Editor: Tường An
"Thanh tịnh?" Lưu Hân nhìn hắn bằng ánh mắt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, "Ngươi muốn thanh tịnh cũng được a, vậy ta lập tức đi a, nhưng chẳng lẽ lại bỏ mặc một mình ngươi ngồi đây uống trà lạnh sao? Ngươi cũng không xem lúc này là lúc nào, chính là thời điểm bước sang năm mới đi? Ta đường đường là thái tử lại lén lút chạy tới đây uống trà lạnh với ngươi, ta là vì ai chứ?"
"Tuổi ngươi cũng không nhỏ, hai mươi sáu rồi, nhi tử nhà người ta đều đã có thể làm thơ, còn ngươi thì sao, nhi tử của ngươi ở nơi nào?"
Tiêu Kính Viễn bị Lưu Hân lải nhải có chút nhức đầu, hắn xoa xoa mi tâm: "Nói ngắn gọn đi."
Lưu Hân nhướng mày, đắc ý nhìn Tiêu Kính Viễn: "Chuyện này thật ra rất đơn giản, nếu ngươi là nam nhân thì liền nhanh chóng chạy xuống lầu, đi qua cười híp mắt nói với tiểu cô nương, A La a, sao ngươi lại cõng cái bao lớn như vậy? Đang muốn đi đâu? Ca ca xách đồ giúp ngươi, lại dẫn ngươi đi!"
Hắn nói xong liền xòe tay ra: "Nếu như nàng đáp ứng, chuyện liền thành công!"
Tiêu Kính Viễn đen mặt: "Ta không phải tay ăn chơi đùa giỡn nữ tử nhà lành."
Nếu thật sự nói mấy lời này, nghe thế nào cũng cảm thấy không ổn.
Lưu Hân nghe vậy, lại bày kế khác: "Nếu ngươi không muốn nói cũng được, vậy thì xuống lầu, làm bộ như vô tình gặp nhau, tốt xấu gì cũng để cô nương người ta nhìn thấy ngươi, nàng thấy ngươi, chẳng lẽ còn có thể không nói chuyện với ngươi? Đến lúc đó ngươi liền yên lặng xem kỳ biến đi!"
Tiêu Kính Viễn nhấp một ngụm trà, nước trà đã lạnh, đắng chát.
"Được." Hắn có vẻ khó khăn gật đầu, xem ra chỉ có thể như vậy.
"Ha ha, cuối cùng cũng thông suốt rồi!" Lưu Hân đẩy hắn: "Đi thôi, đi nhanh đi, đừng để con vịt nấu chín còn bay!"
Tiêu Kính Viễn cứng nhắc đứng dậy chuẩn bị xuống lầu, nhưng vừa bước ra cửa thì nghe Lưu Hân "Di" một tiếng.
"Tiểu cô nương đã xảy ra chuyện!" Kế tiếp liền nghe Lưu Hân kinh hô.
Tiêu Kính Viễn vội vàng xoay người nhìn qua cửa sổ, chỉ thấy Diệp Thanh Huyên không biết sao đạp trúng một khối đá vụn, suýt nữa thì ngã sấp xuống.
Bên cạnh, A La tất nhiên nhanh chóng vươn tay ra đỡ, hai tỷ muội liền muốn té xuống.
Tiêu Kính Viễn nhíu mày, tính toán nhảy xuống.
Kỳ thật ngã một chút cũng không có gì, chẳng qua, tiểu cô nương yêu kiều mảnh mai, lại không chịu được ủy khuất, nói không chừng nằm ở đó khóc nhè thì sẽ rất khó coi.
Nhưng thời điểm hắn bước chân lên song cửa sổ định nhảy xuống, thân thể đột nhiên cứng đờ.
----------
A La không ngờ lại xảy ra chuyện này.
Nàng và Diệp Thanh Huyên chỉ vì một khối đá vụn và suýt ngã sấp mặt.
May mắn thời điểm mấu chốt có người tốt bụng đỡ nàng, nàng thuận thế kéo luôn Diệp Thanh Huyên.
Đến khi đứng vững, nàng ngước mắt qua thì thấy một lam y thiếu niên.
Thiếu niên này chừng mười bảy mười tám tuổi, mày rậm mắt to, da ngăm đen, nhìn có chút quen mắt.
A La cẩn thận ngẫm nghĩ mới nhớ ra, người này là thứ tử của Ngưu tướng quân đương triều, tên là Ngưu Từ Thắng, bởi vì có sức lực khỏe vô cùng nên người ta thường gọi là Ngưu Thiên Quân.
Người này tính tình sang sảng, hiếu khách, võ công cũng tốt, sau này sẽ theo Ngưu tướng quân ra sa trường lập quân công, được phong tướng, có địa vị trong triều.
Ngưu Thiên Quân làm người ngay thẳng, không có tâm cơ gì, vốn dĩ nhìn thấy hai cô nương suýt té ngã liền tiến lên đỡ giúp mà thôi, ai ngờ vừa nhìn liền không thể dời mắt.
Tiểu cô nương mặc thanh y vải bố giống như nữ nhi thường dân, nhưng dung mạo thanh nhã, thanh khiết như đóa sen mới nở, dịu dàng như nước.
Nếu là người bình thường, dù có muốn ngắm cô nương người ta thì tốt xấu gì cũng biết che giấu, vụng trộm mà nhìn, nhưng vị Ngưu Thiên Quân này căn bản khinh thường nhìn trộm, trực tiếp nhìn cô nương người ta chằm chằm, mắt cũng không nháy.
Cuối cùng, đừng nói A La bị nhìn có chút không chịu nổi, ngay cả Diệp Thanh Huyên bên cạnh cũng nhịn không được ho khan một tiếng: "Vị công tử này, vừa rồi thật sự cảm ơn ngươi, nếu không sợ là hai tỷ muội chúng ta đều té ngã rồi!"
Ngưu Thiên Quân được nhắc nhở, rốt cuộc hồi phục tinh thần, "ngô" một tiếng, mặt đỏ tới mang tai: "Không sao không sao, không cần khách khí, không cần khách khí..."
Đời trước, khi gặp người này thì nàng đã gả chồng rồi, trong bữa tiệc Tiêu gia chiêu đãi tân khách cũng chưa từng trải qua trường hợp như vậy.
"Vừa rồi ít nhiều nhờ có công tử, xin hỏi cao danh quý tánh công tử?"
Thật ra nàng cố ý muốn kết giao, vị này về sau địa vị bất phàm, quen biết nhiều thêm một người còn tốt hơn là không biết ai.
"Tại hạ họ Ngưu, tên Ngưu Từ Thắng, mọi người hay gọi ta là Ngưu Thiên Quân, cô nương cứ bảo ta Thiên Quân là được." Ngưu Thiên Quân thành thật mang hết cả đại danh nhũ danh ra.
A La nghe không khỏi bật cười, nàng đương nhiên nhìn ra vị Ngưu Thiên Quân này có chút ý tứ với mình.
Ngẫm lại, mình đối với vị hôn phu tương lai cũng không có yêu cầu gì đặc biệt, quá đẹp, quá có tài, gia thế quá tốt cũng chưa chắc đáng tin.
Ngưu Thiên Quân gia thế không tính là quá tốt, về phần tướng mạo, ngoại trừ đen một chút thì cũng coi là đoan chính, mấu chốt là không có tâm cơ, tính tình tốt, nhìn có vẻ là một nam nhân biết thương vợ.
Nếu về sau có thể gả cho người này cũng không hẳn là không thích hợp.
A La cười nói: "Thì ra là Ngưu công tử a, tiểu nữ họ La, tên Thanh Diệp, đa tạ công tử ra tay cứu giúp."
Diệp Thanh Huyên nghe liền trợn tròn mắt, thầm nghĩ sao tỷ tỷ lại thay tên đổi họ, sau mới hiểu, Diệp Thanh La đảo ngược thành La Thanh Diệp.
"Thì ra là La cô nương, hạnh ngộ, hạnh ngộ!" Ngưu Thiên Quân ôm quyền nói.
----------
Dưới lầu, một đôi tỷ muội được anh hùng cứu mỹ nhân, hơn nữa còn tình chàng ý thiếp thân thiện trò chuyện, nhưng cảnh tượng này rơi vào mắt Lưu Hân và Tiêu Kính Viễn tất nhiên có chút không thoải mái.
"A!" Lưu Hân nghiến răng nghiến lợi vỗ ngực liên tục: "Một cơ hội tốt như vậy, vô duyên vô cớ bị người khác đoạt mất! Hắc tiểu tử này từ đâu ra a! Sao không biết tốt xấu vậy chứ!"
"Là Tam công tử nhà Ngưu tướng quân, Ngưu Thiên Quân." Tiêu Kính Viễn thính giác tốt, trí nhớ cũng tốt, đã sớm âm thầm ghi tạc hắc tiểu tử chướng mắt kia trong lòng.
"Thì ra là nhi tử Ngưu gia, không được, hôm nào ta phải nói chuyện với hắn một chút, hỏi hắn quản giáo nhi tử kiểu gì mà để nhi tử rảnh rỗi chạy ra ngoài đùa giỡn nữ tử nhà lành!"
"Thôi, yên lặng xem kỳ biến đi." Dứt lời, Tiêu Kính Viễn bình tĩnh ngồi xuống, ngoài miệng thì thản nhiên nói như vậy nhưng ánh mắt vẫn chưa từng rời khỏi bóng hình xinh đẹp dưới lầu.
Lưu Hân hơi gấp gáp nhưng nhìn Tiêu Kính Viễn như vậy, nhất thời cảm thấy mình giống như thái giám bên cạnh Hoàng đế, đúng là lo lắng suông. Hắn đường đường là thái tử, về sau cũng sẽ làm Hoàng đế, ở đây thay người khác gấp cái gì? Vì thế hắn chỉ có thể tận lực kiềm chế lại.
Lát sau lại thấy A La nói gì đó với Ngưu Thiên Quân, Ngưu Thiên Quân còn chỉ về hướng bên này, rồi hai bên cáo từ.
Ngưu Thiên Quân rời đi, A La nắm tay muội muội đi về phía trà lâu.
Lưu Hân thấy vậy, nhíu mày, lập tức gọi thuộc hạ tới nhỏ giọng phân phó một phen.
Đối với ánh mắt chất vấn của Tiêu Kính Viễn, hắn chỉ ha hả cười nói: "Không có việc gì, cứ làm theo ta phân phó, thiết kế bố cục."
Đáng thương A La và Diệp Thanh Huyên vừa vào trà lâu liền bị báo là hết phòng.
"Thật không đúng dịp, hôm nay khách quá đông, hiện tại đã hết phòng riêng."
"Này..." hai người nhìn nhau, không ngờ trà lâu này dịp năm mới còn cung không đủ cầu.
Nhìn bộ dáng thất vọng của hai vị cô nương, chưởng quầy hòa khí thương lượng: "Chúng ta còn một phòng ở bên này, là của một vị gia đã đặt trước, bây giờ sợ là không đến. Hay là hai vị cô nương cứ chấp nhận dùng phòng đó trước?"
"Nếu vị khách kia đến thì chúng ta phải làm sao?" Diệp Thanh Huyên không rõ hỏi.
"Nếu vị gia kia đến, tiểu nhân lại thương lượng với vị gia kia."
Nghe vậy, hai tỷ muội nhìn nhau một cái, gật đầu: "Được, cứ làm vậy đi."
Vì thế, đợi đến khi hai tỷ muội vào phòng ngồi, Lưu Hân lập tức sai thuộc hạ kéo vách ngăn lưu ly bên cạnh cửa sổ xuống.
Thì ra giữa hai gian phòng có một tấm ngăn song gỗ chạm rỗng gọi là quý lưu ly, có thể tùy tiện kéo lên kéo xuống được, cũng có thể nhìn thấy động tĩnh phòng bên cạnh.
Thiết kế này thật ra là để những quan to quý nhân đến uống trà, hạ nhân đi theo sẽ ngồi trong phòng bên cạnh, ngăn cách bằng một cửa sổ lưu ly di động, vừa tư mật, lại có thể gọi hạ nhân hầu hạ.
Đáng thương A La và Diệp Thanh Huyên không hiểu, hai tỷ muội vừa ngồi vào ghế, gọi trà, bỗng nhiên thấy bên cạnh có một song cửa sổ chạm rỗng, phía bên kia rõ ràng có người.
A La vừa nâng mắt nhìn liền bắt gặp hồng y nam tử bên kia cũng nhìn về phía này.
"A..."
Bốn mắt nhìn nhau, nàng lập tức thất kinh, đứng bật dậy!
Đời này, chuyện vui sướng nhất và hoang đường nhất chính là hôm nay có thể lén chạy ra ngoài chơi, đón năm mới!
Vì sao cố tình xảy ra chuyện này, đụng phải người quen... còn cố tình là hắn.