Editor: Tường An
A La kéo chăn che kín mặt, bịt luôn hai mắt và lỗ tai.
Nàng thật không ngờ, thì ra cha mẹ bình thường nghiêm trang mà ở trên giường lại như vậy...
Nàng không muốn nghe, miễn cho ngày mai không dám nhìn mặt bọn họ.
Nào ngờ, lỗ tai nàng hiện tại rất nhạy bén, dù không hề cố ý nghe lén nhưng âm thanh y y nha nha vẫn cứ chui vào tai nàng, trong đó còn xen lẫn tiếng cha mẹ nhỏ giọng trò chuyện, lúc thì lời ngon tiếng ngọt, lúc lại thút tha thút thít, ngẫu nhiên còn có tiếng va chạm và tiếng nước "bạch bạch"...
Thậm chí thời điểm động tình cha còn nói ra mấy lời khiến nàng trợn tròn mắt, không thể tin nổi.
Còn có thể như vậy?
Nghe mấy lời thô tục này mà nương cũng không giận?
Nương chẳng những không giận mà còn giống như rất thích thú...
Cũng không biết qua bao lâu, hai người rốt cuộc miễn cưỡng dừng lại.
Sau đó cha lại ôm nương ôn tồn một phen, nói toàn những lời đường mật, cái gì "Lan Uẩn tâm can bảo bối", cái gì "đời này trong mắt chỉ có một nữ nhân là nàng", cái gì "hận không thể ôm nàng cả đời", rồi lại "hận không thể đào tâm ra cho nàng xem", kế tiếp bắt đầu nhắc đến chuyện trước kia, từ Đại bá đến chuyện trước khi nương gả cho cha đều nói ra hết.
Thì ra trong lòng nương đã sớm quên chuyện quá khứ, ngày xưa trẻ tuổi không hiểu chuyện, cho rằng mình đã đính thân với người ta thì dù thế nào cũng không thể hủy, cho nên người ta cầm ba trăm lượng bạc đến cưới, nương cũng thuận theo.
Về sau chịu rất nhiều đau khổ, cuối cùng vẫn không thành, nương trở về Ninh gia, cha đến cửa cầu cưới, nương liền đáp ứng.
Sau khi gả vào Diệp gia, trong lòng nương dần dần có cha, khổ nỗi cha lại cho rằng nương vẫn còn nhớ người xưa, hai người âm kém dương sai, hiểu lầm nhiều năm như vậy.
Thổ lộ tất cả xong, đoán chừng là vì cha nghe nương nói yêu mình, nhất thời động tình, hai người lại làm lần nữa, tiếng giường lại vang lên.
A La vén chăn ra, bất đắc dĩ thở dài.
"Ta thật sự rất muốn ngủ... Ta mới là tiểu hài tử thôi, đừng để ta nghe mấy thứ thanh âm này chứ!"
----------
Bất luận người trong nhà ngăn căn thế nào, Diệp Trường Huân đều không thay đổi chủ ý, cuối cùng Đại thái thái bị Diệp Trường Huân đưa đến nha môn.
Diệp gia mất hết thể diện, quan hệ hai huynh đệ Diệp Trường Huân và Diệp Trường Cần coi như đóng băng, nhà mẹ đẻ của Đại thái thái và Diệp Trường Huân trở mặt thành thù.
Diệp Trường Huân căn bản không thèm để ý, ầm ĩ đến nước này, hắn cũng bất chấp tất cả, ai tới cầu tình hắn cũng không nghe vào, ngay cả Ninh thị khuyên bảo hắn nhân nhượng một chút cho đỡ phiền, hắn cũng chỉ bảo nàng không cần xen vào.
Mới qua mấy ngày, lão tổ tông như già đi mười tuổi, bà thở dài, ngơ ngác nói, phân nhà đi, các ngươi ai lo phận nấy đi, không cần lo cho lão bất tử ta nữa.
A La thấy tình cảnh này, đau lòng ôm lão tổ tông nói: "Về sau A La hầu hạ ngài, ngài đi theo cha mẹ ta đi."
Lão tổ tông cười khổ, sờ sờ búi tóc A La: "Trước kia ta vẫn luôn không yên tâm ngươi, đang nghĩ phải chuẩn bị tốt mọi thứ cho ngươi, nhưng thật ra trong lòng ta... trong lòng ta vẫn cảm thấy có lỗi với ngươi..."
Về phần tại sao có lỗi với A La, lão tổ tông chưa nói.
Trong lòng A La hiểu rõ, nhưng cũng không nói ra.
Lão nhân gia đã lớn tuổi, già đi, đôi khi có thể giả hồ đồ.
A La không có ý trách cứ gì lão tổ tông, nhưng hiển nhiên bà luôn tự trách bản thân.
Kết quả phân nhà là, Đại phòng tiếp tục ở lại tổ trạch Diệp gia, Diệp Trường Huân và Diệp Trường Mẫn đều được chia một khoản bạc, sau đó dọn ra ngoài lập gia.
Đối với Ninh thị mà nói, đây tất nhiên là một tin tức tốt, từ nay về sau không phải sống chung một nhà với Đại bá luôn nhòm ngó mình, bớt đi rất nhiều chuyện, mà Tam thái thái cũng rất vui mừng.
Mấy năm nay, Tam thái thái luôn thấp hơn Đại thái thái một đầu, trên lại có mẹ chồng nhìn, kỳ thật cuộc sống cũng không thoải mái, bây giờ có thể ra ở riêng, sau này nàng cũng là thái thái đương gia rồi, đương nhiên cầu còn không được. Lại nói, Đại thái thái rơi vào hoàn cảnh như vậy, trong lòng nàng cũng thầm vui vẻ, Ninh thị thì nhu nhược, về sau Diệp gia liền phải dựa vào nàng rồi. Mặc dù hiện giờ phân gia nhưng sớm muộn gì cái nhà này vẫn do nàng đảm đương.
Ai ngờ sau này Diệp Trường Cần cưới kế thất, cũng là nữ nhi nhà quan, biết lo liệu trong ngoài Diệp gia, đến cuối cùng Diệp gia vẫn không đến phiên nàng đảm đương, tính toán thất bại từ trong trứng nước, dĩ nhiên chuyện này nói sau.
Lúc này, Diệp Trường Huân dẫn theo vợ con ra ngoài ở, tuy nói tài sản cũng có vài trạch viện, nhưng không có cái nào hài lòng, vì thế Diệp Trường Huân liền bận rộn tìm mua một trạch viện mới.
Ban đầu, vì chuyện của mình nên Diệp gia ầm ĩ đến mức phân gia, trong lòng Ninh thị có chút bất an, sau được phu quân trấn an, lại có nữ nhi ở bên cạnh khuyên bảo, Ninh thị cũng không băn khoăn nữa.
Diệp Trường Huân hằng năm không ở nhà, Diệp Trường Cần lại có lòng mơ ước nàng, mấy năm nay nàng đơn độc một mình, người khác đều nhìn trong mắt, chẳng qua chưa từng nói rõ ra thôi, có ai đứng ra làm chủ cho nàng đâu?
Hiện tại phu quân đã trở về, chịu vì mình làm đến mức này, nàng tất nhiên cảm động không thôi, chỉ ngóng trông một nhà bốn người có thể ra ở riêng, sống những ngày thanh tịnh.
Diệp Trường Huân là lão nhị Diệp gia, chỉ được chia chút bạc mà thôi, về sau sợ là phải dựa vào bổng lộc mà sống, tuy không được cẩm y ngọc thực nhưng nàng cũng không để ý.
Chỉ cần cả nhà sống yên ổn, bình an thì dù ăn muối nàng cũng vui vẻ.
Diệp Trường Huân biết ý nghĩ của thê tử, trong lòng vô cùng cảm động, có điều, hắn làm chồng làm cha, trước kia làm không tốt thì thôi, bây giờ đã trở về, bất luận thế nào cũng phải nghĩ biện pháp cho vợ con sống tốt, không chịu ủy khuất mới được.
Hắn dùng bạc được chia lúc phân gia, mua một tòa nhà trong con hẻm cách khu phố phồn hoa nhất Yến Kinh chừng vài trăm mét, cũng coi như yên tĩnh.
Tòa nhà này có ba trạch viện, ngói đỏ tường xám, trong ngoài bờ tường đều có mấy cây liễu già đã vài thập niên, bậc thang được lát bằng bạch ngọc và cẩm thạch, ngay cả cửa sổ cũng làm bằng gỗ thượng đẳng, trong sảnh chính và vài gian phòng lớn thậm chí còn dùng lưu ly xa xỉ làm song cửa.
"Đây vốn là phủ trạch của tể tướng tiền triều Tôn Tĩnh Nguyên, trạch viện không lớn lắm nhưng được xây rất dụng tâm, ở rất thoải mái, đi lại thuận tiện, chờ sau này nàng mang A La ra ngoài dạo phố cũng không phải đi xa."
Diệp Trường Huân nắm tay Ninh thị, một tay dắt nữ nhi, lần lượt giới thiệu nhà mới.
Ninh thị tất nhiên hết sức hài lòng, ba trạch viện này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, đồ đạc bài trí lại đầy đủ, rất giống ngôi nhà trong mơ của nàng.
Chẳng qua, sau khi vui sướng thỏa mãn xong, Ninh thị có chút lo lắng: "Tòa nhà này tinh xảo như vậy, sợ là giá cả xa xỉ đi."
Mua nhà ở Yến Kinh vốn không dễ, chỗ này cũng chỉ cách cửa nam hoàng cung hai ba con đường mà thôi, sáng sớm bách quan vào triều, người ở xa một chút thì phải dậy sớm hơn bình thường, ai mà không muốn ở gần chứ, để tìm được một nơi thế này không biết phải vất vả cỡ nào.
Ninh thị cũng biết số bạc phu quân mình được chia cũng không nhiều lắm, mua nhà tốn kém như vậy, về sau phải sống thế nào?
Diệp Trường Huân lại không để ý, nhướng mày cười nói: "Chuyện tiền bạc có vi phu lo, nương tử bận tâm làm gì, ta ở ngoài chinh chiến nhiều năm, chẳng lẽ còn không nuôi nổi vợ con?"
Đang nói thì nghe Lỗ ma ma tới bẩm báo, bên ngoài có một đoàn người đến giao hàng.
Thế là mọi người vội vàng qua xem, bọn họ đưa tới một bộ gia cụ bằng gỗ lim, toàn là hàng thượng đẳng, không có thứ nào ít tiền.
Nghĩ tới lời phụ thân nói vừa rồi, trong lòng nàng cũng có suy đoán, hẳn là phụ thân ở Nam Cương tích góp được chút bạc, chỉ là ở trong quân không tiện nói ra mà thôi.
Đời trước nàng xuất giá mười dặm hồng trang, không biết bao nhiêu người ghen tỵ đỏ mắt, tổ mẫu từng lộ ra, nói trong đó có một phần của phụ thân nàng. Lúc ấy nàng không suy nghĩ nhiều, chỉ cho rằng đó là chút tâm ý của phụ thân mà thôi, bây giờ xem ra phần tâm ý này cũng là một khoản không nhỏ.
Bên này, Ninh thị bắt đầu phân phó hạ nhân dọn dẹp, an trí các phòng, ai ở phòng nào đều sắp xếp rõ ràng.
A La ở sương phòng phía tây, vừa nhìn liền biết là khuê phòng của tiểu thư phủ Tể tướng năm đó, thậm chí cả song cửa, bậc thang, không có chỗ nào không thanh nhã, A La vừa thấy liền thích.
Diệp Thanh Xuyên thì ở tiền viện, bởi vì tuổi hắn đã khá lớn, qua vài năm nữa sẽ đón dâu nên không tiện ở cùng viện với cha mẹ.
Diệp Trường Huân an bài thỏa đáng xong lại bắt đầu chọn mua nha hoàn, sau khi mời người dạy dỗ huấn luyện thì đưa đến hầu hạ trong phòng A La và Ninh thị.
Bố trí ổn thỏa tất cả, ý chỉ nhậm chức của Diệp Trường Huân cũng được ban xuống, là chức viên ngoại Binh bộ thị lang.
A La mừng rỡ, Diệp Trường Huân cũng hết sức vừa lòng, lập tức mời vài vị bằng hữu đến chung vui.
Hắn sợ Ninh thị vất vả liền bảo nàng an tâm nghỉ ngơi, lại mời chưởng quầy tửu lâu lớn nhất Yến Kinh đến lo liệu giúp bày tiệc, ăn uống.
A La ngồi trước cửa sổ sương phòng phía tây, nghe thanh âm ầm ĩ ở tiền viện, nghĩ phụ thân ở lại Yến Kinh, lâu dần cũng coi như nhân vật có mặt mũi, tương lai hôn sự của mình sẽ không đến mức kém.
Về phần ca ca, chờ vài năm nữa vị thần y kia xuất hiện, nàng lại khuyến khích phụ thân mời hắn trị mắt cho ca ca, sau đó lại tìm một mối hôn sự tốt cho ca ấy.
Một nhà bọn họ sẽ sống thoải mái thích ý!
Đang miên man suy nghĩ thì trông thấy một dải vàng nhạt ngoài sân, phá lệ bắt mắt giữa trời đông giá rét, A La không khỏi kinh hỉ hỏi: "Ma ma, ngươi xem?"
Lỗ ma ma đang giúp A La sửa sang phòng ở, nghĩ qua một hai năm nữa A La lớn hơn một chút, cũng nên trang điểm rồi.
Nghe A La hỏi như vậy, bà ngẩng đầu nhìn qua, cười nói: "Hoa đầu xuân, đó là hoa đầu xuân a, không ngờ còn chưa đến tết mà hoa xuân đã nở rồi, đúng là hiếm thấy!"
A La nhìn mấy đóa hoa xuân trong sân, cũng nở nụ cười.
"Hoa đầu xuân nở, mùa xuân đến, nương ta sắp sinh tiểu đệ đệ tiểu muội muội, cha cũng đã trở về."
Nàng nhỏ giọng thì thào, ngẩng đầu nhìn bầu trời sau song cửa sổ, có một cánh chim đúng lúc lướt ngang qua, bay về phía chân trời.
Lúc này, nàng không khỏi nghĩ tới đời trước.
Nàng biết, quá khứ sẽ không tái hiện, bởi vì từ khoảnh khắc nàng lần nữa mở mắt ra, nàng liền biết đời này và đời trước hoàn toàn không giống nhau.
Tất cả đều sẽ tốt đẹp hơn.