Lăng Triệt điều chỉnh ghế ngồi lên cao nhất, quả nhiên như anh nói, không cần Hứa Đường Chu tốn quá nhiều sức, chỉ cần một mình anh là đủ rồi. Chiếc xe đạp đôi nhanh chóng chạy trên con đường nhỏ, còn chiếc xe bám theo thì luôn chậm rãi không nhanh không chậm mà đi sát bên cạnh bọn họ.
Đi xe đạp đôi cần có sự ăn ý nhất định, hai người tốt nhất phải giữ nhịp điệu đồng bộ thì mới chạy nhanh được.
Nhưng mà... vì ở quá gần, thuốc của cậu lại mất tác dụng, hương vị tin tức tố vốn dĩ trước đó không quá nhạy cảm, giờ đây không ngừng truyền từ người Lăng Triệt sang giác quan của cậu.
Vừa mới lên xe, Hứa Đường Chu đã biết tiêu rồi, quả nhiên, hiện tại cậu thậm chí còn muốn nhảy xuống xe.
Lăng Triệt đang nhìn cậu sao? Có phát hiện ra sự khác thường của cậu không?
Hứa Đường Chu càng nhạy cảm thì càng cảm thấy gai người, cậu lộn xộn tưởng tượng đủ loại khả năng sau khi bị Lăng Triệt phát hiện, tóm lại không có kết quả nào tốt, đành phải gắng sức dồn hết chú ý xuống bàn chân.
Đạp xe thì đạp xe!
Trong đầu lái xe cái gì chứ!
Cây dừa, gió biển, ánh nắng gay gắt.
Trong hoàn cảnh thế này, Hứa Đường Chu tâm trung dán mắt vào bánh xe quay tròn không ngừng.
Dần dần, cậu như bị thôi miên, mọi thứ xung quanh đều xa dần, hàng dừa biến thành những tán liễu non xanh, chai nước khoáng trong giỏ xe biến thành hoa cúc nhỏ, giày dưới chân cũng đổi thành giày vải.
Trước mắt cậu lại hiện ra khung cảnh lần đó sau tiệc cuối năm, khi Hoàng ca lái xe đưa Lăng Triệt về, trên con đường nhỏ nửa sườn núi gần nhà Lăng Triệt.
Trong khung cảnh ấy, là chính cậu đang đạp xe, vì không đuổi kịp tốc độ của người đi trước, cậu còn gấp gáp đứng cả lên để dồn sức đạp: "Đợi em với!"
Người phía trước, áo sơ mi bị gió thổi căng phồng lên, vừa đạp xe vừa quay đầu lại, giọng điệu thản nhiên: "Cố lên, Hứa Đường Chu, sức lực thường ngày em tiết kiệm đều chỉ để ngủ thôi à?"
Người đó, cậu không nhìn rõ mặt.
Chỉ cần thử nghĩ đến tướng mạo của người ấy, thái dương đã đau nhức dữ dội.
"Hứa Đường Chu." Phía sau, Lăng Triệt đột ngột cất tiếng.
Hứa Đường Chu hoàn hồn, trán toát mồ hôi lạnh, người ngả về phía trước, là do Lăng Triệt bóp phanh.
Cậu chống chân xuống đất, đã tỉnh táo lại khỏi khung cảnh hỗn loạn: "Sao thế?"
Bọn họ đã đạp được nửa tiếng, Lăng Triệt vừa rồi từ phía sau nhận ra cậu không ổn.
"Cậu khó chịu sao?" Lăng Triệt nhíu mày, đưa tay lên trán cậu thăm dò.
Nhìn kỹ mới phát hiện, lông mi rậm của Hứa Đường Chu còn vương mồ hôi, khiến ngũ quan vốn lạnh lẽo sắc nét nay lại thêm vài phần hơi thở đời thường. Đôi mắt kia khẽ chớp, tựa như chứa chan tình cảm, như đang biết nói.
Lăng Triệt đột nhiên rụt tay về, giống như chẳng có chuyện gì xảy ra.
Mà gương mặt Hứa Đường Chu vốn đã ửng đỏ vì nắng giờ càng đỏ hơn, tuyến thể vốn yên tĩnh cũng có dấu hiệu náo động. Cậu biết, cơ thể mình giờ đây đặc biệt khao khát được Lăng Triệt chạm vào, đây rốt cuộc là cái chứng "mẫn cảm tin tức tố" gì vậy chứ!
Xe chương trình dừng lại, Mặc Mặc chạy tới hỏi: "Chu Chu sao vậy? Có phải bị say nắng rồi không?"
Có lẽ vì thấy Mặc Mặc ồn ào, Lăng Triệt không trả lời, trực tiếp vặn mở chai nước khoáng trong giỏ xe.
Anh đưa cho Hứa Đường Chu: "Uống chút nước đi, chúng ta nghỉ ở đây một lát."
Hứa Đường Chu gật đầu, ừng ực một hơi uống nửa chai, cảm giác nóng bức trong người mới dịu đi nhiều.
Mặc Mặc lo lắng vô cùng, Omega thật sự yếu đuối đến vậy sao? Cô sợ xảy ra sơ suất gì thì không gánh nổi trách nhiệm. Hoàng Thiên đã dặn dò cô đi dặn dò cô lại vô số lần. Cô đề nghị: "Hôm nay không cần thi tốc độ, cũng không cần xem ai tới Bãi đá Người Cá trước. Triệt Thần, vừa rồi hai người có phải đạp nhanh quá rồi không?"
Ý ngầm là do họ hiếu thắng quá, Hứa Đường Chu không theo kịp tốc độ Lăng Triệt nên mới thế.
Nhưng cô không dám nói thẳng.
Lăng Triệt chẳng buồn giải thích.
Hứa Đường Chu ngượng ngùng nói với cô: "Không phải đâu. Thật ra tôi hầu như chẳng động đậy gì, đều là một mình anh ấy làm, tôi thường ngày tiết kiệm sức đều chỉ để ngủ thôi."
Lăng Triệt hơi sững lại, liếc nhìn cậu một cái.
Hứa Đường Chu nhận ra, ngẩng đầu đối diện với ánh mắt của Lăng Triệt, nhưng anh rất nhanh đã dời mắt đi.
Lăng Triệt tức giận sao?
Nào ngờ chỉ là do bờ môi nhạt màu của cậu sau khi uống nước vẫn còn vương ánh nước, kết hợp với dáng vẻ có chút đáng thương lúc này, khiến người ta chỉ muốn cắn một cái.
Mọi người nghỉ bên đường một lúc, khi xuất phát lại, Lăng Triệt lạnh giọng: "Cậu, ngồi ra phía sau đi."
Hứa Đường Chu: "???" Các anh Alpha cũng thay đổi thất thường quá đó?
Lăng Triệt không biết từ trên đầu ai trong xe tổ chương trình mà lấy được một chiếc mũ cỏ, không đợi Hứa Đường Chu phản đối, đã chẳng mấy dịu dàng mà úp mũ xuống đầu cậu.
Lần này cậu không cần phải để ý đường nữa.
Lăng Triệt ở phía trước, chắn cho cậu hơn nửa ánh nắng gay gắt.
Trong lòng Hứa Đường Chu có một góc nhỏ đang dần nóng lên.
Cậu to gan nghĩ, nếu cậu nói thẳng với Lăng Triệt sự thật trước, vạn nhất thật sự tới lúc bất đắc dĩ, cầu Lăng Triệt cho cậu một cái đánh dấu tạm thời để đảm bảo chương trình quay thuận lợi, liệu Lăng Triệt có đồng ý không? Dù sao cũng quen nhau thế này rồi, nói ra chắc sẽ không bị đánh chết... đâu nhỉ?
Đúng lúc này, hai người họ gặp CP Lục-Mễ đã thành công check-in ở Bãi đá Người Cá, đang trên đường quay lại, và cả cặp chị em nhà Hạ.
Lục Thừa An: "Triệt Thần, thể lực cậu không ổn à."
Lăng Triệt: "Hừ."
Lục Thừa An: "Ở Bãi đá Người Cá có nhiều em Omega phơi nắng lắm, đi muộn thì không thấy đâu nhé!"
Lăng Triệt: "Không hứng thú, các anh cứ từ từ xem."
Hứa Đường Chu thầm nghĩ, thôi bỏ đi.
Chắc chắn sẽ bị đánh chết thật đó.
Buổi tối hôm đó, sau khi trừ đi tiền thuê nhà, điện nước và chi phí sinh hoạt thường ngày, chương trình công bố nhóm thắng lợi về quỹ cơ bản ngày đầu tiên. Ngoài dự liệu là, chị em nhà Hạ vốn có quỹ ít nhất, lại còn tốn thêm tiền mua vé máy bay vì lỡ chuyến, nhưng lại thắng lợi áp đảo.
Bọn họ nhận được phần thưởng thắng ngày đầu: vé miễn phí tới điểm check-in hot ngày hôm sau.
Mà nhóm Triệt-Chu là nhóm duy nhất được miễn tiền thuê nhà, vốn dĩ họ phải là kẻ thắng, nhưng vì Hứa Đường Chu mua thuốc chặn tin tức tố và miếng dán tuyến thể, thêm vào chi phí 1000 tệ, nên chỉ đứng hạng ba.
Còn CP Lục - Mễ, dù trên máy bay thua mất 340 tệ, lại bị Lăng Triệt cướp quyền chọn phòng trước phải chi thêm tiền thuê, nhưng họ vẫn giữ vững hạng hai như dự đoán ban đầu.
Ngày đầu tiên của chương trình thường nhẹ nhàng nhất, mọi người chưa có nhiều ý thức cạnh tranh, càng về sau mới càng khốc liệt.
Trong màn hình giám sát của chương trình, tình hình trong phòng của từng nhóm khách mời đều đang được phát sóng trực tiếp.
Lục Thừa An và Mễ Phi như vợ chồng lâu năm, vừa xoa bóp vừa trò chuyện.
Mễ Phi nói: "Ngày mai chúng ta cũng phải cố giành hạng nhất, không thể tụt lại. Sớm biết có phần thưởng, hôm nay chúng ta đã không nên tốn tiền thuê xe đạp, em thấy đi bộ mười cây số cũng không vấn đề gì."
Lục Thừa An cười: "Đi mười cây số không khó, nhưng trời nóng thế này, mà say nắng thì phiền lắm."
Mễ Phi do dự: "Em thấy hôm nay Chu Chu hình như không thoải mái, em hỏi cậu ấy còn bảo không sao."
Lục Thừa An cười cười: "Có Triệt Thần ở đó chắc không sao đâu. Nếu không yên tâm, mai em hỏi lại Hứa Đường Chu, quan tâm thêm chút, nếu thật sự có gì thì xem chúng ta có thể giúp được không."
Hai chị em nhà Hạ thì đang đếm tiền.
Hạ Tinh phấn khích: "Chúng ta lại là hạng nhất! Chị còn trách em lỡ chuyến bay, chẳng phải vẫn rất ổn sao?"
Hạ Nguyệt trợn mắt: "Làm ơn đi, tiền thuê phòng của chúng ta là đắt nhất đó, giảm điện nước thì có ích gì? Chỉ cần chúng ta ở thêm một ngày, họ liền dễ dàng vượt qua chúng ta. Nhất là Triệt Thần, nhà bọn họ vốn dĩ chẳng tốn tiền. Chị thấy, khoảng cách giữa chúng ta và họ chắc không lớn."
Hạ Nguyệt lấy sổ ra tính toán một hồi, ước chừng số tiền còn lại của từng nhóm.
Theo tính toán của cô, hiện tại Triệt-Chu còn khoảng 4000 tệ, Lục-Mễ 4600 tệ, còn chị em nhà họ là 4800 tệ. Người của chương trình trước màn hình đều thầm kinh ngạc, Hạ Nguyệt tính toán chuẩn xác đến vậy sao!
Hạ Tinh nhìn xong, chợt cảm thấy mình như đồ ngốc, tinh thần xẹp xuống ngay: "Đúng ha. Triệt Thần bọn họ còn được ở miễn phí hai ngày nữa, mà chúng ta mỗi ngày phải tốn 1200 tiền nhà và điện nước. Dù họ chẳng làm gì, hai ngày sau cũng thắng chúng ta rồi."
Hạ Nguyệt nói: "Cho nên, mỗi ngày check-in chúng ta đều phải thắng, như vậy mới có thể lấy phần thưởng ngày hôm sau. Hôm nay em ăn hai hộp mì gói, mai chỉ được ăn một hộp thôi."
Hạ Tinh không phục, hai chị em lại cãi nhau.
Còn nhóm Lăng Triệt và Hứa Đường Chu.
Trong phòng khách chẳng có ai.
Khắp nơi đều trống trải.
Hai vị khách này mỗi khi về đều ai làm việc nấy, không hề giao tiếp.
Chương trình đổi camera sang căn nhà gỗ, thấy Hứa Đường Chu đang ngồi xổm trong sân... với một con chó. Con chó rất hiền, to khỏe ngoan ngoãn, lè lưỡi cho cậu v**t v*.
Trên vòng cổ nó có một phong bì, Hứa Đường Chu tìm được một bức thư, đọc qua một lần rồi đứng dậy đi vào nhà.
"Lăng Triệt!" Hứa Đường Chu vừa gõ cửa vừa gọi, "Chương trình này quá khốn nạn rồi!"
Người trước màn hình giám sát chương trình: "......"
Đợi đến khi Lăng Triệt mở cửa, Hứa Đường Chu mới phát hiện anh đang đeo bịt mắt đen, trông như đã chuẩn bị ngủ.
Diện mạo của Lăng Triệt vốn cực kỳ tuấn mỹ, bịt mắt kéo xuống trên mái tóc nâu rối, mang theo vẻ bất không chịu nổi khi bị đánh thức, anh chỉ mang chút không vui mà nhìn chằm chằm Hứa Đường Chu.
Hứa Đường Chu bị mê mẩn đến não tạm ngừng hoạt động, chính cậu cũng không biết mình đang nói gì, tóm lại tức tối kể lại tình hình.
Thì ra khi bọn họ chọn phòng, chương trình nói chủ nhà dặn phải chăm sóc tất cả đồ đạc trong nhà gỗ, thì ra có bẫy.
Chương trình nào có chuyện phòng miễn phí thật sự chứ.
Lá thư mà con chó mang đến là của chủ nhà viết, nói chó tên Ruby, nó rất nhớ nơi này, quyết định tự quay về, vì thế giao cho hai người khách chăm sóc. Chó đã được cân nặng, hiện tại 35 kg. Đợi đến lúc bọn họ trả phòng, nếu chó mỗi nhẹ đi 100 gram, sẽ trừ 500 tệ quỹ cơ bản. Ngoài ra, chó còn phải đi tiệm thú cưng trên đảo tắm rửa một lần, làm đẹp một lần, phí tự chi.
Hứa Đường Chu phẫn nộ: "Kiểm soát sai số cân nặng không được vượt quá 100 gram, chương trình này b**n th** sao?"
Lăng Triệt: "......"
Ruby đi theo vào, thành thạo tìm ra bát ăn từ đâu đó rồi ngậm trong miệng, chứng minh nó đúng là chó ở đây.
Nó đói rồi.
Hứa Đường Chu nói: "Chúng ta có thể từ chối không? Em yêu cầu đổi phòng."
Lăng Triệt bước tới, cúi xuống nhẹ nhàng xoa đầu Ruby.
Lần này anh lại không mỉa mai chương trình, mà nói: "Giữ lại đi. Cậu chẳng phải rất thích chó sao?"
Hứa Đường Chu ngẩn người, Lăng Triệt làm sao biết được? Chẳng lẽ lại là Tư Đồ Nhã nói với anh? Cậu nhớ rõ mình không điền gì liên quan đến sở thích này trong hồ sơ cả.
Quả thật cậu rất thích chó.
Lăng Triệt đứng lên nói: "Trước đây cậu chẳng phải luôn ồn ào đòi nuôi, bảo cậu đem chó trả lại mà cậu còn cãi nhau với gia đình. Chẳng phải cậu từng nói khi nào tự lập thì sẽ nuôi chó sao? Lần này coi như tập thử, nuôi vài ngày cũng chẳng vấn đề gì?."
Hai người đứng ở vị trí khung cửa, khéo sao camera ngoài hành lang và trong phòng đều không quay được chính diện bọn họ, màn hình chỉ hiện hành lang cùng tình hình trong phòng, nơi này thành một góc chết.
Trong màn hình có đến mấy chục giây không thu được âm thanh, chương trình còn tưởng micro hỏng.
Hứa Đường Chu không rõ Lăng Triệt giờ đang diễn vai "chúng ta là bạn bè" hay là điều gì khác, cậu có chút không bắt kịp chủ đề.
Trước ống kính cậu không hỏi gì, chỉ do dự nói: "Nhưng chúng ta không còn nhiều tiền đâu."
"Thức ăn cho chó chắc không đắt, tắm tôi có thể giúp." Lăng Triệt lạnh nhạt nói, "Còn nữa, họ bày ra cái trò này, tức là biết chúng ta vốn dĩ cũng không thể từ chối."
Nghe thì quả là có lý.
Nhưng trên trời rớt xuống một cái bẫy lớn thế này, Hứa Đường Chu vẫn thấy khó nuốt trôi.
Chương trình này thật quá dở hơi!!
Khó trách Ứng Thần trên Flow lại like cmt "Năm nay có những nghệ sĩ ngu ngốc nào tự tìm phiền phức", thì ra là vậy.
Hai người dắt chó đi mua thức ăn, nào ngờ lần này cửa hàng tiện lợi đã được chương trình sắp xếp gắn camera, bao trọn, chuyên phục vụ quay hình bọn họ.
Hứa Đường Chu chọn thức ăn cho chó trước giá kệ, cậu không có kinh nghiệm, không biết chọn loại nào thì tốt.
Lăng Triệt nhìn cậu một lúc, đợi cậu đứng thẳng lên, liền đưa tay sờ lên trán cậu.
Trong màn hình, Lăng Triệt trông có chút thô bạo. Lần này anh thật sự chạm vào Hứa Đường Chu, khiến cậu giật mình lùi một bước, cả người dựa hẳn vào giá kệ.
Lăng Triệt nhíu mày: "Hứa Đường Chu, cậu đang sốt."
Hứa Đường Chu hoảng loạn nghĩ, không, cậu là đang ph*t t*nh.
Là bị chứng ph*t t*nh giả.