Tiểu Giai Nhân Khuynh Thành

Chương 92

Editor: Tường An

Tiêu Kính Viễn tất nhiên không tin lý do này lắm, chẳng qua thấy nàng cố gắng như thế nên đành chấp nhận, cũng không chọc thủng, chỉ nhàn nhạt nói: "Ai nói Kha Dung kia giống ngươi, ngươi so với nàng ta đẹp hơn không biết bao nhiêu lần."

Những lời này quanh quẩn trong lòng A La mãi nửa ngày.

Thanh âm hắn trầm thấp, biểu tình nghiêm túc, phảng phất như đang nói chuyện gì rất trang nghiêm, nhưng lời nói ra lại khiến người ra như uống mật hoa ngày xuân, ngọt ngào vô cùng.

Nàng xinh đẹp, so với Kha Dung còn đẹp hơn không biết bao nhiêu lần...

Chút phiền muộn trong lòng A La vì lời nói này mà tan thành mây khói, thay vào đó là cảm giác toàn thân sung sướng thoải mái, khóe miệng cũng nhịn không được khẽ cong lên.

Vừa ra khỏi rừng đào thì gặp Tiêu Tam cô nương và Phùng cô nương, hai người vừa nhìn thấy A La liền vội chào hỏi: "Vừa rồi A La đi đâu vậy, đảo mắt một cái đã không thấy bóng dáng."

A La cười nói: "Vừa rồi mãi mê ngắm cảnh hàn tuyết đào hoa, không chỉ chớp mắt liền không thấy các ngươi đâu, ta còn đang tính đi tìm đấy."

Tiêu Tam cô nương tính tình sảng khoái, quan hệ với A La cũng khá tốt, tiến lên lôi kéo tay nàng, nói: "Nhìn ngươi ngày thường mơ mơ hồ hồ, ngay cả đường cũng có thể đi nhầm, mau đi cùng chúng ta qua bên kia, mọi người đang thưởng thức trái cây tươi mới đấy, còn có vài loại trái mùa, đều là vật hiếm trong cung thưởng xuống."

A La tất nhiên đồng ý, nhìn thấy Phùng cô nương bên cạnh, liền chào hỏi một phen.

Phùng cô nương kia dung mạo đoan trang, không đẹp lắm nhưng cũng không phải khó coi, tính tình dịu dàng, hơi ngại ngùng, cũng không biết bắt chuyện lắm, chỉ cười cười với A La.

A La vừa đi vừa nghĩ lại lời vừa rồi Tiêu Kính Viễn nói, không khỏi nghi hoặc, chẳng lẽ trên đời này thật sự có hai chiếc áo choàng lông điêu tơ vàng giống hệt nhau, trùng hợp một chiếc thuộc về vị cô nương Phùng gia này?

Trong lòng nghi hoặc, tự nhiên không khỏi nhìn chiếc áo choàng kia thêm vài lần.

Phùng cô nương tính tình hiền lành thật thà, thấy A La nhìn áo choàng của mình, liền cười nói: "Cô nương chê cười, ta thấy biểu tỷ trong nhà có một chiếc như vậy nên cũng học làm một chiếc."

Tự làm?

A La hơi kinh ngạc: "Phùng cô nương, áo choàng lông điêu tơ vàng này khá hiếm thấy, sao có thể nói làm là làm được?"

Phùng cô nương vẻ mặt ngượng ngùng, giọng nói lại có chút kiêu ngạo: "Đây là lông điêu bình thường a, chẳng qua, lúc làm ta dùng chỉ tơ vàng thêu từng tầng từng tầng xen kẽ, nhìn sẽ phảng phất như lông điêu tơ vàng vậy. Cách làm này là một vị ma ma dạy ta, trước kia bà ấy từng là nữ quan phụ trách thêu cống phẩm trong cung đó!"

Thật?

A La chăm chú nhìn kỹ mới thấy rõ, thì ra trên mặt lông điêu có dùng chỉ tơ vàng thêu thành, thoạt nhìn có vẻ giống lông vàng nhưng thật ra căn bản không phải!

"Thủ nghệ thật giỏi a." A La ngẩng đầu nhìn gương mặt kiêu ngạo sáng rọi của Phùng cô nương, thật lòng khen ngợi.

Mình thật là khờ, khó trách Tiêu Kính Viễn bảo mình ngốc, thật đúng là ngốc hết thuốc chữa.

Bên cạnh, Tiêu Tam cô nương thấy vậy, không khỏi bật cười: "Cũng may mà ngươi nghĩ ra được biện pháp này, ngay cả ta cũng không nghĩ tới, chỉ cho rằng đây là lông điêu tơ vàng trong truyền thuyết đó!"

"Cũng không phải là ta nghĩ ra mà là biểu tỷ ta, nghe nàng ấy nói, nàng ấy ngẫu nhiên nhìn thấy một chiếc áo choàng lông điêu tơ vàng trong một tiệm may, xinh đẹp cực kỳ, đáng tiếc chưởng quầy căn bản không bán, chẳng những không bán, còn vội vàng thu vào không để nàng ấy nhìn. Ngay sau khi trở về, biểu tỷ khổ não suy nghĩ mấy ngày liền, cuối cùng nghĩ ra biện pháp này."

Tiêu Tam cô nương nghe vậy, càng khâm phục hơn: "Ta nghe nói lông điêu tơ vàng tương đối hiếm có, nhà người khác thì ta chưa từng thấy, chỉ nhớ rõ Thất thúc nhà ta có một kiện áo choàng hình như cũng có lông điêu tơ vàng nhưng mà chỉ đính ở viền áo mà thôi, có ai sẽ làm nguyên một chiếc áo lớn như vậy chứ, vẫn là biện pháp của ngươi thực dụng!"

Ba người vừa nói vừa cười, dọc theo con đường đá nhỏ bên cạnh rừng đào đi về phía tiền viện, A La trên mặt tự nhiên nhưng trong lòng thật hận không thể tìm cái lỗ mà chui xuống.

Chuyện áo choàng lông điêu tơ vàng căn bản là nàng ánh mắt vụng về nhìn nhầm, còn chuyện hôn sự hẳn là trưởng bối cố ý tác hợp, vẫn chưa nói cho Tiêu Kính Viễn nghe.

Nhớ tới mình tức giận giậm chân mắng Tiêu Kính Viễn, còn kém nước xông lên cắn người ta, A La xấu hổ không thôi.

Nàng làm sao có thể càn quấy, không nói đạo lý như thế chứ?

Trong lúc suy nghĩ, ba người đã về tới tiền viện, vài cô nương và thiếu gia, công tử đang chơi đắp người tuyết, mọi người ồn ào vui đùa, còn lấy áo choàng phủ thêm cho người tuyết.

Trong số đó có Tiêu Vĩnh Trạch.

Tiêu Vĩnh Trạch đã sớm để ý A La, lần trước đạp thanh vì mẫu thân bị bệnh nên hắn không đi, sau đó tiết Thượng Tị hắn đi thì A La lại không đến, làm hắn phiền muộn một hồi.

Lúc này thật vất vả mới nhìn thấy giai nhân, Tiêu Vĩnh Trạch vội vàng chạy qua chào hỏi, trông mong có thể nói nhiều với nàng vài câu.

Khổ nỗi, trong lòng A La vì chuyện áo choàng lông điêu tơ vàng mà ảo não hối hận, biết Tiêu Kính Viễn không muốn nhìn thấy nàng và cháu trai hắn có liên hệ gì nên nhanh chóng tránh đi.

Tiêu Vĩnh Trạch đã sớm nghe nói Tam Hoàng tử có ý với A La, hiện giờ thấy A La né tránh, hắn không khỏi nghĩ, nàng quả nhiên nhìn trúng Tam Hoàng tử, bằng không sao lại lãnh đạm với mình như vậy.

Mà A La hoàn toàn không biết tâm tư Tiêu Vĩnh Trạch, dù có biết cũng không để trong lòng, hoặc dứt khoát tránh xa xa, miễn lại trêu chọc chuyện gì.

Nàng bây giờ chỉ nghĩ muốn nói vài câu với Tiêu Kính Viễn, tốt xấu gì cũng nhận sai xin lỗi một tiếng, vậy mới yên tâm được.

Nào ngờ, hơn nửa ngày vẫn không có cơ hội tiếp xúc với Tiêu Kính Viễn, chỉ có thể nhìn thoáng qua từ xa, hắn lại giống như căn bản không có ý muốn nhìn nàng.

Điều này khiến A La có chút phiền muộn, cuối cùng tan tiệc, bất đắc dĩ đành phải theo mẫu thân về nhà.

Lúc dùng bữa tối, A La vẫn không yên lòng, Ninh thị thấy vậy liền hỏi thăm: "Hôm nay làm sao vậy, chẳng nói tiếng nào cả?"

Bên cạnh, Diệp Thanh Liên nghe, thuận miệng nói: "A La lớn rồi, sợ là có tâm sự."

Diệp Thanh Liên ngày thường không hay nói chuyện, bây giờ lại lên tiếng khiến Ninh thị nhìn nhiều vài lần.

A La tất nhiên biết suy nghĩ của Diệp Thanh Liên, cho rằng nàng nhìn trúng Tiêu Vĩnh Hãn, mà người ta lại thân thiết với biểu muội Kha Dung, không thèm quan tâm gì đến nàng, cho nên cố ý chê cười nàng sao?

A La nhàn nhạt liếc Diệp Thanh Liên: "Cũng không có chuyện gì, chỉ hơi mệt chút thôi, xưa nay ta không có hứng thú với mấy loại yến tiệc này. Ngược lại là tỷ tỷ, ta thấy ngươi cùng một vị công tử nói vài câu, không biết là công tử nhà nào?"

Diệp Thanh Dung có vẻ kinh ngạc nhìn về phía Diệp Thanh Liên, nàng cũng không nhìn thấy tỷ tỷ minh nói chuyện với ai, có điều A La đã nói như vậy thì hẳn là không giả.

Diệp Thanh Liên khẽ biến sắc, liếc A La một cái: "Muội muội nói gì vậy? Ta sao có thể nói chuyện với vị công tử nào?"

A La nghe vậy, cười đến vô tâm vô phế, quay đầu hỏi mẫu thân: "Nương, ngươi xem Đại tỷ tỷ kìa, nàng ngượng ngùng đó, ngài phải thay nàng hỏi thăm một chút!"

Diệp Thanh Liên nghe lời này, trong lòng càng khó chịu, cắn môi nói: "Thẩm thẩm, ta thật sự không có..."

Nàng nói được một nửa thì ngừng, ngẫm lại, có biện giải cũng không có ý tứ gì.

Ninh thị nhàn nhạt liếc Diệp Thanh Liên một cái.

Kỳ thật, bà ít nhiều cũng biết rõ tâm tư vị đại chất nữ này, trước giờ đều tâm cao khí ngạo, ngày xưa nào có để Nhị phòng vào mắt, bây giờ ăn nhờ ở đậu, tuổi không còn nhỏ, ngay cả muội muội ruột Diệp Thanh Dung cũng tìm được hôn sự rồi, mà mình là tỷ tỷ lại chưa có tin tức gì nên trong lòng không dễ chịu.

Ninh thị cười khẽ, trách cứ A La: "Đừng nói bậy, ngoan ngoãn dùng bữa đi."

Dùng bữa tối xong, mọi người tự trở về phòng mình, Diệp Thanh Liên rầu rĩ không thôi, thật ra thì cũng chẳng phải đại sự gì nhưng bị A La chế nhạo như vậy làm nàng không thoải mái.

Diệp Thanh Dung thấy nàng như thế, bất đắc dĩ thở dài: "Kỳ thật, chuyện hôm nay không thể trách A La được, ngươi hảo hảo dùng bữa không tốt sao, cứ nhất định phải đâm thọc A La một câu, tính tình nàng thế nào ngươi cũng biết rồi, ngày xưa được lão tổ tông cưng chiều, hiện tại được Nhị thúc và Nhị thẩm sủng ái, nào có đạo lý chịu thiệt chứ, ngươi đúng là vô duyên vô cớ tự tìm phiền chán."

Lời này là thân tỷ muội nói, so với A La nói càng khiến Diệp Thanh Liên khó chịu hơn, nàng lườm muội muội mình một cái, nghẹn nửa ngày rốt cuộc nói: "Bây giờ người ta giúp ngươi định hôn sự, trong lòng ngươi e là đã sớm không có cha mẹ đã mất, càng không có người tỷ tỷ như ta."

Diệp Thanh Dung nghe vậy thì ngẩn ra, muốn nói gì đó, lại thấy Diệp Thanh Liên đã đi qua ngồi xuống giường, nàng không có cách nào khác, ngây ngốc đứng ở cửa hồi lâu mới thở dài một hơi.

A La chế nhạo Diệp Thanh Liên xong liền quăng chuyện này ra sau đầu, trở về phòng lại nhớ tới chuyện Tiêu Kính Viễn.

Nhớ tới lúc hắn nghĩ nàng để ý Tiêu Vĩnh Hãn nên mặt đen như đáy nồi, rõ ràng là bộ dáng ăn giấm chua, trong lòng không khỏi vui vẻ, nhịn không được muốn cười.

Lại nghĩ đến hắn khen nàng xinh đẹp, mặt nóng lên, vươn tay sờ sờ.

Cuối cùng nghĩ đến mình giương oai trước mặt hắn, chỉ trích lung tung, lại nhịn không được mà thở dài.

Lỗ ma ma thấy cô nương nhà mình từ sau khi trở về liền chống cằm ngồi trước cửa sổ, lúc thì thở ngắn thở dài, lúc lại mím môi cười khẽ, hai mắt sáng rực, mặt ửng đỏ, bà không khỏi thầm lắc đầu thở dài.

"Con gái lớn không giữ được, cô nương đây là có tâm sự rồi."

A La nghe vậy, xấu hổ như bị người khác nhìn thấu tâm sự, le lưỡi nói với Lỗ ma ma: "Ma ma, ngươi tốt xấu gì cũng để ta thanh tịnh một chút đi, ta đang suy nghĩ chính sự đó!"

Lỗ ma ma lắc đầu thở dài, đi ra gian ngoài.

A La đợi Lỗ ma ma ra ngoài rồi, liền sờ soạng lấy ra khối ngọc bội, thầm nghĩ lần sau gặp Tiêu Kính Viễn nhất định phải hỏi xem, chữ khắc trên ngọc rốt cuộc là thế nào.

Chẳng lẽ nam nhân này lại vô liêm sỉ như thế, từ vài năm trước đã lén khắc tên nàng lên ngọc bội tùy thân?

Đang nghĩ thì nghe thấy tiếng gõ cửa "cốc cốc cốc" vang lên.

Nàng không dám tin nhìn phía ngoài cửa sổ, trong lòng kinh hỉ.

Tiếng gõ này thật sự quá quen tai rồi.
Bình Luận (0)
Comment