răn dạy được?

"Thôi, không có việc gì là tốt rồi. Lần này ngươi cũng đã được một bài học, về sau làm việc phải cẩn thận, không thể chủ quan." Hắn đen mặt, nói tiếp, "Hôm qua, nếu không phải ta..."

Ai ngờ mới nói tới đây đã thấy A La rùng mình, thân thể nho nhỏ khẽ run rẩy.

Hắn lập tức im bặt.

"Khụ, ngươi đừng sợ, về sau cẩn thận một chút, sẽ không xảy ra chuyện gì." Hắn nhất thời mềm giọng nói...

A La vội vàng gật đầu như gà mổ thóc: "Ta biết, ta biết, về sau sẽ không dám nữa."

Tiêu Kính Viễn thấy nàng nhu thuận như vậy, gật đầu nói: "Ở đây có quần áo lão bản đã chuẩn bị, tự ngươi thay đi, rửa mặt rồi xuống lầu ăn sáng, sau đó ta sẽ phái người đưa ngươi về nhà."

A La cúi đầu nhìn qua, bên cạnh giường quả thật có một bộ quần áo mới.

Nàng cảm kích nhìn hắn, nhỏ giọng nói: "Cảm ơn Thất thúc."

Tiêu Kính Viễn gật đầu, không nói gì nữa, xoay người đi thẳng ra ngoài, nào ngờ vừa ra đến cửa thì nghe thấy trên giường truyền đến một tiếng "a" khe khẽ.

Hắn nhíu mày, quay đầu nhìn tiểu cô nương đang chán nản sờ mắt cá chân mình.

"Sao vậy?"

"Ta..." A La cúi đầu, rầu rỉ nói: "Thư của ta không còn, lắc chân cũng không thấy..."

Tiêu Kính Viễn nhớ trước khi bị bắt cóc, A La có đi Như Ý lâu, mà đối diện là trạm dịch, hắn lập tức hiểu ra, nhướng mày nói: "Thư? Ngươi viết thư cho ai? Lúc đó ngươi muốn đến trạm dịch gửi thư sao?"

Chuyện đã đến nước này, A La không thể không nói, đành thẳng thắn thành khẩn: "Ta viết thư cho phụ thân."

"Nếu là viết cho cha ngươi, vì sao phải đích thân lén lút đi gửi?"

"Ta..." khuôn mặt nhỏ nhắn của A La tràn đầy khó xử, "Ta muốn cầu phụ thân về nhà, nhưng không muốn người trong nhà biết."

Tiêu Kính Viễn nhíu mày nhìn chằm chằm nàng, một lúc sau, cứng ngắc phun ra một câu: "Thay quần áo, xuống lầu dùng bữa trước rồi nói."

"Vâng, ta biết."

---------------

Sau thời gian một chén trà, Tiêu Kính Viễn trở lại khách điếm, tiện tay ném áo choàng cho chưởng quầy, hỏi: "Vị cô nương kia đã dùng bữa chưa?"

Chưởng quầy lắc đầu: "Bẩm Thất gia, vẫn chưa, vị tiểu cô nương kia còn ở trong phòng, chưa từng đi ra."

"Ân?"

Chưởng quầy nhìn ra vẻ nghi hoặc trên mặt hắn, khó xử nói: "Ta không rõ lắm, vị cô nương kia đóng cửa ở trong phòng không thấy ra, ta, ta cũng không tiện đi vào hỏi."

Vừa nhìn liền biết, vị cô nương kia tuy nhỏ tuổi nhưng quý khí, không phải người bình thường, huống chi lại được Tiêu Thất gia đích thân mang về, hắn tất nhiên không dám mạo phạm.

Tiêu Kính Viễn gật đầu, không hỏi thêm nữa, đi thẳng lên lầu.

Cầu thang gỗ phát ra âm thanh cót két, Tiêu Kính Viễn khoanh tay đi đến trước cửa, không nghe thấy bên trong có động tĩnh gì, bèn lên tiếng hỏi: "Tam cô nương?"

"Thất thúc..." ngữ khí của người trong phòng tràn đầy cảm giác thất bại.

"Làm sao vậy?"

"Thất thúc... ta, ta không biết..." thanh âm ngượng ngùng, lại bất đắc dĩ.

"Không biết cái gì?" Tiêu Kính Viễn thật sự không hiểu.

"... Không biết mặc quần áo." Lúc này, giọng A La còn nhỏ hơn muỗi kêu.

Loại chuyện này làm sao có thể không biết xấu hổ mà nói ra trước mặt trưởng bối chứ, nhưng hoàn cảnh hiện giờ, nàng xấu hổ cũng phải nói.

Kỳ thật, chuyện này... cũng không thể trách nàng.

Đời trước nàng sống đến từng tuổi đó, nhưng bất luận trước hay sau khi xuất giá, đều là do ma ma và nha hoàn hầu hạ, nàng căn bản không cần động tay vào. Chỉ sợ kể cả bọn tỷ muội trong nhà cũng chưa từng tự mặc quần áo đâu... Loại chuyện này, thật sự không cần tự mình làm.

Về sau mang thai, nha hoàn bên cạnh lại càng hầu hạ thỏa đáng, nàng không phải động tay vào bất cứ việc gì.

Đến khi bị nhốt trong thủy lao, làm gì có cơ hội mặc những bộ y phục rườm rà của hầu môn khuê tú, càng không có khả năng học cách tự mặc.

Nhưng Tiêu Kính Viễn không hiểu, hắn càng không biết đám cháu trai cháu gái của hắn ngày thường được hầu hạ thế nào, có biết tự mặc quần áo hay không.

Hắn nghe nàng nói vậy, mặt không thay đổi trầm mặc nửa ngày, cuối cùng nhẹ nhàng "nga" một tiếng.

A La thấy sau một lúc lâu hắn mới "nga" một tiếng, xấu hổ muốn chui đầu xuống gầm giường.

Nếu nàng thật sự là một tiểu nữ hài bảy tuổi, có lẽ nàng còn có thể tự nhủ với bản thân, mình tuổi nhỏ, không có gì. Nhưng trong đầu nàng có ký ức đời trước, có ý thức của người trưởng thành, và cũng biết xấu hổ.

Sao nàng có thể nói với trưởng bối một chuyện khó mở miệng như vậy a?

Mặt nàng nóng bừng, muốn khóc lại không khóc được.

Ngoài cửa truyền đến tiếng ván gỗ kẽo kẹt, nàng biết, Tiêu Kính Viễn rời đi.

Hắn nghĩ thế nào, có phải cau mày lắc đầu xem thường không, hay là cố ý mặc kệ nàng?

Lại cầm đống y phục rườm rà kia lên, muốn mặc, nhưng mặc thế nào cũng không thích hợp.

Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng bước chân cùng với tiếng gõ cửa: "Cô nương, ta là nương tử của chưởng quầy, là Thất gia bảo ta tới."

A La nghe vậy, hai mắt sáng lên.

"Mời vào."

Cửa mở, một phụ nhân hơn bốn mươi tuổi đi vào, khuôn mặt phúc hậu, tươi cười ôn hòa giúp A La ăn mặc chỉnh tề.

"Được rồi, cô nương còn có gì phân phó, cứ nói là được."

A La ngồi ở mép giường, ngượng ngùng nhìn phụ nhân kia: "Cảm ơn nương tử chưởng quầy."

"Đây đều là Thất gia phân phó, chỉ là chút việc nhỏ, cô nương thật quá khách khí."

Đang nói thì nghe tiếng gõ cửa, nương tử chưởng quầy liền đi mở cửa, người đến là Tiêu Kính Viễn.

"Thất gia, tiểu nhân đã hậu hạ cô nương mặc y phục xong, xin cáo lui trước, nếu ngài có gì phân phó, cứ nói là được."

"Đa tạ." Tiêu Kính Viễn gật đầu, chờ nương tử chưởng quầy rời đi, mới đóng cửa lại.

Nhất thời, trong phòng chỉ còn một lớn một nhỏ.

A La không dám nhìn Tiêu Kính Viễn, cực kỳ xấu hổ ngồi ở mép giường, tay chân luống cuống không biết đặt đâu.

Chưa bao giờ nàng cảm thấy xấu hổ vì sự nhu nhược, ngu ngốc của mình như lúc này.

A La cúi thấp đầu, bàn tay nhỏ vân vê góc chăn vải thô, khẽ cắn môi, mặt nóng bừng.

Không biết qua bao lâu, Tiêu Kính Viễn đi tới, vén áo bào, ngồi xổm một chân xuống, cầm lấy cổ chân nàng.

"A..." nàng kinh ngạc, nhịn không được nhìn qua.

Tiêu Kính Viễn một tay cầm chân nàng, một tay cầm khóa trường mệnh.

Đó là khóa trường mệnh của nàng, dùng sợi dây màu đỏ xuyên qua, đeo trên cổ chân.

Lúc này, sợi dây đỏ kia hẳn là hỏng rồi, đã đổi một sợi mới, to hơn sợi cũ một chút.

Tiêu Kính Viễn không ngẩng đầu, chăm chú giúp nàng đeo khóa trường mệnh vào, rồi đứng lên, lấy một vậy từ trong ngực ra.

"Đây là thư ngươi viết cho phụ thân ngươi?"

A La nhìn phong thư trong tay hắn, đúng là của mình.

"Phải. Người tìm về?"

Nàng nghĩ, khóa trường mệnh và phong thư chắc là đều ở chỗ ngôi miếu đổ nát, là hắn vừa mới tìm về sao?

Tiêu Kính Viễn không trả lời mà nhìn nàng chằm chằm, ánh mắt tìm tòi nghiên cứu: "Vì sao muốn giấu người nhà, lén lút viết thư cho cha ngươi?"

"Ta... ta nhớ phụ thân." Nàng thấp giọng nói.

Tiêu Kính Viễn nhìn nàng, mím môi im lặng một lát, rồi ném phong thư xuống giường, thản nhiên nói: "Ta và ngươi cũng chẳng thân quen, ngươi không muốn nói, ta sẽ không miễn cưỡng."

Lời này giống như tiếng sấm nổ bên tai A La.

Trải qua chuyện tối qua, nàng theo bản năng ỷ lại vào vị Thất thúc này, nhưng bây giờ nghe hắn nói như vậy, rõ ràng là phủi sạch quan hệ với nàng.

Nàng có chút hoảng sợ, ngửa đầu nhìn hắn, trong mắt bất giác hiện lên tia khẩn cầu: "Thất thúc, không phải ta cố ý muốn gạt ngươi, thật sự là..."

Nàng khẽ cắn môi, hai mắt rưng rưng: "Ta, ta..."

Những chuyện xấu xa trong nhà, nàng không tiện nói với người ngoài.

"Ngươi không muốn nói thì có thể không nói. Còn phong thư này, ta sẽ nhờ người đưa đến tay phụ thân ngươi." Ngữ khí Tiêu Kính Viễn có vẻ lãnh đạm, nhưng vẫn nói như vậy.

A La sửng sốt, ngẩng đầu nhìn nam nhân cao lớn, lạnh lùng xa cách trước mắt, trong lòng ngũ vị tạp trần, "oa" một tiếng khóc lên.

Nàng nắm chặt tay, che miệng lại: "Thất thúc, Thất thúc thật tốt! Nếu ngươi là cha ta thì tốt rồi!"

Nếu phụ thân nàng là Thất thúc, có phải mọi chuyện sẽ khác hay không?

Như vậy nương không cần sợ bị đại bá khi dễ, mắt của ca ca có lẽ sẽ được chữa khỏi, nàng cũng có thể tránh thoát vận mệnh đáng sợ kia... Nếu Thất thúc là phụ thân nàng, tất cả đều có thể thay đổi!

Tiêu Kính Viễn nhíu mày, rũ mắt nhìn tiểu cô nương đang ủy khuất oa oa khóc nhè, bất đắc dĩ nói: "Nữ hài nhi Tiêu gia chúng ta không có ai thích khóc như ngươi."

Ai dám khóc, đều bị hắn trực tiếp phạt đúng ở góc tường.

Nói thì nói vậy, nhưng hắn vẫn lấy một cái khăn sạch bỏ vào tay A La.

A La dĩ nhiên nghe ra vẻ ghét bỏ trong lời nói của hắn, chẳng qua, nàng không để ý, vừa hít hít mũi vừa cầm khăn lau lung tung trên mặt: "Về sau ta sẽ không khóc nữa..."

Nói xong, nước mắt lại ào ào rơi xuống.

"Lại nói, ta còn không có khả năng sinh được nữ nhi lớn như ngươi vậy." Tiêu Kính Viễn huyệt thái dương đột nhiên đau nhức.

Hắn còn chưa thành thân đấy...

A La lau mặt sạch sẽ, hai mắt đỏ rực, nhảy xuống giường, ngửa mặt nói: "Thất thúc, có một số việc, ta nói cho ngươi, ngươi tuyệt đối không thể nói với người khác."

Tiêu Kính Viễn nhìn bộ dáng nghiêm trang của đứa trẻ trước mặt, nhướng mày nói: "Ngươi có thể không nói."

Hắn cũng không phải loại người nhất định muốn biết bí mật của người khác.

"Nhưng mà..." A La xoa xoa mũi, nghẹn ngào nói: "Ta muốn nói nha!"

Tiêu Kính Viễn nhướng mày, không nói chuyện.

"Thật ra, có một hôm, nương ta..." ai ngờ vừa nói đến đây thì nghe thấy tiếng cô lỗ vang lên.

Nàng cúi đầu nhìn, âm thanh đó phát ra từ bụng nàng.

Tiêu Kính Viễn bất đắc dĩ: "Đã lúc nào rồi, đi, đi xuống lầu dùng bữa trước đi."

"Được rồi." nàng sờ sờ bụng, quả thật rất đói rồi.
Bình Luận (0)
Comment