Tiểu Hành Tinh - Vi Phong Kỉ Hứa

Chương 17

Tin tức tố của Omega khác với Alpha, ở chỗ không cách nào tự mình khống chế nồng độ.

 

Nhưng bình thường Hứa Đường Chu rất hiếm khi ngửi được tin tức tố của chính mình.

 

Hơn hai mươi năm trước, khi tỉ lệ giới tính ABO tụt xuống mức thấp nhất trong trăm năm với tỉ lệ 3:5:2, số lượng Omega giảm mạnh khiến họ bắt đầu tranh đấu quyền lực cho giới tính của mình. Lúc đó, thuốc ức chế tin tức tố ra đời, có thể nhanh chóng che giấu pheromone của Omega trong một thời gian ngắn, ngăn việc họ gây ra phản ứng đ*ng d*c bị động khi ở cùng Alpha. Thực sự đã giúp Omega từ vị trí bị động chuyển thành chủ động được lựa chọn, cuối cùng giành được sự bình đẳng giới tính đúng nghĩa.

 

Mỗi một Omega sau khi hoàn tất quá trình phân hóa đều sẽ dùng thuốc ức chế tin tức tố, cho đến khi họ bước vào quan hệ yêu đương và được đánh dấu tạm thời, hoặc khi kết hôn và bị đánh dấu hoàn toàn mới thôi.

 

Mà Omega nào không dùng thuốc ức chế tin tức tố, trong hầu hết trường hợp đều sẽ bị coi là đang công khai tìm bạn tình.

 

Hứa Đường Chu hoàn toàn không muốn vậy.

 

Giờ tâm trạng của cậu chẳng khác nào "vận xui xẻo như chó mực".

 

Là Omega duy nhất tham gia chương trình, lại ở nơi đất khách quê người đi theo chương trình ghi hình, Hứa Đường Chu cũng chẳng quen biết Omega nào có thể giúp đỡ.

 

May mà vòng cổ chỉ là vật phòng hờ chứ không bắt buộc, còn thuốc ức chế tin tức tố hay miếng dán tuyến thể đều có bán ở cửa hàng tiện lợi.

 

Điều duy nhất phiền toái là thuốc mà Cừu Âm kê cho cậu giờ không có, cậu không chắc mình có còn nhạy cảm với tin tức tố của Lăng Triệt nữa hay không. Nhỡ lúc ghi hình mà lại chảy máu mũi vì tin tức tố của Lăng Triệt... thì cảnh đó "đẹp" đến mức không dám tưởng tượng nữa.

 

Ngồi chừng hai ba phút, mùi hương vốn nhạt ấy dần trở nên rõ rệt hơn, tin rằng bất kỳ ai bước vào phòng này cũng có thể ngửi thấy.

 

Hứa Đường Chu buộc phải ra cửa hàng tiện lợi một chuyến.

 

Cậu không còn cách nào, bèn lấy một chiếc áo che đi tuyến thể, buộc một cái nút buồn cười ở cổ, hy vọng hèn mọn rằng mùi hương có thể bị che đi, rồi cắn răng gõ cửa phòng Lăng Triệt. Vì cậu phải bàn chuyện này với anh, bởi ngoài khoản chi phí cơ bản được phát, cậu không có tiền.

 

Trước khi ra khỏi phòng, Hứa Đường Chu tự ngửi thử người mình, chắc chắn không còn mùi, mới băng qua hành lang không dài lắm đi đến phòng Lăng Triệt.

 

Máy quay treo trên tường như đang tò mò, xoay theo từng cử động của cậu, phát ra âm thanh rất nhỏ.

 

Lăng Triệt đang tắm.

 

Lúc ra mở cửa, tóc anh vẫn còn nhỏ nước, trên người chỉ mặc một chiếc quần short, khoác thêm một chiếc khăn tắm.

 

Hứa Đường Chu không biết nên nhìn vào đâu, cậu lén liếc một cái liền thấy đường cơ bụng chữ V. Cơ thể Alpha trẻ trung tràn đầy sức mạnh, cơ bụng rắn chắc nổi khối đẹp đẽ, quá mức k*ch th*ch giác quan.

 

Nếu Lăng Triệt không mở miệng, cậu thật sự... có thể gục ngã mất!

 

"Cậu làm gì vậy?" Lăng Triệt đưa tay gẩy chiếc áo buộc quanh cổ cậu, "Nửa đêm cosplay à?"

 

Hứa Đường Chu bỏ qua cám dỗ, bình tĩnh làm người tốt: "Thuốc ức chế của tôi mất rồi."

 

Cậu đem toàn bộ sự việc kể lại một lượt.

 

Sắc mặt vốn có chút thiếu kiên nhẫn của Lăng Triệt dần nghiêm lại, lông mày hơi nhíu, nhìn lên máy quay treo trên tường.

 

Hôm đó, sau khi Thích Mộc lục hành lý, để không làm chậm tiến độ, toàn bộ hành lý đều do người của chương trình gom lại sắp xếp. Lăng Triệt nhớ rõ túi vải hoạt hình đựng đồ dùng cá nhân của Hứa Đường Chu, quả thật tất cả đồ đều bỏ vào trong đó.

 

Dù chương trình có ác ý cỡ nào cũng không đến mức lấy việc này ra làm trò đùa. Nếu thật sự là do họ làm, anh tuyệt đối không bỏ qua.

 

"Em cần đi mua một cái." Hứa Đường Chu khó xử nói, "Có hơi đắt, ừm... em mượn tạm dùng quỹ cơ bản trước. Ngày mai hỏi chị Mặc Mặc xem khoản này có thể dùng tiền riêng của em để trả không, không để tính vào chi tiêu trong phần chúng ta PK."

 

Lăng Triệt chẳng quan tâm tiền từ đâu, với tính cách "thẳng A" của anh, anh chỉ hỏi: "Mua ở đâu?"

 

Hứa Đường Chu: "Cửa hàng tiện lợi."

 

Lăng Triệt như thấy không chắc chắn lắm: "Cửa hàng tiện lợi cũng có bán à?"

 

Trong lòng Hứa Đường Chu thầm nghĩ: Anh không phải từng yêu đương sao, ngay cả cái này cũng không biết.

 

Xem ra càng là người xuất sắc mà độc thân, thì càng có nguyên nhân cả.

 

Thuốc ức chế cần đích thân người đó mua, Hứa Đường Chu vào phòng lấy hộ chiếu, còn Lăng Triệt đã mặc đồ chỉnh tề đứng chờ sẵn.

 

Trong sân có một cây chuối lùn, gió biển đêm thổi làm lá cây xào xạc, Lăng Triệt đứng bên cạnh, ngũ quan tuấn mỹ sâu sắc, trong đêm tối trông càng giống quý tộc ma cà rồng kiêu ngạo và tự phụ.

 

Thuộc kiểu cho dù muốn hút máu, cũng phải đợi con mồi tự rửa sạch cổ dâng lên, anh mới miễn cưỡng nhìn một cái.

 

Thấy Hứa Đường Chu đi ra, Lăng Triệt buông một câu: "Cậu làm gì mà chậm như rùa vậy." rồi đi ra ngoài trước.

 

Hứa Đường Chu ngạc nhiên: "Ơ, anh định đi cùng em sao?"

 

Họ vốn chẳng thân thiết gì, Hứa Đường Chu còn nhớ rõ Lăng Triệt từng cảnh cáo cậu đừng gây thêm phiền phức cho anh.

 

Lăng Triệt đi được vài bước thì dừng, từ trên cao nhìn xuống: "Cậu tìm tôi chẳng phải chính là ý này sao?"

 

Anh hoàn toàn không nhận ra Hứa Đường Chu chỉ muốn bàn về chuyện tiền, tự động hiểu rằng cậu muốn anh đi cùng. Omega nhỏ bé đáng thương yếu ớt, anh sao có thể mặc kệ.

 

Hứa Đường Chu biết, nếu chối thì cậu sẽ xong đời, Lăng Triệt rất có thể sẽ trở mặt ngay.

 

Thế là cậu vội vàng gật đầu: "Đúng vậy, chính là ý đó!"

 

"Vậy thì đi nhanh nhẹn lên." Lăng Triệt quay người tiếp tục đi, cũng chẳng chờ người, "Không thì tự đi một mình."

 

Trong rặng dừa tối om, con đường nhỏ chỉ có chút ánh sáng dạ quang do chương trình lắp đặt.

 

Sau lưng lạnh toát, Hứa Đường Chu mất hết khí phách, cuống quýt đuổi theo: "Đừng đừng đừng, đừng bỏ em đi một mình, anh đi chậm thôi được không!"

 

Nơi này không phải khu sầm uất trên đảo, cũng đã hơn mười giờ đêm, cửa hàng tiện lợi khá vắng người.

 

Nhân viên là người địa phương, nhìn thấy hai gương mặt Đông Á khác biệt cũng chỉ liếc thêm một cái, không để ý lắm.

 

Hứa Đường Chu tìm trên kệ hàng phong phú, rất nhanh thấy thuốc ức chế Mist nổi tiếng toàn cầu. Vị kem tuy không còn là sản phẩm mới nhưng giờ vẫn được bày ở vị trí bắt mắt nhất.

 

Một lọ Mist giá khoảng 2000 tệ, dùng được vài tháng.

 

Lăng Triệt đứng bên kệ, cao hơn cả kệ, lười biếng: "Nhanh lên."

 

Hứa Đường Chu xót xa: "Chai Mist của em vẫn còn 60% chưa dùng hết đấy! Không biết có tìm lại được không nữa!"

 

Lăng Triệt không thể hiểu nổi tâm lý này.

 

Xuất thân của Hứa Đường Chu tốt hơn người thường rất nhiều, đúng chuẩn tiểu thiếu gia lớn lên trong nhung lụa.

 

Trưởng thành thật rồi nhỉ.

 

Lăng Triệt: "Chọn xong chưa?"

 

Hứa Đường Chu chọn vị kem: "Xong rồi, lần trước em cũng dùng vị này."

 

Thật ra ngoài hương vị thì chẳng có gì để chọn, trả tiền xong mở khóa, nhập mã thông tin pheromone là có thể dùng.

 

Lúc thanh toán, nhân viên cứ thấy Lăng Triệt quen quen, nhìn chằm chằm không rời. Lăng Triệt bèn xoay đi né tránh ánh nhìn, lại vừa hay thấy trên quầy tính tiền có xếp gọn gàng các hộp bao cao su.

 

Hứa Đường Chu đứng sau, thò đầu ra nhìn, nói: "Lấy giúp em một hộp cái này, loại mỏng một chút."

 

Lăng Triệt: "...... Cậu lấy cái này làm gì?"

 

Hứa Đường Chu ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt tinh xảo hơi lạnh, không mang chút tà niệm nào, thản nhiên đáp: "Dùng chứ sao, loại mỏng thì thoải mái hơn."

 

Lăng Triệt: "...... Thoải mái?"

 

Hứa Đường Chu gật đầu: "Ừ, thoải mái, giống như không dán vậy."

 

Nói rồi, cậu nghiêng người, tự vươn tay lấy một hộp miếng dán tuyến thể đặt cạnh bao cao su.

 

Khoảnh khắc cầm lên, cậu liền hiểu ngay Lăng Triệt vừa rồi hiểu lầm cái gì.

 

Tai Hứa Đường Chu nóng bừng, cứ ở cạnh Lăng Triệt là tai cậu lại dễ đỏ: "Anh tưởng em lấy bao cao su hả?! Em đâu có b**n th**, một mình thì dùng thế nào?"

 

Lăng Triệt bỗng nhớ lại buổi livestream đêm giao thừa của Hứa Đường Chu.

 

Gì cũng dám nói, xe gì cũng dám lái, hoàn toàn là một bộ dạng lão luyện, sao mà cậu rành mấy chuyện này thế?

 

Nguyên nhân, nghĩ cũng hiểu ngay.

 

"Anh xấu hổ sao?" Hứa Đường Chu thấy anh im lặng, bản thân xấu hổ muốn chết vẫn phải gượng tỏ ra bình tĩnh, tiện tay cầm thêm một hộp bao cao su, "Xin lỗi nhé, tại em nói không rõ, thì ra cái này cũng là loại siêu mỏng."

 

Trên vỏ màu xanh ghi rõ "siêu mỏng 0.001, kh*** c*m tột cùng".

 

Lăng Triệt lạnh lùng để lại một câu: "Tôi chờ cậu ngoài kia."

 

Trên đường về, Lăng Triệt hầu như không nói gì với Hứa Đường Chu.

 

Hứa Đường Chu vốn không phải người nói nhiều, cũng chẳng chủ động lắm, nên dễ vô tình đùa hơi quá. Vừa rồi để xóa bỏ hiểu lầm, cậu hành động có phần quá đà, mà đối tượng lại là Lăng Triệt – không phải fan, càng không phải bạn bè.

 

Nhưng nghĩ kỹ lại, Lăng Triệt có lẽ chưa bao giờ định kết thân với cậu. Dù sao bọn họ chỉ vì chương trình mới bất đắc dĩ tiếp xúc, đợi chương trình kết thúc, với khoảng cách giữa hai người, sẽ chẳng còn cơ hội qua lại.

 

Hai người một trước một sau quay trở về, Hứa Đường Chu hơi thất thần.

 

"Hứa Đường Chu" Đột ngột, Lăng Triệt gọi đầy đủ tên cậu.

 

Hứa Đường Chu: "Hả?"

 

Giữa rặng dừa tối tăm, nhờ ánh đèn huỳnh quang chỉ dẫn do chương trình bố trí, họ miễn cưỡng nhìn thấy nhau.

 

Ánh mắt Lăng Triệt rất lạnh nhạt: "Sao cậu lại tham gia chương trình?"

 

Ở đây không có người ngoài, nên anh nói thẳng, chẳng cần đóng vai bạn bè gì nữa – đây mới là con người thật của Lăng Triệt.

 

Hứa Đường Chu lại hơi khó hiểu: "Anh Hoàng sắp xếp cho em tham gia mà, anh không biết sao?"

 

Lăng Triệt truy hỏi, rõ ràng hơn: "Tại sao rõ ràng biết có tôi, cậu vẫn tham gia? Cậu không hề để ý à?"

 

Định... nói chuyện thẳng thắn vậy sao?

 

Hứa Đường Chu thầm nghĩ, chẳng lẽ Lăng Triệt cũng vẫn bận tâm đến chuyện ở tiệc cuối năm lần trước? Rõ ràng đã từ chối rồi, vậy mà vẫn cùng tham gia chương trình. Dù là Lăng Triệt, chắc cũng không dễ gì làm như không có chuyện gì.

 

Hoàng Thiên từng nói với Hứa Đường Chu, Lăng Triệt không phải người hoàn toàn không thể giao tiếp. Nếu có cơ hội trò chuyện, cậu có thể chủ động tỏ thiện ý. Một khi giao tiếp hài hòa, giữa người với người sẽ không còn vướng mắc.

 

Vậy nên cậu nói: "Em không để ý."

 

Lăng Triệt: "Tại sao?"

 

Hứa Đường Chu đáp: "Vì em thích anh mà. Ban đầu em không định tham gia show, nhưng khi thấy người đi cùng em là anh, em mới muốn tham gia."

 

Lần đó ở khách sạn Fischer chẳng phải đã nói rõ ràng rồi sao? Cậu là fan nhạc của anh, là người thích âm nhạc của anh.

 

Cũng là fan nhan sắc, là người từng mơ thấy cùng anh thế này thế kia – cái này thì Hứa Đường Chu không dám nói. Dù sao mơ mộng đâu có phạm pháp.

 

Lăng Triệt im lặng hẳn một hai phút, như bị sét đánh, đứng chôn chân tại chỗ.

 

Hứa Đường Chu chậm chạp nhận ra lời mình vừa rồi có thể gây hiểu nhầm, lập tức giải thích: "Không phải như anh nghĩ đâu! Em không có ý muốn dựa hơi anh... Em biết anh không mấy thiện cảm với em, yên tâm đi, em chẳng có ý đồ gì khác, chỉ đơn giản là thích anh thôi. Sau chương trình em sẽ không bám lấy anh, anh phủ nhận em là bạn cũng chẳng sao, anh đừng có gánh nặng tâm lý."

 

Hứa Đường Chu vốn không quá khao khát nổi tiếng, chỉ muốn làm việc cho tốt, không phụ sự bồi dưỡng của Hoàng Thiên.

 

Sau khoảnh khắc im lặng kỳ quái ấy, Lăng Triệt mở miệng lại, giọng cứng nhắc: "Tôi hiểu rồi, cậu đừng tùy tiện nói với người khác."

 

Hứa Đường Chu mù mờ: "Tại sao không thể nói với người khác?"

 

Lăng Triệt tiến thêm một bước, thần sắc khó đoán: "Tóm lại là không được nói, tôi không muốn họ gây ra hiểu lầm không cần thiết."

 

Áp lực từ Alpha ập đến, Hứa Đường Chu theo bản năng lùi lại, nhưng bị Lăng Triệt đưa tay giữ lấy sau gáy. Rõ ràng còn cách một lớp áo buộc quanh cổ, thế mà cậu vẫn như con mèo đáng thương, không thể nhúc nhích.

 

Khoảng cách hai người rất gần, Lăng Triệt hơi cúi đầu, giọng trầm thấp: "Nhớ kỹ chưa? Chúng ta chỉ cần nghiêm túc ghi hình chương trình mà thôi."

 

Hứa Đường Chu gật đầu: "Em nhớ rồi."

 

Lăng Triệt trông vẫn chưa hài lòng: "Còn nữa... tôi đã ngửi thấy tin tức tố của cậu."

 

Nửa câu sau, anh nói rất nặng.

 

Hứa Đường Chu do dự: "Vậy... phiền anh giúp em dán một miếng dán tuyến thể nhé?"

Bình Luận (0)
Comment