Tiểu Giai Nhân Khuynh Thành

Chương 34

Editor: Tường An

A La cảm thấy mình hẳn là nên can thiệp hôn sự của Tiêu Kính Viễn và nữ nhi Tôn Thượng thư. Nhưng can thiệp thế nào, trước mắt nàng cũng chưa nghĩ ra.

Lăn qua lăn lại suy nghĩ một đêm, cuối cùng mơ mơ màng màng ngủ mất.

Sáng hôm sau vừa tỉnh lại đã thấy Lỗ ma ma tươi cười không khép được miệng, nàng dụi dụi mắt: "Ma ma, có chuyện gì vui sao?"

Lỗ ma ma mừng rỡ nói: "Hôm nay lão gia đã sớm trở lại, bây giờ đang ở trong phòng lão tổ tông, cô nương mau dậy rửa mặt thay y phục, đợi lát nữa qua phòng lão tổ tông là có thể gặp lão gia!"

"Cha trở lại?" trong lòng A La vui vẻ, vội vàng để Lỗ ma ma hầu hạ rửa mặt chải đầu, đồ ăn sáng cũng không kịp dùng liền muốn chạy qua viện lão tổ tông.

Vừa vào phòng đã thấy Đại bá và Tam thúc đều ở đây, đang vây quanh trò chuyện với lão tổ tông, bên cạnh là một nam nhân thân hình còn cường tráng hơn cả Đại bá và Tam thúc, đang mỉm cười nói gì đó với lão tổ tông.

Đây chính là phụ thân.

Nàng đứng ở cửa ngóng nhìn phụ thân, cảm giác như đã trải qua mấy đời.

Phụ thân là võ tướng duy nhất trong ba nhi tử Diệp gia, nhiều năm phòng thủ Nam Cương, rất ít khi được về nhà, cho nên quan hệ giữa nàng và người phụ thân này cũng không thân thuộc.

Lúc nàng còn nhỏ, phụ thân có trở về mấy lần nhưng ký ức nàng rất mơ hồ, duy chỉ có một lần nàng mười tuổi, mẫu thân mất, phụ thân trở về canh giữ bên linh cữu mẫu thân, một đêm đầu bạc.

Mất mẹ, trong lòng nàng cảm thấy mờ mịt, đau thấu tâm, có điều tuổi nhỏ, không biết kể với ai mà thôi.

Mặc dù có lão tổ tông yêu thương nhưng chung quy không phải mẫu thân, nàng mơ hồ ý thức được, lão tổ tông và mẫu thân không giống nhau, mẫu thân vừa chết, nàng liền trở thành hài tử không có nương.

Đêm đó nàng không ngủ được, sờ soạng đứng dậy, lặng lẽ đi đến linh đường thì đúng lúc thấy phụ thân đang canh giữ ở đó.

Kỳ thật, nàng muốn nói vài câu với phụ thân, muốn phụ thân ôm mình một cái, chỉ cần hắn gọi một tiếng A La thôi, lòng nàng cũng sẽ an ủi rất nhiều. Nhưng nàng đứng đó hơn nửa canh giờ, phụ thân vẫn không hề quay đầu lại lần nào.

Hắn ngồi chồm hổm ở đó, ngẩn ngơ nhìn bài vị trước linh đường, không nói một câu.

Thậm chí bây giờ A La còn nhớ rõ mùi hương khói lượn lờ trong linh đường.

Mùi hương kia sau này vẫn theo nàng rất lâu, mãi đến khi nàng gả đến Tiêu gia, làm thê người ta, rồi có thai, mới chậm rãi tan đi.

Nhiều năm sau, nàng bị giam dưới thủy lao u ám, khi nhớ tới phụ thân, chỉ là một bóng lưng thẳng tắp cương nghị và mùi hương khói kia.

Giờ đây, nàng vượt qua khoảng cách sinh tử, sống với thân phận tiểu nữ hài bảy tuổi, ngước mắt nhìn bộ dáng chưa đầy ba mươi của phụ thân, hàng mày đen rậm có vẻ tục tằng, lại rất mạnh mẽ, bỗng dưng cảm thấy căn phòng ấm áp này căn bản không hợp với một võ tướng anh dũng như vậy.

"A La?" Diệp Trường Huân cũng thấy nữ nhi đứng ở bậc cửa, nhìn đôi mắt trong veo mang theo vẻ xa lạ và đánh giá, không khỏi có chút buồn bực.

Hắn cũng không rõ, vì sao mới bốn tháng không gặp mà nữ nhi lại nhìn mình giống như mười năm tám năm không gặp.

Bên cạnh, lão tổ tông bất đắc dĩ liếc nhị nhi tử một cái: "Còn không phải tại ngươi, nhiều năm không ở nhà, ngay cả nữ nhi của mình cũng xa lạ."

Dứt lời liền kêu A La vào.

A La mím môi, đi tới bên cạnh lão tổ tông, ỷ ôi tựa vào lòng bà, nhưng hai mắt vẫn nhìn chằm chằm phụ thân.

Diệp Trường Huân nhìn ánh mắt đánh giá của nữ nhi, nhất thời không biết làm thế nào cho phải.

Hắn quanh năm giao tiếp với tướng sĩ Nam Cương, cũng không biết nên cư xử thế nào với thê tử và tiểu nữ nhi của mình.

Nghĩ vậy, hắn bất giác dời mắt nhìn sang.

Phía dưới, cách vài người, chính là Ninh thị.

Hôm nay Ninh thị mặc váy dài màu trắng, có thể nói là rất bình thường, nhưng dù vậy, nàng chỉ cần đứng một chỗ là đã có khí chất văn nhã đạm mạc trời sinh, tựa như một đóa sen yên lặng nở rộ.

Ánh mắt hắn khựng lại một lát, tim đập lỡ một nhịp, hơi mím môi liền muốn dời mắt đi.

Nào ngờ Ninh thị vốn đang cụp mắt dường như đã nhận ra ánh mắt của hắn, ngẩng đầu nhìn lại.

Nhất thời, bốn mắt chạm vào nhau.

Gò má Ninh thị ửng hồng, miễn cưỡng cười nói: "A La choáng váng sao, mau gọi phụ thân a!"

A La núp trong ngực lão tổ tông, lại cố ý không gọi cha, chỉ nhỏ giọng nói: "Nương..."

Tầm mắt Diệp Trường Huân dừng trên người Ninh thị, nàng có chút lúng túng nói: "Hôm nay A La làm sao..."

Diệp Trường Huân vội vàng nói: "Không sao, không sao, đừng dọa A La."

Đúng lúc này, A La hô một tiếng giòn vang: "Cha."

Nàng vừa gọi, ánh mắt mọi người đều tập trung về phía nàng.

Diệp Trường Huân có chút ngoài ý muốn nhìn đứa nhỏ nép trong lòng mẫu thân mình, đứa nhỏ cơ hồ giống thê tử mình như đúc, trong mắt lộ ra kinh hỉ.

Ai ngờ A La hơi nghiêng đầu, vẻ mặt không bằng lòng hỏi: "Cha, có phải ngài không thích A La hay không?"

Diệp Trường Huân nhướng mày, khó hiểu hỏi lại: "Sao A La lại nói vậy?"

A La bĩu môi, giọng ủy khuất: "Tại sao lâu như vậy cha cũng không về nhà! Đại bá và Tam thúc mỗi ngày đều về nhà, chỉ có phụ thân, quanh năm không thấy bóng dáng!"

Lời nói đầy tính trẻ con cứ như vậy dễ dàng nói ra.

Lời này cũng không phải giả bộ, thật ra đời trước nàng đã muốn hỏi rồi.

Vì sao thời điểm mẫu thân mang thai, cha không trở về?

Vì sao sau khi mẫu thân qua đời, cha một mình gặm nhấm đau thương, ngay cả nữ nhi cũng không thèm liếc nhìn một cái?

Vì sao cha có thể cưỡi ngựa một đi không trở lại, thậm chí ngày nữ nhi xuất giá cũng không về xem một chút?

Nghĩ như vậy, hai mắt nàng hơi ướt át, cúi đầu, bĩu môi.

Diệp Trường Huân không ngờ nữ nhi lại nói như thế, hắn vẫn cảm thấy nữ nhi xinh xắn đáng yêu hẳn là nên ngồi trên đùi mẫu thân, ngây ngốc mềm mại, không hiểu chuyện.

"Ta..." Diệp Trường Huân không biết trả lời vấn đề này thế nào, đặc biệt là trước mặt nhiều người như vậy, trước mặt Ninh thị, hắn càng không biết mở miệng ra sao.

Cho nên, hắn lại nhìn về phía Ninh thị.

Ninh thị tiếp nhận ánh mắt xin giúp đỡ của Diệp Trường Huân, bất đắc dĩ đành phải nhìn nữ nhi, ngữ khí hơi khiển trách: "A La, nói bậy gì đấy, phụ thân ngươi phòng thủ biên quan, đây là quân lệnh, cũng không phải do hắn định đoạt."

Ai ngờ Ninh thị vừa nói xong, lão tổ tông liền thở dài: "A La của ta nói đúng đó, tính ra, Trường Huân ở bên ngoài đã nhiều năm, bỏ bê thê nhi ở nhà, thật quá kỳ cục!"

Diệp Trường Huân vội cung kính đáp: "Mẫu thân, lần này hài nhi trở về, sẽ không phải đi nữa."

"Thật sao?"

"Vâng, triều đình đã ban lệnh, trước tiên sẽ nhậm chức ở kinh thành, nếu như có vị trí thích hợp thì sẽ cân nhắc thêm. Ta cũng nghe nói, vị trí kia là ở ngoại thành Yến Kinh, cũng không xa nhà lắm."

"Nếu thật vậy thì tốt quá!" lão tổ tông mừng rỡ vô cùng, nhất thời nhớ tới cái gì, buột miệng nói: "Ta nghe nói, lão Thất Tiêu gia hiện giờ là tổng binh kiêu kỵ binh,đóng quân ở Ngưu sơn ngoại thành Yến Kinh, nếu như ngươi có thể vào kiêu kỵ binh thì tốt, cũng có thể chiếu ứng lẫn nhau!"

A La vừa nghe nhắc tới lão Thất Tiêu gia liền dựng thẳng lỗ tai.

Diệp Trường Huân lại nói: "Kiêu kỵ binh chính là quân đội trực tiếp làm việc cho thiên tử, sao có thể dễ dàng vào được, nhi tử không cầu vào kiêu kỵ binh, chỉ cần một vị trí tùy ý là đủ."

Diệp Trường Cần liếc nhìn Nhị đệ của mình, ánh mắt như có như không lướt qua chỗ Ninh thị, nhàn nhạt nói: "Hôm nay Trường Huân có thể nghĩ như vậy, cũng tốt..."

-----------

Tối nay Diệp gia hiếm khi có một bữa cơm đoàn viên, nam nhân ngồi bàn ngoài, nữ quyến ngồi bàn trong, cả nhà vô cùng náo nhiệt.

Bởi vì chuyện Đại thái thái vừa qua không lâu, tuy không còn ai nhắc tới nữa nhưng vẫn cảm thấy không tự nhiên, huống chi trước khi Diệp Trường Huân trở về, mọi người đã nhất trí gạt hắn, như vậy lại càng khiến Đại thái thái cảm thấy có tật giật mình.

Đại thái thái hôm nay không nói chuyện, chỉ yên lặng hầu hạ bên cạnh lão tổ tông, thỉnh thoảng phân phó hạ nhân lấy thêm cơm.

Ninh thị xưa này không hay nói, đặc biệt là hôm nay Diệp Trường Huân trở về, nàng càng lộ vẻ an tĩnh.

Vì thế, trong ba đứa con dâu, chỉ có Tam thái thái nói nhiều nhất, chọc lão tổ tông vui vẻ, lại nói lần này Nhị bá có thể nhậm chức ở ngoại thành Yến Kinh thì từ nay về sau, Diệp gia văn thần võ tướng đủ cả.

Lão tổ tông dĩ nhiên vui mừng, nhất thời bị dỗ cao hứng liền sai người mang rượu trái cây lên cho nữ quyến uống một chút. Ninh thị tuy mang thai không được uống rượu nhưng mọi người khuyên mãi, cũng nhấp môi uống non nửa ly.

A La vừa chơi đùa với bọn tỷ muội vừa chú ý động tĩnh bên cha mẹ.

Phụ thân tất nhiên cùng các bá bá, thúc thúc, đường huynh uống chén rượu lớn, thống khoái vô cùng.

Còn mẫu thân, sau khi nhấp một ngụm rượu trái cây, hai gò má bạch ngọc ửng đỏ say lòng người, ánh mắt cũng có chút mê ly.

A La cúi đầu, âm thầm cân nhắc.

Mẫu thân mang thai đã bốn tháng, theo lý thuyết hẳn là có thể làm chuyện phòng the đi...

Dù thế nào cũng phải nhân cơ hội, tác hợp hai bọn họ lại một chỗ a!
Bình Luận (0)
Comment